Gió Đông Vạn Dặm

Chương 6

Thức dậy sau một giấc ngủ không mấy hoàn thiện, Phó Thẩm Tây đến tận bây giờ vẫn cảm thấy đầu óc mình dường như không minh mẫn cho lắm. Suốt đêm, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của Tịnh Thiếu Hy. Dáng vẻ khi ấy của cô ngập tràn trong tâm trí anh, hại anh đến gần sáng mới có thể chợp mắt.

Bầu không khí lúc sáng ở biệt thự Phó gia rất tốt, mọi thứ yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc thổi qua. Phó Thẩm Tây đứng ở ban công phòng mình nhìn xuống, lại trùng hợp trông thấy Tịnh Thiếu Hy đi ra. Cô vẫn mặc bộ đồ da màu đen ôm gọn cơ thể, tóc dài cột cao trên mang tai, cảm giác vừa nhìn vào cá tính có, quyến rũ cũng có.

Trái tim Phó Thẩm Tây dường như càng lúc càng trở nên nhạy cảm với Tịnh Thiếu Hy, đứng trên cao nhìn cô thế này cũng đủ khiến tim anh đập mạnh không ngừng. Phó Thẩm Tây không làm chủ được cảm xúc, trên mặt lộ ra mười phần say mê. Anh tùy tiện tì người về trước, vừa uống cà phê vừa ngắm bóng hồng.

Giữa vô vàn cô gái mà Phó Thẩm Tây đã từng gặp qua, Tịnh Thiếu Hy thực sự là đóa hồng có gai đầy kiêu hãnh và nổi bật. Cô không giống với bất kì cô gái nào khác, đó là một vẻ đẹp nhiễm chút sắc sảo nhưng lại không hề dung tục. Nửa tựa như băng thanh khiết, nửa lại tựa như lửa nóng bỏng vô cùng. Loại cảm giác đối nghịch này khiến Phó Thẩm Tây dè chừng muốn tránh xa nhưng lại không đủ cương quyết, lại muốn liều mình khám phá.

Hai mươi tám tuổi, không phải Phó Thẩm Tây chưa từng yêu, cũng không phải chưa từng rung động. Chỉ có điều, chẳng có ai mang lại cho anh cảm giác quá đỗi mãnh liệt như Tịnh Thiếu Hy. Anh tự hỏi rốt cuộc có phải là ý trời hay không, ngày anh quay về Bắc Kinh lại lỡ trượt chân ngã vào ánh mắt của dịu dàng đó của cô. Anh không bước chân ra khỏi đó được nữa, phút chốc cam chịu trầm luân, buộc lòng thừa nhận rằng anh thực sự rất thích cô gái này.

Ở dưới sân, Tịnh Thiếu Hy cảm giác được có người đang nhìn mình, theo bản năng liền nhìn lên. Phó Thẩm Tây hốt hoảng một phen, rất may anh phản xạ nhanh, trốn khỏi tầm mắt của cô. Cũng bởi vì phản ứng đột ngột mà cà phê trong tách bị văng ra dính đầy trên ngực áo.

Không thấy ai ở trên đó, Tịnh Thiếu Hy nhíu nhíu mày, cho rằng mình đa nghi nên không nghĩ nữa, cùng Phó Hải ngồi vào trong xe. Hôm nay cô cùng Phó Hải đi giải quyết chuyện của đám người Trung Hoàn. Đối với người như Phó Hải, nếu chuyện này không giải quyết được thì mặt mũi ông còn để ở đâu được nữa.

Tịnh Thiếu Hy biết rõ là việc nguy hiểm nhưng cô không hề phản đối, vì phải có những lần mạo hiểm thế này mới có thể củng cố lòng tin của Phó Hải đối với cô. Xe đi một đoạn ra khỏi đường lớn thì đi tiếp, lúc này xe đã vào một con đường nhỏ hơn, vắng lặng không một bóng người.

Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng lớn, đây là một bãi xếp thùng container cũ đã bỏ hoang. Phó Hải bước xuống xe, theo sau là bọn đàn em rất đông, trên tay mỗi người đều đã cầm sẵn súng và gậy sắt. Tịnh Thiếu Hy cũng không ngoại lệ, tay phải là một khẩu Glock 17 đã lắp đầy băng đạn.

Trung Hoàn đang cùng đám đàn em ở bên trong đánh bạc, bất chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng động lớn. Hắn cùng đồng bọn chạy ra xem đã thấy một góc bên trái bãi bị cháy lớn, khói đen bốc lên ngùn ngụt, cột khói cao đến hàng chục mét.

“Mẹ kiếp! Mau, dập lửa!” Trung Hoàn gầm lên.

Một tên đàn em kéo ống nước gần đó ra, muốn mở van trực tiếp phun nước lên thì “đoàng” một tiếng, một bên vai đã bị bắn trúng.

Trung Hoàn còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy đám người Phó Hải từ bên ngoài đi vào, trên môi ông ta nở nụ cười đắc ý, nói: “Sao hả, cảm giác bị tập kích thế này, mày thích chứ thằng khốn?”

“Lão già chết tiệt!”

Trung Hoàn mắng một câu, đàn em phía sau đã điên cuồng xông lên. Tất cả những gì diễn ra sau đó chỉ là một bầu không khí tràn ngập tiếng súng, cả tiếng gậy sắt đập mạnh vang lên. Trong lúc hỗn loạn, Trung Hoàn đưa súng bắn thẳng về phía Phó Hải. Tịnh Thiếu Hy lúc này không may lại bị va trúng, cả người loạng choạng ngã về phía Phó Hải. Phó Hải chỉ kịp nhìn thấy gương mặt Tịnh Thiếu Hy căng ra trắng bệch, sau đó đã ngã gục xuống tay ông.

“Tịnh Thiếu Hy!”

Phó Hải khẩn trương hét lên, giận dữ nổ súng bắn chết Trung Hoàn bằng hàng chục phát đạn. Tịnh Thiếu Hy mơ màng cảm thấy người mình nhẹ tênh, máu chảy ướt cả áo. Có lẽ đây chính là điều mà Dương Chính Kình luôn lo lắng nhất ở cô, cuối cùng cũng xảy ra rồi. Từ lúc cô gia nhập nội bộ của Phó Hải, đây là lần bị thương nặng nhất.

Do tính nghiêm trọng, Phó Hải lệnh cho người đưa Tịnh Thiếu Hy vào bệnh viện. Ở trước hành lang, trông ông không khác gì một người cha đang lo sốt vó cho con gái mình. Bởi vì ông nghĩ Tịnh Thiếu Hy lại dùng thân đỡ đạn cho ông, nếu cô qua được lần này, ông nhất định sẽ đối đãi với cô như con ruột.

Nhận được tin, Phó Thẩm Tây cũng tức tốc lái xe đến bệnh viện. Vừa nhìn thấy Phó Hải, giọng anh đã giận đến mức run lên.

“Con đã nói bố không nên dùng cô ấy để làm việc cho mình nữa mà! Tại sao bố một mực không nghe con? Tại sao vậy?”

“Thiếu gia!”

Hạn Tranh giữ lấy người Phó Thẩm Tây. Đến cả hắn cũng hơi ngạc nhiên khi thấy anh khẩn trương và nổi giận như vậy. Phó Hải không nói gì, lo lắng trong lòng được thay bằng kinh ngạc. Ông nhìn ra trong mắt Phó Thẩm Tây đặc biệt quan tâm đến Tịnh Thiếu Hy. Điều này ông không hề phản đối, chỉ cầu Tịnh Thiếu Hy qua khỏi, ông sẽ tác hợp.

Phó Thẩm Tây ngồi phịch xuống ghế đợi, ôm đầu cầu nguyện. Rõ ràng sáng nay anh chỉ mới nhận ra tình cảm của mình, tại sao bây giờ mọi chuyện lại tồi tệ thế này? Anh không muốn mất Tịnh Thiếu Hy, anh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cô.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hai tiếng, cuối cùng đèn đỏ phía trên cũng tắt. Bác sĩ bên trong vừa bước ra đã bị Phó Thẩm Tây lao đến hỏi: “Cô ấy thế nào?”

Bác sĩ nói: “Tạm thời đã qua được cơn nguy kịch, nhưng do bệnh nhân mất máu quá nhiều, dẫn đến tình trạng hôn mê sâu. Việc tỉnh dậy sớm hay muộn lúc này là tuỳ thuộc vào ý chí của bệnh nhân.”

Nghe đến đây, hai chân Phó Thẩm Tây gần như không có sức, bên tai giống như vừa trải qua một trận gió lốc, ù đi khó chịu. Tiếng đồng hồ lặng lẽ vang lên, khu hành lang dài rộng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo gai người.



Tại sở cảnh sát, Dương Chính Kình vừa nghe thông tin từ miệng một cấp dưới, bút trên tay cũng rơi xuống đất. Bấy lâu anh luôn dành cho cấp dưới Tịnh Thiếu Hy một loại quan tâm đặc biệt, nhưng xuất thân quân đội rèn luyện anh trở thành một con người cứng nhắc, không biết cách thể hiện tình cảm.

Tịnh Thiếu Hy là cấp dưới của anh, hoạt động trong đội của anh đã được ba năm. Vốn dĩ lần nhiệm vụ này anh không muốn cô tham gia, nhưng cục trưởng bên trên giao xuống trọng trách, bản thân Tịnh Thiếu Hy lại kiên quyết muốn đảm nhận, anh không cản được, đành chấp thuận.

Nếu biết cô có ngày tự khiến mạng sống gặp nguy hiểm, anh chắc chắn sẽ không để cô tham gia. Dương Chính Kình ngấm ngầm nóng giận, nhưng hơn hết là đau lòng. Anh đứng phăng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị cấp dưới là Nhan Nhan giữ lại.

Giọng cậu ta lo sợ hỏi: “Đội trưởng, anh muốn đi đâu?”

Dương Chính Kình nhíu mày, giọng cũng thấp xuống, nén giận nói: “Tôi đi tìm sếp Trần, đề nghị ông ấy rút Tịnh Thiếu Hy khỏi nhiệm vụ!”

“Đừng, đội trưởng… anh bình tĩnh đi có được không?” Nhan Nhan khổ sở ghì chặt cánh tay Dương Chính Kình.

Dương Chính Kình lại giận dữ gỡ tay cậu ta, đi đến cửa. Nhan Nhan vội vàng lớn tiếng, giống như muốn gào lên: “Đội trưởng, hiện giờ tình hình của Tịnh Thiếu Hy vẫn ổn. Nếu như chúng ta đột ngột rút cô ấy khỏi nội bộ của Phó Hải, anh nghĩ ông ta sẽ dễ dàng tha cho cô ấy hay sao? Chỉ e rằng đám đàn em của ông ta khi bất ngờ phát hiện Tịnh Thiếu Hy là tay trong, sẽ lập tức gϊếŧ chết cô ấy trước khi chúng ta đến nơi rồi!”

Bước chân Dương Chính Kình đến cửa thì dừng lại, Nhan Nhan biết có tác dụng, tiếp tục nói: “Đội trưởng, anh rất tin tưởng Tịnh Thiếu Hy mà đúng không? Cả đội chúng ta, ai cũng đều tin cô ấy. Cô ấy nhất định sẽ không sao đâu! Ngày Phó Hải sa lưới không còn xa nữa, nếu thất bại ở đây thì mọi công sức trước đó của Tịnh Thiếu Hy sẽ tan thành mây khói. Bình tĩnh một chút, có được không?”

Kéo tay Dương Chính Kình, Nhan Nhan thở phào khi nhận ra anh không còn phản kháng nữa. Dương Chính Kình lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống ghế, xoa lên tâm trán đang nhíu chặt, giọng đầy mệt mỏi: “Đây đã là lần thứ ba tôi nghe tin cô ấy xảy ra chuyện. Tôi thực sự không chịu được thêm bất cứ lần nào nữa đâu Nhan Nhan!”

Nhan Nhan sửng sốt nhìn, bộ dạng này của Dương Chính Kình là lần đầu tiên cậu mới thấy qua. Cậu ngồi xuống trước mặt Dương Chính Kình, hoài nghi hỏi: “Đội trưởng, có phải anh đối với chị Thiếu Hy…”

Trước câu hỏi này, Dương Chính Kình không đáp, cũng không lắc đầu phản bác. Anh không buồn giải thích, mệt mỏi thừa nhận cảm giác trong tim mình. Anh cắn răng, hơi thở khó nhọc nhả ra. Dương Chính Kình tự nói với mình, sau khi Tịnh Thiếu Hy hoàn thành nhiệm vụ trở về, anh nhất định sẽ không để cô đối diện với nguy hiểm như thế này thêm một lần nào nữa.



Ban đêm ở bệnh viện yên tĩnh đến mức lạnh người, trên hành lang chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân của vài y bác sĩ trực ca đêm. Phó Thẩm Tây ngồi ở ghế sofa, tựa đầu lên tường ngủ quên một giấc. Giật mình nhìn lên đồng hồ, đã là hai giờ sáng.

Anh đứng dậy đi đến bên giường, Tịnh Thiếu Hy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Tầm mắt dừng lại ở tay cô, Phó Thẩm Tây không kiềm được, nắm lấy bàn tay ấy đưa lên, hôn nhẹ một lần. Lòng bàn tay cô tuy mềm mại, nhưng lại có một vài vết chai nổi lên ở gốc ngón tay trỏ và cái. Phó Thẩm Tây thở dài, có lẽ là do sử dụng súng quá nhiều gây ra.

Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Tịnh Thiếu Hy, Phó Thẩm Tây đau lòng chạm nhẹ qua gò má cô. Giọng trầm thấp: “Đợi em tỉnh dậy, tôi nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm thêm nữa! Tịnh Thiếu Hy, em mau chóng tỉnh dậy đi có được không? Tôi có điều quan trọng muốn trực tiếp nói với em.”

Tuy khoảng thời gian tiếp xúc không hẳn là quá dài, nhưng Phó Thẩm Tây lại cảm thấy tình cảm trong lòng tựa như rễ cây vậy, cắm sâu đến tận trong tim. Anh cũng không hiểu vì sao lại dễ dàng ngã gục trước tình yêu như vậy. Có lẽ, đó là do người này không ai khác chính là Tịnh Thiếu Hy. Phó Thẩm Tây mơ hồ nghĩ, trên đời này chỉ có mỗi Tịnh Thiếu Hy mới có khả năng khiến tâm trí anh hao gầy nhiều đến vậy. Chỉ sau một lần ngắm hoàng hôn, sau vài cuộc nói chuyện, sau vài lần vô tình động chạm lại là mồi lửa cho tình cảm vừa mới loé lên trong tim mình.