Gió Đông Vạn Dặm

Chương 62

“Phó Thẩm Tây…”

Giọng Tịnh Thiếu Hy hơi run, căng thẳng nhìn Phó Thẩm Tây đang chậm rãi tiến đến gần.

“Gọi về nhà sao?”

Phó Thẩm Tây hỏi, lời lẽ ngắn gọn đến mức lạnh lùng. Dừng lại trước mặt Tịnh Thiếu Hy, anh liếc mắt nhìn qua chiếc điện thoại đang bị treo lủng lẳng, lông mày liền nhíu lại.

“Tôi vốn nghĩ cô phải biết điều và nghe lời một chút chứ, không ngờ cô lại hồ đồ đến mức làm ra mấy chuyện như thế này! Tịnh Thiếu Hy, lẽ nào cô đã quên mất lý do vì sao cô lại có mặt ở đây rồi à?”

Giọng nói của Phó Thẩm Tây trầm thấp mà lạnh lẽo, giống như âm thanh truyền lên từ dưới lòng biển sâu. Không hề nghĩ tới sẽ làm tổn thương Tịnh Thiếu Hy nhiều như thế nào, Phó Thẩm Tây một lời nói thẳng.

“Là bố của cô, chính tay ông ấy đã đẩy cô vào đây. Tôi nhớ không lầm hình như tôi đã nói điều này cho cô ngay từ lúc cô đặt chân vào đây rồi kia mà! Không nghĩ cô lại ngốc đến mức đi quay lại cầu cứu kẻ đã tận tay bán rẻ cô…”

Lời nói của Phó Thẩm Tây, từng câu từng chữ đều sắc tựa như dao, tàn nhẫn đâm thẳng vào tim Tịnh Thiếu Hy. Phút chốc cô chỉ thấy l*иg ngực mình đau đến thắt lại, chỉ vài giây hai mắt đã đỏ hoe, ngập tràn căm giận nhìn Phó Thẩm Tây.

“Rõ ràng mọi thứ chỉ là một sự trao đổi giữa anh và bố tôi, nhưng anh cũng đâu cần phải làm đến tường tận như vậy chứ?”

“Làm đến tường tận mà cô nói, nghĩa là gì?”

Giọng Phó Thẩm Tây trầm thấp, ánh mắt mang theo tia ẩn ý lướt dọc khuôn mặt trắng ngần của Tịnh Thiếu Hy, lần nữa hỏi: “Ý của cô là đang nói đến chuyện đã xảy ra đêm qua sao?”

Lúc Phó Thẩm Tây vừa muốn đưa tay sờ lên cằm Tịnh Thiếu Hy, cô đã tránh sang một bên, thái độ hằn hộc: “Đừng động vào tôi!”

Câu nói ngắn gọn tưởng chừng như vô hại của Tịnh Thiếu Hy lại kích động đến ngọn lửa lớn đang cháy ngầm trong ngực Phó Thẩm Tây, khiến anh phút chốc mất hết nhẫn nại, tiến tới tóm chặt lấy cằm cô mà nâng lên.

“Đừng động vào cô ư? Cô lấy tư cách gì để ra lệnh cho tôi chứ Tịnh Thiếu Hy?”

Tịnh Thiếu Hy nhăn mặt, phần lưng bị ép chặt vào chiếc tủ phía sau đau nhói, làm cô vất vả chống cự nhưng lại bị Phó Thẩm Tây siết mạnh hơn, cả năm ngón tay cũng đã hằn lên trên mặt.

“Cả cơ thể của cô, có chỗ nào mà tôi chưa từng chạm qua không? Cô nói ra thử xem…”

“Đồ hèn hạ…”

Câu nói của Phó Thẩm Tây làm Tịnh Thiếu Hy vừa ngượng vừa tủi nhục, liều mạng đẩy mạnh vào người anh. Phó Thẩm Tây vẫn không có ý buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cả hai giằn co qua lại, không may làm cho số dĩa bên cạnh bị rơi hết xuống đất. m thanh đổ vỡ đột ngột vang lên, mảnh sứ văng khắp nơi dưới chân. Tịnh Thiếu Hy cũng thành công đẩy được Phó Thẩm Tây ra xa, nép về sau một chút.

Mà Phó Thẩm Tây cũng bị cụt hứng, lửa giận trong lòng phần nào đã lắng xuống. Anh hậm hực liếc nhìn Tịnh Thiếu Hy một lần, sau đó thẳng thừng chỉ vào mặt cô, chất giọng cực kỳ khó chịu.

“Không dọn cho sạch sẽ chỗ này, cô đừng hòng đi nghỉ. Nghe rõ chưa?”

Tịnh Thiếu Hy không nói câu nào, đợi Phó Thẩm Tây vừa quay đi thì cô cũng nhích về trước, muốn tìm dụng cụ để hốt hết chỗ mảnh vỡ này. Nhưng do đôi dép mà cô đang mang khá mỏng, nên khi vừa bước tới trước đã vô tình bị mảnh sứ ghim xuyên qua đế dép cắm vào tận lòng bàn chân một khoảng.

Vì quá thình lình, Tịnh Thiếu Hy mới khẽ kêu lên một tiếng rõ đau. Phó Thẩm Tây chỉ vừa đi được hai bước liền lập tức quay đầu lại. Nhìn thấy Tịnh Thiếu Hy khổ sở bám vào tủ, anh mới khẩn trương đến gần.

Không cần phải hỏi, Phó Thẩm Tây đã tinh mắt nhìn ra chân của Tịnh Thiếu Hy bị thương không đứng được. Lúc Tịnh Thiếu Hy đang vì cơn đau mà chưa kịp ngẩng mặt, giây trước giây sau đã bị Phó Thẩm Tây bế xốc trên tay.

“Anh… anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!”

“Im lặng một chút đi!”

Tịnh Thiếu Hy vừa lên tiếng phản đối, Phó Thẩm Tây đã nóng lòng quát lớn khiến cô giật mình im bặt, chấp nhận để anh bế về phòng y tế. Mà gương mặt của Phó Thẩm Tây lúc này hình như rất khẩn trương.

Đặt Tịnh Thiếu Hy xuống giường, Phó Thẩm Tây vừa muốn gỡ dép của cô ra thì cô lại có ý ngăn cản.

“Không cần đâu. Tôi tự làm được…”

Nhưng ánh mắt Phó Thẩm Tây nhìn cô rất cương quyết, một mực giữ chặt cổ chân của cô, kiệm lời nói đúng hai từ.

“Ngồi yên!”

Giống như mệnh lệnh, Tịnh Thiếu Hy nghe xong cũng không dám nhúc nhích. Phó Thẩm Tây cẩn thận gỡ dép ra khỏi chân cô, sau đó lấy hộp dụng cụ y tế ngồi xuống trước mặt, chậm rãi xử lý vết thương cho cô. Kể từ lúc bị Phó Thẩm Tây bế trên tay, Tịnh Thiếu Hy đã bị sự khẩn trương này của anh làm cho đầu óc rối tung thành một khối. Thậm chí cô còn không biết là anh đang thật lòng hay chỉ là giả vờ lo lắng cho cô.

Tịnh Thiếu Hy nghĩ, nghĩ đến mức ánh mắt thẫn thờ như kẻ mất hồn, cho tới khi từ dưới chân đột ngột truyền lên cơn đau mới làm cô sựt tỉnh nhăn mặt.

Động tác Phó Thẩm Tây dừng lại, ngước mặt nhìn cô, thấp giọng nói: “Cố chịu đau một chút.”

Nói rồi anh lại cúi xuống, tiếp tục xử lý vết thương một cách thật tỉ mỉ. Khi mọi thứ đã xong, anh mới đứng dậy dọn dẹp chỗ bông băng trên khay inox. Lúc này, Tịnh Thiếu Hy ngồi trên giường, đưa ánh mắt ngập tràn hỗn loạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang hướng về phía mình, giọng đều đều.

“Phó Thẩm Tây, coi như tôi xin anh. Nếu anh thực sự căm ghét tôi… thì làm ơn hãy căm ghét cho trót có được không?”

Câu nói ấy khiến Phó Thẩm Tây khựng lại, trên bóng lưng cao lớn tựa hồ chất đầy mâu thuẫn. Trôi qua vài giây, Phó Thẩm Tây im lặng, chỉ trầm ngâm nghĩ ngợi rất nhiều điều, đến cả chiếc khay inox cũng bị anh siết đến run lên.

Tịnh Thiếu Hy nói không sai, Phó Thẩm Tây thực sự rất muốn căm ghét cô một cách triệt để nhất, nhưng từ trước đến nay, con tim và lý trí là hai cá thể hoàn toàn tách biệt. Anh không tài nào đồng nhất được chúng, khiến bản thân càng lúc càng giống như một tên hề. Diễn trò cười cho đời nhưng thực chất lại cực kỳ đáng thương.

Giây trước thì anh giận dữ với cô, giây sau lại không nhịn được mà lộ vẻ quan tâm. Người ta thường nói cảm xúc thật là loại cảm xúc không thể che đậy được dù có dùng bất kỳ cách nào đi chăng nữa. Và Phó Thẩm Tây chính là minh chứng thực tế nhất cho câu nói ấy. Vẻ mặt này của anh, sắp không còn che giấu được lòng mình nữa rồi.

Sự thật là anh vẫn rất yêu Tịnh Thiếu Hy. Yêu đến sức cùng lực kiệt vẫn không tài nào rũ bỏ được…

Đợi qua một lúc, Phó Thẩm Tây giấu đi ánh mắt phức tạp của mình, ổn định lại mọi thứ của bản thân, anh mới quay đầu nhìn Tịnh Thiếu Hy thì thấy cô đã đứng dậy, khó khăn bám vào thành giường đi về trước từng bước một.

“Cô tính đi đâu?”

Phó Thẩm Tây ngắn gọn hỏi, Tịnh Thiếu Hy không nhìn anh mà chỉ thờ ơ đáp: “Đi dọn dẹp chỗ bừa bộn vừa rồi.”

Hai mắt Phó Thẩm Tây vô thức nhíu lại, sau đó giọng không cao cũng không thấp, nói: “Chân cô bị thương rồi, việc đó cứ giao cho người khác là được. Về phòng đi, tránh làm mọi thứ đổ vỡ thêm.”

“Không cần…”

Tịnh Thiếu Hy vừa nói xong, một chân liền khuỵu xuống, may mắn là cô bám chặt vào thành giường nên mới không ngã. Chỉ có điều cô không nghĩ, Phó Thẩm Tây lại lần nữa khẩn trương, lớn giọng như sắp mắng.

“Cô có thôi những hành động cố chấp và ngu ngốc đó đi được không? Vết thương dưới chân cô vẫn còn chảy máu đấy!”

“Vậy thì sao chứ?”

Tịnh Thiếu Hy bật cười, chỉ có một nửa gương mặt hời hợt quay qua: “Anh cũng nên thôi những hành động giả tạo và khó hiểu đó đi được không? Chứ tôi thấy mãi cũng phát chán rồi…”

Biết Tịnh Thiếu Hy ngang bướng, nên ngay khi thấy cô có ý đi tiếp, Phó Thẩm Tây đã không nói câu nào, tiến thẳng về trước, dễ dàng đem cô bế trọn trên tay.

“Bỏ tôi xuống!”

Tịnh Thiếu Hy đẩy lấy vai Phó Thẩm Tây, nhưng mặc cho cô liên tục kháng cự, anh vẫn thành công ôm cô rời khỏi phòng y tế. Trên đường đi, giọng của Tịnh Thiếu Hy gần như làm ồn cả một dãy hành lang. Lúc chuẩn bị bước lên cầu thang tầng một, lại gặp Tiểu Hoa từ bên trên đi xuống, Phó Thẩm Tây liền nói.

“Dọn dẹp phòng khách phụ sạch sẽ cho tôi.”

Tiểu Hoa vài giây đầu hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền gật gù: “Vâng!”

Đợi đến khi Phó Thẩm Tây bế Tịnh Thiếu Hy đi lên trên rồi, Tiểu Hoa mới dám ngoáy đầu nhìn theo, ánh mắt tò mò mà ngập tràn thích thú. Không đợi được, cô liền chạy đi báo cho thím Chu biết.

Khi thím Chu vừa nghe xong, liền vui mừng thốt lên: “Thật sao? Ngài ấy bế phu nhân về phòng thật à?”

“Thật!”

Tiểu Hoa tự tin gật đầu, chắc nịch nói: “Chính mắt tôi thấy ngài ấy ôm chị Thiếu Hy trong lòng. Trời ơi thực sự là rất ngầu đó thím Chu!”

Tiểu Hoa vừa kể, vừa phấn khích đến độ reo lên khiến thím Chu phải hắng giọng nhắc nhở: “Nhỏ tiếng thôi, để ngài ấy nghe được thì coi như xong đấy!”

Nghe thím Chu nói, Tiểu Hoa cũng biết ý mà hạ giọng xuống, kéo kéo tay áo bà ấy, tò mò hỏi: “Thím Chu, bà nghĩ có phải ông Phó thực sự rất thương chị Thiếu Hy nhưng lại cố tình tỏ ra là mình ghét chị ấy không? Còn nữa nha… sau chuyện đêm qua…”

Nói đến đây, Tiểu Hoa lén đưa mắt nhìn quanh rồi mới nói tiếp: “Bà đoán xem chị Thiếu Hy sẽ sắp có em bé rồi chứ?”

“Suỵt!”

Thím Chu nhíu mày, tinh ý dạy bảo: “Mấy chuyện tế nhị riêng tư của người ta, đừng có thắc mắc nhiều như vậy, không hay đâu! Mau, đi làm việc đi.”

Lúc thím Chu và Tiểu Hoa đi rồi, Tưởng Dung nép sau bức tường mới ngầm thở ra một hơi đầy nặng nề, mười ngón tay không biết từ khi nào đã siết chặt lên gấu áo, trong ánh mắt đã ngập tràn đố kỵ.

Vừa rồi Tiểu Hoa đã nói… Tịnh Thiếu Hy sẽ có thai sao?

Vậy tức là Tịnh Thiếu Hy và Phó Thẩm Tây, hai người họ đã…