Gió Đông Vạn Dặm

Chương 12

Bốn tháng sau ngày truy quét băng nhóm của Phó Hải, vụ án đến hôm nay cuối cùng cũng đóng hồ sơ. Ở sở cảnh sát hầu như trên dưới ai cũng đều rất vui, tinh thần và sắc mặt người nào cũng rất tốt.

Nhan Nhan cầm hồ sơ đi đến gõ cửa phòng làm việc của Dương Chính Kình, gọi một tiếng: “Đội trưởng!”

“Vào đi!”

Đẩy cửa vào, Nhan Nhan thấy Dương Chính Kình ngồi ở bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tay thì gõ bàn phím không ngừng.

Kéo ghế ngồi xuống, Nhan Nhan cười hỏi: “Đội trưởng, anh vẫn đang viết báo cáo về vụ án của Phó Hải sao?”

“Ừ!” Dương Chính Kình đáp, mắt và tay vẫn tập trung làm việc: “Đây là bản báo cáo cuối cùng, viết xong rồi thì từ nay sẽ không còn phải nhắc đến cái tên Phó Hải đó nữa!”

Quan sát Dương Chính Kình một lúc, Nhan Nhan nhận thấy tâm trạng của anh hôm nay có vẻ cũng rất tốt. Từ sau khi Tịnh Thiếu Hy xuất viện, sau mỗi buổi hết giờ làm việc anh đều ghé đến thăm cấp dưới. Nhan Nhan cũng không rõ giữa hai người họ có tiến triển gì mới không, nhưng thấy Dương Chính Kình không còn bộ dạng ủ rũ như trước nữa, cậu cũng đủ vui rồi.

“Mà cậu vào đây tìm tôi chỉ để ngồi nhìn tôi thôi sao?” Dương Chính Kình đột nhiên hỏi.

Nhan Nhan mới giật mình: “À không thưa đội trưởng! Tôi vào để hỏi anh, tối nay tổ hình sự tổ chức tiệc, anh có…”

“Tôi đã nói lại với sếp Trần rồi, tôi không đi đâu!” Dương Chính Kình cắt ngang.

Nhan Nhan hụt hẫng, thở dài một hơi: “Anh lại đến chỗ chị Thiếu Hy chứ gì!”

“Biết là được rồi! Không còn gì nữa thì ra ngoài đi.”

Dương Chính Kình nói mà không thèm nhìn mặt Nhan Nhan một lần, biểu hiện vô cùng lạnh nhạt và nghiêm khắc làm Nhan Nhan chỉ đành đứng dậy, nghiêm chỉnh chào rồi rời khỏi phòng.

Ở bên ngoài, Nhan Nhan vừa đóng cửa thì nữ đồng nghiệp A Phong đi đến vỗ vai cậu, khẽ hỏi: “Sao hả? Đội trưởng có đến không?”

Nhan Nhan lắc đầu, A Phong lén nhìn qua mành cửa, thấy bộ dạng lạnh lùng mà chuyên tâm của Dương Chính Kình, cười nói: “Đội trưởng lại đến thăm Thiếu Hy đúng không?”

Lần này Nhan Nhan gật đầu, A Phong lại nói: “Tính đến hôm nay cũng đã ba tháng rồi, hầu như một tuần bảy ngày thì đội trưởng đã đến đó được năm ngày. Nhan Nhan này, cậu nghĩ có khi nào sau việc này, cả tổ hình sự chúng ta sẽ được uống rượu mừng không?”

“Rượu mừng ư?” Nhan Nhan ngạc nhiên.

Đột nhiên lại có thêm một nam đồng nghiệp tên Lập Thành chen vào tham gia, giọng hào hứng: “Cái gì? Tổ chúng ta có ai sắp đám cưới sao?”

A Phong không đáp, liếc mắt nhìn vào phòng Dương Chính Kình. Lập Thành thích thú muốn cười to nhưng không dám, lấy tay che miệng. Cả ba chụm đầu lại cười cười nói nói, đột nhiên cửa phòng phía sau mở ra, tiếng động rất nhỏ nhưng lại làm cả ba người giật bắn cả mình.

Đồng loạt tách xa ra, gọi hai tiếng: “Đội trưởng!”

Dương Chính Kình nhìn biểu hiện của bọn họ, thừa biết đang nói lén sau lưng anh. Nhất là Lập Thành, trên mặt cậu ta thậm chí còn không giấu được lộ hết ra, môi còn mím lại cố gắng không cười.

Nhưng Dương Chính Kình cũng không hỏi làm gì, chỉ lạnh lùng ậm ừ một tiếng trong cổ họng rồi lướt qua. Lúc này, ba người Nhan Nhan, A Phong và Lập Thành mới thở phào một hơi.

“Suýt nữa thì xong rồi!” Lập Thành nhíu mày.

A Phong lại đánh nhẹ vào vai cậu ta một cái: “Còn nói nữa, vừa rồi cậu là người cười nhiều nhất đấy!”

“Tôi không cố ý mà!” Lập Thành né tránh, khổ sở nói: “Tôi theo đội trưởng Dương lâu như vậy rồi, nay nghe tin anh ấy đám cưới tôi mừng quá không kiềm chế được!”

Nhìn ra phía cửa, Lập Thành lại kéo A Phong và Nhan Nhan tiếp tục thì thầm thêm một câu: “Mà hai người có nghĩ đội trưởng với Thiếu Hy sẽ thành một cặp không?”

“Được vậy thì tốt quá còn gì!” A Phong cao hứng nói: “Một người là đội trưởng tinh anh nhất trong tổ hình sự, môt người lại xinh đẹp dũng cảm. Trai tài, gái sắc, nếu không về với nhau thì thực sự rất phí đó!”

Giữa lúc hai người kia bàn luận sôi nổi thì Nhan Nhan lại có chút buồn bã, nhìn vào phòng làm việc của Dương Chính Kình. Bởi vì hơn ai hết, chỉ có cậu mới thực sự hiểu rõ chuyện giữa Dương Chính Kình và Tịnh Thiếu Hy.

Dương Chính Kình yêu Tịnh Thiếu Hy đúng là sự thật. Nhưng còn Tịnh Thiếu Hy… dường như đến tận bây giờ vẫn còn mắc kẹt trong thế giới của Phó Thẩm Tây.

Quả thực là vậy, Tịnh Thiếu Hy vẫn chưa thể gạt bỏ được ba từ Phó Thẩm Tây ra khỏi suy nghĩ của mình. Suốt bốn tháng qua, ngày đêm cô đều nghĩ đến anh, điện thoại cũng gọi đến mức không đếm được, nhưng tất cả chỉ là số không. Cô vẫn không thể liên lạc được với Phó Thẩm Tây, không biết anh ở đâu, sống thế nào.

Trước mắt cô bây giờ là dinh thự Phó gia, nhưng ngày trước huy hoàng bao nhiêu thì hiện tại lại hoang tàn bấy nhiêu. Phó Hải chết, vụ án khép lại, toàn bộ tài sản dưới tên ông ta đều bị niêm phong vĩnh viễn. Chỉ mới có mấy tháng thôi, cỏ trong sân đã mọc cao qua tận đầu gối, lá héo rụng đầy khắp nơi cũng không ai dọn dẹp. Đứng ở ngoài cổng nhìn vào, dinh thự này giống như một toà lâu đài đã bị lãng quên trong rừng sâu, u ám và lạnh lẽo vô cùng.

Tịnh Thiếu Hy ngăn lại lòng mình, nhưng lại không thể ngăn được nước mắt đang từ từ trào ra. Cô cầm di động, mở nhật ký cuộc gọi lên, lần nữa bấm gọi cho Phó Thẩm Tây trong vô vọng. Không có giọng nói trầm ổn của anh, chỉ có âm thanh máy móc lặp đi lặp lại đầy nhàm chán ở bên tai. Tịnh Thiếu Hy nhắm mắt lại, nước mắt lập tức rơi xuống thành dòng, lăn dài trên má.

Lúc này, khi Tịnh Thiếu Hy cất di động đi mới vô tình phát hiện, chiếc nhẫn Phó Thẩm Tây tặng cô đã quên đeo vào. Suy nghĩ này liền kéo Tịnh Thiếu Hy rời khỏi đó, lên taxi trở về nhà. Ngồi trong xe, mỗi giây trôi qua đều như ngồi trên lửa. Sáng nay khi cô đi tắm, thấy chiếc nhẫn bị dính vết bẩn gì đó trông như sơn mới tháo ra lau chùi một chút. Không ngờ sau đó Tịnh Khôn đột ngột gọi cô, làm cô quên mất bỏ lại nó trong phòng tắm.

Hai tay Tịnh Thiếu Hy đan chặt nhau, thầm nghĩ có lẽ chị Trần hay ai đó vào dọn phòng nhìn thấy một là sẽ không động vào, hai là sẽ cất gọn vào tủ cho cô. Xe vừa về đến cổng, Tịnh Thiếu Hy đã chạy nhanh vào trong, còn không thèm để ý đến Tịnh Khôn đang muốn gọi cô mà lao vội về phòng.

Tịnh Khôn nhíu mày đi lên xem xét, vừa vào đã không thấy Tịnh Thiếu Hy đâu. Một lúc nghe tiếng động phát ra từ trong phòng tắm ông mới đi đến nhìn xem cô đang làm gì. Hoá ra Tịnh Thiếu Hy đã lục tung cả phòng tắm lên, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

“Thiếu Hy!”

Tịnh Khôn gọi, nhưng Tịnh Thiếu Hy vẫn không nghe. Cô đứng thẳng dậy, ánh mắt khẩn trương đỏ hoe, cô lao ra ngoài, tiếp tục lục tung khắp nơi trong phòng. Chị Trần đứng cạnh nhìn thấy cô như vậy, xót xa muốn nói nhưng không dám. Nhưng rồi Tịnh Khôn không chịu được, liền quát lên: “Thiếu Hy, đừng tìm nữa!”

Vừa nghe xong, Tịnh Thiếu Hy liền đứng lên, giọng run run hỏi: “Bố, có phải bố đã cất giúp con rồi không?”

Trong vài giây, ánh mắt Tịnh Khôn tối sầm, trán nhăn lại, tức giận nói: “Chiếc nhẫn đó, bố vứt rồi!”

“Bố… bố nói gì?”

Tịnh Thiếu Hy sững sờ, nước mắt bắt đầu rơi xuống không ngừng: “Bố vứt nó… bố vứt chiếc nhẫn đó của con sao?”

Chị Trần thấy Tịnh Thiếu Hy kích động muốn hét lên, vội đi đến níu tay cô: “Tiểu thư, cô bình tĩnh đi. Lão gia cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi!”

Nhưng Tịnh Thiếu Hy không hề để tâm đến lời khuyên của chị Trần, cô siết chặt tay Tịnh Khôn, giọng cũng lệch đi: “Bố vứt nó ở đâu? Nói cho con biết đi, bố vứt nó ở đâu rồi?”

Tịnh Thiếu Hy vừa hỏi vừa khóc, giọng không giữ được mà hét lên. Tịnh Khôn nhìn con gái như vậy, thực sự rất đau lòng, nhưng ông vẫn không trả lời. Mãi đến khi chị Trần không chịu được mới đành nói: “Ở hoa viên… lão gia đã vứt nó ở sau hoa viên!”

“Chị Trần!”

Tịnh Khôn nổi nóng gầm lên, nhưng ông còn chưa kịp nói tiếp thì Tịnh Thiếu Hy đã lao khỏi phòng, chạy thẳng xuống hoa viên bên dưới, điên cuồng tìm kiếm.

Nhưng hoa viên rộng như vậy, cây cỏ lại nhiều, cô phải làm thế nào mới tìm ra được chiếc nhẫn nhỏ bé đó đây?

Nhìn Tịnh Thiếu Hy khổ sở mò mẫm dưới đất, cả người đều lấm bẩn mà lòng Tịnh Khôn đau như cắt. Vốn dĩ ông muốn Tịnh Thiếu Hy mau chóng quên đi Phó Thẩm Tây, cho nên sáng nay khi chị Trần nói tìm được chiếc nhẫn cô bỏ quên trong phòng tắm liền đem vứt thẳng xuống hoa viên.

Ba tháng rồi, từ lúc Tịnh Thiếu Hy còn phải ngồi trên xe lăn cho đến khi cô có thể hoàn toàn tự đứng dậy được, ông đã phải chứng kiến cô đau khổ quá nhiều vì Phó Thẩm Tây. Bởi vì tức giận, nhất thời không kiềm được mới đem thứ quan trọng nhất của cô vứt đi. Không ngờ lại càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Hơn hai tiếng đồng hồ, mặc cho mọi người can ngăn, Tịnh Thiếu Hy vẫn mỏi mòn tìm kiếm dưới hoa viên. Tìm hết chỗ này cô lại tìm qua chỗ khác, bây giờ đến cả hồ nước cô cũng tìm. Quần áo trên người ướt sũng, đầu tóc rơi rớt lộn xộn, tay chân mỏi nhừ vậy mà Tịnh Thiếu Hy vẫn không hề ngừng lại.

Chị Trần đứng ở trong nhà nhìn ra rồi vội chạy vào báo với Tịnh Khôn: “Lão gia, tiểu thư cứ tìm mãi như vậy không được đâu! Trời tối lạnh như vậy, nếu cứ tiếp tục tiểu thư sẽ cảm mất. Tiểu thư chỉ vừa mới khoẻ lại thôi, lão gia mau đi khuyên tiểu thư đi!”

“Mặc kệ nó! Cứng đầu cố chấp như vậy, cứ để cho nó tự chuốc khổ vào thân một lần đi!”

Tịnh Khôn tức giận nói một câu rồi đi thẳng lên lầu, để lại chị Trần đứng đó rối tung không biết phải làm gì. Đúng lúc này ngoài cổng lại truyền vào tiếng xe, chị Trần nhìn ra là xe của Dương Chính Kình, liền vui mừng vội chạy ra.

Còn không đợi Dương Chính Kình xuống xe, chị Trần đã nói: “Cảnh sát trưởng Dương, cậu đến thì hay quá rồi. Mau giúp tiểu thư đi!”

“Thiếu Hy, cô ấy làm sao?” Dương Chính Kình sửng sốt.

Chị Trần lại nói: “Lão gia đem chiếc nhẫn của tiểu thư vứt sau hoa viên, bây giờ tiểu thư vẫn đang tìm khắp nơi, đã hơn hai tiếng rồi mà vẫn không chịu nghỉ…”

Còn không đợi nghe hết câu, Dương Chính Kình đã mở cửa chạy thật nhanh ra sau hoa viên. Cảnh tượng đầu tiên khi anh đến nơi, chính là nhìn thấy Tịnh Thiếu Hy kiệt sức ngã nhào trong hồ nước, đầu tóc ướt sũng, thê thảm vô cùng.

“Thiếu Hy!”

Dương Chính Kình vội vã lao đến đỡ lấy Tịnh Thiếu Hy, kéo cô khỏi hồ nước, giữ cô thật chặt không buông. Tịnh Thiếu Hy vừa nhìn thấy anh, ánh mắt đã ngập tràn hi vọng: “Đội trưởng, anh đến rồi! Mau, giúp tôi… giúp tôi tìm nó! Chiếc nhẫn… chiếc nhẫn bị vứt mất rồi…”

Nói đến đây, giọng Tịnh Thiếu Hy nghẹn lại. Cô khóc, khóc vì mệt mỏi, khóc vì bất lực. Cô đã tìm lâu như vậy, nhưng vẫn không tìm được chiếc nhẫn ấy. Đó là vật duy nhất liên quan đến Phó Thẩm Tây, cô không thể mất nó được.

Bàn tay Tịnh Thiếu Hy nắm chặt lên cánh tay Dương Chính Kình đã lạnh ngắt, mười đầu ngón tay đều xây xước chảy máu. Anh nhìn cô, gương mặt gần như đã trắng bệch đi rồi, cả giọng nói cũng không còn sức, vậy mà cô vẫn muốn tìm nữa ư?

Siết lấy tay Tịnh Thiếu Hy, Dương Chính Kình trầm giọng: “Thiếu Hy, nghỉ một lúc đi, đừng tìm nữa! Tôi đưa cô vào trong…”

“Không! Tôi phải tìm… tôi nhất định phải tìm được nó!” Tịnh Thiếu Hy phản đối, muốn gỡ tay Dương Chính Kình ra.

“Chiếc nhẫn đó là Thẩm Tây tặng tôi, tôi không thể làm mất nó được! Đội trưởng, nếu như anh không giúp tôi thì bỏ tôi ra, để tôi tự tìm!”

“Thiếu Hy!”

Dương Chính Kình nóng giận to tiếng, bàn tay càng ra sức giữ chặt hơn: “Cô làm ơn tỉnh táo lại đi! Cô là cảnh sát, cô đã rất mạnh mẽ mà Thiếu Hy! Cho nên hãy quên anh ta đi, quên Phó Thẩm Tây đi!”

“Không! Thực chất tôi không hề mạnh mẽ! Tôi không muốn quên Thẩm Tây, tôi không muốn!”

Tịnh Thiếu Hy gào khóc một trận, âm thanh đau đến xé lòng. Nhưng rồi sau đó Dương Chính Kình hoảng hốt khi nhận ra cô không phản kháng nữa, sức lực cũng từ từ yếu dần đi, sau cùng là vô lực ngã xuống.

“Thiếu Hy! Thiếu Hy!”

Dương Chính Kình ôm lấy cô, khẩn trương chạy vào trong. Cả Tịnh gia lại bị một phen hoảng loạn, nhìn con gái ngất lịm trên tay Dương Chính Kình, khắp người từ đầu đến chân đều dính đầy đất cát, ướt sũng đáng thương mà Tịnh Khôn tự trách mình quá nhẫn tâm.

Nếu như ông sớm nói cho Tịnh Thiếu Hy biết, thực ra chiếc nhẫn ấy ông vẫn chưa vứt đi mà chỉ giấu trong phòng mình thì có lẽ mọi việc đã không tệ như thế này rồi.