Ngồi ở trong phòng y tế, Tịnh Thiếu Hy tự tay chăm sóc vết thương của Phó Thẩm Tây. Mặc dù trước đó anh đã nói là không sao, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn giúp anh xử lý nó. Bề ngoài làm ra vẻ miễn cưỡng, nhưng bên trong thực chất lại cực kỳ yêu thích hành động này của cô. Phó Thẩm Tây ngồi trên giường, quan sát từng động tác mà cô đang làm.
Sự dịu dàng quá mức chu đáo này thoáng làm Phó Thẩm Tây vô thức mỉm cười, nhưng chỉ vài giây liền lập tức thu lại. Hình như đêm nay xảy ra quá nhiều việc, cho nên đầu óc mất tập trung, nhất thời tạo ra những suy nghĩ khác lạ.
Sau khi dùng băng gạc băng lên vết thương, Tịnh Thiếu Hy mới lên tiếng: “Xong rồi! Tạm thời đừng để vết thương tiếp xúc với nước, sẽ mau lành hơn.”
Thấy Tịnh Thiếu Hy quan tâm như vậy, Phó Thẩm Tây mới cố tình hỏi: “Cô là y tá sao?”
“Không!” Tịnh Thiếu Hy đáp, dùng kéo cắt đoạn keo nhỏ cuối cùng: “Mấy việc căn bản này, ai mà không biết chứ, cần gì phải là y tá hay bác sĩ mới được!”
“Vậy à! Thế mà tôi còn tưởng trước đây cô có lẽ thường xuyên bị thương cho nên mới rõ như vậy! Thao tác xử lý cũng rất nhanh gọn!”
Phó Thẩm Tây cố tình gợi lên vài chuyện cũ, Tịnh Thiếu Hy vừa nghe xong cảm thấy kỳ lạ, đột ngột ngẩng mặt. Nhưng cô không nghĩ Phó Thẩm Tây lại hơi cúi xuống, suýt chút thì hai cánh môi đã chạm luôn vào nhau rồi.
Tịnh Thiếu Hy mở to mắt, hàng mi dày nặng khẽ run lên, trái tim đập nhanh đến mức khó thở. Khoảng cách gần thế này đột nhiên lại khiến cô thấy khá quen thuộc, giống như đã từng xảy ra rất nhiều lần. Ý nghĩ kỳ lạ vụt qua đầu Tịnh Thiếu Hy, làm cô nhất thời khó hiểu nhíu mày một cái.
Phó Thẩm Tây thấy vậy mới hỏi: “Sao thế? Không khoẻ à?”
Sau đó không đợi Tịnh Thiếu Hy trả lời, đã trực tiếp đặt tay lên trán cô. Hành động bất ngờ này khiến Tịnh Thiếu Hy giống như bị sốc, cả người nhất thời ngây ra, ngồi im mặc cho bàn tay to lớn kia áp lên trán mình.
Rốt cuộc là do Phó Thẩm Tây bất thường, hay do tâm tình cô không ổn. Từ lúc nghe mấy lời mà Tiểu Hoa nói, suy nghĩ của cô về anh đã rối loạn lắm rồi. Bây giờ lại xảy ra mấy chuyện thế này, cô làm sao có thể nghĩ được gì khác ngoài việc cô chỉ biết, Phó Thẩm Tây đang quan tâm mình.
Tịnh Thiếu Hy hít một hơi sâu, rồi thình lình đứng dậy: “Tôi không sao! Xong việc rồi, tôi về phòng thay đồ đây…”
Nhưng Tịnh Thiếu Hy vừa quay đi, một chân sơ ý vấp vào chân của Phó Thẩm Tây, làm cả người cô chao đảo ngã nhào xuống người anh, dụng cụ y tế trên tay văng hết xuống sàn, âm thanh nhỏ nhặt mà hỗn loạn.
Tịnh Thiếu Hy chưa kịp định hình sự việc vừa mới xảy ra, bên tai đã truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Cô cố tình làm ra mấy việc này à?”
Phó Thẩm Tây nằm dưới, ánh mắt nhìn cô cực kỳ mờ ám: “Cô như vậy, là muốn câu dẫn tôi sao?”
Vén gọn lọn tóc đang che phủ bên vai của Tịnh Thiếu Hy, ngón tay anh nhẹ nhàng trượt dọc lên chiếc cổ gợi cảm, động tác tuỳ ý mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến Tịnh Thiếu Hy giật mình sựt tỉnh muốn ngồi dậy.
“Anh nói vớ vẩn cái gì vậy chứ?”
Tịnh Thiếu Hy chỉ vừa nâng người lên, cánh tay Phó Thẩm Tây đã đột ngột siết chặt, ghì cô xuống. Sức lực mạnh đến mức chỉ bằng một tay đã có thể bài xích được mọi cử động trên người cô, ép buộc cô phải chịu trận nằm yên trên người anh.
“Không phải cô rất hận tôi sao? Vậy mà bỗng dưng lại lo lắng cho tôi như vậy, còn chu đáo chăm sóc cho tôi, cả cú ngã này… tôi cũng có thể nghĩ là do cô cố ý ngã vào tôi cơ đấy!”
Phó Thẩm Tây thản nhiên nói, hơi thở trầm thấp mà nóng rực thổi nhẹ qua cổ Tịnh Thiếu Hy làm cô rùng mình, cố gắng vùng vẫy: “Anh nói bậy! Tôi không có!”
“Phó Thẩm Tây! Anh bỏ tôi ra!”
“Không bỏ thì thế nào?”
Phó Thẩm Tây khẽ hỏi, nhẹ hôn vào vành tai Tịnh Thiếu Hy một cái làm cô giật thót cả người, càng ra sức kháng cự.
“Phó Thẩm Tây! Anh làm cái gì vậy hả?”
“Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Phó Thẩm Tây càng hỏi, giọng càng thấp, hơi thở phả vào tai Tịnh Thiếu Hy chậm rãi mà mờ ám, giây trước giây sau đã trực tiếp đặt môi lên cổ cô, tuỳ tiện vừa hôn vừa cắn.
Thần kinh Tịnh Thiếu Hy căng ra, hoảng loạn tiếp nhận loại cảm giác kỳ lạ đang chạy đuổi khắp cơ thể mình. Toàn thân cô giống như bị một lực vô hình kiềm chặt, chỉ có mười đầu ngón tay cơ hồ cấu chặt lên ngực áo của Phó Thẩm Tây. Mà hành động này của cô vô tình lọt vào mắt anh, trong sự chịu đựng tựa hồ như đang đón nhận.
Suy nghĩ Phó Thẩm Tây chịu loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, liền phát sinh sự liều lĩnh vốn có của đàn ông, cánh tay ra sức ôm chặt Tịnh Thiếu Hy, không nói trước sau đã lật ngược tình thế, đè cô xuống giường.
Tịnh Thiếu Hy vừa hoảng vừa sợ, hai mắt mở to rưng rưng sắp khóc. Phó Thẩm Tây làm sao thế này? Chẳng lẽ trong bữa ăn vừa rồi do anh có uống chút rượu, cho nên tinh thần mới không được tỉnh táo mà làm ra mấy việc này hay không?
Tịnh Thiếu Hy còn chưa nghĩ thông đã phải gồng mình khẽ kêu một tiếng khi Phó Thẩm Tây đột ngột hôn xuống gò ngực đầy đặn đang phập phồng của cô, còn dùng sức mυ'ŧ mạnh, buông ra đã lưu lại một dấu đỏ hồng cực kỳ ái muội.
“Phó Thẩm Tây… dừng… dừng lại…”
Đầu óc Tịnh Thiếu Hy bị xoay vòng như chong chóng, tay chân phút chốc mềm nhũn không có sức, yếu ớt đẩy lấy Phó Thẩm Tây. Anh bắt lấy tay cô, ghì chặt xuống nệm, thân thể cao lớn trườn lên một chút, dùng một chân chen vào giữa, tách lấy hai chân cô ra.
Tịnh Thiếu Hy càng bị động chạm, tinh thần và cơ thể càng nhạy cảm, giọng run rẩy: “Đừng! Phó Thẩm Tây… anh mau dừng lại đi…”
“Tại sao tôi phải dừng?”
Giọng Phó Thẩm Tây trầm đυ.c cất lên, cánh môi càng hôn càng xuống thấp: “Chẳng phải đêm nay cô là vợ của tôi sao?”
“Không… không phải…”
Tịnh Thiếu Hy vừa muốn phản đối đã bị Phó Thẩm Tây cắn mạnh lên cổ, cảm giác vừa đau vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ như bức cô phát điên, nội tâm muốn từ chối nhưng cơ thể lại cực kỳ đón nhận. Đến khi Phó Thẩm Tây đột nhiên luồn tay vào dưới váy của cô, cô mới kinh hãi thức tỉnh, giãy đạp không ngừng.
“Không… Phó Thẩm Tây…”
Tiếng hét chỉ mới thoát ra khỏi miệng đã bị chặn lại, cả người Tịnh Thiếu Hy phút chốc đông cứng, trong đầu chỉ biết duy nhất một điều…
Phó Thẩm Tây đang hôn cô!
Chuyện này làm sao có thể diễn ra được kia chứ? Chẳng phải ngay từ lúc đầu, Phó Thẩm Tây không hề yêu cô hay sao?
Tịnh Thiếu Hy giống như người mất hồn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Phó Thẩm Tây đang ở rất gần. Anh đang nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng, dễ dàng dùng lưỡi tách hai cánh môi đang khép chặt của cô, đẩy nụ hôn đi sâu vào trong, tận sức rút cạn hơi thở mỏng manh đang run lên của cô.
Tâm trí Tịnh Thiếu Hy tựa hồ bị hơi thở nóng rực đang tràn vào miệng mình thiêu đốt đến tan chảy. Cô không nghĩ được, cũng không đủ sức phản kháng, cổ tay bị Phó Thẩm Tây siết sâu xuống mặt nệm, co lại đầy bất lực, phút chốc không chịu được, ấm ức bật khóc.
m thanh vụn vặt vang lên trong cổ họng của Tịnh Thiếu Hy làm Phó Thẩm Tây sựt tỉnh. Bàn tay bên dưới chỉ suýt chút nữa đã trượt vào vị trí giữa hai chân cô, rất may… vẫn còn đủ lý trí để kịp thời dừng lại.
Tịnh Thiếu Hy nằm dưới người anh, khóc nấc thành tiếng. Không phải vì cô sợ, mà là hơn hết việc làm này của anh khiến cô cảm thấy tổn thương vô cùng. Rõ ràng Phó Thẩm Tây không yêu, nhưng vẫn có thể làm vậy với cô.
Rốt cuộc cô ở trong mắt Phó Thẩm Tây đã trở nên thấp hèn như thế nào vậy?
Tịnh Thiếu Hy không mắng, không đánh, thân người trên giường hơi co lại nghiêng sang một bên, úp mặt xuống nệm khóc đến run lên.
Phó Thẩm Tây thấy cô khóc như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu. Bàn tay đưa ra muốn chạm vào Tịnh Thiếu Hy nhưng trong vài giây lại hèn nhát thu về. Anh rời khỏi giường, ánh mắt ngập tràn hỗn loạn, chỉ có thể thấp giọng nói một câu.
“Đừng ngủ ở phòng kho nữa. Tôi cho phép cô… quay về phòng ngủ chính!”
Sau câu nói đó, Tịnh Thiếu Hy vẫn không phản ứng, giữ nguyên tư thế tiếp tục khóc. Đến khi tiếng bước chân của Phó Thẩm Tây xa dần ra bên ngoài, cô mới từ từ quay mặt qua, hai gò má đỏ bừng ướt đẫm đến đáng thương.
Rời khỏi phòng y tế, Phó Thẩm Tây trở về phòng, điên cuồng trấn tỉnh mình dưới vòi sen. Nhưng cho dù nước có xối xả trút xuống bao nhiêu, tinh thần dường như vẫn khó mà tỉnh táo được. Rốt cuộc vừa rồi anh đã nghĩ gì mà lại làm như vậy với Tịnh Thiếu Hy?
Có phải anh điên rồi không? Vì điên cho nên mới nhất thời quên rằng bản thân đang hận Tịnh Thiếu Hy nhiều như thế nào? Vì điên cho nên mới vô tình để bản thân lạc vào ánh mắt đó của cô, bị dẫn dắt như một kẻ mất trí.
Phó Thẩm Tây hít một hơi, đập mạnh lên tường vài lần, mái tóc theo nước rủ rượi xuống quanh mặt, ánh mắt hoang dại tràn ngập xung đột.
Lúc này, thím Chu đang căn dặn mấy người kia dọn dẹp phòng ăn cho đàng hoàng, vì trận ẩu đả vừa rồi của Phó Thẩm Tây đã làm vỡ rất nhiều bát dĩa, không dọn kỹ sẽ để lại mảnh vỡ rất nguy hiểm.
Khi bà vừa muốn quay ra, lại nghe tiếng của Tiểu Hoa từ phía xa khe khẽ như muốn hét lên.
“Thím Chu! Thím Chu à!”
“Cô làm chạy như ma đuổi vậy?” Thím Chu khó hiểu hỏi.
Tiểu Hoa thở hụt hơi, mất một lúc mới có thể nói được: “Tôi vừa nhìn thấy một cảnh rất là…”
Tiểu Hoa úp mở, ngượng ngùng không dám nói hết làm thím Chu nhíu mày: “Cô thấy cái gì?”
Ánh mắt Tiểu Hoa nhìn trái nhìn phải, cắn môi cười cười một cái, phấn khích nói: “Lúc nãy tôi theo lời thím đến phòng y tế xem chị Thiếu Hy có cần giúp gì không thì tôi đột nhiên thấy…”
Giọng Tiểu Hoa thấp xuống, không giấu được sự thích thú: “Ông Phó và chị ấy… hai người họ hôn nhau đấy!”
“Hôn… hôn nhau ư?”
Thím Chu nghe xong cũng kinh ngạc thốt lên, Tiểu Hoa vội che miệng bà lại: “Trời ơi thím nhỏ tiếng thôi! Để ông Phó biết tôi nhìn lén là chết tôi đó!”
Thím Chu gật đầu, rồi tò mò hỏi thêm: “Họ hôn nhau, vậy có làm cái gì khác nữa không?”
Câu hỏi này khiến Tiểu Hoa ngượng, mặt đỏ bừng: “Thím Chu! Sao lại hỏi tôi cái đó chứ? Tôi vô tình thấy họ hôn nhau thôi… tôi đã hoảng hốt mà tránh đi rồi!”
Thím Chu với Tiểu Hoa mãi mê to nhỏ với nhau mà không để ý, Tưởng Dung ở phía sau đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Ánh mắt cô ta lập tức nổi lửa, máy hút bụi trong tay cũng bị cô ta siết đến run lên.
Phó Thẩm Tây hôn Tịnh Thiếu Hy…
Chuyện này làm sao có thể?