Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Chương 36

Phượng Hoàng kêu to một tiếng, bắt đầu xoay quanh tại chỗ, dường như đang chờ đợi điều gì.

“Con Phượng Hoàng kia đang làm gì thế? Đấy là Yến giáo sư phải không? Biết trước thế này trước đây đã không theo tên Hồ Diệu kia đi chọc vào anh ta rồi, không biết có bị trời phạt không nữa……” Thước Cần kinh hãi nhìn trời, lầm bầm làu bàu tự thao thao bất tuyệt.

Thiều Khuynh Tri kéo hắn ra trước người, khom lưng thay hắn chặn tuyết, tiện tay phủi sạch tuyết bám trên mũ và quần áo hắn: “Bây giờ bắt đầu hối hận lúc trước nói năng không suy nghĩ rồi?”

Thước Cần khổ sở mếu máo: “Mấy người lừa đảo như thế, có ai chịu nói cho tôi đâu, không biết thì không có tội!”

“Không nói là vì muốn tốt cho cậu. Nếu không phải hôm nay chúng ta gặp phải tình huống đặc biệt, phượng hoàng cũng sẽ không dễ dàng hiện nguyên thân, đến lúc đó cậu cứ coi cậu ấy như người bình thường không phải tốt hơn sao?”

Thước Cần trộm liếc về phía anh hai nhà mình vẫn giữ nguyên tư thế ngửa đầu 75 độ không nhúc nhích, trong lòng âm thầm thở dài, chị dâu này sợ là không chịu bay vào Thước gia mất……

“Đến cũng nhanh thật.” La Vũ ngửa đầu lên.

Trên không trung xuất hiện ba luồng ánh sáng xanh, xa xa dường như có một mùi hương kỳ lạ truyền tới, ánh sáng tản đi để lộ ra ba thân ảnh phiêu dật, là ba con chim xanh thật lớn, phi thẳng từ trên cao xuống dưới.

“Chậc, nơi này xảy ra chuyện gì thế?” Một giọng nói thanh thúy từ không trung truyền đến.

“Anh, không ngờ anh mà cũng có ngày bị nhốt ở nơi thế này cơ đấy.” Đây là giọng nói của một cô gái khác, sang sảng âm vang.

Con chim xanh còn lại không nói gì.

Phượng Hoàng bay lơ lửng một lúc liền vòng trở về, mở rộng hai cánh, lông đuôi ngũ sắc kéo thật dài, bay về phía mạn thuyền. Ba con chim xanh bay theo phía sau, mặc dù không đến mức quang hoa động lòng người, nhưng lại mang theo cảm giác thánh khiết kỳ lạ. Trong gió tuyết trắng trời, cảnh tượng kia dường như không còn là cảnh tượng nơi trần gian nữa.

Phượng hoàng nhẹ nhàng đậu xuống, thu hồi cánh lại. Ba con chim xanh cũng theo sát, ngay lúc chúng hạ xuống, ánh sáng rực rỡ tràn lan, chói mắt dị thường.

Khi ánh sáng biến mất, trên boong tàu đã có ba cô gái đang đứng, phong cách tương đương nhưng mỗi người lại có một nét đặc trưng riêng, trên người họ mặc ba chiếc áo lông màu khác nhau, thanh xuân tịnh lệ.

Một vệ sĩ đột nhiên kích động hét lên: “Aaaa!!! Blue wings!!! Nữ thần của tôi!!!!”

Thước Cần lúc này mới nhận ra, đây là nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất hiện nay Blue wings, ba người họ là chị em ruột, có rất nhiều fan trên khắp cả nước. Nghe nói chỉ một buổi biểu diễn nhỏ cũng có đến mấy chục nghìn người. Không hiểu nếu fan của họ biết được thần tượng của mình thực ra không phải người thì sẽ cảm thấy thế nào? Mà cứ nhìn anh giai vệ sĩ kia xem, chắc chả có cảm tưởng gì đâu, thế giới của fan não tàn phức tạp quá đi…

“Thiều tiên sinh.” Ba cô gái cung kính cúi người.

Thiều Khuynh Tri gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Mang theo Minh Thạch (1) chứ?”

Nhóm trưởng tên là Đại Dao, là người tương đối trầm ổn, cô lấy trong túi áo ra ba khối ngọc xanh biếc, đặt trong lòng bàn tay cho Thiều Khuynh Tri xem.

“Làm phiền các cô rồi.” Thiều khuynhTri quay đầu ra hiệu cho mọi người, “Vào trong khoang thuyền. Tiếng động Minh Thạch gây ra rất lớn, nhớ tiến hành biện pháp an toàn.”

Thước Cần hiếu kỳ: “Biện pháp an toàn gì?”

“Đội mũ lên, bịt tai lại.”

“……” Có phải hơi sơ sài rồi không…

Thước Cần bịt chặt lỗ tai, không nhịn được ghé vào cửa sổ rướn cổ ra bên ngoài xem. Thước Thừa Dụ yên lặng ngồi xuống, không nói một lời, cũng không bịt tai, tâm trí không biết đã bay đi đâu rồi.

“Được rồi.” Phượng Hoàng lần đầu tiên mở miệng, là giọng nói ôn hòa của Yến Tây Như.

Chị em Thanh điểu gật đầu, mỗi người cầm trong tay một khối Minh Thạch, thấp giọng niệm chú, sau đó giơ tay lên, đem ba khối đá đập mạnh vào nhau, tiếng nổ vang trời.

Thước Cần mặc dù đã bịt chặt tai nhưng sóng âm kinh khủng kia khiến cho cả đầu ong ong, những người khác trừ Thiều Khuynh Tri ra cũng không khá hơn là bao, đặc biệt là mấy ‘người thường’ giống hắn.

Thiều Khuynh Tri kéo Thước Cần vào trong ngực, một tay giữ đầu, một tay đặt ở bên tai hắn. Áp lực trong màng nhĩ được giảm đi đáng kể, Thước Cần nhẹ nhàng thở ra một hơi, chân lý đúng là chân lý, ở đâu có boss ở đó không lo chết.

Âm vang dần dần tiêu tán, trên bầu trời ló ra ánh mặt trời rực rỡ, tuyết bay trắng trời cứ thế nháy mắt biến mất, núi Thân Thủ cũng mờ dần rồi tan biến, thay vào đó là bờ sông trắng mờ tuyết đọng và khu biệt thự ven hồ cách đó không xa.

“Cuối cùng cũng thoát rồi!” Thước Cần kích động ôm boss nhà mình một chút, “Tôi biết mà, làm gì có chuyện gì anh không làm được chứ ha ha!”

Thiều Khuynh Tri thản nhiên tiếp nhận sự sùng bái của hắn, yên lặng đem sự thật rõ ràng mình cái gì cũng không làm ném ra sau đầu.

“Vất vả rồi. Gần đây tình hình không ổn, nhớ phải tự cẩn thận.” Yến Tây Như dặn dò Tam Thanh Điểu.

“Anh yên tâm, bọn em tự lo được mà. Lúc nào anh cần thì cứ gọi, bây giờ bọn em phải về đây, lúc nãy lén lút trốn ra khỏi khách sạn, bây giờ chắc người đại diện đang đi tìm nháo nhào lên rồi. Đi trước nhé!”

Ba cô gái biến thành ba con chim xanh giương cánh bay lên, chỉ chốc lát đã biến mất ở cuối chân trời.

“Tôi còn chưa kịp xin chữ ký mà QAQ…….” Vệ sĩ thương tâm ngồi xổm trên boong tàu, nhìn về phía xa xa.

Thấy Đỗ Khâm chỉ đi ra một mình, Thước Thừa Dụ lập tức hỏi: “Người của tôi đâu?”

“Đang ngủ ở phòng điều khiển, khi tỉnh lại bọn họ sẽ không nhớ gì hết.”

“Cập bờ rồi, mọi người rời thuyền nghỉ ngơi đi. Mặc dù tuyết không lớn như ban nãy, nhưng trên đường tuyết đọng cũng rất dày, hôm nay cứ nghỉ lại đây.”

Thước Thừa Dụ nói xong, đi về phía đầu thuyền, lẳng lặng nhìn con chim lớn đang cúi đầu dùng mỏ rỉa lông.

Yến Tây Như có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Thước Thừa Dụ, ngẩng đầu lên, lại không biết phải nói gì. Một người một chim cứ thế yên lặng nhìn nhau.

Thước Cần đứng nhìn cảnh này, khẽ thở dài, nghĩ xem phải an ủi Thước Thừa Dụ thế nào. Hắn biết anh hai rất thích Yến Tây Như, thích vô cùng. Ai ngờ thấn thế người ta lại lớn đến vậy, chẳng cần rào cản gia đình xã hội hay cái gì khác, chỉ riêng chuyện khác biệt giống loài cũng đã đủ đập nát đoạn tình duyên còn chưa kịp chớm nở của bọn họ rồi.

Thước Thừa Dụ cứ như vậy ngây ngốc nhìn không chớp mắt vào thứ xinh vật cao quý hoa lệ trước mắt, lần đầu tiên cảm thấy khó tả, nhìn một con chim rỉa lông mà tim cũng đập thình thịch được thế này.“Anh hai……” Thước Cần do dự mở miệng.

Đáng tiếc anh hai của hắn bây giờ cái gì cũng không nghe được, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm phía trước. Thước Thừa Dụ đột nhiên bất ngờ chạy đến trước mặt Yến Tây Như, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai khiêng người ta lên cắp vào nách, y như đi ăn trộm gà cứ thế chạy biến về biệt thự của mình, vẻ mặt với biểu cảm đúng là không khác gì sơn trại đại vương đi cướp vợ!

“…… Thước Thừa Dụ! Anh làm cái gì thế! Thả tôi xuống!” Yến Tây Như điên cuồng kêu gào.

Người nào đó cố tình mắt điếc tai ngơ, một đường chạy thẳng vào biệt thự chuyên dụng của mình, đóng cửa khóa chặt.

Mọi người: “……”

Thước Cần: “……” Cái đm! Anh hai à tỉnh táo lại đi! Đấy là một con Phượng Hoàng đấy! Anh có thể chừa lại cho người ta chút cảm giác uy nghiêm thần thánh có được hay không?! Cái ánh mắt chết đói kia của anh là muốn thế quái nào, người ta hiện tại đang là một con chim đấy, nhân thú cái gì khẩu vị anh có cần nặng đến thế không?! Orz

Thước Cần 囧: “Liệu có vi phạm thiên quy không thế……”

“Trẻ con không cần quan tâm chuyện người lớn.” Thiều Khuynh Tri kéo tay hắn, đυ.ng đến bàn tay lạnh ngắt, y khẽ cau mày, “Vào nhà tôi làm canh gừng cho cậu, nếu không lại cảm lạnh mất.”

“A…..” Thước tam thiếu hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại được từ một màn bạo phát của anh trai mình, ngoan ngoãn để Thiều Khuynh Tri nắm móng vuốt dắt vào biệt thự.

“Này, liệu Yến giáo sư có cào mặt anh tôi thành ba vạch không?” Thước Cần uống xong bát canh gừng, lại bắt đầu trào dâng niềm hưng phấn bát quái bừng bừng.

Thiều Khuynh Tri quét mắt nhìn hắn: “Cậu là đang quan tâm anh trai hay là đang muốn xem kịch?”

“Khụ khụ ——” Được rồi, loại chuyện như cười trộm anh trai mình tốt nhất không nên nói ra.

Hai mắt Thước Cần đảo loạn một vòng, đột nhiên rướn người ra trước, dùng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn Thiều Khuynh Tri.

“Muốn đánh lén?”

“……. Giá trị vũ lực của tôi không cao đến mức đấy.”

“Cậu có thể dùng cái này, tôi sẽ không phản kháng.” Thiều Khuynh Tri nhướn mày, nghiền ngẫm chỉ chỉ miệng mình.

“………”

Thằng điên này là ai? Tên khốn nói thoại như nhảy ra từ truyện ngôn tình ba xu này là ai?! Các người giấu boss nhà tôi đi đâu rồi, trả boss lại cho tôi!!!

Thước Cần trợn mắt há hốc mồm, “Anh bị người ta đánh tráo đấy à?”

Thiều Khuynh Tri mỉm cười, “Sao cậu không tự mình nghiệm chứng xem?”

Thước Cần nổi da gà khắp người, liều mạng lắc đầu, loại chuyện nghiệm chứng gì đấy tuyệt đối không cần!

Hắn yên lặng nhích ra sau, lại bị Thiều Khuynh Tri kéo trở về.

“Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”

Cuối cùng bình thường rồi… Thước Cần thở phào, hai mắt phát sáng: “Boss, Yến Tây Như với anh là bạn bè lâu năm rồi đúng không?”

“Phải.”

“Anh ta là Phượng Hoàng, vậy…… anh là cái gì?”

Thiều Khuynh Tri nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, mỉm cười: “Nhìn cậu mong chờ như thế, tôi quyết định….. không nói cho cậu biết”

“…… Sao anh lại có thể ăn ở như thế!”

“Anh ta là Phượng Hoàng, anh…….” Thước Cần đột nhiên vỗ đùi, “Đừng bảo là rồng nhé?!”

Mẹ ơi Long phượng trình tường! Kiểu này anh hai bị hạ knock-out mất thôi QAQ!

“Anh là rồng có đúng không? Có phải Long vương không? Ở biển nào? Biết tạo mưa không?”

Thiều Khuynh Tri nhíu mày: “Tạo mưa? Bắt bừa một con chim chóc cá tôm thời thượng cổ ra cũng có thể tạo mưa được, tôi trong mắt cậu chỉ là loài cấp thấp thế sao?”

Ai mà biết chim chóc cá tôm tùy tiện con nào cũng tạo mưa được hả?! Thước Cần bĩu môi, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy đoán: “Nhìn anh khốc như thế, chim thú gì cũng cúi đầu khom lưng…… Chẳng lẽ là Bàn Cổ (2)? Hay là Thần Nông?! (3)”

“Trông tôi xấu như bọn họ à?”

“……. Tôi biết đâu được là bọn họ có xấu hay không!”

Cuộc tranh luận về việc Thiều Khuynh Tri rốt cuộc là cái gì, cứ thế rối rắm tiếp tục, rồi lại rối rắm kết thúc…

___________________

Chú thích:

(1) Minh Thạch (鸣石): đá trong suốt như ngọc thạch, có ở núi Thạch Bồ Tát, tiếng vang có thể vọng đến mây xanh.

(2) Bàn Cổ (盘古): được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc (xem lại chú thích 4 chương 16).