Tinh Hà Xán Lạn

Chương 2: Tiếp Tục Lý Luận Về Tình Hình Của Bản Thân

Edit: Trúc

Beta: Mai

Bên này Du Thải Linh đang nghĩ đến A Trữ, bên kia phu thê Phù Ất cũng đang nghị luận về nàng.

“Hôm nay tinh thần tiểu thư tốt hơn nhiều, lúc ta vừa tới thấy nàng như vậy, thật làm ta sợ muốn chết.” Phù Ất rửa tay xong, nằm dựa ở tây phòng ấm áp nghỉ ngơi, để thê tử chải tóc cho hắn.

Trữ dừng lược một lát, mím mím môi rồi mới nói: “Lúc chàng đến là đã khá hơn nhiều. Ngày ấy tiểu thư suýt nữa đã mất mạng. Cũng là ta sơ sẩy, chậm mấy ngày, vốn tưởng rằng A Nguyệt…” Nhắc tới cái tên này, sắc mặt nàng ấy trầm xuống.

Phù Ất nhìn vẻ mặt của thê tử nói: “Lòng người dễ đổi, cũng đã mười năm rồi. Khi Phu nhân cùng Tướng quân rời đi tiểu thư vừa mới tròn ba tuổi, ta nhớ Tướng quân ngồi trên lưng ngựa còn không ngừng quay đầu lại nhìn, hốc mắt cũng đỏ lên. Nàng cũng đừng nói A Nguyệt, lúc trước nam nhân của nàng ta ở dưới trướng Tướng quân mà chết đi, người mới của nàng ta vốn có chút quan hệ với Cát gia. Làm sao nàng ta có thể tận tâm với phu nhân?”

Trữ đặt chiếc lược lên án kỉ, cao giọng nói: “Đao kiếm không có mắt, bộ khúc theo đại nhân đi kiếm công danh vốn là chuyện sai lầm, từ trước đến nay phu nhân đều trợ cấp cho người goá bụa khá phong phú, là để nàng ta thiếu ăn hay thiếu mặc à, cũng không ngăn nàng ta tái giá! Lần đó truyền tin nhầm về nói chàng đã chết ở thành Nam Định, ta cho bọn nhỏ để tang, sau đó muốn tìm một người để gả, chẳng lẽ ta có lơ là chuyện của nữ quân à?! Sợ chết, hừ, sợ chết nên giống A Tiêu làm nam nhân ở lại thôn trang, tuy nói không có công danh nhưng tốt xấu gì cũng một nhà bình an. Đã muốn công danh, lại muốn bình an, nào có chuyện tốt như vậy!”

Phù Ất co rút khóe miệng, thật ra lần đó sau khi đánh nhau ở thành Nam Định, hắn đã nhanh chóng nhờ người về nhà báo tin, trước sau cũng không bao nhiêu tháng, lúc này hắn rất muốn có chút ý kiến đối với việc thê tử có ý định tái giá - có phải ta mất một năm rồi nàng hãy suy xét đến việc tái giá sẽ tương đối thỏa đáng hơn không hả?

Cuối cùng Phù Ất vẫn thay đổi đề tài nói: “Nàng đừng giận, đúng rồi, mấy lần trước ta trở về đều nghe nói tiểu thư càng lớn càng không tốt, tính tình thô bạo, động một chút là đánh chửi nô tỳ, làm việc không nghe lời ai. Nhưng hôm nay ta thấy tiểu thư làm người rất tốt, bọn nhỏ cũng rất thích nàng ấy.”

Trữ hừ lạnh một tiếng, lại cầm lấy lược chải đầu cho trượng phu: “Ta vẫn luôn không ở trong phủ, chưa từng gặp tiểu thư, chỉ nghĩ những tiện phụ đó dạy hư nàng ấy, dù sao nàng ấy còn nhỏ, chờ phu nhân trở về dạy lại là được. Ai ngờ, hừ, tiểu thư rõ ràng rất tốt, sau khi tỉnh lại nói chuyện điềm điềm đạm đạm. Ta sợ nàng ấy cảm thấy ấm ức trong lòng nên bảo bọn A Mai mang nàng ấy chơi đùa khắp nơi, ngày ấy Thu đại nương tử xuất giá, ta bảo chàng cho ta hai thị vệ kia cùng các nàng đi xem náo nhiệt, sau khi trở về quả nhiên tốt hơn, thích nói đùa.”

Phù Ất vừa lòng gật gật đầu, dừng một lát, đột nhiên nói: “Thu lão gia lại gả nữ nhi?” Mỗi lần hắn ta trở về, dường như đều nghe thấy lão trang đầu này gả nữ nhi: “Rốt cuộc ông ta có mấy nữ nhi thế?”

Trữ cười nói: “Ta cũng nói là đại nương tử, chàng nghe cái gì vậy. Thu gia có hai nhi tử, nữ nhi chỉ một cái, còn là già rồi mới có. Lần trước chàng về là Thu đại nương tử tái giá, lần này là lần thứ ba nàng ta gả.”

Phù Ất lắc lắc đầu: “Thu lão gia cũng quá nuông chiều nữ nhi này. Quả phụ tái giá cũng không sao, nhưng lang tế này của nàng ta rất tốt, lại vì coi trọng nam tử bên cạnh mà ầm ĩ từ hôn cưới người khác, làm cho hàng xóm láng giềng chỉ trỏ.”

Trữ cười cười nói: “Hôn phu mới của nàng ta thực sự rất đẹp, tính tình cũng dịu dàng.”

Phù Ất liếc mắt nhìn thê tử một cái, Trữ mặt không đổi sắc nhìn lại, Phù Ất lập tức mềm ngay, sau đó lại tự mình an ủi, người hầu theo tính chủ, phu cương của hắn ta coi như còn cứng hơn một chút so với Tướng quân. Ngày ấy phu nhân ở trong phủ Vạn Tướng quân xem tạp kỹ, khen một con hát người đẹp cường tráng, đại nhân chẳng những không dám phản bác, còn bưng rượu góp lời: “Vẫn là ánh mắt phu nhân nhà ta tốt, tuy người nọ kém ta một chút, nhưng trong số con hát cũng xem như dáng vẻ hạng nhất rồi.” Vạn Tướng quân trực tiếp phun rượu ra từ lỗ mũi, cũng không biết là bị dọa hay là tức nữa.

Phù Ất nhìn mộc giản nho nhỏ đặt trên án kỉ - đây là thứ lần này hắn phi ngựa mang về, hắn hỏi thê tử: “Phu nhân nghĩ trên mộc giản đó nói gì.” Hắn không biết chữ.

Trữ liếc liếc nhìn mộc giản kia một cái, chậm rãi nói: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong chỉ chờ phu nhân trở về.”

Phù Ất gật gật đầu: “Khi nào?”

“Trong vòng ba đến năm ngày.”



Chơi đùa đến giữa trưa, mấy đứa trẻ bên dòng suối dần dần tản đi, ai về nhà nấy, một thiếu niên nông thôn tới đón đệ muội lén nhìn Du Thải Linh một lúc lâu, đỏ mặt đặt ba con cá đầu to(*) vào trong tay A Mai, sau đó hoảng loạn chạy mất. A Mai vui mừng hớn hở nói với Du Thải Linh: “Tiểu thư, có người nhìn trúng ta đó.”

(*) Cá đầu to: Cá chép.

Du Thải Linh nghiến răng, quay đầu nói với Phù Đăng mặt gỗ: “A Đăng, ngươi không tìm được cái gương nào tốt hơn à, mặt gương đồng trong phòng ta không nhìn rõ gì cả.” Nàng thật sự muốn nhìn thử hiện tại bản thân trông như thế nào, thuận tiện cũng để A Mai nhìn lại mình một lượt. Thiếu niên nông thôn nhìn trộm về phía này vài lần, bên tảng đá tròn lớn này chỉ có hai người là nàng cùng Phù Đăng, chắc không phải là nhìn Phù Đăng chứ… Ờm, hẳn là không phải đâu.

Phù Đăng cười nói: “Mùng một tết sắp đến, chắc tất cả nghệ nhân xa quê đều về nhà rồi.” Lại nói với muội muội nhà mình: “Ngươi nói bậy gì đó, con cá kia là cho tiểu thư.” Hắn đã sớm chú ý tới thiếu niên kia liên tục liếc mắt nhìn lén tiểu thư nhà mình.

Du Thải Linh không có lời nào để nói, rầu rĩ không vui đi trên đường nhỏ ở nông thôn, cổ đại cằn cỗi này, muốn cái gì cũng không có, suối nước kia còn biến dạng hơn cả gương đồng, nàng ngay cả hai mắt mình với miệng to hay nhỏ cũng không thấy rõ, chỉ biết làn da xem như là trắng. Cũng không biết thẩm mỹ của thiếu niên đưa con cá kia có bình thường không, nhỡ đâu thẩm mỹ của hắn ta đặc biệt thì sao.

Ví dụ như ông bố bạc bẽo kia của nàng, lúc còn trẻ thì thích mẹ Du có văn hóa có đầu óc, chống lại chênh lệch giai cấp mà cưới mẹ Du, làm hại phần tử tích cực như bác cả chậm mất ba năm mới được vào Đảng; sau khi trưởng thành, ông bố lại bắt đầu thích tiểu hồ ly tinh không đầu óc, phong lưu như thế mấy năm, lần nọ thiếu chút nữa bị bạn làm ăn lừa phá sản, bố Du mới hoàn toàn hiểu ra, cưới một vị nữ hán tử quả phụ không ngừng vươn lên, không có văn hóa gì nhưng tâm nhãn kiên định biết cách sống, vợ chồng đồng lòng tiếp tục phát tài.

Tuy Du Thải Linh ghét ông bố bạc bẽo kia, nhưng biết rõ thật ra mình được di truyền đầu óc linh hoạt của ông ta, từ khi tới nơi này nàng chưa từng ngừng tính toán cho bản thân mình. Mang theo mấy con cá ngó trái ngó phải, thở dài, nàng thật hy vọng bản thân mình có thể đẹp chút, phụ nữ hiện đại lớn lên xấu còn có thể dựa vào học hành làm việc, nhưng cổ đại thì có thể có mấy con đường, chẳng lẽ chăm học võ nghệ đi làm nữ đại vương núi nào đó sao. Hơn nữa, dù sao nàng không mặc thành nô bộc tiện thϊếp gì đó, còn có người hầu hạ, cũng coi như số may.

Hơi nhíu mày, nàng phát hiện gần đây mình càng ngày càng thích nhớ lại chuyện đời trước. Vì sao lại xuyên thành nữ tử chứ, xuyên thành nam tử thật tốt, tiến thì đọc sách làm quan lui thì làm thương nhân trồng trọt, nàng không ngại làm gay nha, trên đời này nhất định có không ít soái ca nghèo khổ gian nan chờ đợi nàng tới cứu vớt đấy.

Trời đông khô gió lạnh thổi vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi về nhà Du Thải Linh giao con cá cho Trữ cười nói: “Mỡ heo mấy ngày trước vẫn còn, chiên cá giòn giòn rồi lấy nấm tươi nấu canh cá đi, a phụ a huynh của A Mai đường xa mà đến, ăn canh này bổ dưỡng nhất.” Thời này cũng không có đủ công nghệ chế tác nồi sắt hoàn thiện, xào rau là không được, nấu luộc chiên một chút thì vẫn có thể.

Lời vừa nói ra, Phù Ất và Phù Đăng còn chưa mở miệng, A Mai cùng A Lượng đã hoan hô nhảy nhót rồi, A Mai vỗ tay nói: “Canh cá kia uống là ngon nhất, còn có đuôi cá, chúng ta nhanh đi lấy gừng tiêu ớt và tương chao ướp rồi rán qua là ăn được.”

Trữ nở nụ cười. Hiện tại mọi người chủ yếu nấu nướng thức ăn và rau bằng cách luộc hấp, ai ngờ mấy ngày trước đây tiểu thư đi theo A Mai xem người ta gϊếŧ lợn, mua một rổ mỡ ở bụng heo về, bảo nàng ấy làm nóng nồi sắt rồi rang mỡ heo kia thành dầu, mùi mỡ cùng tóp mỡ tỏa ra bốn phía, suýt nữa người ở cách đó vài dặm đều ngửi được. Tóp mỡ trộn cơm hoặc làm rau trộn, tác dụng của mỡ thì càng nhiều, rang cơm thêm tương chao cũng được, trực tiếp xào rán rau xanh hoặc thủy hải sản, mùi vị đều ngon tuyệt vời.

Nàng hỏi tiểu thư biện pháp này là ai nghĩ ra, A Mai đã nói leo: Khi gϊếŧ heo chia thịt, vừa lúc có một miếng thịt mỡ rơi vào cạnh chậu than gần đó, thịt mỡ dán lên bồn sắt, mỡ chảy ra mùi thơm tỏa ra bốn phía, lúc đó tiểu thư mới nghĩ ra được - thật ra lúc đó nàng ấy đang vội vàng chơi đùa với trẻ nhỏ, vẫn chưa thấy thịt mỡ rơi vào chậu than, là xong việc tiểu thư nói cho nàng ấy biết.

“Những cái đó sớm đã ăn hết rồi, nhưng hôm qua gϊếŧ mấy con gà, ta lấy mỡ ở bụng gà rán thành mỡ gà, nếm thử hương vị cũng khá ngon.” Trữ cười nói, thật ra đây cũng không phải là cách hiếm lạ gì, trước kia cũng có người lúc đang nướng thịt mỡ, hứng lấy mỡ chảy ra dùng để nấu đồ ăn, rang cơm cũng rất ngon, chỉ là không nghĩ tới rán thịt cá cho vào canh sẽ ăn ngon như vậy, hoàn toàn không còn mùi tanh. Biện pháp này tốt thì tốt, nhưng quá phí củi và mỡ lớn, nếu nhà không có dư dả cũng không đủ sức.

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm cảm thấy tiểu thư thông tuệ hơn người, tương lai gả đến nhà chồng chưởng gia nhất định sẽ rất được, những lời đồn khó nghe bên ngoài nhất định là mấy tiện nhân kia bịa đặt ra để làm hư thanh danh của phu nhân - thật ra Trữ đúng là một phụ nhân khôn khéo, nếu không trung thành quá mức, tình nguyện nghĩ lệch về một bên thì đã sớm nên nhìn ra Du Thải Linh không ổn.

Du Thải Linh nghe vậy trong lòng rùng mình, đừng nghĩ rằng cổ nhân ngốc, thật ra trừ kiến thức hiện đại, nàng cũng không mạnh hơn người xưa là bao đâu. Cách rán mỡ lợn nàng mới dạy một lần, Trữ đã lập tức suy một ra ba học được rán mỡ gà mỡ vịt, thậm chí trong đầu còn muốn thí nghiệm cho thêm gừng, hoa tiêu, thù du làm gia vị, chế ra dầu mè và sa tế, còn tiện bề bảo quản. Nếu không phải có phụ nhân thông minh như vậy ở đây, Du Thải Linh đã sớm hỏi A Mai về niên hiệu triều đại hiện tại hay cha mẹ thân gia tổ tông tám đời của thân thể này.

“Cơm vừa chín tới, chan canh thịt muối, cùng canh cá, tiểu thư dùng nhiều chút.” Trữ dùng ánh mắt từ ái nhìn Du Thải Linh quả thực có thể hóa thành nước.

Ẩm thực nơi đây phổ biến là trộn cơm và chan cơm, thường cho canh thịt hoặc món sốt lên trên cơm đã chín một lượt, gia đình giàu có còn sẽ còn phối chút thịt cá nướng hoặc rau dưa. Du Thải Linh vốn thích tay nghề của A Trữ, lập tức làm ra dáng vẻ xấu hổ, cúi đầu vào nhà rửa tay chờ ăn cơm.

Cơm trưa quả nhiên thơm ngọt ngon miệng, canh thịt khô chan cơm thơm nức mũi, canh cá nấm tươi ngon thơm mát, không chỉ là mấy đứa nhỏ, cho dù phụ tử Phù Ất Phù Đăng cũng ăn uống nhiều hơn; người thời này một ngày vốn chỉ dùng hai bữa cơm, nhưng mà Du Thải Linh bệnh nặng mới khỏi, Trữ hận không thể một ngày nấu năm bữa cho nàng bồi bổ, tất nhiên cũng có hời cho tỷ đệ A Mai, hai gương mặt nhỏ được tẩm bổ nhiều ngày nay đã bóng nhoáng.

Sau khi ăn xong, bóc một quả quýt ngọt, sưởi bếp lửa ấm áp, nghe A Mai ríu rít nói chuyện bát quái ở nông thôn, Du Thải Linh lập tức cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ, bị phạt mà như này thì nàng không ngại chịu phạt đâu.

Ai ngờ Trữ đột nhiên nói: “Ngày mai trong phủ sẽ có người tới đón tiểu thư về.” Lời này như một gáo nước lạnh dội lên đầu Du Thải Linh, nàng ngơ ra hồi lâu, lại không biết hỏi từ đâu.

Ít lời khác với lắm mồm ở chỗ, nếu Du Thải Linh lã chã chực khóc nói một câu: “Ta nhớ a phụ a mẫu ta.” Người lắm mồm sẽ tiện thể tám từ chuyện cha mẹ của Du Thải Linh quen biết yêu nhau thành thân sinh con ra sao đến rời xa nữ nhi như thế nào, mà người ít lời, như A Trữ, hoặc là yên lặng cúi đầu không nói lời nào, hoặc là nặng nề than một câu “Đúng thế”.

Nếu Du Thải Linh ra vẻ quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ hỏi: “Trữ, ngươi biết a phụ a mẫu ta là người như thế nào không?” Trữ sẽ quy củ trả lời một câu ‘Chuyện của chủ, chúng ta làm nô tỳ sao dám nhiều lời’, lại không nhiều thêm một câu. Thế cho nên Du Thải Linh ngay cả phụ thân mẫu thân mình vẫn còn hay đã mất cũng không biết.

Các loại nói bóng nói gió, không biết mấy ngày nay Du Thải Linh đã thử bao nhiêu lần. Nhưng nàng lại không dám hỏi thẳng - hỏi hiện tại trong phủ ai nắm quyền sao, hỏi ai sẽ quản cuộc sống hàng ngày của nàng sao, hỏi tình hình thân phụ thân mẫu sao, người thông minh vừa nghe đã biết không đúng rồi, huống chi người có sắc sảo như Trữ vậy.

Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Du Thải Linh, Trữ không đành lòng, muốn nói cho nàng chút chuyện nhưng lại nhớ tới phu nhân giao phó không dám nhiều lời, thấp giọng nói: “Tiểu thư không phải sợ, cứ nghe theo trái tim mình, nên như thế nào thì như thế đó.”

Du Thải Linh bình tĩnh nhìn Trữ, thầm nghĩ cần phải hỏi thẳng, nhưng trên mặt lại ra vẻ đáng thương, xúc động nói: “Trữ, ta thật sự phạm vào sai lầm lớn như vậy sao.” Những lời này hỏi lắt léo, không có dấu vết để tìm, nàng cũng nhịn không được mà tự khen bản thân.

Trữ oán giận nói: “Tiểu thư sai cái gì chứ! Một không gϊếŧ người phóng hỏa, hai không trộm cắp cướp của.”

Không phải án kiện hình sự là được, tố tụng dân sự có thể có hình phạt gì đối với trẻ vị thành niên chứ, Du Thải Linh nhẹ nhàng thở ra, hàm hồ đáng thương nói: “Vậy… Vì sao lại phạt ta đến tận đây.”

Trữ tức giận nói: “Mấy người đó đều không phải người tốt! Bắt nạt tiểu thư không có…” Nàng ấy lập tức phanh lại, thở hắt ra nói: “Tiểu thư yên tâm, các nàng không dám làm càn với người đâu.”

Chẳng lẽ phụ mẫu thân sinh của mình thật sự chết rồi?! Du Thải Linh nghi hoặc, nàng nghe ra Trữ muốn nói cái gì lại nhịn xuống, nàng bóp cổ tay, suy nghĩ nửa ngày, đành phải nhỏ giọng nói: “Ta sợ bây giờ ta đi, sẽ không toàn mạng.”

Nghĩ đến nữ hài mười mấy ngày trước bệnh đến hơi thở thoi thóp, Trữ thở dài, nắm lấy tay Du Thải Linh, nói: “Nô tỳ chỉ nói một câu cuối cùng, ai cũng không dám động đến tính mạng của tiểu thư.” Nàng ấy vẫn là không nhịn được mà nói ẩn ý.

Trong lòng Du Thải Linh nắm chắc.

Buổi chiều hôm đó nghe mọi người nhà Trữ ở bên ngoài lạch cạch vội vã cả nửa ngày, màn đêm buông xuống lại ăn no ngủ một giấc, ngày kế rời giường thì phát hiện toàn bộ tiểu viện đã khác rồi, những dụng cụ thường ngày ấm áp tri kỷ đều không thấy, chai lọ vại bình, nước chấm dầu muối trong nhà bếp đều thiếu hơn phân nửa, toàn bộ tiểu viện trông lạnh lẽo - quan trọng nhất là, phụ tử Phù Ất Phù Đăng trời còn chưa sáng đã đi rồi.

Ai ngờ người trong phủ chậm chạp không tới, mãi cho đến khi Du Thải Linh mới vừa ngủ trưa thì mới thấy hai chiếc xe ngựa khoan thai tới muộn, trong lòng Trữ khinh thường: Từ trong phủ tới đây mất chưa tới nửa ngày, nếu trời chưa sáng đã xuất phát thì sáng đã tới rồi, chắc chắn nhóm tâm phúc của tiện phụ kia sớm đã dưỡng thành tính lười nhác, mãi đến lúc mặt trời lên cao qua đầu mới xuất phát.

Du Thải Linh là ngủ đến mơ mơ màng màng bị kéo lên xe ngựa, Trữ vốn muốn dặn dò thêm vài câu, đáng tiếc dưới ánh mắt mọi người đành phải thôi, nhưng A Mai A Lượng lại lưu luyến không rời. Bên trong xe vốn là đệm gấm thêu, lò sưởi đệm chăn đều không thiếu, đáng tiếc xe ngựa cổ đại không có thiết bị giảm xóc, mới qua hai nén hương mà Du Thải Linh đã hoàn toàn bị đánh thức, nghe một giọng nữ lải nhải the thé từ lúc bắt đầu lên xe đã nói chuyện không ngừng - thật ra là vẫn luôn quở trách nàng không có phong phạm thục nữ như thế nào, kiêu ngạo khó quản giáo như thế nào, phu nhân nhà bà ta vất vả dạy dỗ như thế nào, vân vân...

Du Thải Linh ngẩng đầu nhìn phụ nhân khô gầy này, nàng nheo mắt lại, nàng vừa mới nghe Trữ kêu bà ta là “Lý quả phụ”. Nàng rất không thích phụ nhân này; Lý quả phụ nhìn Du Thải Linh, hiển nhiên bà ta cũng không thích nàng.

Lý quả phụ mặc một bộ đồ vạt cong màu xanh lam, bên hông đeo một cái đai lưng bằng gấm màu đỏ tươi, bên trên đeo không ít vàng bạc, khác hẳn với Trữ hằng ngày chỉ búi một búi tóc sau cổ, tóc bà ta búi khoảng ba vòng búi tóc to, hai bên mái chải tóc hình trăng rằm rũ ở bên tai, đỉnh đầu búi tóc cao hình tam giác, hung hăng cắm thẳng ba cái trâm cài thô to, giống như ba nén hương vậy, phấn trắng trên mặt không được một cân cũng có tám lạng. Du Thải Linh tuyệt vọng với gu thẩm mỹ của niên đại này, lại lần nữa lo lắng cho diện mạo của mình.

“… Lời ta mới nói, Tứ nương tử nghe rõ rồi chứ!” Giọng Lý quản phụ càng thêm the thé.

Du Thải Linh cũng không vui, nàng lại không phải người hiền lành gì, khi còn bé sau khi cha mẹ ly dị nàng vốn định làm đại hiệp hoặc Thập Tam Muội, ai biết đi sai bước nhầm vào đại học làm dân lành.

“Không rõ.” Nàng hờ hững kéo ống tay áo to rộng.

Lý quả phụ một bụng tức giận, vốn tưởng Du Thải Linh ở nông thôn ăn đau khổ nhiều ngày đã biết thành thật, không ngờ còn khó hầu hạ như vậy, chỉ đành kiềm chế tức giận, nói câu quan trọng: “Ta nói phu nhân rộng lượng, đã tha thứ cho sai lầm của Tứ nương tử, bây giờ Tứ nương tử trở về, cần phải ngoan ngoãn nghe lời phu nhân.”

Du Thải Linh nheo đôi mắt lại, nàng là người rất biết đạo lý, ai đối xử tốt với nàng, nàng nhất định sẽ không gây sự, muốn bao nhiêu thuận theo có bấy nhiêu thuận theo, nếu ai ngang ngược với nàng, vậy nàng cũng sẽ không khách khí, nàng đến cái chỗ rách nát này cũng không phải là để nén giận, cùng lắm thì có một cái mạng, trở về đầu thai một lần nữa!

“Nhiều phu nhân như vậy, là phu nhân nào?” Phu cái thằng cha ngươi mười tám đời tổ tông nhà ngươi! Sao không gọi mụ mụ đi!

“Phu nhân đó là thúc mẫu(*) của ngươi!” Lý quả phụ cao giọng: “Ngươi ngay cả thúc mẫu ngươi là ai cũng không biết!”

(*) Thúc mẫu: Mợ (Vợ của chú).

“Đương nhiên biết.” Du Thải Linh ngoài cười nhưng trong không cười: “A mẫu của lão thúc phụ à!”

“Ngươi, ngươi…” Lý quả phụ suýt nữa ngất xỉu, ngón tay chỉ vào Du Thải Linh không kìm được phát run: “Ngươi có biết như thế nào là hiếu thuận người trên, như thế nào là ôn lương cung kiệm(*) không?! Nói năng lỗ mãng như thế, hay là còn muốn bị phạt!”

(*) Ôn lương cung kiện: Ôn nhu, lương thiện, cung kính, cần kiệm.

Bà ta cảm thấy kỳ quái, nữ hài này cũng coi như là bà ta nhìn từ nhỏ đến lớn, thích nhất bắt nạt kẻ yếu, đối với hạ nhân ngang ngược bá đạo, nhưng khi đối với người lớn lợi hại hơn nàng thì sẽ mềm yếu. Mấy năm nay mỗi lần phu nhân phạt nàng nặng, trở về lại lung lạc an ủi nhiều hơn, nàng sẽ càng nghe lời.

Du Thải Linh nhếch mày, nói: “Ta bệnh nặng một hồi, suýt nữa thì chết, mọi việc cũng đã thấy rõ, ta chính là tính tình thế này, ngươi muốn bắt chẹt lên đầu ta, mơ đi! Có bản lĩnh thì đừng tới đón ta! Bây giờ ta lập tức xuống xe quay lại!”

Mười mấy ngày nay nàng cũng không ở không, ngày ngày ra cửa xem phong tục tình hình ở nông thôn, nghe chuyện nhà của phụ nữ và trẻ em, cái gọi là trên có làm tốt dưới tất ấm êm, không khí xã hội của quý tộc cùng dân gian chắc sẽ không quá khác biệt. Vùng nông thôn này vốn là tài sản riêng của mấy hào môn quý tộc đổ vào điền trang, ngắn ngủi mấy ngày, nàng đã nghe nhóm hương thôn nói chuyện xưa của chủ gia có ba chuyện từ hôn bốn chuyện tái giá, còn có một chuyện phu thê tân hôn đánh nhau - nàng mơ hồ cảm thấy dân chúng ở đây lỗ mãng dũng cảm, lễ pháp không nghiêm ngặt như thời cổ đại mà nàng biết.

Lý quả phụ thấy nữ hài hung dữ, vội vã lôi lá bài trưởng bối ra, cao giọng nói: “A phụ a mẫu của ngươi mặc kệ ngươi, thúc mẫu ngươi giáo dưỡng ngươi mười năm nay, ngày đêm vất vả vô cùng, thế mà ngươi lại vô lễ như vậy!”

Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Du Thải Linh là ‘hóa ra lão cha lão nương của thân thể này không chết nha’, phản ứng thứ hai là ‘chẳng lẽ trăm sông đổ về một biển, cái thân thể này cũng là mệnh cha mẹ ly hôn từ nhỏ’?

Bố Du mẹ Du là cặp đôi ly hôn đầu tiên ở trên trấn sau thời kỳ cải cách, tuy rằng sau đó có rất nhiều người ly hôn, nhưng khi đó mọi người ở trấn nhỏ nghị luận đến mức vô tiền khoáng hậu, ảnh hưởng đến Du Thải Linh còn ở nhà trẻ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ mỗi ngày. Nàng không bị dư luận ép tới tự ti nhát gan, ngược lại còn tiến hóa ngược khác người, luyện ra một bộ da mặt dày, một tâm địa cứng rắn.

Du Thải Linh rút cây trâm xuống, đẩy nắp lò sưởi tay trên án kỉ ra, bọc tay áo lại cầm lấy lò sưởi tay, bày ra dáng vẻ em gái ghê gớm nhà bên hung tợn nói: “Ngươi đồ tiện tì này, có tin ta hất bát than lửa này lên trên mặt ngươi không?!”