Gió Đông Vạn Dặm

Chương 32

Sau khi rời khỏi phòng y tế, đầu óc Tinh Thiếu Hy hình như vẫn còn bị kẹt lại trong cuộc đối thoại với Tiểu Hoa, không cách nào dứt ra được. Cả ngày hôm nay, cô cứ như người mất hồn, làm trước quên sau, không có việc nào tập trung.

“Là do ngài ấy chăm sóc chị cả đêm đấy!”

Câu nói của Tiểu Hoa khi ấy cứ bám mãi trong đầu Tịnh Thiếu Hy, nhưng dù có nghĩ nát óc cô vẫn không hiểu được hành động đó của Phó Thẩm Tây là có ý gì. Rõ ràng anh không hề yêu cô, rõ ràng anh rất căm ghét và luôn ra sức chà đạp cô.

Vậy thì tại sao lại làm ra mấy việc khiến cô bận lòng để làm gì?

Tịnh Thiếu Hy nghĩ, nghĩ đến mức trên trán liên tục nhíu chặt, vô ý làm rơi mấy tấm khăn trải bàn mới khô xuống đất. Tịnh Thiếu Hy tỉnh ra, vội vàng ngồi xuống nhặt lấy chúng. Chợt có một bàn tay khác thình lình nắm lấy tay cô, làm cô giật mình đứng phăng dậy.

Phó Thẩm Tây ở bên dưới chậm rãi đứng lên, sẵn tiện nhặt một tấm khăn đặt lên tay cô, nét mặt và giọng nói vẫn lạnh lùng: “Nhìn thấy tôi như nhìn thấy ma sao?”

Suy nghĩ vừa giãn ra vài phút trước của Tịnh Thiếu Hy lại bị sự xuất hiện đột ngột này làm cho rối tung trở lại. Cô lùi về sau, vô thức ôm chặt số khăn trên tay.

“Có chuyện gì chứ?”

Sở dĩ Tịnh Thiếu Hy có hơi ngạc nhiên khi thấy Phó Thẩm Tây, bởi vì hiện tại chỉ mới hơn 6 giờ tối mà thôi. Anh về sớm như vậy, còn đột ngột nắm tay cô, dù là bất kì ai cũng bị doạ cho giật mình chứ không phải riêng cô.

Phó Thẩm Tây im lặng một lúc, nhìn qua thái độ của Tịnh Thiếu Hy một lượt, lạnh nhạt nói: “Có chuyện tôi mới tìm đến cô! Cô nghĩ không có chuyện tôi cần tìm cô để làm gì?”

Liếc mắt xuống chỗ khăn trong tay Tịnh Thiếu Hy, anh thấp giọng: “Để đó cho người khác làm đi! Tôi có chuyện khác giao cho cô!”

“Chuyện… chuyện gì?”

Tịnh Thiếu Hy vừa ngây ra, Phó Thẩm Tây đã không nhẫn nại gạt hết số khăn kia rơi xuống đất, còn trực tiếp nắm lấy tay cô kéo đi.

“Phó Thẩm Tây… đợi… đợi đã! Anh muốn tôi làm gì?”

Tịnh Thiếu Hy bị hành động kỳ lạ này doạ cho sững sốt, liên tục dùng sức ghì lại sức kéo của Phó Thẩm Tây nhưng bất thành, hai chân cứ thế bất đắc dĩ theo anh đi về trước.

Thấy Phó Thẩm Tây im lặng, bản thân cũng bị kéo khỏi tầng hai, Tịnh Thiếu Hy đánh mạnh vào tay anh: “Này! Có nghe tôi hỏi gì không? Anh muốn tôi làm gì thì từ từ nói… sao phải lôi lôi kéo kéo thế này! Buông ra…”

Tịnh Thiếu Hy vừa muốn lớn tiếng kêu lên, đột nhiên Phó Thẩm Tây dừng lại, khiến cô mất đà suýt chút nhào luôn vào lưng anh. Cô còn chưa kịp định hình, thì Phó Thẩm Tây đã quay lại, ánh mắt và ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.

“Ồn quá đi mất! Tôi muốn cô tối nay trở thành vợ của tôi!”

Câu nói này vừa lọt vào tai Tịnh Thiếu Hy, giống như một tia sét lớn vừa đánh qua đại não, khiến toàn bộ thần kinh bên trong như rung chuyển không ngừng. Cô nhìn Phó Thẩm Tây, nhất thời ngây ra không nói được gì.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Phó Thẩm Tây bỗng dưng quay qua chỗ khác, cả giọng cũng thấp xuống: “Đừng hiểu lầm! Từ lúc kết hôn, tôi chưa từng xem cô là vợ! Chuyện này… chỉ là diễn ra trong tối nay mà thôi!”

Câu trước câu sau của Phó Thẩm Tây làm đầu óc Tịnh Thiếu Hy quay như chong chóng, nhưng hơn hết cái đau bấy lâu dường như lại vì câu nói thứ hai mà lan rộng hơn rất nhiều.

Vài giây trước khi cô nghe câu nói đầu tiên của anh, có lẽ cô đã bị ảnh hưởng bởi chuyện của Tiểu Hoa kể trước đó, cho nên mới nhất thời sinh ra ảo tưởng. Cô thực sự đã ảo tưởng rằng, thì ra Phó Thẩm Tây cũng có một chút tình cảm dành cho cô. Nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, lập tức đã bị câu nói thứ hai dập tắt một cách tàn nhẫn.

Tịnh Thiếu Hy chợt mỉm cười, mí mắt rủ xuống ngập tràn chua xót. Có trách thì trách cô vẫn còn yêu Phó Thẩm Tây, trách cô nhẹ lòng buông thả trái tim mình ra, để nó chịu tổn thương thêm một lần nữa.

Người đàn ông này… làm sao mà yêu cô được kia chứ?

Lúc này, Tiểu Hoa và thím Chu từ dưới đi lên, đúng lúc thấy cảnh tượng khó hiểu. Phó Thẩm Tây đang ở cùng với Tịnh Thiếu Hy, còn nắm tay cô rất chặt. Tiểu Hoa và thím Chu chỉ vừa mới đưa mắt nhìn nhau, Phó Thẩm Tây ở phía trước đã lên tiếng.

“Tiểu Hoa, thím Chu!”

“Dạ…”

Nhanh chân đi đến chỗ Phó Thẩm Tây, Tiểu Hoa cúi đầu.

Lúc này, Phó Thẩm Tây mới kéo tay Tịnh Thiếu Hy về trước, đưa qua phía hai người kia: “Chuẩn bị cho cô ta giúp tôi! Chọn một bộ trang phục phù hợp với buổi tiệc tối nay. Cô ta sẽ cùng tôi đón khách!”

“Dạ… ông Phó yên tâm!”

Tiểu Hoa tròn mắt, giọng nói không giấu được ngạc nhiên. Đợi khi Phó Thẩm Tây rời đi, cô mới níu tay Tịnh Thiếu Hy, thì thầm một câu: “Thấy chưa! Em không có gạt chị!”

“Gạt cái gì Tiểu Hoa?” Thím Chu đột nhiên lên tiếng làm Tiểu Hoa giật cả mình, vội lắc đầu: “Dạ… không có gì đâu thím Chu!”, sau đó kéo tay Tịnh Thiếu Hy đi: “Nhanh lên, về phòng! Em giúp chị trang điểm!”

Đứng ở hành lang tầng một hồi lâu, Phó Thẩm Tây vẫn không sao vứt được ánh mắt vừa rồi của Tịnh Thiếu Hy ra khỏi đầu mình. Rốt cuộc anh đã bị cô quấy đến sắp phát điên rồi đúng không? Giây phút nhìn vào mắt cô, tia hi vọng nhỏ nhoi chợt loé lên ở sâu bên trong tựa hồ bóp nát cả tim anh.

Tịnh Thiếu Hy mong đợi điều gì kia chứ? Mong rằng anh sẽ yêu cô thật nhiều, mong rằng anh sẽ nâng niu cô như bảo vật hay sao? Khi mà tất cả lỗi lầm trước đây của mình, cô đã quên sạch, cho nên mới có thể mang loại ý nghĩ đó ở trong đầu, rồi dùng ánh mắt ấy để mà nhìn anh.

Phó Thẩm Tây suýt chút đã mềm lòng, cho nên anh mới nhất thời né tránh, không trực tiếp nhìn thẳng vào cô thêm một giây nào nữa. Đối diện với ánh mắt ấy, anh chắc chắn sẽ gục ngã vào trong đôi mắt đẹp như tinh tú đó, lần nữa chìm vào thế giới của cô.

Điều này Phó Thẩm Tây không cho phép nó xảy ra nữa, tuyệt đối không!

Phó Thẩm Tây nghĩ một lúc, sau cùng khép mắt hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đem theo nội tâm hỗn loạn quay trở về phòng.



Tịnh Thiếu Hy ngồi trước bàn trang điểm, để cho Tiểu Hoa hoàn thành bước cuối cùng, tô son cho cô, gương mặt từ đầu đến cuối đều gần như vô cảm. Bởi vì nỗi đau vẫn cứ lưu lại trong tim, âm ỉ như một vết thương cũ, cứ thoáng qua rồi hết, hết không lâu lại tràn lên.

Tô son xong, Tiểu Hoa đứng xa một chút, lần nữa nhìn Tịnh Thiếu Hy thật kỹ rồi cười: “Thiếu Hy! Vẻ đẹp tự nhiên của chị thực sự khiến em có chút ganh tị đó! Em chỉ trang điểm rất nhẹ cho chị thôi mà đã đẹp như vậy rồi!”

Tịnh Thiếu Hy nghe mấy lời này, trong lòng không có chút dao động, cánh môi mềm mại trong màu son anh đào không hề cong lên một lần. Cô nhìn Tiểu Hoa dọn dẹp chỗ mỹ phẩm kia vào tủ, không nghĩ Phó Thẩm Tây lại chuẩn bị đầy đủ mọi đồ dùng cần thiết nhất của phụ nữ ở trong phòng này.

Suy nghĩ này làm cô vừa tò mò, vừa khó hiểu. Có phải Phó Thẩm Tây từng đưa rất nhiều phụ nữ khác về đây hay không? Hoặc là anh đã từng bí mật qua lại với rất nhiều cô, và số mỹ phẩm, trang sức, quần áo kia… đều là dành cho họ.

“Phu nhân, trang điểm xong rồi, chúng ta thay đồ thôi!”

Thím Chu ở bên trong phòng kính đi ra, trên tay cầm một chiếc đầm trễ vai màu đỏ rượu, là một kiểu đầm ôm gọn vào cơ thể, dài đến đầu gối. Thiết kế tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ sang trọng.

Tâm trạng Tịnh Thiếu Hy vốn dĩ không vui vẻ gì, nên không nói lời nào, đứng dậy để hai người kia giúp cô thay trang phục. Đến khi thay xong, cả thím Chu và Tiểu Hoa đều đồng loạt kinh ngạc, trố mắt nhìn cô từ đầu đến chân.

“Đẹp… đẹp quá!”

Tiểu Hoa buột miệng thốt lên một câu, đôi mắt phấn khích đến sáng rực. Đi đến xoay người Tịnh Thiếu Hy một vòng: “Bộ đầm này thực sự rất hợp với chị!”

Thím Chu đứng cạnh cũng nói thêm vào: “Phải đó phu nhân, phu nhân thực sự rất đẹp!”

Sau đó lại quay qua nhắc nhở Tiểu Hoa: “Hôm nay Phó gia có khách, cô đừng gọi phu nhân là chị này chị kia nữa! Trước mặt khách mà gọi như vậy, sẽ khiến người ta nói ra nói vào đấy!”

“Dạ! Tôi biết rồi thím Chu!”

Tiểu Hoa gật đầu rồi ở lại phòng giúp Tịnh Thiếu Hy kiểm tra lại mọi thứ thêm lần nữa, còn thím Chu thì trở ra ngoài căn dặn người làm chuẩn bị bữa tối thật hoàn hảo, không được xảy ra sai sót.

Gần 8 giờ tối, mọi thứ trong bữa tối đều đã được chuẩn bị đâu vào đó. Phòng ăn bật đèn sáng choang, đèn chùm bằng pha lê phía trên cao tản ra loại ánh sáng vàng nhạt, không gian ấm áp mà sang trọng.

Mà từ lúc Tịnh Thiếu Hy về phòng trang điểm xong, không bước ra khỏi cửa nửa bước, cho nên từ lúc đó đến giờ đã hai tiếng, Phó Thẩm Tây vẫn chưa biết cô đang trông như thế nào.

Trong lòng quả thực rất mong đợi, nên ánh mắt cứ vài phút lại nhìn về phía cửa phòng, nôn nóng muốn được nhìn thấy cô liền quay qua nói với Tiểu Hoa.

“Tiểu Hoa, lên đó đưa cô ta xuống!”

“Dạ!”

Tiểu Hoa nhanh chân đi về phía phòng Tịnh Thiếu Hy, đưa tay gõ cửa: “Phu nhân! Đến giờ rồi, chúng ta xuống dưới thôi, ông Phó đang đợi phu nhân.”

Ở bên trong, Tịnh Thiếu Hy ngồi trên giường, ánh mắt rủ xuống mang theo tia buồn bã nhìn vào góc tường, nhất thời vẫn không nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Hoa. Từ lúc khoác lên người những thứ này, hình như trong lòng lại càng nặng nề, thở thôi cũng đã mệt mỏi.

Tiểu Hoa thấy bên trong không trả lời, gõ cửa thêm lần nữa: “Phu nhân à!”

Lúc này, Tịnh Thiếu Hy mới nghe thấy. Cô tạm gác lại suy nghĩ, đứng dậy đi đến mở cửa. Tiểu Hoa nhìn thấy mắt Tịnh Thiếu Hy hơi đỏ, liền nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, phu nhân lại khóc sao?”

Tịnh Thiếu Hy lúng túng vài giây, hít vào một hơi, cười nói: “Không có!”

Dù là vậy, Tiểu Hoa vẫn biết Tịnh Thiếu Hy nói dối cho qua chuyện mà thôi. Đối với Tịnh Thiếu Hy, cuộc sống thế này thì làm gì có phút giây nào mà không buồn đâu. Tiểu Hoa đưa Tịnh Thiếu Hy rời khỏi phòng, khi đến cầu thang mới lên tiếng.

“Ông Phó, tôi đưa phu nhân đến rồi!”

Vừa dứt lời, Phó Thẩm Tây đã quay lại, phút chốc ánh mắt như chấn động với hình ảnh trước mặt. Tịnh Thiếu Hy bước chậm xuống từng bậc thang, mái tóc thẳng mượt tuỳ tiện rủ xuống một bên vai, làn da trắng mịn được tôn lên hết cỡ bởi màu sắc từ chiếc đầm cô đang mặc.

Phó Thẩm Tây nhìn không dời mắt, Tịnh Thiếu Hy thực sự đẹp đến mức động lòng người, là một vẻ đẹp tự nhiên mà thoát tục, vừa mềm mại như đỗ quyên, lại vừa pha chút gai góc như một đoá hồng đầy kiêu hãnh. Toàn bộ ý nghĩ của Phó Thẩm Tây đều bị khí chất toát ra trên người Tịnh Thiếu Hy thu hút, khiến anh trong vài giây đứng yên bất động, chỉ có mí mắt hơi run lên đang ngắm nhìn cô.