Gió Đông Vạn Dặm

Chương 26

Ngồi trong phòng làm việc hồi lâu, Phó Thẩm Tây thậm chí còn không để tâm đến số giấy tờ trên bàn, từ đầu đến cuối như người mất hồn chằm chằm nhìn vào đồng hồ đã hỏng ở trong tay.

Khoảnh khắc thấy nó nằm trên tay Tịnh Thiếu Hy, anh rất mong cô sẽ nhớ lại một chút gì đó. Nhưng không ngờ đến cả khi chính tay cô đã làm hỏng nó, ánh mắt cô vẫn bình thản đến vậy. Giống như vật này chưa từng xuất hiện trong đời cô, giống như anh đã bị cô tàn nhẫn vứt bỏ khỏi ký ức của mình.

Bởi vì tức giận, nên lúc ấy Phó Thẩm Tây đã không thể kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp nổi giận rồi trút hết lên đầu Tịnh Thiếu Hy bằng những lời lẽ và ánh mắt cay độc nhất. Nhưng thực ra, trái tim anh vào giờ phút đó đau như bị ai dùng dao rạch nát.

Phó Thẩm Tây sắp không hiểu nổi bản thân mình nữa. Rõ ràng trái tim vẫn còn rất yêu Tịnh Thiếu Hy, nhưng lý trí lại xúi giục anh phải tìm đủ mọi cách để tổn thương cô. Đây chính là vừa yêu vừa hận, hậu quả là cả hai chẳng ai tránh khỏi, đau đến tan lòng nát dạ.

Tâm tư bị hai tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt, Phó Thẩm Tây nhanh chóng thu lại ánh mắt đau lòng, tiếp tục trung ra biểu diện lạnh nhạt, nói: “Vào đi!”

Người bước vào là thư ký Trình Ỷ Văn, cô nói: “Phó tổng, cuộc họp với đại diện của Hiên Dương tôi đã sắp xếp xong rồi! Mười phút nữa sẽ bắt đầu!”

“Được rồi!”

Phó Thẩm Tây ngắn gọn nói. Nhưng khi Trình Ỷ Văn cúi chào vừa quay lưng đi thì anh lại lên tiếng: “Đợi đã!”

“Phó tổng gọi tôi?”

Trình Ỷ Văn quay lại, thấy giữa trán Phó Thẩm Tây hình như vừa nhíu lại. Sau đó cô thấy anh đặt một mặt đồng hồ ra trước, hỏi: “Thư ký Trình có biết người nào sửa được loại đồng hồ này không?”

Tiến đến gần, Trình Ỷ Văn cầm mặt đồng hồ lên, rất nhanh đáp: “Tôi biết thưa Phó tổng! Ngài có cần gấp không?”

Im lặng một lúc, Phó Thẩm Tây mới nói: “Không gấp lắm, nhưng càng nhanh thì càng tốt. Thư ký Trình, phiền cô rồi!”

“Không có gì đâu Phó tổng! Vậy tôi sẽ tạm thời giữ thứ này, sửa xong tôi lập tức đưa cho ngài.”

Trình Ỷ Văn nói xong rồi rời khỏi phòng, tiếng đóng cửa vừa khép lại cùng lúc với tiếng thở dài vừa thoát ra khỏi miệng Phó Thẩm Tây. Đồng hồ hỏng rồi thì có thể sửa, nhưng dù có sửa được rồi thì thời gian bên trong vẫn cứ tiếp tục chạy chứ không bao giờ quay ngược về được nữa. Cũng giống như thời gian của anh và Tịnh Thiếu Hy, dẫu biết đã là quá khứ nhưng lại một lòng cố chấp không muốn buông bỏ. Không muốn quay lại, cũng không muốn một lần xoá mất. Phó Thẩm Tây xem khoảng ký ức đó giống như một món đồ lưu niệm, đem nó cất giữ ở trong tim. Mỗi ngày đều lấy ra nhìn ngắm, tự mình lục lại rồi đắm chìm trong không gian ngập tràn hình ảnh của Tịnh Thiếu Hy.



Mười giờ sáng ở sở cảnh sát, trên dưới từ trong ra ngoài đều tất bật công việc. Đến đầu giờ trưa, mọi người mới kéo nhau xuống căn tin để ăn trưa. A Phong vẫn như mọi khi gọi một phần cơm gà nhưng hôm nay không may cơm gà chỉ còn một suất cuối cùng và đã bị đồng nghiệp Lập Thành mua trước.

Thấy A Phong cong môi đắn đo không biết phải ăn món gì khác, Lập Thành đến gần đưa suất cơm của mình cho cô: “Cầm lấy đi!”

“Suất này của anh mà?” A Phong ngạc nhiên.

Lập Thành lại hơi lúng túng, quay mặt chỗ khác nói: “Tự nhiên không thích ăn cơm gà nữa nên muốn đổi. Cô thích ăn cơm gà mà, tôi đổi với cô!”

Còn không đợi A Phong hỏi, Lập Thành đã nhanh chân đi qua quầy thức ăn bắt đầu chọn món. A Phong ở đây ngây ra một lúc, rồi lại bị cái vỗ vai của Nhan Nhan làm cho giật mình.

“Sư tỷ à, tính ra anh ta cũng rất ga lăng đấy nhỉ?” Nhan Nhan cười nói.

A Phong quay qua nhíu mày: “Ý câu là gì đây?”

“Còn là cái gì nữa…” Nhan Nhan lại cười, ánh mắt càng lúc càng tinh ranh, khẽ nói vào tai A Phong: “Sư đệ Lập Thành chắc chắn muốn mượn cơm gà để bày tỏ thành ý rồi!”

“Nhan Nhan!”

A Phong vừa ngại vừa giận nhéo lỗ tai Nhan Nhan, nhìn hai người bọn họ mà cả mọi người đều bị chọc cười một phen. Đột nhiên, một nam cảnh sát ngồi ở vị trí sát cửa sổ thốt lên.

“Mọi người lại đây mà xem! Nhanh lên!”

Người ta nói không đâu là bàn chuyện rôm rả nhất bằng công sở, ngay khi nghe nam cảnh sát kia nói xong thì ai nấy cũng rời bàn mà tập trung lại một chỗ.

Lúc này, nam cảnh sát kia lại nói: “Nhìn đi, người đó không phải là đội trưởng Dương sao?”

“Đội trưởng Dương?”

Nhan Nhan và A Phong đồng loạt nhìn nhau, rồi không ai bảo ai chạy nhanh đến chỗ mọi người đang tụ tập lại. Nhan Nhan cố gắng nhón chân nhìn xuống, xác nhận quả thực người đàn ông bên dưới chính là Dương Chính Kình.

Nhưng đợi đã, hình như việc mà mọi người lấy làm ngạc nhiên không phải là sự xuất hiện của Dương Chính Kình. Ở đây là sở cảnh sát, việc anh có mặt bên dưới thì có gì là lạ? Mà điều họ chú ý, chính là cô gái đang đứng nói chuyện với anh ta.

“Chị?”

Nhan Nhan kinh ngạc, khẽ thốt lên một tiếng trong miệng. Cô gái đang thu hút toàn bộ sự chú ý của sở cảnh sát không ai khác chính là chị ruột của cậu - Nhược Vũ.

Giờ này đáng lẽ Nhược Vũ phải đi làm, sao lại đến sở cảnh sát làm gì? Còn trực tiếp gặp Dương Chính Kình, điều này sẽ trở thành đề tài nóng nhất trong sở cảnh sát cho mà xem.

Lúc này, ở bên dưới cũng không khác gì, bất kỳ ai đi qua đi lại cũng đều lén nhìn Dương Chính Kình và Nhược Vũ rồi cười. Không phải họ có ý giễu cợt, ngược lại tất cả đều đang mừng thầm cho Dương Chính Kình.

Ai cũng biết Dương Chính Kình đã từng kết hôn, nhưng sau đó không lâu đã li dị rồi. Nghe nói vợ anh đã theo người đàn ông khác sang Pháp sinh sống, cuộc sống sau này rất tốt. Chỉ riêng Dương Chính Kình, từ đó đến nay đã gần sáu năm rồi vẫn không thấy qua lại với bất kỳ cô gái nào. Cho nên hôm nay khi mọi người nhìn thấy có cô gái lạ hoắc đến tìm anh, ai nấy cũng đều vui mừng thay cho anh.

Cuộc sống của một cảnh sát thực sự rất áp lực, đặc biệt là những người gánh trọng trách dẫn đầu như Dương Chính Kình. Việc có một tri kỷ ở nhà bầu bạn là điều cần thiết. Cô gái đang nói chuyện với Dương Chính Kình sắc vóc đều không tệ, dáng người cân đối, đường nét trên mặt mềm mại mà hài hoà, mỗi lần cười lên thực sự rất xinh.

Cầm chiếc áo khoác trên tay, Dương Chính Kình cứng nhắc nói: “Cảm ơn cô Thẩm, thật ngại quá, phiền cô mang áo đến tận đây để trả cho tôi. Tôi có nói với Nhan Nhan rồi, nhưng có lẽ hai ngày nay sở cảnh sát nhiều việc quá nên cậu ta quên mất mới để cô đích thân đem đến.”

“Cảnh sát trưởng Dương đừng khách sáo như vậy!”

Nhược Vũ cười nói, tinh ý không nói chuyện ở đây quá mức lộ liễu: “Tôi có công việc cần ra ngoài, tiện đường nên ghé ngang thôi. Bây giờ tôi cũng về công ty đây. Chào cảnh sát trưởng Dương!”

“Để tôi tiễn cô…”

Dương Chính Kình khách sao nói nhưng Nhược Vũ lại từ chối: “Không cần đâu cảnh sát trưởng Dương. Không phiền anh làm việc! Tạm biệt!”

“Vậy…tạm biệt!”

Dương Chính Kình gượng cười, thấy Nhược Vũ rời khỏi cửa mới quay trở vào trong thang máy. Lúc này trong thang máy không có người, anh mới cơ hồ nhíu mày. Chỉ trách anh hai hôm trước uống quá say, đến khi thức dậy lại thấy mình ngủ ở nhà của cấp dưới Nhan Nhan. Khi ra về vì gấp rút mà bỏ quên áo khoác, cho nên mới có trường hợp khó nói ngày hôm nay.

Đối với Dương Chính Kình là ngại, nhưng còn với Nhược Vũ thì lại không. Nhược Vũ vốn dĩ đã thích Dương Chính Kình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt vào sáu năm trước, khi đó em trai của cô - Nhan Nhan mới gia nhập đội của anh.

Trải qua hai mối tình không thuận lợi, cách đây hai ngày Nhan Nhan lại đột ngột đập cửa, khẩn trương gọi: “Nhược Vũ, chị đâu rồi? Ra đây giúp em một chút!”

Nhược Vũ vừa bôi xong kem dưỡng da, lật đật khoác áo vào chạy xuống mở cửa. Nhìn thấy Nhan Nhan đỡ môt người gần như bất tỉnh trên vai, cô mới hoảng hồn: “Nhan Nhan, chuyện gì vậy? Người này…”

“Khoan hỏi đã! Giúp em…đưa anh ấy vào trong!”

Nhan Nhan thở không ra hơi, Nhược Vũ thấy vậy cũng vội đi ra giúp em trai đỡ người kia vào trong nhà. Đến khi đặt được người đàn ông cao lớn kia nằm xuống sofa, cả hai đều đồng loạt thở không ngừng.

Nhìn qua Nhan Nhan, Nhược Vũ vừa thở dốc vừa hỏi: “Em giải thích gì đi chứ? Chuyện này là sao?”

“Anh ta uống say quá…”

Nhan Nhan vừa mới nói được một câu, cổ họng liền khô ran ho khù khụ. Cậu không nói nữa, chạy ù vào bếp uống liền hai ba ly nước đầy. Lúc này, Nhược Vũ mới nhìn người đàn ông kia. Mái tóc bị rủ xuống che khuất một bên mặt nhưng dường như cô cảm thấy người này rất quen, bèn làm liều cúi xuống vén tóc anh ta lên.

Ngay lập tức, Nhược Vũ sốc đến tròn mắt: “Cảnh sát trưởng Dương?”

Sau đó Nhược Vũ mới biết được, ra là do Dương Chính Kình uống say ở bên ngoài, Nhan Nhan đưa anh về nhà nhưng lại phát hiên trên người anh không có chìa khoá, hết cách đành phải đưa anh về đây, nghỉ qua đêm.

Dương Chính Kình có lẽ không biết, đêm hôm đó chính tay Nhược Vũ đã chăm sóc cho anh. Cô lấy khăn ấm lau mặt cho anh, còn nấu trà giải rượu cho anh uống. Cũng chính vì đêm hôm ấy, tình cảm tưởng chừng như đã chôn sâu bấy lâu trong lòng Nhược Vũ lại đột nhiên sống dậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước rất nhiều.

Nhược Vũ là một cô gái khá chủ động, cô cũng biết rõ tình cảnh của Dương Chính Kình, cho nên hôm nay mới tự mình đến sở cảnh sát, lấy mục đích trả áo khoác để được gặp mặt.

Mà Nhược Vũ không hay, việc này đã khiến Dương Chính Kình và Nhan Nhan rơi vào tình huống dở khóc dở cười. Khi có người nhận ra Nhược Vũ là chị gái của Nhan Nhan, cả sở cảnh sát đã đồn ầm lên, luôn miệng trêu cậu ta: “Sau này phải nhờ cảnh sát Nhan Nhan chiếu cố rồi!”, ý nói chị gái của cậu là bạn gái của Dương Chính Kình, có khả năng cậu sẽ trở thành em vợ của đội trưởng đội hình sự.

Ngồi trong phòng, Dương Chính Kình nhìn vào chiếc áo khoác đang treo trên tường, vô thức đưa tay xoa trán vài lần. Xem ra phen này có muốn giải thích cũng không được, nếu như việc anh uống say rồi đến ngủ ở nhà Nhan Nhan, e rằng mọi chuyện trong suy nghĩ của mọi người sẽ được dịp đi xa hơn.