Gió Đông Vạn Dặm

Chương 22

“Thẩm Tây, nhìn xem chiếc váy này có hợp với em không?”

Tịnh Thiếu Hy mặc váy cưới trên người, quay lại hỏi Phó Thẩm Tây. Anh đứng phía sau cô, gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Nó rất đẹp, nhưng không phải là thứ cô nên mặc!”, nói xong liền mạnh tay muốn xé bỏ váy cưới của Tịnh Thiếu Hy, khiến cô hoảng hốt kêu khóc.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào làm Tịnh Thiếu Hy sựt tỉnh, cô thoát khỏi ác mộng, bật dậy trên giường. Đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh, hoá ra giấc mộng vừa rồi không hẳn chỉ là mơ, mà nó đang tái hiện lại sự thật cô đang phải trải qua.

“Phu nhân, phu nhân đã dậy chưa?”

Giọng nói của một phụ nữ chậm rãi cất lên, tiện tay gõ cửa thêm hai lần.

Tịnh Thiếu Hy thu vội đôi mắt suýt ngấn nước, rời khỏi giường đi đến mở cửa. Trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi, đường nét trên mặt phúc hậu.

Nhìn cô, bà ấy nói: “Phu nhân vẫn chưa thay đồ sao?”

Lúc này Tịnh Thiếu Hy mới nhìn lại mình, chợt nhớ ra đêm qua sau khi Phó Thẩm Tây tức giận bỏ đi, cô đã nằm trên giường khóc suốt một đêm, khóc đến mệt rồi ngủ thϊếp không hay cho nên váy cưới trên người vẫn chưa thay ra.

Để người khác nhìn thấy bộ dạng của mình hiện giờ, Tịnh Thiếu Hy thực sự rất xấu hổ. Nhưng thay vì cười cợt, người phụ nữ kia lại nhẹ giọng nói: “Để tôi giúp phu nhân!”, sau đó kéo tay cô vào trong, đóng cửa lại.

Thấy Tịnh Thiếu Hy lúng túng, bà ấy cười: “Phu nhân đừng sợ, tôi là thím Chu, phụ trách việc sắp xếp và quản lý người giúp việc ở đây.”, vừa nói, thím Chu vừa muốn kéo dây khoá xuống thì đột nhiên Tịnh Thiếu Hy gạt tay bà ra, mở cửa bỏ chạy trong nháy mắt.

“Người đâu! Giữ phu nhân lại, nhanh lên!”

Thím Chu vừa đuổi vừa lớn tiếng hô hoán, Tịnh Thiếu Hy không biết bản thân đang làm gì, trong đầu chỉ mang đúng một suy nghĩ la phải rời khỏi đây thật nhanh. Cô muốn về nhà, muốn về gặp bố và Đinh quản gia cùng chị Trần, cô không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa.

Phải thật nhanh, bằng hết sức lực phải chạy thật nhanh…

Nhưng nơi này quá rộng, Tịnh Thiếu Hy thực sự không biết phải chạy lối nào mới thoát ra được. Tiếng bước chân dồn dập vẫn bám chặt phía sau, giống như có một đàn thú dữ khát máu đang đuổi bắt một con nai nhỏ trong rừng rậm. Đến khi phát hiện ở phía trươc là ngõ cụt, Tịnh Thiếu Hy hoảng loạn nhìn qua lại thấy đám người kia đang hùng hổ kéo đến. Nơi cô đang đứng là tầng một, nhưng với độ cao này nhảy xuống nhẹ lắm cũng phải gãy mất mấy cái xương. Tịnh Thiếu Hy bị hai nỗi sợ kẹp chặt ở giữa, mồ hôi trên trán chảy dọc xuống tận cằm.

Lúc đám người kia chỉ còn cách một đoạn, Tịnh Thiếu Hy bị ép đến đường cùng, đành nhắm mắt liều mạng leo qua lan can muốn nhảy xuống. Khoảnh khắc thím Chu từ xa hét lớn một tiếng, cánh tay Tịnh Thiếu Hy cũng vừa bị ai đó giữ chặt. Cô còn chưa kịp định hình mọi chuyện thì từ phía sau có một cánh tay ôm lấy eo cô, một lực rất mạnh kéo cô trở lại hành lang.

Tịnh Thiếu Hy hoảng loạn, không ngừng vùng vẫy: “Buông tôi ra! Buông ra!”

“Buông cô ra, để cô tự tìm đường chết để giải thoát ư?”

Giọng của Phó Thẩm Tây giận dữ quát lên khiến Tịnh Thiếu Hy giật mình. Cô còn không kịp ngước mặt lên, một tay anh đã bóp chặt miệng cô, dùng sức nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh ở khoảng cách rất gần.

Gần đến mức cả hơi thở nóng rực của anh, cô cũng có thể nghe thấy. Trái tim một lúc giống như bị bóp nghẹn, máu huyết không lưu thông suýt chút đã ngừng đập. Nhìn ánh mắt Phó Thẩm Tây tràn ngập ác ý, Tịnh Thiếu Hy lần nữa chống cự.

“Buông ra! Tôi thà chết cũng không muốn tiếp tục ở đây để cho loại người như anh hành hạ đâu!”

Trước mấy lời mắng chửi này, sắc mặt Phó Thẩm Tây vẫn lạnh nhạt. Anh giữ lấy hai cánh tay đang đánh loạn trên ngực mình, giọng nói trầm thấp nhưng tàn nhẫn.

“Được, cô muốn chết đúng không? Tôi sẽ toại nguyện cho cô. Ngay bây giờ!”

Vừa dứt lời, Phó Thẩm Tây đã bế xốc Tịnh Thiếu Hy lên, mang cô trở lại lan can, đè nửa thân người cô lơ lửng ở khoảng không phía trước: “Tịnh Thiếu Hy, cô nghĩ chết là hết sao? Cô nghĩ chết rồi thì mọi lỗi lầm của cô trước đây, tôi sẽ bỏ qua à?”

“Nếu như cô chết, bố của cô cũng sẽ không sống được đâu!”

“Bố…”

Tịnh Thiếu Hy vừa nghe nhắc đến Tịnh Khôn, trong miệng liền vô thức lẩm bẩm. Bản thân bị Phó Thẩm Tây giữ chặt đến đau nhức, năm ngón tay bóp trên xương hàm cô tựa hồ muốn bóp nát chúng. Cô đau đến mức không thể mở miệng nói được một câu nào ra hồn, chỉ có hai cánh môi run run phát ra vài tiếng, nước mắt từ trên rơi xuống, trượt dài qua hai gò má đỏ bừng.

Câu nói vừa rồi của Phó Thẩm Tây, cô thực sự vẫn không hiểu.

Thấy vẻ mặt ngây ra đó của cô, Phó Thẩm Tây mới nhếch cười: “Bố của cô, ông ta trốn thuế rất nhiều. Nếu như cô dám tự tiện bỏ trốn hoặc làm điều ngu ngốc ở đây, tôi sẽ cho nửa đời còn lại của ông ta phải sống trong tù đấy!”

“Rõ chưa?”

Hai từ cuối cùng, Phó Thẩm Tây ghé sát, thấp giọng thì thầm vào tai Tịnh Thiếu Hy. m thanh khô cằn mà cay độc giống như mũi tên xuyên qua đại não, khiến Tịnh Thiếu Hy cảm thấy đau đớn vô cùng, khóc không thành tiếng, chỉ biết khép mắt mặc cho nước mắt chảy ra.

Kéo Tịnh Thiếu Hy vào trong, giây phút cả người cô vô lực dựa vào người mình, giữa trán Phó Thẩm Tây cũng đồng thời nhíu chặt. Hơi ấm của cô, đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận được. Vậy mà trước đây anh nâng niu bao nhiêu, thì hôm nay lại nhẫn tâm chà đạp bấy nhiêu.

Phó Thẩm Tây tự nhắc mình không được mềm lòng, đẩy Tịnh Thiếu Hy ra xa. Vì tinh thần đang hoảng loạn, Tịnh Thiếu Hy gần như không có sức để đứng vững, cả người ngã nhào xuống sàn. Ánh mắt Phó Thẩm Tây thoáng khựng lại, vốn không nghĩ một người trước đây từng là cảnh sát như cô lại yếu ớt như vậy.

Mười ngón tay giấu trong túi quần cơ hồ siết chặt, Phó Thẩm Tây nghiến hàm, cố gắng không đem hình ảnh đáng thương của Tịnh Thiếu Hy lọt vào trong mắt mình, lạnh lùng quay lưng đi.

Trước khi lướt qua thím Chu, Phó Thẩm Tây vẫn không quên nói lớn: “Việc còn lại tôi giao cho bà đấy thím Chu. Dạy bảo cô ta làm việc thật tốt cho tôi!”, sau đó tiếng bước chân của anh xa dần rồi tắt hẳn dưới lối cầu thang xoắn ốc.

Thím Chu cúi đầu, ái ngại bước đến đỡ lấy Tịnh Thiếu Hy: “Phu nhân, phu nhân đừng chống đối với ông Phó nữa! Nghe lời một chút, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”

Nhưng bỗng nhiên Tịnh Thiếu Hy oà khóc, gạt tay bà ấy ra: “Đừng gọi tôi là phu nhân! Tôi không phải vợ của anh ta, tôi không hề có người chồng tàn nhẫn như vậy! Tôi không có!”

Phó Thẩm Tây vừa ra đến đại sảnh thì chợt dừng, ngước mặt nhìn lên tầng một, nơi mình vừa rời khỏi. Hình như anh đã nghe thấy tiếng kêu khóc đầy oán trách của Tịnh Thiếu Hy vang lên bên tai mình, trái tim nhất thời bị thắt chặt, đau nhói tận cùng. Nhưng Phó Thẩm Tây không để lộ một chút cảm xúc nào, gương mặt thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn, tiếp tục đi về trước rồi lên xe rời khỏi biệt thự.

Nhìn qua cửa kính, Phó Thẩm Tây lặng người, ngầm thở dài một hơi. Dù là ở New York hay Bắc Kinh, bầu trời trong mắt anh suốt bốn năm qua chưa bao giờ trong xanh đẹp đẽ. Thứ mà anh nhìn thấy, ngoài mây đen và bão tố ra thì chẳng có gì cả.



9 giờ tối, sở cảnh sát đã ra về gần hết từ sớm, chỉ còn lại tổ của Dương Chính Kình vừa mới xong việc mới bắt đầu dọn dẹp hồ sơ, tắt hết máy tính chuẩn bị ra về.

A Phong mỏi nhừ cả người, khẽ đứng dậy kéo vai một cái. Vô tình nhìn qua phòng của Dương Chính Kình, bên trong tắt đèn tối om, cô mới hỏi: “À phải, hình như từ sau 8 giờ, tôi đã không thấy đội trưởng trở về vậy?”

“Phải rồi! Cô nhắc thì tôi mới để ý…” Lập Thành đang tranh thủ dọn dẹp lại bàn làm việc cũng xen vào: “Tôi không thấy anh ấy đâu cả, chẳng biết đã đi đâu!”

“Có cần gọi điện thoại không?” A Phong hỏi.

Lập Thành xua tay: “Thôi, chúng ta cũng biết tính đội trưởng mà. Chắc lại có việc gì rồi, đừng làm phiền anh ấy. Mau lên, dọn xong rồi đi ăn thôi. Tôi đói quá rồi!”

A Phong không nói nữa, theo lời đồng nghiệp Lập Thành tranh thủ dọn cho xong. Quay qua lại thấy Nhan Nhan ngồi thừ ra ở bàn: “Nhan Nhan, Nhan Nhan à!”

Phải gọi đến hai ba lần, Nhan Nhan mới có phản ứng: “Chị gọi tôi?”

“Không gọi cậu thì gọi ai?” A Phong thở dài, rời khỏi ghế đi đến chỗ Nhan Nhan: “Cậu sao vậy? Nghĩ gì mà cứ như người mất hồn thế kia?”

“À không, tôi có nghĩ gì đâu!” Nhan Nhan gượng cười, đứng dậy kéo ghế ra xa: “Hai người đi ăn đi, tôi có việc phải đi đã! Ngày mai gặp lại!”, nói xong liền nhanh chân chạy mất, A Phong còn chưa kịp nhiều chuyện hỏi cậu ta có chuyện gì.

Rời khỏi sở cảnh sát, ánh mắt Nhan Nhan lo lắng nhìn quanh. Cậu biết Dương Chính Kình không đơn giản là bận việc, kể từ lúc nghe tin Tịnh Thiếu Hy sẽ kết hôn với Phó Thẩm Tây, tâm trạng của anh đã rất tệ rồi.

Nhan Nhan thực sự rất lo, Dương Chính Kình là người rất nặng tình. Mấy năm trước khi biết Tịnh Thiếu Hy đột nhiên rời bỏ sở cảnh sát, trả lại toàn bộ quân trang, anh không những không điều tra hay dò hỏi thắc mắc, ngược lại còn lấy làm vui mừng vì cuối cùng Tịnh Thiếu Hy cũng đã quên được những chuyện không hay trước đây, quên cả cái tên Phó Thẩm Tây đã từng dày vò cô sống không bằng chết suốt gần một năm trời.

Giây phút Dương Chính Kình ngỡ rằng bản thân đã có cơ hội để bước chân vào cuộc đời Tịnh Thiếu Hy, lại nghe tin cô sẽ kết hôn. Và người mà cô sẽ gửi gắm cả đời lại là Phó Thẩm Tây.

Nhan Nhan không biết gương mặt Dương Chính Kình lúc ấy khó chịu ra sao, chỉ thấy bóng lưng của anh hơi run lên, bàn tay cứ không ngừng siết chặt lại, đấm mạnh lên tường đến bật máu.

Bởi vì chỉ có mỗi Nhan Nhan hết lần này đến lần khác chứng kiến Dương Chính Kình trong những lúc anh tồi tệ nhất, nên hơn bất kì ai, chỉ có mỗi cậu mới hiểu được Dương Chính Kình đang nghĩ những gì.

Cầm di động trên tay, Nhan Nhan liên tục gọi vào số máy của Dương Chính Kình nhưng không có ai trả lời. Cậu lái xe chạy quanh một vòng, từ khu Thiệu Trương qua đến khu Lâm Châu, mỏi mắt tìm kiếm.

Mất một lúc sau, Nhan Nhan tạm dừng xe lại trước một quán ăn nhỏ. Cậu mở cửa xe, đi vào trong mua một ít thức ăn khuya về cho chị gái ở nhà. Lúc đợi bà chủ làm đồ ăn, Nhan Nhan chợt nhìn qua quầy hàng bên phải, khoảng cách không xa khiến cậu dễ dàng nhận ra người đang ngồi uống rượu một mình không ai khác chính là Dương Chính Kình.

Ở chỗ Dương Chính Kình, ông chủ vừa đặt xuống một chai rượu thứ hai, anh còn chưa kịp cầm thì một bàn tay từ phía sau nhanh hơn cướp lấy. Anh quay mặt lại, đã thấy cấp dưới Nhan Nhan kinh ngạc nhìn mình.

“Đội trưởng, anh không sao chứ?”