Tinh Hà Xán Lạn

Chương 7: Phấn Đấu

Edit: Trúc

Beta:

Trình mẫu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn nhi tức đi ra cửa, còn đóng kín cửa sổ. Trong phòng chỉ còn hai mẫu tử Trình gia, trong bồn than bằng đồng mạ vàng hình đầu gà thân rắn kia phát ra tiếng lách tách nhỏ.

Trình Thủy buông hai tay, khom người nâng Trình mẫu dậy ngồi lên ghế xếp, thay đổi thái độ cứng rắn vừa rồi, dịu dàng nói: “A mẫu, ngài mười năm không thấy nhi tử, ngài xem hài nhi có thay đổi không.”

Câu dẫn đầu nhu hòa này, Tiêu phu nhân đã dạy hắn khoảng bảy tám lần, hắn tự thấy đã cực kỳ thích hợp.

Trình mẫu vừa nghe lời này, nước mắt lập tức rơi như mưa, run run giơ tay vuốt ve khuôn mặt thô ráp phong sương của nhi tử, vừa đau lòng vừa hận: “Ngươi… Ngươi… Cái đồ không có lương tâm!”

Xem tóc mai đã bạc của nhi tử, lúc đi vẫn là thanh niên sang sảng hơn hai mươi tuổi, trở về đã là tướng quân trung niên uy nghiêm xa lạ; bà ta lập tức hỏi mấy ngày nay có khỏe không, có bị thương bị đau ở đâu không, trong lúc nhất thời hai mẫu tử nói chút chuyện riêng tư, nhưng mới an ủi vài câu, Trình mẫu lại không nhịn được oán trách.

“Ngươi là nhi tử đầu tiên a mẫu sinh, là thịt trên người a mẫu rơi xuống, sao a mẫu không nhớ thương ngươi! Nhưng mà trong lòng ngươi đều là nương tử của ngươi, lại không có một phân để lại cho bà lão này!” Trình mẫu càng nghĩ càng thương tâm: “Mười năm này tổng cộng ngươi từng gửi mấy miếng thẻ tre trở về, không phải nhớ Tứ nương tử, chính là chút chuyện như lọt vào trong sương mù nghe không hiểu, ngươi… Ngươi cũng biết ta sống thế nào…”

Trình Thủy nhếch miệng cười: “Ta cũng muốn viết vài câu cho a mẫu, nhưng a mẫu cũng không biết chữ.” Nói tới đây, sắc mặt hắn trầm xuống: “Ta không thích để Cát thị kia đi đọc những lời ta muốn nói với a mẫu.”

Trình mẫu vừa lau nước mắt vừa nói: “Ngươi chướng mắt nàng ta như vậy? Còn không phải… Chỉ là cái tên à?”

Trình Thủy trầm giọng nói: “Xúc nhi không đến hai tuổi đã mất, nàng ta mới sinh hạ Nhị nương tử lại đặt tên sước, cả ngày gọi ‘Sước nhi, Sước nhi’, an tâm cái gì chứ.”

Việc này Trình mẫu biết, xúc và sước cùng âm, Cát thị ngu xuẩn, cho rằng nam nhi ắt coi trọng nhi tử (thật ra Trình mẫu vốn cũng cho rằng như vậy), vốn chỉ vì chọc Tiêu phu đau lòng, ai ngờ thật ra đau lòng nhất lại là Trình Thủy.

Nữ hài nho nhỏ kia sinh ra như châu như ngọc, đôi mắt sáng xinh đẹp tựa Tiêu phu nhân, lại có lông mày dày rậm giống Trình Thủy, lúc đó Trình Thủy mới làm phụ thân, thật là yêu thương đến không biết như thế nào mới tốt, Tiêu phu nhân sau sinh yếu ớt, trong nhà lại không có vυ' già dư, Trình Thủy mới quấn đứa bé còn trong tã lót chặt ở trong ngực mình đi lại khắp nơi. Nhưng khi đó đúng là lúc Trình gia gian nan nhất, hằng ngày chỉ đủ ấm no, huống chi các loại đồ vật bổ dưỡng, rất nhiều chuyện đều không rảnh lo, ôi…

Trình mẫu tính tình thô, chuyện đã qua rất nhiều năm mới dần dần nhìn ra nỗi khổ riêng trong lòng nhi tử, nhưng nghĩ lại Tiêu phu nhân thông minh như vậy vậy mà cái gì cũng chưa nói, cố ý để Cát thị chọc đại họa mà không biết, có thể thấy được khả năng chịu đựng của nữ tử này có bao nhiêu lợi hại.

“Ta đã nói với đệ phụ ngươi, nhưng nàng ta nói tên kia là ý của Cát Thái Công, không tiện làm trái với trưởng bối.” Trình mẫu không nhịn được thay Cát thị nói một câu, tuy cũng không thích nhi tức này, nhưng việc hôn nhân này là bà ta làm chủ.

Trình Thủy hừ lạnh một tiếng: “Nàng ta cũng chỉ biết lấy lão phụ tới chắn, nếu không có Cát Thái Công trung hậu thành thật, năm đó tương trợ ta nhiều lần, ta đã sớm cho nhị đệ hưu nàng ta!”

“Hừ, loại phụ nhân này, ngày thường sinh sự từ việc không đâu, lắm mồm xúi giục, hận không thể để cả nhà không được an bình, nàng ta mới vui vẻ trong lòng, một nhà êm đẹp, lại để loại người này quậy hỏng!” Trình Thủy càng nghĩ càng giận: “Mấy ngày trước ta đi xem nhị đệ, cả người dáng vẻ già nua, mọi việc mặc kệ, giống như ông già vậy…”

Trình mẫu xen mồm nói: “Nhị Lang vốn không thích nói chuyện, khi còn bé hắn…”

Trình Thủy ngắt lời nói: “Không thích nói chuyện lại không phải là trầm lặng không nói! Khi còn bé tuy hắn ít lời nhưng trèo cây bắn chim cũng vẫn chơi, lúc ta làm việc hắn cũng đi theo kết giao khắp nơi, có chỗ nào kém hơn người khác?!” Có câu huynh trưởng như cha, mấy đệ muội cũng như con trai con gái của Trình Thủy vậy, chính mình có thể mắng, nhưng nhất định không để người khác xem thường.

“Cưới phải bà nương(*) xúi quẩy lưỡi dài, mỗi ngày chỉ vào mũi quở trách hắn này cũng không thành kia cũng không thành, nhị đệ còn có thể thành chuyện gì?!” Trình Thủy vỗ vào tiểu án kỉ bên cạnh ghế xếp, tiểu án kỉ kia phát ra tiếng kẽo kẹt: “Lúc trước thật không nên ham Cát gia giàu có, hại nhị đệ!”

(*) Bà nương: Vợ.

Trình mẫu nhìn tiểu án kỉ gỗ sơn đen vẽ hạc hơi hơi lay động kia, đây là bà ta bảo thợ thủ công làm một cái giống như đúc cái trong phòng của Vạn lão phu nhân ở cách vách kia. Mỗi khi Vạn lão phu nhân vỗ án kỉ, Vạn Tướng quân là đàn ông to cao như vậy cũng co thành một đoàn quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin lão mẫu. Bà ta từng gặp qua mấy lần Vạn lão phu nhân phát giận, thật quá hâm mộ, thầm nghĩ chính mình cũng có thể bắt bí nhi tử như vậy thì tốt. Đáng tiếc, bà ta còn chưa từng có cơ hội dùng tới án kỉ này, thế mà bây giờ nhi tử lại dùng tới.

“Lại nói đều là a mẫu không phải, lúc trước ta còn đang do dự, nói muốn xem phẩm hạnh nương tử của Cát gia, a mẫu đã vội vàng đồng ý!” Trình Thủy nhớ tới lại tức, lúc ấy hắn vì cưới Tiêu phu nhân chọc lão mẫu không vui, vì thế cũng không dám quá mức kiên trì trên việc hôn nhân với Cát gia.

Trình mẫu chột dạ, lại âm thầm thở dài - Trưởng tử như ông cụ non, còn nhỏ tuổi đã đeo gia kế trên lưng, ẩn ẩn như chủ một nhà, có việc gì khó bà ta đều muốn đi hỏi ý kiến hắn, cái này bảo bà ta làm sao vỗ án kỷ thể hiện uy phong đây.

“Ta biết, a mẫu là vì trợ cấp cữu phụ nên coi trọng của hồi môn của đệ phụ! Đệ phụ còn tưởng là Nguyên Y dùng mất, hừ, Trình Thủy này đỉnh thiên lập địa, có vô dụng nữa thì cũng không lấy của hồi môn nhà đệ phụ tới nuôi tức phụ!” Trình Thủy quở trách từng chuyện một: “Vì thể diện Đổng gia, ta chưa từng nói toạc ra dự tính của cữu phụ đâu!”

Nhắc tới đến đệ đệ, Trình mẫu cũng cao giọng: “Chẳng lẽ cứ nhìn một nhà cữu phụ ngươi đói chết mới được à?!”

Hai mẫu tử một người hay phát cáu, gào lên cũng là từng câu to lớn mạnh mẽ.

Trình Thủy lập tức cũng không khách khí trả lời: “Cũng đồng ruộng như vậy, người ta có thể thu mười đấu hạt kê, cữu phụ chỉ ba bốn đấu, từ trước đến nay việc đồng áng dựa vào cần mẫn mới có thu hoạch tốt. Cữu phụ chọn nhẹ sợ nặng, còn từng bữa đều phải ăn ngon, mới ăn một bữa cơm rau dại đã tới tìm a mẫu khóc, còn có mặt mũi trách người khác!”

Trình mẫu chật vật giải thích: “Cữu phụ ngươi từ nhỏ chưa từng lao động, lại yếu ớt, sao có thể…”

“Thiên hạ đại loạn, bên ngoài châu quận đều đổi con để ăn, cữu phụ còn quý giá cái gì! Huynh muội chúng ta mới bao nhiêu tuổi đã phải làm việc?” Trình Thủy lạnh lùng nói, “A Tục lên núi đào rau dại lúc mới bốn năm tuổi, có một lần suýt nữa bị sói hoang lôi đi rồi, mười đầu ngón tay vỡ ra không một cái nào lành lặn, buổi tối còn phải học cầm châm, đau đến ngủ cũng không ngủ được, sao không thấy a mẫu đau lòng!”

Từ trước đến nay gia cảnh khó khăn, chịu khổ nhất tất nhiên là trưởng tử trưởng nữ, Trình mẫu cãi cũng không thể cãi, vội nói sang chuyện khác: “Vậy Tiêu Phượng thì sao! Hắn cũng chỉ ăn không làm việc, còn không phải ngươi một đường nuôi lớn, còn cho hắn đọc sách cưới tức phụ đấy!”

Trình Thủy giọng nói cũng cao giọng: “Lúc Tiêu gia xảy ra chuyện A Phượng mới vài tuổi, còn nhỏ hơn cả lão Tam đấy, lúc ấy nhà ta ít nhất không đói nữa, ta ngay cả lão Tam cũng không nỡ sai, còn bắt A Phượng làm việc à?! Nhưng cữu phụ bao nhiêu tuổi, ngoại đệ A Vĩnh bao nhiêu tuổi, ham ăn biếng làm, sợ ngay cả mạ đều không biết đấy!”

Trình mẫu oán hận nuốt xuống một hơi nói: “Được, cái này đều thôi đi, vậy ngươi còn giúp xây dựng lại Tiêu gia đấy! Tiêu gia đều lụi bại thành cái dạng gì rồi, đại trạch sớm đã bị tặc tử đốt sạch, ngươi còn muốn xây dựng lại…”

“A mẫu không cần phải nói!” Trình Thủy lưu loát ngắt lời: “Nhất định lại là Cát thị nói với ngươi, phụ nhân ba hoa này!”

Trình mẫu quay đầu lại, không thèm nhìn nhi tử. Trình Thủy khinh thường nói: “Ta không sợ nói với a mẫu, ta chẳng những giúp A Phượng xây dựng lại đại trạch Tiêu gia, còn mua về không ít đồng ruộng năm đó Tiêu gia đã bán đi, phàm là lão bộc Tiêu gia có thể tìm được cũng đều chuộc lại!”

Trình mẫu tức muốn hộc máu, chỉ vào nhi tử: “Ngươi, ngươi…”

Trình Thủy đắc ý nói: “Lúc trước Nguyên Y đã nói, nàng phải gả cho nam nhân có thể giúp nàng chấn hưng Tiêu gia, làm trâu làm ngựa đều được, nếu ta không thể làm, nàng sẽ tìm người khác gả! Ta đã đồng ý.” Nhớ tới năm đó thê tử vất vả, Trình Thủy lộ vẻ không đành lòng, giọng điệu cũng mềm đi: “Nguyên Y đáng thương, đường đường tiểu thư Tiêu gia lại bị ép đến như vậy.”

Trình mẫu hận rèn sắt không thành thép, giơ tay lên dùng sức đấm vào đầu vai nhi tử: “Ngươi là cái đồ không nên thân, phụ nhân gả lần hai như vậy, cửa nát nhà tan, tài vật đều đã bán hết, ngươi còn yêu thích như vậy! Nàng không gả cho đồ ngốc nhà ngươi thì còn có thể gả ai?”

“Nhi cứ yêu thích thế đấy!” Trình Thủy che lại đầu vai ẩn ẩn phát đau, không chút nào để ý nói: “Từ lần đầu nhìn thấy nàng ở đại trạch Tiêu gia, nhi tử đã yêu thích nàng rồi, trừ nàng ra, dù là ai thì nhi tử đều không muốn cưới, chỉ vì thiên hạ đại loạn, nếu không nhi làm gì có may mắn như vậy!”

Chuyện vừa chuyển, hắn lại nói: “A mẫu cũng đừng nói mấy lời được hời như vậy, tuy Tiêu gia lụi bại nhưng lúc trước cũng không phải là muốn cưới Nguyên Y vào à. Ngươi coi nàng là A Tức xem, một lần hai lần cho không nhiều của hồi môn như vậy mới gả đi ra ngoài.”

Nhắc tới con gái út, Trình mẫu tức không nổi, chỉ đành thở dài.

Trình Thủy nói tiếp: “Nguyên Y là nữ trung hào kiệt, nói chuyện giữ lời, những năm gần đây nàng đi theo nhi tử trong mưa trong gió, núi đao biển lửa, bao nhiêu lần nhi tử mệnh huyền một đường, ít nhiều có Nguyên Y mới chống được lại!”

“Vâng vâng vâng, tốt gì thì tốt, chỉ có một mình tức phụ của ngươi là tốt nhất!” Trình mẫu nổi giận nói, cho dù biết là sự thật, bà ta cũng không chịu nhận cái này.

“Nguyên Y tất nhiên là tốt!” Trình Thủy lớn tiếng nói: “A mẫu ngẩng đầu đi ra ngoài nhìn xem, bây giờ những tướng quân kiến công lập nghiệp đó, trong mười hầu tước thì bảy người đều là nhà giàu cường hào ban đầu ở quê nhà, không phải làm buôn bán có tiền, thì là xuất thân thế gia, chỉ còn lại ba người tuy xuất thân bần hàn, lại đã sớm đi theo bệ hạ, lập công lớn. Nhưng nhà ta thì sao?”

Trong lòng Trình mẫu biết lời này không giả, Vạn gia cách vách chính là đại gia tộc quyền thế nhất địa phương, Phụ thân đã mất của Vạn Tướng quân để lại một khoản tiền tài đồng ruộng lớn cùng với nhiều Bộ Khúc tốt như vậy, đây là tiền vốn làm giàu của Vạn Tướng quân.

“Lập nghiệp dựa vào cái gì, muốn người thì phải có tiền, cho dù nhi tử có thể vung tay triệu tập tập một vài huynh đệ, nhưng quân lương đâu, lương thảo đâu, các tướng sĩ bị thương tàn phải trợ cấp với sắp xếp chứ, chẳng lẽ nhìn cô nhi quả phụ bọn họ sống sờ sờ đói chết, chẳng phải lạnh lòng người khác à? Ban đầu nhà ta chẳng qua là nông hộ hơi có chút lương thực dư, lấy từ đâu ra được!” Trình Thủy nhớ tới khó khăn lúc trước, giọng nói đều nghẹn ngào: “Tuy đánh hạ thành trại có bắt được tù binh cùng phú hộ cống hiến, nhưng dù sao cũng không thể cướp đoạt sạch sẽ, một khi hỏng thanh danh, thì có khác gì thổ phỉ cường đạo đâu?!”

“Nhưng hết lần này tới lần khác quê hương chúng ta không có long khí, bệ hạ cũng vậy, vài vị anh hùng rong ruổi thiên hạ đương thời cũng vậy, thế nhưng không một ai ở gần đó cả.” Về vị trí địa lý của quê nhà Trình Thủy cũng rất buồn bực, hắn không phải người có dã tâm, lúc trước chẳng qua là muốn nhanh chóng tìm được một vị lãnh đạo đáng tin cậy, về sau ngoan ngoãn ra sức, cầu một phần tiền đồ là được. Rõ ràng quê nhà cũng sơn linh thủy tú(*), thế mà sao không xuất hiện một vị lãnh đạo chứ.

(*) Sơn linh thủy tú: Núi sông tươi đẹp.

“Từ khi Lệ đế soán vị, thiên hạ quần hùng dù sao cũng bùng lên, cho đến lúc nhi tử kết giao với Vạn Tướng quân, ngắn ngủn qua mười năm, có bao nhiêu người vùng lên im hơi lặng tiếng bị gϊếŧ, hôm qua còn đang uống rượu ăn thịt, phụ nhân mỹ mạo vây quanh, hôm nay đã đầu treo ở dưới cửa thành hoặc trên cột cờ. Thê nhi già trẻ không phải trong chiến loạn bỏ mình, cũng là chết oan chết uổng. Nguyên Y nói với nhi tử, ta không thể học hành vi đạo phỉ kia, chỉ lấy vui vẻ nhất thời, ầm ĩ không có kỷ cương, đúng là lòng dạ tiểu nhân.”

Trình Thủy đứng dậy, ở phòng trong đi qua đi lại, giọng càng thêm lớn: “Lúc ấy được đến một xu một hào đều phải cẩn thận tính toán chi tiêu, phải sửa chữa tường thành binh giới, phải tĩnh dưỡng thương bệnh, còn phải khắp nơi mời chào nhân sĩ có năng lực! Nhà ta cũng không có danh vọng lớn gì, anh hùng hào kiệt người ta dựa vào cái gì mà đến dưới trướng, còn không phải là bằng một cái thanh danh tốt nhân nghĩa tiếc dân thương lính như con sao?! Bản thân Nguyên Y không nỡ ăn không nỡ mặc, ngay cả tơ lụa gấm vóc được ban thưởng đều phải cầm đi đổi lương thảo. Nếu không phải như thế, Xúc nhi… Xúc nhi cũng sẽ không…”

Vừa nhớ tới trưởng nữ, Trình Thủy không khỏi nghẹn lại: “Cứ như vậy, vừa chống đỡ đạo phỉ cùng bắt người cướp của bên ngoài cho tàn binh về quê nhà, vừa trấn an quê nhà, gia tộc quyền thế cùng bá tánh phạm vi mấy quận huyện xung quanh cũng chịu nhận chút tên tuổi này của nhi tử, nhi tử mới dần dần lập được căn cơ, không đến mức có cùng kết cục với bọn đạo phỉ kia. A mẫu vẫn cảm thấy nhi tử có tiền, không chịu lấy ra cho a mẫu chi tiêu, lại không biết nhi khó khăn!”

Thật ra Trình mẫu cũng không phải là người yêu tiền, chẳng qua là sau khi Tiêu phu nhân vào cửa lại thấy nhi tử giao hết cho Tiêu phu nhân quản lý, trong lòng sinh ra ghen tỵ mà thôi. Mấy lý do thoái thác này lúc trước bà ta cũng đã được nghe, nhưng bà ta cảm thấy nhi tử đang thoái thác, cho tức phụ tiền sảng khoái như vậy, cho lão nương lại ra sức từ chối, cho nên càng ngày càng tức. Lúc này thấy nhi tử mắt ứa lệ, nghe tới lại tin chín phần. Trình mẫu ngập ngừng nói: “Sau đó không phải cũng có mấy tướng quân có danh vọng tới mời chào ngươi à?”

“Mời chào?! Hừ, làm kẻ chết thay thôi!” Trình Thủy lạnh lùng nói: “Trước khi gặp gỡ Vạn Tướng quân, nhi tử ăn bao nhiêu lần mệt. Những người đó nghe thì là đại tướng quân tên tuổi thật lớn gì đó, biết nhi tử xuất thân hàn vi, đều không để nhi tử vào mắt. Tốt một chút, còn lấy vàng bạc châu báu tới nói là ‘mời quân cùng làm đại sự’, khinh thường chút, chỉ đầy miệng nói suông, một thạch lương thảo cũng không có đã bảo nhi tử đi nghe bọn họ ra lệnh làm việc!”

Trình Thủy trừng mắt nói với Trình mẫu: “Cũng nhờ Nguyên Y nhạy bén, vẫn luôn phòng bị. Nàng nói với nhi tử ‘đấu tranh anh dũng dễ, lương thần chọn chủ khó’, nhất định không thể dễ dàng đầu quân. Cho nên mới đưa a mẫu các người giấu ở quê nhà, nếu không ổn, nhi tử cùng Nguyên Y lập tức có thể cưỡi ngựa nhẹ nhàng thoát thân mà đi. Cứ như vậy, a mẫu còn cả ngày oán trách nhi tử ‘chỉ mang Nguyên Y ở bên người hưởng phúc, lại để phụ mẫu huynh đệ ở nông thôn chịu khổ’! Sau này kết giao được với Vạn Tướng quân, nhi tử không phải ra roi thúc ngựa đón các ngươi từ nông thôn lên à!”

Da mặt Trình mẫu có dày hơn nữa thì cuối cùng cũng hơi đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói: “Khó trách mấy năm nay Đại Lang vẫn dàn xếp một nhà chúng ta ở bên cạnh Vạn gia.”

“Nguyên Y thật tinh mắt, đằng trước mấy cái ‘thảo tặc đại tướng quân’ gì đó, nàng gặp vài ngày đã nói không được, không phải ánh mắt hạn hẹp không thành bản lĩnh, cũng là tàn nhẫn độc ác không coi người dưới trướng là con người. Chỉ có Vạn Tướng quân, tuy tài năng chưa chắc là hạng nhất đương thời, nhưng khẳng khái dũng cảm, nhân hậu rộng lượng, nhi tử giúp đỡ cho tốt, hai thế lực gộp vào một, cũng có thể làm ra một con đường sống ở loạn thế này. Nếu không có như vậy, nơi nào có thể chờ đến ngày quy phục bệ hạ chứ.”

Nói lên chỗ tốt của thê tử, Trình Thủy thật là đầy đủ lý lẽ: “Vạn gia là gia tộc quyền thế hạng nhất Tùy huyện, không tính bộ khúc của Vạn Tướng quân, chính Vạn lão phu nhân cũng có hơn trăm gia tướng vệ sĩ, đạo tặc tầm thường không tới gần người nổi, hộ vệ nữ quyến đầy đủ. Nguyên Y khuyên nhi tử, đã cùng Vạn Tướng quân kết huynh đệ thì không ngại gửi gắm gia đình, đã có thể bảo đảm bình an, lại thể hiện thành ý, đẹp cả đôi đường.”

Nói tới đây, Trình Thủy dừng một chút, bình tĩnh nhìn Trình mẫu, nói: “Trình gia có thể có hôm nay, Nguyên Y có công lớn, ngày đó ta ở quân trướng phát lời thề, kiếp này nếu phụ Nguyên Y thì sẽ chết không được tử tế!”

Hắn tự thấy chính mình đã tỏ thái độ rõ ràng, ai ngờ Trình mẫu nhẫn nại nghe nhi tử khen tức phụ lúc lâu đã sớm đã không nhịn được, bà ta từ trước đến nay là người có tính tình ngoài cứng trong mềm, hận nhất có người dùng đạo lý lớn tới đè ép bà ta, cho dù trong lòng đã chịu phục thì ngoài miệng cũng không chịu thua.

Lúc này Trình mẫu dâng lên ghen tuông, ngay cả Đổng Cữu phụ cũng đã quên, oán hận nói: “Ngươi há mồm Nguyên Y ngậm miệng Nguyên Y, vậy a mẫu đâu, ngươi có nghĩ tới a mẫu sống cũng không tốt không hả?!”

“Ăn được mặc tốt, vinh hoa phú quý, a mẫu có gì không tốt?” Đáng tiếc tất cả dịu dàng tinh tế đời này Trình Thủy có đều dùng ở trên người một mình Tiêu Nguyên Y, hoàn toàn không hiểu mẫu thân đang bất mãn cái gì.

Trong mắt Trình mẫu gần như nhỏ nước mắt nói: “Trong năm hài nhi, ta thương yêu nhất Tam Lang cùng ngươi, nhưng hai đứa các ngươi sau khi thành thân sau cũng chỉ nhớ tức phụ, có nói cái gì đều chỉ nói với tức phụ, lại không để ý tới a mẫu, dưới gối a mẫu trống trơn, trong lòng cũng trống trơn, sao có thể sống tốt?!”

Bà ta xuất thân là nông phụ, cũng không sợ hãi chịu khổ, nhưng mà từ sau khi nhi tử gây dựng sự nghiệp thì có làm cái gì bà ta đều chẳng hay biết gì, ngược lại với Tiêu phu nhân lúc nào cũng làm bạn bên người, không gì nàng không biết, bà lại có vẻ thành một người ngoài.

Trình Thủy cảm thấy Trình mẫu oán giận không thể tưởng tượng nổi: “Nam nhi lập gia đình vốn là như thế. Trăm năm sau, a mẫu cũng cùng a phụ hợp táng, mấy đứa con trai cũng là tức phụ chôn cùng một chỗ.”

Hơi dừng chút, Trình Thủy nhìn vẻ Trình mẫu u oán, ‘rất thông minh’ mà nói sang chuyện khác: “Từ sau khi a phụ qua đời, a mẫu có nhiều trống trải, nhi tử cũng biết. Không biết a mẫu có vừa ý người nào không, nếu có ngại gì không tái giá?” Hắn nghĩ thầm chỉ cần mẫu thân thích, cho dù trợ cấp nhiều chút đồ gả cũng không sao, dù sao cũng nên để mẫu thân lúc tuổi già vui sướиɠ mới được.

Đôi mắt Trình mẫu vốn ướŧ áŧ như rừng mưa Nam Mĩ lập tức biến thành sa mạc Sahara, đôi mắt bốc lửa mà nhìn nhi tử.

Trình Thủy còn tự thấy mình rất rộng lượng nói: “A mẫu không cần thẹn thùng, a mẫu vì Trình gia lao tâm lao lực, bọn hài nhi đều xem ở trong mắt, nếu a mẫu muốn tái giá, nhi tử cùng hai vị đệ đệ tuyệt đối không hai lời. Huống chi người Trình gia cũng ít, nếu thần linh bảo hộ, tương lai a mẫu sinh được đệ, muội thì cũng là chuyện tốt, nhi tử ắt cư xử như cùng phụ thân!”

Cuối cùng Trình mẫu không thể nhịn được nữa, nhấc tiểu án kỉ gỗ sơn đen lên ném thật mạnh về phía Trình Thủy: “Tên nhãi ranh nhà ngươi, cút ngay cho lão thân! Tương lai nếu ngươi đi trước, lão thân nhất định tìm người tốt cho tức phụ ngươi tái giá, bảo nó sinh một đám hài nhi!”

- đây là một câu tâm sự cuối cùng của mẫu tử mười năm không gặp.



Bên phòng kia, Thanh Thung đang nhẹ nhàng bóp vai cho Tiêu phu nhân, nghe thấy cách đó không xa truyền đến hàng loạt tiếng kêu to, mỉm cười nói: “Đại nhân cùng lão phu nhân đều lớn giọng, cũng không biết nói như thế nào, chỉ mong lão phu nhân hồi tâm chuyển ý, người một nhà dù sao cũng nên hòa khí mới tốt.”

Tiêu phu nhân hơi cong khóe miệng nói: “Dù sao cũng một ít chuyện vụn vặt nhạt nhẽo, lúc đầu đã cứng rồi thì bây giờ nên mềm. Ta để đại nhân khen quân cô năm đó vất vả nhiều lên, nói nhiều về mẫu tử làm sao sống nương tựa lẫn nhau, ít nói về ta cùng Tiêu gia, thân mẫu tử có gì mà không qua được.”

Mặt mày Thanh Thung hớn hở: “Phu nhân cơ trí, lúc này đại nhân nhất định thành công.”