Hai giờ sáng tại bến tàu phía tây thành phố, Phó Hải có một cuộc giao dịch với một băng nhóm người ngoại quốc. Một lượng lớn ma tuý được chuyển đến, nguỵ trang bằng hàng trăm bao phân bón. Tên đứng đầu nhóm người ngoại quốc, Jonathan dùng dao rọc một đường dài trên bao, lấy ra một gói bột màu trắng, hắn lại tiếp tục rọc một đường trên gói bột, sau đó đưa mũi dao có dính bột trắng lên miệng, nếm qua một lần.
“Uy tín của Phó lão gia đúng là không đùa được! Hàng rất ngon!” Jonathan cười nói.
Phó Hải rít một hơi thuốc, theo thói quen chép miệng vài cái, nói: “Có cần kiểm tra hết chỗ hàng này không. Tôi cũng không phiền nếu cậu muốn…”
“Không cần đâu Phó lão gia!” Jonathan cắt ngang: “Ông chủ của tôi tin tưởng ông đến vậy, chắc chắn có lý do. Tôi cũng không muốn đôi bên mất quá nhiều thời gian. Hàng đến rồi, tôi cũng nên chuyển nốt số tiền còn lại.”
Nói đến đây, tên đàn em sau lưng đã bước lên, đưa ra một chiếc vali đen khá lớn. Jonathan mở vali, bên trong toàn bộ đều là bảng Anh.
“Phó lão gia, chỗ còn lại tất cả đều ở đây!” Jonathan nói. Phó Hải tuỳ tiện cầm một xấp tiền đưa lên mũi ngửi qua, mùi tiền xộc vào mũi khiến ông ta thích thú, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
“Bảng Anh thơm hơn đô la Mỹ rất nhiều nhỉ!” Phó Hải cười cợt nói một câu, ai nấy cũng đều bật cười theo.
Trong lúc Phó Hải và Jonathan giao dịch, Tịnh Thiếu Hy đứng ngay bên cạnh. Hôm nay cô phụ trách việc đóng và vận chuyển số ma tuý này đến đây. Giao dịch hoàn tất, đúng ba giờ sáng, đám người của Jonathan lên tàu rời khỏi, phía Phó Hải cũng lên xe rời đi. Đêm nay tâm trạng Phó Hải rất tốt, miệng không ngừng cười lớn lúc ở trên xe. Về đến biệt thự, lúc vào đại sảnh ông còn vỗ vai Tịnh Thiếu Hy, khen một câu: “Tịnh Thiếu Hy, cô lại lập được đại công rồi!”
Tịnh Thiếu Hy cười, cúi đầu nói: “Phó lão gia quá lời rồi! Cũng nhờ có toàn bộ anh em khôn khéo, qua mặt được đám cảnh sát.”
Nhắc đến cảnh sát, Tịnh Thiếu Hy đợi sau khi người trong biệt thự đã đi nghỉ, mọi thứ trở nên im lặng, cô mới lén ngồi dậy. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình di động đập vào mặt. Tịnh Thiếu Hy gọi cho một dãy số không lưu tên, chỉ sau hai lần đổ chuông đã có người nghe máy.
Là một giọng nói nam trầm, hỏi: “Mọi chuyện sao rồi?”
“Giao dịch rất thuận lợi. Đội trưởng Dương, quá trình giao dịch hôm nay anh đã ghi lại rồi chứ?” Tịnh Thiếu Hy nói. Dương Chính Kình lúc này đang ngồi trước máy tính, hiện tại đã hơn bốn giờ sáng ở sở cảnh sát. Mắt anh chăm chú nhìn vào màn hình phía trước, hài lòng nói: “Đã ghi lại rất rõ, không sót thứ gì cả. Tịnh Thiếu Hy, cô nhất định phải thật cẩn thận. Ngày Phó Hải sa lưới không còn xa nữa!”
“Tôi biết mà đội trưởng Dương! Anh đừng lo, tôi tuyệt đối sẽ cẩn thận!” Nói rồi Tịnh Thiếu Hy cúp máy. Cô tháo hoa tai xuống, gài nó vào một chiếc hộp nhỏ, đậy nắp hộp lại, đèn bên ngoài hộp liền hiện đỏ, báo đang sạc pin. Hoá ra hoa tai bấy lâu Tịnh Thiếu Hy đeo chính là một chiếc camera siêu tinh vi. Nhờ có nó mà tất cả việc làm trái phép của Phó Hải đều đã được ghi lại và gửi về cho Dương Chính Kình.
Nếu mọi chuyện thuận lợi thì sẽ đúng như lời mà Dương Chính Kình đã nói, rằng ngày Phó Hải sa lưới sẽ không còn xa nữa. Ngày mà cô chính thức vứt bỏ thân phận là đàn em dưới trướng của ông ta cũng sẽ đến. Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Tịnh Thiếu Hy phấn khởi, đêm nay nhất định sẽ là một giấc ngủ ngon.
…
Cuối tuần, tiết trời mát mẻ, trên cao có nắng hửng nhẹ, mây trắng giống như những tảng kẹo bông gòn khổng lồ. Phó Thẩm Tây ở bãi đỗ xe của biệt thự, kéo tấm bạc đang phủ trên mô tô xuống. Anh nhìn trước nhìn sau một lúc, sau đó mới tiến hành kiểm tra một số thứ. Hồi lâu, Tịnh Thiếu Hy vô tình đi ngang nhìn thấy, bản thân vốn có ý tiếp cận Phó Thẩm Tây nhiều hơn một chút, vì anh là con trai của Phó Hải, tiếp cận được nhất định sẽ rất có ích cho việc điều tra.
“Combat Fighter, chiến mã hạng nhất đấy!” Tịnh Thiếu Hy đi vào, thấp giọng nói một câu.
Phó Thẩm Tây đang cúi người kiểm tra xe, nghe thấy giọng nói phía sau liền đứng thẳng dậy. Anh nhìn Tịnh Thiếu Hy, ánh mắt có chút hứng thú: “Cô cũng am hiểu về dòng xe tốc độ này sao?”
Tịnh Thiếu Hy cười đáp: “Am hiểu gì chứ! Chỉ là biết chút ít thôi, trước đây tôi cũng rất thích chơi các dòng xe tốc độ như thế này. Combat Fighter cũng từng là một con xe khiến tôi mê mẩn một thời.”
Thấy ngón tay Tịnh Thiếu Hy đưa tay sờ sờ lên thân xe, khoé miệng Phó Thẩm Tây thoáng cong lên: “Muốn thử chứ?”
“Thử?”
Sau câu nói đó, chưa đầy năm phút sau, người ở biệt thự đồng loạt nhìn thấy hai người một nam, một nữ ngồi trên mô tô phóng nhanh ra khỏi cổng lớn. A Lễ nhìn theo, nhíu mày hỏi: “Ai trông như là thiếu gia và Tịnh Thiếu Hy vậy?”
Hạn Tranh đứng cạnh đáp: “Đúng! Chính là bọn họ…”
…
Ngồi trên mô tô, phía trước là Phó Thẩm Tây, Tịnh Thiếu Hy nhất thời cảm thấy trong lòng có chút kì lạ. Xe lao đi rất nhanh, giữa dòng xe cộ đông đúc, tiếng động cơ phân khối lớn nổ lên nổi bật cả một góc phố.
Phó Thẩm Tây hỏi: “Sao hả? Cảm giác không tệ chứ?”
Mắt Tịnh Thiếu Hy chớp chớp, may nhờ có lớp kính bảo vệ mới phần nào che đậy được vẻ ngạc nhiên trong mắt cô. Đúng thật là cô cũng thích mô tô, nhưng mức độ chỉ mới dừng lại ở việc tìm hiểu chứ chưa từng trải nghiệm. Hôm nay thực tế lại đến nhanh như vậy, nhất thời khiến cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mắt sáng lên rõ rệt.
Cô nói: “Tay lái cũng không tệ đấy, Phó thiếu gia!”
“Đừng gọi tôi là thiếu gia!” Phó Thẩm Tây cười, chất giọng ấm áp tựa như hoà tan vào từng cơn gió đang lần lượt lướt qua, trầm ổn nhưng vô cùng ấn tượng.
Tịnh Thiếu Hy bật cười: “Vậy anh không phiền khi tôi gọi tên anh chứ?”
“Không!” Phó Thẩm Tây rất nhanh đáp: “Cứ gọi tôi theo cách thoải mái nhất. Tôi không thích hai từ thiếu gia đầy cứng nhắc ấy!”
Sự thân thiện của Phó Thẩm Tây quả thực làm Tịnh Thiếu Hy hơi ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ một thanh niên trẻ tuổi, xuất thân giàu có và quyền lực lại có thể mang tư tưởng thoải mái như vậy. Khi Tịnh Thiếu Hy còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên giật phăng một cái, cả người cô suýt chút đã ngã về sau khiến cô giật mình, vội vòng hai tay ôm chặt người phía trước.
Tức giận mắng: “Anh muốn đá tôi khỏi xe sao?”, nhưng Phó Thẩm Tây lại bật cười: “Không muốn ngã thì ôm chặt vào!”
“Này…”
Tịnh Thiếu Hy còn chưa kịp nói, Phó Thẩm Tây đã lên ga tăng tốc, chiếc mô tô vốn lao đi rất nhanh nay còn nhanh hơn vài lần. Tịnh Thiếu Hy vốn chưa thích nghi được với tốc độ này, chỉ đành bất lực ôm cứng lên eo Phó Thẩm Tây. Phải nói Tịnh Thiếu Hy đã bị vẻ ngoài của Phó Thẩm Tây đánh lừa. Bình thường cô chỉ toàn nhìn thấy anh mặc áo thun khá rộng cùng quần jean hoặc da. Cũng không nghĩ đằng sau những lớp vải che đậy ấy lại là một cơ thể vô cùng cường tráng. Hôm nay bất đắc dĩ phải ôm lấy Phó Thẩm Tây, Tịnh Thiếu Hy mới bất giác phát hiện eo anh khá hẹp, nhưng vai thì rất rộng. Cơ bụng cũng rất rắn chắc, tản ra sức nóng đầy nam tính.
Trải qua một quãng đường khá dài, Phó Thẩm Tây cho xe dừng lại bên cạnh lề đường ven sông. Tịnh Thiếu Hy đứng ở trước, tuỳ tiện dựa vao thân xe phía sau, đưa mắt ngắm cảnh hoàng hôn đang đậm màu.
Phó Thẩm Tây ở sau đi đến, đưa cho Tịnh Thiếu Hy một lon nước: “Lúc nãy quên hỏi cô thích uống cái gì, nên tôi mua một lon nước ép trái cây.”
“Cảm ơn anh!”
Tịnh Thiếu Hy nhận lấy lon nước ép, mỉm cười nói: “Nước ép táo, tôi rất thích!”, sau đó khui một cái, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.
Phó Thẩm Tây lúc này cũng đứng cạnh, giống như cô tuỳ tiện dựa vào mô tô, trên tay anh là một lon cà phê không đường, thoải mái cùng nhau ngắm hoàng hôn. Cuối ngày, quang cảnh thành phố trước mắt tựa như một bức tranh sơn dầu khổng lồ với từng mảng mây màu đỏ rực nằm chồng xếp lên nhau. Mặt trời lúc này giống hệt một cái lòng đỏ trứng, màu sắc thực sự rất bắt mắt.
Hồi lâu, Tịnh Thiếu Hy mới nói: “Lâu lắm rồi tôi mới được đi ngắm hoàng hôn thế này. Thật là đẹp quá!”
“Cô cũng thích ngắm hoàng hôn sao?” Phó Thẩm Tây nghiêng đầu nhìn sang.
Tịnh Thiếu Hy gật đầu: “Thật ra tôi cảm thấy hoàng hôn là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Chỉ cần ngắm nó một lúc, sẽ khiến con người ta cảm thấy dễ chịu, cảm giác trong lòng rất bình yên.”
Giây phút Tịnh Thiếu Hy vừa nói vừa ngắm cảnh, cô không hề để ý Phó Thẩm Tây bên cạnh đang chăm chú nhìn mình. Ở góc độ này, sắc hồng của hoàng hôn đổ xuống người Tịnh Thiếu Hy một mảng rực rỡ. Giống như mê lực vậy, khiến Phó Thẩm Tây trong vài phút không tài nào dời mắt được.
Uống một ngụm cà phê, Phó Thẩm Tây nuốt xuống một cơn hỗn loạn, anh hỏi: “Vết thương lần trước của cô đã khỏi hẳn rồi chứ?”
Tịnh Thiếu Hy không nhìn sang, thoải mái đáp: “Tôi khoẻ hẳn rồi, nếu không thì hôm nay chắc chắn sẽ bị anh doạ cho ngất đi đấy!”
Nghe câu này, Phó Thẩm Tây không nhịn được bật cười: “Tôi làm sao có thể doạ một người như cô ngất đi chỉ với việc này. Bố tôi nói, cô là một cô gái không hề đơn giản!”
Nghe xong lời nói của Phó Thẩm Tây, sự thoải mái trên mặt Tịnh Thiếu Hy lặng mất. Cô quay qua hỏi: “Bố của anh đã nói gì về tôi vậy? Tôi có thể biết không?”
“Cũng không có gì!” Phó Thẩm Tây hít một hơi sâu rồi thở ra: “Ông ấy nói cô là một cô gái rất thú vị!”
Lúc Phó Thẩm Tây nói ra câu này, chẳng biết là vô thức hay cố ý nhìn qua Tịnh Thiếu Hy. Ánh mắt anh không giấu được, lộ ra chút hứng thú và yêu thích. Điều này làm Tịnh Thiếu Hy có chút khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua, không để trong lòng quá lâu. Buổi chiều hôm ấy, cô và Phó Thẩm Tây cùng nhau ngắm hết hoàng hôn, đến khi tia nắng cuối cùng tắt ngấm sau lưng một toà cao ốc, cả hai mới lên xe trở về.