Gió Đông Vạn Dặm

Chương 19

Trời gần sáng, Tịnh Thiếu Hy bị động tĩnh trên giường bệnh truyền tới làm thức giấc. Cô ngẩng đầu lên, thấy Tịnh Khôn đã tỉnh liền vui mừng đứng dậy.

“Bố!”

Cô siết lấy tay Tịnh Khôn, giọng run run: “Bố tỉnh rồi! Để con đi gọi bác sĩ vào kiểm tra.”

Nhưng Tịnh Thiếu Hy còn chưa kịp quay đi, cánh tay đã bị Tịnh Khôn giữ lại: “Thiếu Hy, đợi một chút. Bố có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

“Chuyện gì vậy bố?”

Tịnh Thiếu Hy lo lắng ngồi xuống, càng nắm chặt tay Tịnh Khôn hơn. Tịnh Khôn nhìn cô một lúc, đôi mắt già nua tràn lên vẻ đau lòng: “Thực ra bố muốn hỏi con về chuyện đã xảy ra hôm nay. Chuyện cậu Phó…”

“Bố muốn con lấy anh ta thật sao?” Tịnh Thiếu Hy chợt hỏi.

Ánh mắt Tịnh Khôn nhíu lại, kì lạ hỏi: “Con cũng thích cậu ta mà có đúng không?”

“Cái… cái gì?”

Tịnh Thiếu Hy bị vạch trần đột ngột như vậy, cả gương mặt thoáng chốc đỏ gắt, lúng túng chối: “Con chỉ mới gặp anh ta lần đầu tiên, làm sao mà thích được chứ?”

“Thiếu Hy, có gạt người thì gạt chứ cũng đừng nên gạt mình!”

Tịnh Khôn cười nói: “Khi con tập trung xem tin tức về Phó Thẩm Tây, ánh mắt đó của con đã lật tẩy con rồi!”

“Bây giờ con còn không đồng ý, chẳng qua chỉ là do quá đột ngột nên mới tạm thời bối rối, không biết phải phản ứng ra sao thôi! Người như Phó Thẩm Tây, cô gái nào nhìn thấy mà không thích chứ?”

“Huống hồ chi…”

Tịnh Khôn nói đến đây thì ngập ngừng, vốn dĩ ông biết người mà Tịnh Thiếu Hy yêu nhất chính là Phó Thẩm Tây, nhưng ông cũng không thể nói thẳng ra được, không thể nói rằng “huống hồ chi con đã từng rất yêu anh ta!”

Tịnh Thiếu Hy thấy ông ngẫm nghĩ gì đó rất lâu, bèn tò mò hỏi: “Huống hồ gì hả bố?”

“À…” Tịnh Khôn giật mình, vội cười cho qua: “Bố tính nói huống hồ chi anh ta lại là người đích thân đến hỏi cưới con. Nếu là cô gái khác, chắc người ta đã gật đầu rồi đó!”

“Gật đầu gì chứ! Cứ cho là con có thích anh ta đi, nhưng…” Tịnh Thiếu Hy lỡ miệng nói ra, phút chốc thu lại không kịp, chỉ đành cúi mặt thấp giọng: “Nhưng con còn không biết anh ta là người như thế nào kia mà!”

“Điều này thì con cứ yên tâm!”

Tịnh Khôn nói vào, ông vỗ tay Tịnh Thiếu Hy, trấn an cô: “Bố biết cậu ta đã lâu, cậu ta là người tốt!”

Lúc này, Tịnh Thiếu Hy mới ngạc nhiên: “Bố biết anh ta lâu rồi sao? Sao trước giờ con chưa nghe bố nhắc đến?”

“Chuyện này thì có gì để nhắc chứ!” Tịnh Khôn cười trừ, cố tình nói trúng vào nội tâm của Tịnh Thiếu Hy: “Cậu ta biết con qua ảnh đã lâu rồi, trước giờ vẫn rất thích con. Cho nên lần này sau khi về nước, cậu ta mới đến để xin phép bố được cưới con làm vợ!”

“Thiếu Hy à, nhân duyên tốt như vậy, đừng nên bỏ lỡ! Con cũng không còn nhỏ nữa, bố cũng lớn tuổi, sức khoẻ mỗi ngày mỗi yếu, chuyện mà bố không yên tâm nhất đó là con.”

Tịnh Khôn cố tình dùng mấy lời này để đánh vào suy nghĩ của Tịnh Thiếu Hy. Quả nhiên không ngoài dự tính, Tịnh Thiếu Hy vừa nghe ông nói xong liền hơi kích động: “Bố đừng có nói như vậy chứ! Bố vẫn còn khoẻ lắm, sẽ sống trăm tuổi!”

Nhưng Tịnh Khôn lại lắc đầu: “Sống lâu trăm tuổi thì đã sao? Sống lâu mà thấy con vẫn chưa yên bề gia thất thì lại càng bận lòng.”

Trước mấy lời này, Tịnh Thiếu Hy hiểu ý của Tịnh Khôn là gì. Nghĩ lại, đối với Phó Thẩm Tây cô không phải là ghét, ngược lại cô đã thực sự thấy trái tim mình rung động khi lần đầu nhìn thấy anh trên bản tin ở quảng trường lớn. Đến khi trực tiếp gặp mặt, ấn tượng trong lòng lại càng đậm. Sáng nay cô bỏ chạy lên phòng, suy cho cùng cũng chỉ vì quá ngượng, sự việc xảy đến quá mức đột ngột làm cô nhất thời chưa thích nghi được, chỉ biết tránh mặt.

Thử hỏi trên đời này có cô gái nào vừa thích một người thì người này đã ngay lập tức xuất hiện, trực tiếp nói muốn kết hôn với mình mà không ngại chứ? Năm nay Tịnh Thiếu Hy cũng đã hai mươi chín tuổi, thanh xuân xem như cũng đã qua gần hết rồi. Bản thân cô cũng không hiểu, vì sao lại rung động với Phó Thẩm Tây, một người chỉ nhìn thấy qua màn ảnh. Trong suy nghĩ của cô đó chỉ là một loại tình cảm vừa mới chớm nở, nhưng lại tựa hồ đã sâu đậm từ rất lâu.

Tịnh Thiếu Hy không phủ nhận nữa. Quả thực cô rất thích Phó Thẩm Tây, giây phút anh nhìn thẳng vào mắt cô, trái tim của cô đã mất đi nhịp điệu vốn có, nhảy loạn không ngừng. Kết hôn với người mà mình yêu, chính là loại đãi ngộ hạnh phúc và may mắn nhất đối với một người.

Nhìn bàn tay nhăn nheo đang siết lấy mình, Tịnh Thiếu Hy biết Tịnh Khôn rất mong cô sẽ tìm được một tấm chồng tốt. Người đàn ông như Phó Thẩm Tây còn hơn cả chữ tốt, đó là hoàn hảo. Công danh sự nghiệp, địa vị hay ngoại hình, tất cả anh đều có. Chỉ có điều cô vẫn chưa thực sự hiểu rõ con người bên trong của anh, cho nên vẫn còn chần chừ không chịu gật đầu.

Nhưng để Tịnh Khôn an lòng dưỡng bệnh, Tịnh Thiếu Hy mới cười nói: “Được rồi, con sẽ suy nghĩ lại về việc đó. Việc mà bố cần làm bây giờ là phải tịnh dưỡng cho thật tốt, mau chóng trở về nhà.”

Đuôi mắt Tịnh Khôn thoáng nheo lại, nhìn vẻ mặt này của Tịnh Thiếu Hy, ông biết mình đã thành công hơn một nửa rồi. Chỉ cần Tịnh Thiếu Hy chịu lấy Phó Thẩm Tây, công ty của ông, danh dự của Tịnh gia suốt mấy chục năm qua sẽ được cứu.



Rời khỏi phòng sau cuộc họp nhân sự, Phó Thẩm Tây quay về phòng nghỉ, sắc mặt không được tốt cho lắm. Anh ngồi ngả lưng ra sofa, tay xoa xoa tâm trán đang cau chặt. Cửa phòng mở ra, người bước vào là Mục Thương, cầm trên tay một bìa hồ sơ đưa cho anh.

“Phó tổng, đây là toàn bộ thông tin của Tịnh Thiếu Hy trong suốt bốn năm qua. Còn cuộc hẹn với cục trưởng Lâm tôi đã đặt phòng ăn riêng cho ngài rồi. Địa điểm là nhà hàng Linh Hoa lúc 8 giờ tối nay.”

Phó Thẩm Tây không nói lời nào, ngồi thẳng dậy cầm lấy bìa hồ sơ, trực tiếp lôi thứ bên trong ra xem. Anh vừa xem, lông mày cũng vừa nhíu chặt lại vô số lần. Theo số thông tin thu thập được, cuộc sống trong bốn năm qua của Tịnh Thiếu Hy rất êm ả, y như những gì mà anh đã tìm hiểu qua trước khi quay về Bắc Kinh. Không có thêm được chi tiết quan trọng, trong lòng Phó Thẩm Tây cực kì khó chịu.

Lúc này, Mục Thương lại nói: “À phải, tôi cũng đã hỏi qua vài viên cảnh sát từng làm chung tổ với Tịnh Thiếu Hy. Họ nói rằng bốn năm trước Tịnh Thiếu Hy đã không còn làm cảnh sát nữa, mọi người hầu như đều không liên lạc với cô ấy cho nên sau đó cũng không ai hỏi ra lý do vì sao cô ấy từ bỏ sự nghiệp. Khi tôi muốn hỏi sâu hơn, bọn họ lắc đầu luôn miệng bảo không biết, thái độ né tránh rất đáng ngờ!”

“Cô ấy đột nhiên bỏ ngang mọi thứ như vậy, không ai lấy làm lạ hay sao? Thật vô lý!”

Phó Thẩm Tây tức giận gằn giọng, tiện tay vò nát cả mớ giấy trên bàn, ném thẳng xuống sàn. Anh đứng dậy, nới lỏng cà vạt ra một chút, chống tay thở mạnh.

Mục Thương thấy tâm trạng Phó Thẩm Tây không tốt, cho nên cũng không nói nữa mà cúi đầu rồi lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Phó Thẩm Tây, anh nhíu mày nhìn lại số giấy vừa bị mình vò nát nằm vất dưới sàn, không tránh khỏi nghi ngờ. Nhớ đến lúc gặp lại Tịnh Thiếu Hy cách đây hai ngày, anh thực sự cảm thấy có gì đó rất lạ.

Dường như Tịnh Thiếu Hy ở thời điểm bốn năm trước và hiện tại là hai người có tính cách hoàn toàn khác biệt. Nếu Tịnh Thiếu Hy năm đó cá tính và mạnh mẽ, thì Tịnh Thiếu Hy bây giờ lại có phần mỏng manh và yếu đuối. Anh chỉ mới nói với cô một vài câu đã có thể làm cô đỏ mặt mà xoay lưng bỏ chạy.

Rốt cuộc Tịnh Thiếu Hy là vì sao mới quên mất anh…



“Cục trưởng Lâm, mời ngồi!”

Phó Thẩm Tây lịch sự mời một câu, nhưng xem ra Lâm Quán Vinh có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nụ cười trên môi cứng đờ.

“Phó tổng mới về nước mấy ngày, có việc gì quan trọng mà lại đích thân hẹn gặp tôi thế này?”

Lâm Quán Vinh cười nói, mỗi chữ nhả ra đều hết sức gượng ép. Phó Thẩm Tây ngược lại rất thoải mái, nói: “Cục trưởng Lâm, thả lỏng đi! Tôi biết vụ án trước đây của bố tôi đã khép lại không lâu, tôi cũng là người làm ăn chân chính, cũng biết việc gì sai trái. Bố của tôi, ông ấy phạm pháp, kết quả từ đầu đã định sẵn rồi. Nay cục trưởng Lâm không nghĩ đến chuyện tôi là con trai của Phó Hải mà chịu gặp tôi, ông cũng đã rất nể mặt rồi!”

“Cậu đừng nói như vậy chứ!” Lâm Quán Vinh cười trừ, đối với ông mà nói kẻ ngồi trước mặt ông bây giờ thân phận và địa vị đều rất cao. Ở thời buổi bây giờ, kẻ nào nắm trong tay nhiều tiền mới là kẻ thắng. Phó Thẩm Tây giàu có như vậy, nếu muốn trả thù cá nhân ông cũng không phải là không thể.

Chính vì suy nghĩ này mới khiến Lâm Quán Vinh từ lúc bước vào phòng đã không mấy thoải mái, ngồi xuống bàn ăn lại càng thấy bầu không khí rất nặng nề, chỉ muốn mau chóng được rời khỏi đây cho nên ông mới vào thẳng vấn đề.

“Phó tổng, cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì, xin cứ nói.”

“Cũng không có gì quan trọng lắm đâu!” Phó Thẩm Tây thở nhẹ một hơi, ánh mắt dò xét nhìn người trước mặt: “Tôi hay tin cảnh sát Tịnh Thiếu Hy đã từ bỏ huy hiệu cảnh sát từ bốn năm trước, cụ thể hơn là sau vụ án của bố tôi. Cục trưởng Lâm, tôi chỉ muốn hỏi ông có biết lý do vì sao cô ấy rời sở cảnh sát hay không?”

“Cảnh sát Tịnh Thiếu Hy ư?”

Lâm Quán Vinh nhíu mày suy nghĩ, chợt nhớ ra điều gì đó lại lỡ miệng thốt lên: “À, là viên cảnh sát năm đó được chúng tôi cài vào nội bộ của Phó Hải, làm nội gián thu thập chứng cứ phạm tội của ông ta…”

Nói đến đây, Lâm Quán Vinh mới ngừng lại, nhìn lên đã thấy sắc mặt Phó Thẩm Tây lạnh như băng ông mới giật mình, vội cười: “À, thật xin lỗi cậu Phó tổng. Chuyện cảnh sát Tịnh Thiếu Hy năm đó viết đơn rút khỏi ngành không phải do tôi phê duyệt. Hơn nữa cô ấy chỉ là một viên cảnh sát cấp dưới, tôi cũng chỉ mới tiếp xúc được hai ba lần. Chuyện cô ấy quyết định không làm cảnh sát tôi cũng không biết được gì, chỉ nghe mọi người trong sở nói lại mà thôi. Xin lỗi cậu Phó tổng, tôi không giúp được cậu rồi!”

Sau mấy lời đó, Phó Thẩm Tây cũng không muốn hỏi thêm nữa. Chuyện của Tịnh Thiếu Hy chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng giờ phút này không phải là lúc để anh tìm hiểu. Việc quan trọng nhất đối với anh bây giờ, đó chính là phải cưới được Tịnh Thiếu Hy. Hơn bất cứ thứ gì, thứ duy nhất tràn ngập trong lòng anh chỉ toàn là thù hận và căm tức. Anh chỉ muốn trả đũa Tịnh Thiếu Hy, muốn cô phải một lần nếm trải mùi vị đau khổ đến tận tâm can. Tịnh Thiếu Hy quên sạch mọi thứ tồi tệ mà cô đã gây ra, đó chính là tội lỗi lớn nhất của cô. Mà đã là tội lỗi thì nhất định phải chịu trả giá.

Cả đời này Phó Thẩm Tây cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô, dù là ký ức đã không còn.



Nằm viện chỉ mới bốn ngày, Tịnh Khôn cảm thấy trong người ngột ngạt vô cùng. Đến ngày thứ năm ông không chịu được nữa mới kêu Tịnh Thiếu Hy làm thủ tục cho ông xuất viện. Trở về nhà đúng là mọi thứ đều dễ chịu hơn hẳn, chị Trần dìu Tịnh Khôn vào trong phòng khách, để ông ngồi xuống ghế rồi đi pha trà.

Tịnh Thiếu Hy vào sau, đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, vui mừng nói: “Hôm nay sắc mặt của bố tốt quá!”

“Phải tốt chứ! Bởi vì con gái của bố sắp kết hôn rồi!”

Tịnh Khôn cười lớn khiến Tịnh Thiếu Hy đỏ mặt, đánh nhẹ lên cánh tay ông, không nói được câu gì mà quay trở về phòng. Tiếng cười của Tịnh Khôn chỉ chấm dứt khi bóng lưng của Tịnh Thiếu Hy khuất sau cầu thang. Sau đó nét mặt đông cứng lại, khí sắc cũng không còn tốt như lúc đầu nữa.

Hôm nay là ngày thứ năm, kỳ hạn giao kèo với Phó Thẩm Tây cũng đã đến. Mấy ngày qua ông đã dùng đủ mọi lời để nhắc đến Phó Thẩm Tây ở trước mặt Tịnh Thiếu Hy, nhằm tạo cho cô ấn tượng tốt với anh, hơn hết chính là thúc giục cô mau chóng đống ý cuộc hôn nhân này. Nếu không, Tịnh gia sẽ một chốc mất hết tất cả.

Lúc này, đột nhiên chị Trần ở ngoài đi vào, nói: “Lão gia, có người đến gặp ông.”

Sau câu nói đó, Phó Thẩm Tây đã xuất hiện sau lưng chị Trần. Chậm rãi đi đến chỗ Tịnh Khôn rồi ngồi xuống, ánh mắt anh vô cùng bình thản, hỏi: “Sao rồi Tịnh lão gia, sức khoẻ đã hồi phục rồi chứ?”

Khoé môi Tịnh Khôn giống như bị treo một quả tạ vậy, nặng đến mức nhất thời không mở miệng được, chỉ căng thẳng nhìn người trước mặt hồi lâu rồi mới nói.

“Chuyện mà cậu đã hứa, cậu chắc chắn sẽ làm đúng chứ? Sẽ không nuốt lời và phanh phui mọi chuyện?”

“Tịnh lão gia!”

Phó Thẩm Tây cười lên một tiếng rất ngắn, mũi giày bóng loáng thoáng đong đưa vài lần: “Tôi là người rất xem trọng chữ tín, ông đừng hoài nghi mà hỏi tôi những câu như vậy! Chuyện mà tôi đã hứa với ông, tôi nhất định sẽ giữ đúng lời.”

Ngưng một lúc, giọng Phó Thẩm Tây đột nhiên thấp xuống, ngắn gọn hỏi: “Vậy còn ông?”

Tịnh Khôn hơi giật mình, Phó Thẩm Tây lạnh lùng nhếch cười: “Chuyện mà ông đã nói với tôi, ông có làm được hay không?”

“Đương nhiên là có!” Tịnh Khôn rất nhanh đáp, ngoảnh mặt nhìn về phía cầu thang, nhỏ giọng nói tiếp: “Thiếu Hy đồng ý kết hôn với cậu, chuyện đó là chắc chắn!”

“Dù không nhớ, không biết tôi là ai mà vẫn chịu à?”

Phó Thẩm Tây hoài nghi, mí mắt rũ xuống, tiếp tục hỏi: “Ông đã dùng cách gì để ép buộc cô ấy nhanh như vậy?”

“Không có!”

Tịnh Khôn rất nhanh đáp, mắt không nhìn thẳng, tựa hồ né tránh: “Có lẽ là do duyên số của cậu với nó vẫn chưa tận. Hoặc là ông trời đang cố tình trêu đùa Thiếu Hy, khi mà ngay cả lúc nó không nhớ cậu, nó vẫn thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên!”

Dù không rõ lời này của Tịnh Khôn là cố ý hay vô ý, nhưng Phó Thẩm Tây phải thú nhận rằng, trái tim thực sự đã bị tác động không ít. Tịnh Thiếu Hy không nhớ ra anh, nhưng lại vẫn thích anh ngay khi mới gặp mặt. Phó Thẩm Tây có chút mông lung, hình như ông trời đang cố tình trêu ngươi rồi. Hoặc là đến cả ông trời cũng thấy chướng mắt cho những việc làm trước đây của Tịnh Thiếu Hy, cho nên mới tạo ra cớ sự này, để cho cô đến lúc nhận lấy hậu quả.

Lúc này, Tịnh Khôn mới lên tiếng: “Chuyện đã xong rồi, giấy tờ hôm trước đâu? Mau đưa đây cho tôi!”

“Đợi một chút!”

Phó Thẩm Tây cười, giọng trầm ổn đầy đắc ý: “Đám cưới còn chưa diễn ra kia mà, ông gấp cái gì chứ! Đợi đến khi đám cưới kết thúc, tôi sẽ tự đưa chúng cho ông.”

“Cậu…”

“Chị Trần, chị Trần à…”

Câu nói của Tịnh Khôn bị giọng của Tịnh Thiếu Hy cắt ngang. Tịnh Thiếu Hy từ trên tầng một đi xuống, luôn miệng gọi chị Trần. Sau đó mới vô tình liếc mắt qua phòng khách, nhìn thấy Phó Thẩm Tây thì mặt liền đỏ lên.

Giọng nhỏ xíu: “Chị Trần…”

“Tôi đây tiểu thư, tiểu thư tìm tôi có việc gì?”

Chị Trần từ sau nhà bếp đi lên, vừa nhìn thấy chị Trần, Tịnh Thiếu Hy đã vội kéo tay chị ta đi vào góc khuất hơn. Giọng thì thầm: “Anh ta đến lúc nào vậy?”

Thấy vẻ mặt này của Tịnh Thiếu Hy, chị Trần bật cười: “Cậu ta đến cũng được một lúc rồi, hình như đang bàn về chuyện lễ cưới.”

Hai từ “lễ cưới” khiến trái tim Tịnh Thiếu Hy giật thót, mặt càng đỏ gay gắt, giống như sắp thở ra khói vậy, nóng ran khó chịu. Đột nhiên chị Trần quay đi lấy cái gì đó rồi trở lại: “Tiểu thư, ấm trà và bánh này nhờ tiểu thư mang ra giúp tôi!”, nói xong liền rất nhanh quay lưng đi.

Tịnh Thiếu Hy chỉ có thể đừng ngây ra, nhìn chỗ trà bánh trên tay mà không ngừng thở dốc. Lén đưa mắt nhìn ra chỗ phòng khách, thấy hai người kia vẫn đang nói chuyện, cô mới hít một hơi sâu, lấy hết can đảm từ từ đi ra.

Nhưng có vẻ can đảm mà cô có vẫn không đủ, cho nên khi vừa đặt chân vào phòng khách thì tay đã bắt đầu run lên. Không dám nhìn qua Phó Thẩm Tây, cô đặt khay trà bánh xuống bàn, nhỏ giọng nói.

“Bố và Phó tổng… dùng trà!”

“Phó tổng?”

Phó Thẩm Tây chợt lên tiếng, vừa nhìn vừa hỏi: “Em vừa gọi anh là Phó tổng ư?”

Tịnh Thiếu Hy giật mình, mười ngón tay cứ muốn co quắp lại. Thực sự cô không thể phủ nhận được sức hút của Phó Thẩm Tây, chỉ là giọng nói thôi cũng đã khiến người khác bị mê hoặc rồi.

Thấy cô không trả lời, Phó Thẩm Tây mới chủ động nắm lấy tay cô, trầm giọng trêu đùa: “Hai chúng ta sắp kết hôn, để người ta nghe em gọi anh như vậy sẽ cười đấy!”

Giây phút bàn tay Phó Thẩm Tây chạm đến, Tịnh Thiếu Hy cảm thấy trái tim mình vừa nổ tung trong l*иg ngực. Năm ngón tay mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của Phó Thẩm Tây khẽ giật giật, sự ngượng ngùng của cô phút chốc bị sức nóng nam tính kiềm hãm, vô phương trốn chạy.

Tịnh Thiếu Hy chậm rãi nhìn qua, lại bất ngờ đón nhận ánh mắt trầm ổn của Phó Thẩm Tây khiến cô vội cúi mặt, giọng lúng túng: “Xin… xin lỗi! Em vẫn chưa quen lắm!”

Nhìn Tịnh Thiếu Hy của ngày hôm nay bất giác lại khiến Phó Thẩm Tây nhớ đến Tịnh Thiếu Hy của bốn năm trước. Lúc ấy cô cũng mềm mỏng nhưng lại vô cùng cá tính, còn bây giờ thì quá mức dịu dàng, còn dễ ngượng ngùng như một cô gái mới lớn. Nếu Tịnh Thiếu Hy của trước đây là một đoá hồng khoác trên mình vẻ đẹp kiêu kỳ đầy gai nhọn, thì hôm nay lại là một nụ hoa đào vừa chớm nở, vẫn còn e ngại trước gió xuân.

Phó Thẩm Tây không biết tại sao Tịnh Thiếu Hy có thể thay đổi nhiều đến vậy. Mặc dù rất hận, nhưng để tâm vẫn là điều không thể tránh khỏi. Hoặc trớ trêu hơn, chình vì càng hận, cho nên mới càng phải để tâm.

Phút giây hoài niệm nhanh chóng qua đi, đáy mắt Phó Thẩm Tây điềm tĩnh trở lại, nhẹ nhàng kéo lấy tay Tịnh Thiếu Hy, dịu dàng nói: “Em lên phòng thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài.”

“Ra ngoài?”

Tịnh Thiếu Hy ngạc nhiên, vô thức nhìn thẳng vào mắt Phó Thẩm Tây. Anh mỉm cười, kéo lấy cả người cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Anh đưa em đi chọn váy cưới!”

Tịnh Thiếu Hy vừa nghe xong giống như bị sốc, miệng cứng đờ: “Chọn… chọn váy cưới?”

Phó Thẩm Tây không đáp, chỉ gật đầu. Tịnh Thiếu Hy vẫn chưa hết kinh ngạc: “Gấp như vậy sao?”

Cảm nhận được năm ngón tay của Tịnh Thiếu Hy đang vô thức siết chặt, Phó Thẩm Tây biết cô thực sự đang rất căng thẳng. Đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp nhìn anh, điểm thêm hai gò má đỏ hồng, nhìn gần thế này quả thực rất đáng yêu.

Phó Thẩm Tây im lặng một lúc, sau đó nói: “Không gấp không được, bởi vì anh đã chọn ngày tổ chức lễ cưới rồi.”

“Là ngày 10 tháng 11 tuần sau!”