Gió Đông Vạn Dặm

Chương 69

Rời khỏi sân thượng, Tịnh Thiếu Hy vừa thấy thím Chu chuẩn bị đi ra cửa chính, liền đuổi theo.

“Thím Chu!”

Quay lại, thím Chu nhẹ nhàng hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì không?”

Lúc này, Tịnh Thiếu Hy có hơi hồi hộp, nhưng xem ra vẫn diễn khá tốt: “Bà ra ngoài sao?”

“À phải, vừa hay phát hiện trong nhà thiếu vài món nên tôi tính đi mua.” Thím Chu đáp.

Tịnh Thiếu Hy lại nói: “Bà cho tôi đi cùng được không?”

Lông mày thím Chu hơi nhíu lại: “Chuyện này…”

Sau đó hỏi: “Phu nhân cần mua thứ gì cứ việc nói với tôi, tôi sẽ mua giúp phu nhân.”

“Không phải, tôi không phải muốn mua đồ.”

Dừng một chút, Tịnh Thiếu Hy mới thấp giọng ngập ngừng: “Chỉ là dạo này tôi thấy trong người không khoẻ, nên muốn đến phòng khám một chuyến.”

Vừa nghe xong, thím Chu liền lo lắng: “Phu nhân không khoẻ ở chỗ nào?”

Không đợi Tịnh Thiếu Hy trả lời, bà lại nhìn trước nhìn sau: “Để tôi gọi bác sĩ đến…”

“Không… không cần đâu!”

Tịnh Thiếu Hy lắc đầu, níu tay thím Chu, giọng cô càng lúc càng nhỏ: “Tôi muốn đến bệnh viện… sẽ tiện hơn…”

Ban đầu, thím Chu hơi khó hiểu, nhưng sau một lúc quan sát, thấy biểu hiện ngập ngừng kỳ lạ của Tịnh Thiếu Hy, bà đột nhiên hiểu ra chuyện khiến cô khó nói là gì. Thím Chu không dò hỏi nữa, lập tức gật đầu đồng ý.

“Được rồi, tôi ở đây đợi phu nhân.”

Thím Chu cười, sau đó quay sang gọi: “Tiểu Hoa, đưa phu nhân về phòng thay quần áo đi. Nhớ chọn áo ấm một chút, trời đang lạnh lắm đấy!”

“Vâng.”

Tiểu Hoa chạy tới, nhanh chóng đưa Tịnh Thiếu Hy lên lầu. Không mất quá nhiều thời gian, Tịnh Thiếu Hy cũng quay trở lại. Thím Chu thấy mọi thứ đã đâu vào đó rồi mới cùng Tịnh Thiếu Hy ngồi vào xe.

Lúc xe vừa chạy qua khỏi cổng lớn, thím Chu mới ghé sát Tịnh Thiếu Hy, hiếu kỳ hỏi: “Có phải phu nhân muốn đến khoa sản không?”

Câu hỏi này khiến Tịnh Thiếu Hy giật mình, trong lòng gần như chấn động. Vốn dĩ cô đâu có nghĩ như vậy… từ đầu đến cuối chỉ là cái cớ để giúp cô ra ngoài mà thôi.

Thấy Tịnh Thiếu Hy hồi lâu không nói, thím Chu mới tủm tỉm cười: “Ai cũng vậy hết, thời gian đầu đều ngượng ngùng không dám nói. Nhưng mà sao phu nhân không đợi ông Phó đưa phu nhân đi sẽ hay hơn?”

Nghe đến đây, Tịnh Thiếu Hy cuối cùng cũng hiểu ý của thím Chu là gì rồi. Hoá ra, bà đang nghĩ cô có thai…

Mà suy nghĩ này phút chốc cũng khiến lòng dạ Tịnh Thiếu Hy rối bời không yên, đúng thật hai ngày trước… cô đã nôn khá nhiều. Nhưng Tịnh Thiếu Hy chưa từng nghĩ đến việc bản thân có thai, chẳng qua có lẽ là tiêu hoá thỉnh thoảng có vấn đề thôi.

Nhưng mà để qua mắt thím Chu, cô buộc phải tỏ ra mình thực sự muốn đến khoa sản. Không trực tiếp nhìn sang, giọng Tịnh Thiếu Hy nhỏ nhẹ.

“Phó Thẩm Tây bận như vậy, tôi tự đi thì tốt hơn nhiều.”

Biết tình cảm giữa Tịnh Thiếu Hy và Phó Thẩm Tây không được lành lặn như những cặp vợ chồng khác, thím Chu cũng chạnh lòng thay cho Tịnh Thiếu Hy. Chỉ mong rằng nếu như Tịnh Thiếu Hy thực sự có thai, thì đứa bé này sẽ giúp hàn gắn mối quan hệ này lại một chút.

Hơn hai mươi phút thì xe dừng lại, Tịnh Thiếu Hy cùng thím Chu và thêm hai vệ sĩ nữa đi vào trong. Được vài bước thì Tịnh Thiếu Hy tạm dừng, quay qua nói với thím Chu.

“Thím Chu không cần phải theo tôi vào đây đâu. Bà còn rất nhiều thứ để mua mà, cứ để tự tôi là được rồi.”

“Không được đâu, tôi đưa phu nhân ra ngoài thì tôi phải có trách nhiệm theo sát phu nhân chứ! Vào đi, trưởng khoa sản là người quen của ông Phó, nên phu nhân không cần phải đợi lâu đâu.”

“Thím Chu…”

Tịnh Thiếu Hy không cản được, cánh tay đã bị kéo đi.

Bệnh viện hôm nay khá đông, bên ngoài ghế đợi đã đông nghẹt người ngồi. Nhưng quả thực đúng như lời thím Chu đã nói, y tá và bác sĩ vừa nghe thím Chu nhắc đến tên của Tịnh Thiếu Hy đã lập tức mời cô vào phòng, một giây cũng không cần đợi.

“Phó phu nhân, ngồi đi.”

Nam bác sĩ ở trước mặt Tịnh Thiếu Hy là Hà Nhất Trung, nhẹ nhàng cất giọng.

“Phu nhân, dạo này tình trạng sức khoẻ thế nào, xin phu nhân hãy nói ra…”

Lúc này, Phó Thẩm Tây đang trong cuộc họp, thỉnh thoảng lại nhìn sang di động trên bàn, không rõ là nghĩ gì mà ánh mắt ngập tràn do dự. Cuối cùng sau khi cuộc họp kết thúc, Phó Thẩm Tây mới quyết định gọi về dinh thự.

Sáng hôm nay, Phó Thẩm Tây vô tình thấy Tịnh Thiếu Hy ở sân sau, lúc đó cô đang phơi khăn trải bàn. Mọi thứ sẽ rất ổn cho đến khi Phó Thẩm Tây vừa muốn quay đi thì Tịnh Thiếu Hy lại có biểu hiện kỳ lạ…

Giống như là sắp nôn đến nơi vậy!

Hình ảnh ấy bám mãi trong đầu anh cho đến tận bây giờ, cảm thấy không yên lòng nên mới gọi về hỏi han một chút về tình hình của cô. Sau vài hồi chuông, phía bên kia là giọng của Tiểu Hoa cất lên.

“Phó gia xin nghe!”

“Tịnh Thiếu Hy sáng giờ vẫn ổn chứ?”

“Ông Phó…”

Đây là lần đầu Tiểu Hoa nghe giọng Phó Thẩm Tây qua điện thoại nên hơi lúng túng, vài giây sau mới nói: “À, phu nhân hình như không khoẻ…”

“Không khoẻ sao?”

Phó Thẩm Tây lo lắng, giọng rõ ràng khẩn trương: “Đã gọi bác sĩ đến chưa?”

“Dạ chưa…”

“Sao còn không gọi bác sĩ đến khám?”

Nghe giọng Phó Thẩm Tây hình như sắp nổi giận, Tiểu Hoa liền nhanh miệng đáp: “Dạ, phu nhân bảo không cần, rồi đã theo thím Chu ra ngoài rồi. Thím Chu nói là phu nhân muốn tự đi bệnh viện để kiểm tra.”

“Cái gì? Tịnh Thiếu Hy theo thím Chu ra ngoài?”

Tiểu Hoa chỉ nghe giọng Phó Thẩm Tây ngắn gọn truyền tới, chưa kịp nói gì thêm thì bên tai chỉ còn lại những âm thanh bíp bíp nhàm chán. Phó Thẩm Tây ngắt máy xong, tức tốc gọi vào số di động của thím Chu.

Lúc này, thím Chu đang ngồi đợi ở ngoài hành lang thì di động trong túi rung lên. Thấy người gọi là Phó Thẩm Tây, bà liền nghe máy.

“Thím Chu, bà đưa Tịnh Thiếu Hy ra ngoài sao?”

Không cần trông thấy mặt, chỉ cần mỗi giọng nói này thôi, thím Chu cũng thừa biết Phó Thẩm Tây đang nóng lòng lo lắng. Bà cũng biết điều mà Phó Thẩm Tây lo sợ là gì, nên từ lúc Tịnh Thiếu Hy bước vào phòng khám đến nay đã gần mười phút, bà vẫn không rời mắt nửa giây.

“Sáng nay phu nhân bảo trong người không khoẻ nên muốn tôi đưa đến khoa sản kiểm tra một chút.”

Vừa nghe đến đây, Phó Thẩm Tây đã sững sốt: “Khoa sản? Tịnh Thiếu Hy muốn đến khoa sản kiểm tra sao?”

“Vâng…”

Thím Chu cười, nét mặt tràn trề hy vọng thay cho Phó Thẩm Tây, vui vẻ nói một câu: “Tôi linh cảm đây có lẽ là chuyện tốt đấy!”

Bên tai Phó Thẩm Tây dường như không nghe được câu sau thím Chu đã nói gì, trong vài giây trôi qua chỉ có mỗi hai từ “khoa sản” được lặp đi lặp lại hàng chục lần. Sáng nay vừa thấy Tịnh Thiếu Hy muốn nôn, giờ thì lại nghe cô đến khoa sản. Đầu óc Phó Thẩm Tây tựa hồ rung chuyển…

Lẽ nào là kết quả của đêm hôm đó?

Thấy Phó Thẩm Tây im lặng, thím Chu đoán chắc anh cũng đang bất ngờ đến phát sốc, liền cười trấn an.

“Ông Phó cứ yên tâm, tôi ngồi trước cửa phòng đợi phu nhân, tuyệt đối sẽ không rời nửa bước đâu. Khám xong rồi tôi sẽ gọi cho ngài.”

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, thím Chu vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn nữ y tá từ trong bước ra ngoài. Tầm năm phút sau, cửa phòng cùng lúc lại mở ra lần nữa. Hà Nhất Trung khó hiểu nhìn thím Chu, hỏi một câu làm bà sững sờ đến điếng người.

“Xin hỏi Phó phu nhân đâu rồi?”

Thím Chu giật mình đứng phăng dậy: “Bác sĩ Hà, cậu hỏi gì vậy? Phu nhân không phải ở trong phòng suốt từ đầu đến giờ sao?”

“Vâng, đúng là vậy. Nhưng mà…”

Hà Nhất Trung ngớ người: “Nhưng mà tôi vừa quay đi rửa tay, quay lại đã không thấy Phó phu nhân đâu rồi.”

Lúc này, một nữ y tá đi đến, nói: “Bác sĩ Hà, tôi đem gel siêu âm đến rồi đây.”

Thím Chu nhìn sang nữ y tá đang đứng cạnh Hà Nhất Trung, trong vài giây liền nhận ra điểm bất thường mà mình đã sơ ý bỏ lỡ. Nữ y tá đầu tiên bước ra khỏi phòng, không hề đeo bảng tên, cũng không mang giày đúng quy định của bệnh viện. Phải đến giây phút này thím Chu mới nhớ ra, đôi giày mà nữ y tá kia mang hoàn toàn giống hệt với đôi giày mà Tịnh Thiếu Hy đã mang trước đó.

“Trời ơi, sao tôi lại hồ đồ thế này kia chứ!”

Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa ba người họ đều truyền hết đến tai Phó Thẩm Tây qua điện thoại. Ánh mắt anh thoáng chốc căng ra, tay cũng siết đến run lên.

Lúc này Trình Ỷ Văn vừa từ phòng họp đi ra, nhìn thấy bóng lưng Phó Thẩm Tây đang đứng phía xa, còn chưa kịp đến gần thì người phía trước đã đột ngột quay lại, điên cuồng lao thẳng về chỗ cô. Trước mắt Trình Ỷ Văn, chỉ kịp thấy gương mặt khẩn trương của Phó Thẩm Tây vừa lướt nhanh qua người mình, đâu đó trong đôi mắt ấy của anh là một nỗi sợ hãi vô hạn đang lớn dần.