Gió Đông Vạn Dặm

Chương 24

“Làm hết chỗ tôm này trước đi!”

Tưởng Dung kéo tay Tịnh Thiếu Hy, bình thản nhướng mày nhìn vào chậu tôm đầy ắp đang không ngừng giãy giụa, nói như ra lệnh. Tịnh Thiếu Hy từ nhỏ sống trong nhung lụa, trên dưới việc nhỏ việc lớn đều có người làm cho. Trong trí nhớ của bây giờ, cô không hề nhớ là mình đã từng làm qua những việc này dù cho trước đó cô đã dọn ra ở riêng, nấu ăn vô cùng rành rọt.

Nhưng khoảng ký ức đó đã bị một tay Mạc Chính Quân xoá bỏ khỏi đầu, đối với Tịnh Thiếu Hy bây giờ mà nói mấy việc bếp núc này chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu đi học mới được nhìn thấy con chữ vậy. Hoàn toàn không biết một chút gì cả!

Thấy Tịnh Thiếu Hy đứng nhìn hồi lâu cũng không động tay, Tưởng Dung giở giọng muốn quát mắng: “Sao vậy? Không biết hay là không muốn làm?”

Tịnh Thiếu Hy ngước lên, ánh mắt lúng túng lướt qua một vòng mới biết mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm. Cô cúi mặt xuống, ngập ngừng nói: “Tôi…không biết…”

“À phải, tôi suýt thì quên mất nhỉ!”

Tưởng Dung cao giọng, ngữ khí tràn ngập giễu cợt: “Cô Tịnh từng là thiên kim, từ nhỏ chắc không động móng tay nên mấy việc này làm sao biết được! Nhưng mà cô Tịnh à, để tôi nói cho cô biết. Cô đã bước vào Phó gia rồi, cũng đích thân ông Phó muốn cô làm mấy việc này. Ở đây không phải Tịnh gia, cho nên cô cũng không phải là Tịnh tiểu thư cành vàng lá ngọc nữa. Cho nên hãy tập làm quen đi!”

Mấy lời của Tưởng Dung đánh thẳng vào đầu Tịnh Thiếu Hy giống như một đòn búa mạnh đầy ác ý, khiến cô vừa khó chịu, vừa tủi nhục trước mặt tất cả mọi người. Đúng lúc này, khi Tịnh Thiếu Hy vừa ngẩng mặt nhìn ra ngoài, vô tình thấy Phó Thẩm Tây đang đi dần ra cửa chính. Ở bước chân cuối cùng, anh chợt dừng lại, chằm chằm nhìn thẳng vào cô.

Không rõ là do Tịnh Thiếu Hy ngu ngốc hay hoang tưởng, mà cô lại mong Phó Thẩm Tây sẽ bước vào đây, nói giúp cô một lời nào đó. Nhưng sự thật đối với cô luôn phũ phàng hơn bao giờ hết, bước chân Phó Thẩm Tây không hề chuyển qua hướng này. Ánh mắt anh nhìn cô rất lâu, chỉ toát ra vẻ lạnh lùng đầy xa cách, sau đó là tàn nhẫn đi thẳng ra cửa, không hề nhìn lại thêm một lần.

Giây phút bóng lưng Phó Thẩm Tây khuất hẳn, niềm hy vọng cuối cùng vừa loé lên trong lòng Tịnh Thiếu Hy cũng đã tắt rồi. Cô chợt cười, cánh môi khổ sở cong lên từng chút một. Quả nhiên, cô vẫn không nên đặt bất cứ kỳ vọng nào với con người của Phó Thẩm Tây nữa.

Hít một hơi sâu, nuốt xuống toàn bộ nhẫn nhục trong lòng, bàn tay Tịnh Thiếu Hy chậm rãi đưa ra. Một tay cầm kéo, một tay muốn bóc một con tôm trong chậu lên nhưng vì con tôm còn sống và giãy quá mạnh, khiến cô giật mình buông ra, còn bất cẩn bị gai nhọn ở đầu tôm đâm vào ngón tay, đau buốt vội nhăn mặt.

Tưởng Dung đứng cạnh vừa cười vừa nói móc: “Mỗi việc đơn giản này còn không xong thì những cái khác làm sao làm được?”

Lúc này, thấy thái độ ức hϊếp quá đáng của Tưởng Dung, một cô gái khác mới đi đến xen vào giữa, giọng nhẹ nhàng nói với Tịnh Thiếu Hy.

“Cô Tịnh, đừng sợ! Chỗ tôm này muốn làm sạch nó, cô phải làm cho nó ngộp đi, tạm thời không giãy nữa mới có thể làm được, nếu không sẽ bị chúng đâm cho nát tay đấy!”

“Để tôi giúp cô!”

Nói rồi Tiểu Hoa tận tình chỉ Tịnh Thiếu Hy từng chút một, Tưởng Dung thấy vậy đành chán ghét liếc nhìn hai người họ một cái rồi quay đi làm việc khác. Đợi Tưởng Dung cách xa rồi, Tịnh Thiếu Hy mới nói.

“Cảm ơn cô!”

“Không cần đâu!”

Tiểu Hoa cười, thái độ vô cùng thân thiện: “Tính tình Tưởng Dung không được tốt, phu nhân cố chịu một chút sẽ qua thôi!”

Nghe người khác lần nữa gọi mình như vậy, giọng Tịnh Thiếu Hy thấp xuống: “Gọi tôi như lúc đầu cô đã gọi được rồi!”

“Xin lỗi! Tôi không quen cho nên cứ quên mất!” Tiểu Hoa thật thà nói: “Vì cho dù chúng tôi có gọi cô như thế nào thì sự thật cô vẫn là vợ của ông Phó!”

Nhìn thấy vẻ mặt gượng gạo của Tịnh Thiếu Hy, Tiểu Hoa biết mình đã lỡ miệng, liền vội cười trừ: “Xin lỗi! Tôi nói bậy rồi!”, sau đó lãng sang việc khác: “Tôi tên Mạch Hiểu Hoa, mọi người ở đây đều gọi tôi là Tiểu Hoa. Phải rồi, mà năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Tịnh Thiếu Hy thấy Tiểu Hoa vừa làm vừa nói, cô cũng bắt tay làm chung, chậm rãi đáp: “Tôi hai mươi tám tuổi!”

“Hai mươi tám ư? Vậy là lớn hơn em hai tuổi, phải gọi chị rồi!”

Tiểu Hoa cười, vẻ thân thiện của cô phần nào khiến Tịnh Thiếu Hy giảm bớt căng thẳng trong lòng, nét mặt cũng dần thả lỏng ra một chút.

Ở công ty, Phó Thẩm Tây sau khi rời khỏi phòng họp thì đã ở trong phòng làm việc riêng, hơn hai mươi phút trôi qua giống như một pho tượng đá, vô tri nhìn vào một góc trống ở trước mặt.

Suốt cả một buổi sáng, Phó Thẩm Tây gần như không vứt được hình ảnh sáng nay của Tịnh Thiếu Hy ra khỏi suy nghĩ. Tại sao lúc đó cô lại nhìn anh với ánh mắt tràn ngập hi vọng như vậy để làm gì? Chẳng lẽ sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cô vẫn mong rằng anh sẽ đưa tay ra cứu vớt cô sao?

“Thật nực cười!”

Phó Thẩm Tây rời khỏi ghế, đi đến cửa sổ lớn kéo rèm cửa lên cao. Ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng vào người anh, khoảng tối sau lưng liền trở nên đen tối đầy cô độc. Rút một điếu thuốc ra khỏi hộp, Phó Thẩm Tây đưa lên miệng châm lửa. Rít một hơi dài rồi thở ra thật mạnh, làn khói mờ nhạt vụng về phủ lấy mặt anh, chậm rãi như vẽ lên trước mắt anh một bức tranh mờ mờ ảo ảo.

Dường như anh nhìn thấy dáng vẻ đau khổ và gương mặt tuyệt vọng của Tịnh Thiếu Hy đang ẩn hiện sau làn khói. Anh đau đầu nhíu mày, đưa tay xoa trán, xoá bỏ cảnh tượng đáng ghét trước mặt mình. Vốn dĩ những điều này, là do Tịnh Thiếu Hy tự mình chuốc lấy. Đối với sự giày vò như địa ngục đã đeo bám anh suôt bốn năm qua, thì chỉ có bấy nhiêu với Tịnh Thiếu Hy đã đáng là gì kia chứ?

Với lỗi lầm mà cô đã gây ra, thì đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi!



Do vẫn chưa quen với công việc, Tịnh Thiếu Hy dù đã được Tiểu Hoa phụ giúp tận tình vẫn không tránh khỏi thương tích trên tay. Vốn không quen làm mấy việc này, cho nên để làm sạch hết chỗ tôm này cô cần phải làm rất lâu, đã trôi qua hơn một tiếng mà chỉ mới xong được hơn một nửa, nhìn một nửa còn lại, Tịnh Thiếu Hy không khỏi nhăn mặt thở dài.

Tiểu Hoa dù muốn giúp cũng không thể bởi vì mỗi người ở đây đều đã được phân công công việc. Giúp cô được một lúc, Tiểu Hoa cũng rời đi. Lúc này Tưởng Dung vừa quay lại, thấy Tịnh Thiếu Hy ngồi thừ ra nhìn vào chậu tôm mới hằn hộc đi đến.

“Tịnh tiểu thư! Hơn một tiếng mà cô chỉ làm được bấy nhiêu thôi sao? Đợi cô làm xong chắc chỗ tôm này từ tươi sẽ thành ươn lên mất đấy!”

Tịnh Thiếu Hy không nói gì, nhưng hai tay thực sự vừa đau, vừa nhức, mỏi đến mức run rẩy. Thấy cô im lặng, Tưởng Dung lại giở giọng hống hách: “À, ra là chỉ bấy nhiêu thôi đã bắt đầu làm không nỗi rồi sao?”

Lúc này, thím Chu ở bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Tịnh Thiếu Hy vẫn còn ở trong bếp liền nhanh chân đi đến, ngạc nhiên hỏi: “Cô Tịnh, sao cô còn ở đây làm gì?”

“Tôi…tôi đang…” Tịnh Thiếu Hy nhìn bà, ngập ngừng không biết nói sao mới đúng thì đột nhiên thím Chu thốt lên: “Trời ơi!”, sau đó bà nắm chặt hai tay cô, tức giận nói như muốn hét lên.

“Ai bảo cô làm mấy việc này chứ? Nhìn đi, hai tay muốn lỡ ra hết rồi!”

Lại nhìn xuống chậu tôm còn hơn một nửa chưa làm sạch, thím Chu mới quát lớn: “Đây là việc của bộ phận bếp, ai bảo cô phải làm chứ?”

Tưởng Dung từ lúc thấy thím Chu đi vào, đã lẳng lặng đi qua một góc rồi rời khỏi bếp lúc nào không hay. Xung quanh cũng không ai nói tiếng nào, Tịnh Thiếu Hy mới gượng cười nói: “Bỏ đi, tôi không sao!”

“Như vậy mà còn nói là không sao?”

Thím Chu nóng lòng nên có hơi lớn tiếng, sau đó mới thở dài: “Theo tôi, tôi lấy thuốc bôi cho cô. Nếu không thì vết thương sẽ làm độc rồi lên mủ đấy!”, nói xong liền kéo lấy Tịnh Thiếu Hy rời khỏi nhà bếp.

Tịnh Thiếu Hy không nói lời nào, suốt dọc đường bị thím Chu nắm tay kéo đi đều im lặng. Đến khi cô bị kéo vào trong một căn phòng mới khiến cô có chút ngỡ ngàng. Trong Phó gia còn có một phòng y tế riêng khá rộng, đầy đủ thiết bị cơ bản nhất, trông không khác gì một phòng mạch thường thấy ở ngoài.

Thím Chu mở ngăn tủ lấy một ít bông gòn cùng thuốc bôi đem đến ngồi xuống bên cạnh, vừa rửa sạch vết thương cho Tịnh Thiếu Hy vừa giải thích: “Đây là phòng y tế của Phó gia, bình thường là do bác sĩ tư phụ trách lo liệu khi cần thiết. Phó gia không thiếu thứ gì cả, chỉ có điều cô phải biết tự bảo vệ mình một chút. Tôi chỉ mới quay đi chưa lâu thì cô lại ra nông nỗi này, ông Phó đã giao cô cho tôi, nếu để ông Phó biết chuyện, tôi sẽ bị quở trách đấy!”

Nghe đến đây, Tịnh Thiếu Hy cảm thấy khó tin đến mức nực cười: “Quở trách bà ư? Tại sao lại phải quở trách người khác trong khi đến chính bản thân anh ta còn không hề quan tâm chứ?”

“Thím Chu, tôi biết bà là người làm thì phải nghe theo chủ. Nhưng để nói ra những lời như vậy, xin lỗi tôi không thể tin được dù bà thật lòng đối tốt với tôi!”

Lời của Tịnh Thiếu Hy khiến động tác của thím Chu khựng lại. Bà nhìn lên, thấy mí mắt đỏ rát của Tịnh Thiếu Hy, bà biết cô đã khóc rất nhiều vì thất vọng. Bản thân cùng là phụ nữ như nhau, bà làm sao không hiểu được nỗi đau trong lòng Tịnh Thiếu Hy. Chỉ là bà vẫn tạm thời không hiểu, lý do vì sao một người điềm đạm trước đây như Phó Thẩm Tây lại có thể làm ra những chuyện này.

Thím Chu là người duy nhất trong số người giúp việc đã theo làm việc cho Phó Thẩm Tây từ lúc anh còn sinh sống ở New York. Trước đây, Phó Thẩm Tây tuy vẫn ít nói và lãnh đạm, nhưng vẫn không đến nỗi lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ.

Bà cũng có con gái khoảng độ tuổi của Tịnh Thiếu Hy, cho nên khi thấy cô chịu uất ức như vậy, bà đột nhiên thấy xót.

Bôi thuốc xong, thím Chu nói: “Tạm thời đừng để tay động vào nước, tôi sẽ giao việc khác cho cô. Mấy việc bếp núc cô tốt nhất đừng làm bởi vì nó không nằm trong trách nhiệm của cô. Bây giờ thì tạm nghỉ một chút đi, đến giờ cơm trưa tôi sẽ gọi cô, việc sau đó tôi sẽ cho người hướng dẫn cô sau!”

Nói xong, thím Chu đứng dậy cất mấy thứ trên tay vào tủ rồi rời đi. Tịnh Thiếu Hy ngồi một mình trong đó rất lâu, bởi vì cô không biết phải đi đâu trong cái nơi quỷ quái này. Rộng lớn bao nhiêu, nguy nga tráng lệ đến mức nào, suy cho cùng cũng chẳng khác gì địa ngục. Tịnh Thiếu Hy cũng chẳng biết bản thân đã mắc phải tội lỗi gì để bị Phó Thẩm Tây đối xử tệ hại như vậy.



Đến gần mười giờ đêm, Phó Thẩm Tây mới trở về. Lúc này người giúp việc trong nhà hầu hết đều đã đi nghỉ, chỉ còn lại thím Chu một mình dưới nhà bếp. Toàn bộ đèn chính trong sảnh đã tắt, chỉ chừa lại mấy ngọn đèn phụ phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Phó Thẩm Tây vừa muốn đi lên cầu thang thì chợt thấy đèn trong nhà bếp hắt ra sáng choang, bèn đi đến xem xét.

Thấy thím Chu đang ở bếp pha nấu cái gì đó, anh mới lên tiếng: “Thím Chu!”

“À, ông Phó…về rồi sao?”

Thím Chu quay lại, gượng cười hỏi. Thấy Phó Thẩm Tây đến gần, bà thực sự có chút căng thẳng. Trước đó thấy Tịnh Thiếu Hy làm việc cả ngày, đêm đến thì mệt quá cả cơm tối cũng không nuốt nỗi, nên bà có ý tốt xuống đây pha cho cô một ly sữa. Không ngờ chưa kịp làm xong thì Phó Thẩm Tây đã về đến, còn bị anh trực tiếp phát hiện, nghiêm giọng hỏi một câu.

“Cái này pha cho ai?”

Thím Chu hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Là cho phu nhân!”

Vừa nghe đến đây, lông mày Phó Thẩm Tây liền nhíu chặt: “Cô ta bị làm sao?”

“Có lẽ do làm việc quá nhiều, cộng với chưa quen nên dẫn đến quá mệt, không ăn uốngđược!” Thím Chu chậm rãi nói, sau đó quay qua chỉ vào chiếc ly rỗng trên bàn: “Nên tôi muốn pha cho phu nhân một ly sữa nóng, uống lót dạ trước khi ngủ. Ông Phó, nếu ngài không muốn thì tôi sẽ cất…”

“Để đó cho tôi!”

Phó Thẩm Tây ngắn gon nói, thím Chu còn chưa kịp hiểu thì anh đã tranh việc với bà. Chỉ trong vài phút, anh đã tận tay pha xong ly sữa nóng, đem nó đặt lên khay gỗ ở bên cạnh.

Nhìn ly sữa đang bốc khói nghi ngút, thím Chu lén cười rồi nói: “Để tôi mang lên cho phu nhân!”

Phó Thẩm Tây không trả lời, đợi sau khi thím Chu mang ly sữa đi mới liếc mắt nhìn theo. Mười ngón tay trên bàn vô thức siết lại, cuối cùng không nhịn được, quyết định theo chân thím Chu đi đến phòng Tịnh Thiếu Hy.

Đến trước cửa, thím Chu khẽ gọi: “Cô Tịnh! Cô Tịnh à!”

Nhưng bên trong không có động tĩnh, đợi hồi lâu thì thím Chu mới tự ý đẩy cửa, chỉ là không ngờ cửa không khoá, mở nhẹ đã bật ra rồi. Trong phòng chỉ còn lại đèn ngủ màu vàng nhạt, đủ để soi được đường đi. Thím Chu đem ly sữa đặt trên bàn ở sát bên giường, nhìn qua mới thấy Tịnh Thiếu Hy đã ngủ.

Có người mở cửa đi vào mà cô cũng không tỉnh giấc, rõ ràng là do quá mệt nên ngủ rất say. Thím Chu thấy cô ngủ ngon như vậy cũng không muốn đánh thức cô dậy, đành để lại ly sữa trên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Khi thím Chu vừa tính khép cửa , lại thấy Phó Thẩm Tây ở đâu thình lình xuất hiện, đứng cách cửa phòng không xa làm bà hơi giật mình. Nhìn bà, Phó Thẩm Tây đến gần rồi hỏi: “Cô ấy thế nào?”

Thím Chu khẽ nói: “Phu nhân ngủ rồi!”

Nghe đến đây, ánh mắt Phó Thẩm Tây không tự chủ nhìn vào trong, qua khe cửa chỉ thấy không gian mờ tối trong phòng. Ngẫm một lúc, Phó Thẩm Tây nói với thím Chu: “Được rồi! Thím đi nghỉ đi!”, sau đó đưa tay đẩy cửa, trực tiếp đi luôn vào trong.

Khi cửa đóng lại, thím Chu ở bên ngoài vẫn còn ngẩn ra vài giây mới sựt tỉnh. Bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhất thời không hiểu nổi mấy việc mà Phó Thẩm Tây đang làm. Trước đó thì bảo với bà, Tịnh Thiếu Hy chỉ là người giúp việc, sau lại làm ra vẻ quan tâm vô cùng. Bây giờ còn đích thân tìm đến tận phòng để vào thăm Tịnh Thiếu Hy, rõ ràng Phó Thẩm Tây vẫn rất để tâm đến cô gái này. Vậy thì tại sao lại phải làm ra bộ dạng vô tình và tàn nhẫn như vậy để làm gì?

Tình yêu của tuổi trẻ hiện giờ, người lớn tuổi như bà thực sự không thể hiểuđược!