Gió Đông Vạn Dặm

Chương 52

Suốt cả một đêm Tịnh Thiêu Hy không ngủ được, sắc mặt sáng nay rõ ràng không tốt, hơn nữa làm việc cũng không thể tập trung. Thím Chu từ sáng đã để ý Tịnh Thiếu Hy, thấy cô cứ lau đi lau lại chỗ ấm trà kia, bà mới hỏi.

“Phu nhân không sao chứ?”

“Sao…”

Tịnh Thiếu Hy nghe có người hỏi mình liền nhìn qua, thấy vẻ mặt của thím Chu, cô lại cúi mặt xuống.

“Tôi không sao!”

Thím Chu nhìn bàn tay Tịnh Thiếu Hy không ngừng cầm khăn lau lên bộ ấm trà trước mặt, lau đến mức muốn mòn luôn rồi, nên bà mới lo lắng lên tiếng.

“Phu nhân à, thứ đó đã sạch lắm rồi! Không cần phải lau nữa đâu! Để tôi mang nó vào trong giúp phu nhân…”

“Không cần đâu! Để tôi tự mang vào được rồi.”

Tịnh Thiếu Hy nói mà không hề nhìn thím Chu thêm một lần, mặt hơi cúi xuống, đứng dậy cầm bộ ấm trà đi vào phòng khách chính. Lúc đi ngang cầu thang, không may lại vấp chân, suýt chút thì ngã nhưng may mắn được ai đó kịp thời giữ tay cô lại.

Tịnh Thiếu Hy vừa ngẩng mặt đã thấy Phó Thẩm Tây nhìn mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy, thấp giọng nói như nhắc nhở.

“Cẩn thận một chút! Bộ ấm trà mà cô đang cầm không có cái thứ hai đâu!”

Nói xong liền bỏ tay Tịnh Thiếu Hy ra, một mạch đi thẳng ra cửa. Tâm tình Tịnh Thiếu Hy từ sau đêm qua đã không tốt, không ngờ sáng sớm lại tiếp nhận thêm vẻ lạnh nhạt này của Phó Thẩm Tây khiến mọi thứ càng thêm tệ.

Đến khi chiếc xe bên ngoài rời đi, Tịnh Thiếu Hy mới ngoáy đầu nhìn lại. Vốn dĩ cô chưa từng mong khoảng cách giữa cô và Phó Thẩm Tây sẽ thu hẹp, nhưng dường như hôm nay có vẻ đã xa hơn rồi thì phải.

Phó Thẩm Tây ở công ty giải quyết xong một đống giấy tờ, đến tận hơn 10 giờ mới xong. Quay về phòng nghỉ, anh mới nhớ đến việc xảy ra lúc sáng. Sắc mặt của Tịnh Thiếu Hy rõ ràng không tốt, đi đứng cũng bất cẩn. Càng nghĩ Phó Thẩm Tây càng thấy không yên, sau đó quyết định gọi cho thím Chu để hỏi chuyện.

“Ông Phó!”

Thím Chu vừa lên tiếng, Phó Thẩm Tây đã trực tiếp hỏi: “Tịnh Thiếu Hy có gì không ổn sao?”

“Chuyện này…”

Thím Chu ngập ngừng, đắn đo hồi lâu cũng không biết phải nói thế nào mới đúng: “Ông Phó à, chuyện đó…”

“Nói mau!”

Nghe giọng Phó Thẩm Tây trở nên nghiêm khắc, thím Chu mới thở dài: “Tối qua phu nhân vô tình thấy hình ảnh của ngài trên tivi, đúng lúc ngài đang chụp ảnh với một cô gái…”

“Nên tôi nghĩ… phu nhân không vui vì chuyện đó!”

Chỉ cần nghe đến đây thôi, giữa trán Phó Thẩm Tây đã nhíu chặt lại. Tịnh Thiếu Hy cảm thấy không vui khi anh đứng cạnh người phụ nữ khác, cô ghen sao?

Nhưng cô lấy tư cách gì để ghen kia chứ?

Tình cảm chân thành trước đây của anh chẳng phải cô đã nhẫn tâm vứt bỏ, chà đạp dưới chân mình ư? Vậy thì ngày hôm nay, cô có quyền gì để ghen tức hay oán trách anh. Sau tất cả tội lỗi của cô, thì những gì mà anh làm đã là quá nhẹ cho cô rồi.

Phó Thẩm Tây thực sự khó chịu, đối với anh hiện giờ, mỗi cử chỉ, nét mặt hay suy nghĩ của Tịnh Thiếu Hy đều là giả dối. Anh không muốn nghe, cũng không muốn tin nữa, không nói thêm câu nào lập tức ngắt máy.

Ngồi xuống ghế dựa, Phó Thẩm Tây ném điện thoại lên bàn, mệt mỏi xoa trán vài lần. Lúc này có người gõ cửa phòng, người bước vào là Trình Ỷ Văn.

“Phó tổng, cuộc họp với phòng nhân sự tôi đã sắp xếp xong rồi, mười phút nữa sẽ bắt đầu.”

Phó Thẩm Tây vẫn như mọi khi, nghe Trình Ỷ Văn thông báo xong thì cũng qua loa gật đầu nhẹ một cái. Trình Ỷ Văn đợi một lúc rồi mới nói tiếp.

“À phải Phó tổng, buổi tiệc thọ tối nay của cục trưởng Lâm ngài có muốn nhận lời không?”

Ba từ cục trưởng Lâm lọt vào tai Phó Thẩm Tây khiến anh tỉnh táo trở lại. Suýt thì anh quên mất việc quan trọng này, ánh mắt liền nhìn lên.

“Thư ký Trình, cô sắp xếp cho tôi, sau cuộc họp với phòng nhân sự, những cuộc họp khác hoãn lại đi.”

“Vâng!”

Trình Ỷ Văn cúi đầu, sau đó rời khỏi phòng.

Phó Thẩm Tây quay mặt ra ngoài cửa sổ lớn, đáy mắt sâu thẳm tựa hồ tràn lên cơn sóng ngầm dữ dội. Lần nữa cầm điện thoại lên, gọi cho thím Chu.

“Giúp tôi chuẩn bị cho Tịnh Thiếu Hy. Nhân tiện bảo cô ta chọn cho tôi một bộ âu phục và phụ kiện. Sáu giờ tối nay, cho người đưa cô ấy đến công ty!”



Tịnh Thiếu Hy làm việc đến gần 4 giờ chiều, còn chưa kịp dọn xong phòng khách thì thím Chu ở bên ngoài đi đến sau lưng nói với cô.

“Phu nhân, việc còn lại phu nhân cứ để cho người khác làm đi!”

“Không cần đâu, chỉ một chút nữa là xong rồi.”

Tịnh Thiếu Hy vừa nói xong, thím Chu đột nhiên bước đến gỡ lấy máy hút bụi khỏi tay cô: “Cứ giao cho người khác đi! Phu nhân còn có việc quan trọng hơn phải làm đấy!”

Sau đó, thím Chu quay ra sau, gọi to một tiếng: “Tiểu Hoa!”

“Dạ!”

Tiểu Hoa nhanh chân chạy vào, thím Chu liền đẩy Tịnh Thiếu Hy qua: “Đưa phu nhân lên phòng của ông Phó, để phu nhân chọn xong quần áo phụ kiện cho ngài ấy rồi đưa phu nhân về phòng trang điểm và thay trang phục đi!”

“Tôi biết rồi!”

Tiểu Hoa vừa muốn kéo Tịnh Thiếu Hy đi thì cô lại khó hiểu nhíu mày: “Khoan đã! Bà đang nói gì vậy thím Chu? Gì mà chọn quần áo phụ kiện, gì mà trang điểm?”

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Tịnh Thiếu Hy, thím Chu chỉ cười: “Đó là do ông Phó dặn tôi. Sau khi phu nhân chuẩn bị xong, tôi sẽ cho tài xế đưa phu nhân đến công ty của ngài ấy. Tối nay ngài ấy có tiệc, nên muốn phu nhân đi cùng!”

“Tiệc… lại dự tiệc nữa sao?”

Tịnh Thiếu Hy ngỡ ngàng, phản ứng trên mặt còn chưa tan thì cánh tay đã bị Tiểu Hoa kéo đi.

“Nhanh lên Thiếu Hy, không có nhiều thời gian để đứng ở đây tiếp đâu!”