Chương 40
Sau khi Dương Tiểu Oánh làm xong việc trở về ký túc xá, Hải Nhã vừa mới tắm xong đang ngồi chải đầu trên giường, chiếc đèn trên đầu giường sáng rỡ, Hải Nhã thấy cô khẽ gật đầu, cũng không xấu hổ chật vật và vẻ mặt chột dạ khi đứng trước mặt cô.Hơn nữa hai ngày trước cha Hải Nhã ngược lại lại gọi điện thoại đến trịnh trọng nói cảm ơn, Dương Tiểu Oánh sau khi tỉnh táo lại cũng cảm thấy mình nhiều chuyện, việc nhà của người khác cô xen vào làm gì? Chúc Hải Nhã muốn đối nghịch như thế nào cũng chính là chuyện của cô ấy, cô cần gì tức giận chửi người? lại nói, Hải Nhã một tuần không thấy bóng người, chắc có lẽ là trực ở bệnh viện, Dương Tiểu Oánh trong lòng muốn xoay chuyển lại quan hệ, lúc này chưa vào học, trong ký túc xá chỉ có hai cô, cúi đầu ngẩng đầu đã nhìn thấy nhau, cứng rắn không phải cách.
"Mẹ cậu phẫu thuật không có vấn đề gì chứ?" Dương Tiểu Oánh vừa thay quần áo, vừa cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi.
Hải Nhã gật đầu một cái: "Ừ, phẫu thuật rất thành công, cám ơn cậu ngày đó kịp thời đưa bà đến bệnh viện."
"Không có gì, nên làm vậy." Dương Tiểu Oánh khách sáo nói xong, cũng không biết nên nói cái gì. Hỏi chuyện cậu ấy và Tô Vĩ à? Hay nói lời xin lỗi với cậu ấy? Thành thật mà nói Hải Nhã bình tĩnh thật sự ngoài dự đoán của cô, cô cảm thấy ít nhất cô ấy sẽ có chút chột dạ, nếu không cũng có thể dùng mặt lạnh không để ý tới ..., cô ấy tại sao có thể bình tĩnh ngồi ở đó vừa dùng lược vừa chải từng sợi từng sọi tóc ướt vậy?
"Đúng rồi, có chuyện quên nói với cậu." Dương Tiểu Oánh đột nhiên nói đến chuyện ở quán cà phê, khó xử nhíu mày, "Cái đó, quán cà phê bên kia, bởi vì cậu ngày đó không đi, cho nên có thể. . . . . ."
Hải Nhã hiểu ý gật đầu: "Tớ biết rồi, làm phiền cậu rồi, tớ gần đây cũng không tiện đi làm."
Dương Tiểu Oánh nhất thời nhịn không được lắm mồm: "Phải chăm sóc mẹ cậu à? Có y tá mà?"
Hải Nhã cười cười: "Y tá tớ không yên lòng."
Nhìn như vậy, cô ấy giống như thật sự là một đứa con gái hiếu thuận, cô cũng chưa từng Hải Nhã là một cô gái kỳ lạ, lại yêu một tên côn đồ, khiến mẹ nuôi của mình phát bệnh tim, rồi lại không ăn không ngủ mấy ngày đêm chăm sóc mẹ nuôi, đổi ý rồi sao? Hình như không giống?
Dương Tiểu Oánh tắm rửa bò lên giường, cách màn, đèn đầu giường cô vẫn luôn sáng, bị điều chỉnh đến độ sáng nhỏ nhất, cô tựa đầu trên giường, lật một quyển sách. Dương Tiểu Oánh lật người, chợt nghe điện thoại Hải Nhã vang lên, cô nhận rất nhanh, âm thanh cũng rất thấp: "Alo, Tô Vĩ sao."
Lỗ tai Dương Tiểu Oánh liền kéo dài ra, nhưng giọng nói Hải Nhã rất thấp, gần như rỉ tai, chỉ có thể nghe cô đứt quãng nói, "Ừ, anh còn bận việc của anh" "Không có việc gì" "Đã lâu rồi không thấy anh." "Còn phải chậm một thời gian nữa sao?" "Được, vậy cứ như thế."
Điện thoại cúp, nói không đến năm phút đồng hồ, so với trước kia lúc nào cũng nói hơn 10 phút, quả thật là quá ngắn, nhưng nghe giọng nói của cô lại không giông cãi nhau. Thật kỳ lạ, bây giờ Chúc Hải nhã càng ngày càng trở nên kỳ quái, càng ngày càng khó hiểu, cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Có lẽ nguyên nhân do học kỳ mới chưa bắt đầu, trong ký túc xá chỉ có hai người là cô và Chúc Hải Nhã, không khí cổ quái, Dương Tiểu Oánh chưa từng mong học kỳ mới đến nhanh như lúc này, chờ ký túc xá đông người hơn, hòa tan không khí bất đắc dĩ với Chúc Hải Nhã.
*
Quán bar của Đàm Thư Lâm liên quan đến ma túy, chú Đàm đã đi đi lại khai thông quan hệ, hình như đã áp chế xuống được, nhưng chuyện cậu ta bị tra tấn sắp mất mạng, cũng chỉ có thể bỏ qua thôi. Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng có dấu hiệu tốt, gần đây số lần cậu ta xuống giường đi lại ngày càng nhiều, có thể không cần gậy, di Thẩm ở bên cạnh đỡ cậu ta đi xuống tầng.
Đàm Thư Lâm sau khi tỉnh lại, có khoảng thời gian một mực hỏi tung tích của tiểu Đào và lão Duy, dì Thẩm sợ cậu ta bị đả kích, không biết nói sự thật như thế nào, sau này Hải Nhã đến thăm, không biết nói cái gì, Đàm Thư Lâm gào khóc, cảm xúc không ổn định, cũng nên chưa từng hỏi chuyện hai người bọn nó, nhưng dì Thẩm vẫn không dám để cho Hải Nhã đến thăm Đàm Thư Lâm nữa, nói cho cùng, trong lòng bà vẫn có chút không vừa lòng với Hải Nhã.
Hôm nay tin tức địa phương thông báo nhóm người buôn bán ma túy đã bị bắt, dì Thẩm nhìn dáng vẻ Đàm Thư Lâm đi qua đi lại, nhân dịp bóc chanh cho cậu thuận miệng nói: "Con lần trước hỏi Tiểu Đào và Lão Duy gì đó, nghe nói bọn họ đã bị bắt lại, vì buôn lậu thuốc phiện."
Bà nói xong Đàm Thư Lâm nhảy dựng lên nổi giận đùng đùng liên tục lên tiếng phủ nhận, Tiểu Đào và luôn bị Lão Duy uy hϊếp, bọn họ làm cha mẹ, đối với chuyện con trai mình tức giận, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mạnh miệng, trong khoảng thời gian này không hề nhắc đến hai người này trước mặt cậu.
Ai ngờ Thư Lâm chỉ nhàn nhạt "À" một tiếng, mặt không chút thay đổi, không hề kích động.
Dì Thẩm ngược lại có chút kỳ quái: "Con phản ứng như vậy là sao?"
Cậu ta nhíu mày cầm lấy một nửa quả cam: "Đã nói con không thích ăn cái này, cả ngày lẫn đêm bóc! Mẹ muốn con phản ứng ra sao nữa? Lại khóc một trận nữa sao?"
Dì Thẩm giận trách đánh cậu ta một cái: "Chuyện này con cũng nên kiểm điểm lại đi! Nghe cho kỹ, không biết lòng người, về sau cha mẹ không ở đây, một mình con lăn lộn trong xã hội rồi sao?"
"Biết rồi biết rồi" Cậu sợ nhất nghe người ta càu nhàu, trả lời một cách không kiên nhẫn.
"Con chính là một chút dặn dò đều không nghe mới có thể biến thành như vây giờ!' Giọng nói của chú Đàm vang lên từ cửa ra vào, những ngày qua bởi vì lo lắng cho chuyện của Đàm Thư Lâm, tây trang luôn thẳng tắp cũng có chút nhăn, tóc cũng không nhuộm, hơn nửa trán đều trắng.
Đàm Thư Lâm vốn định phản bác lại như trước đây, nhưng nhìn thấy cha mình già đi nhiều như vậy, ngay cả cậu cũng im lặng, ngoan ngoãn không nói lời nào.
"Con đã 20 tuổi rồi! Không phải đứa trẻ 5, 6 tuổi! Người lớn, nên chịu trách nhiệm về mọi hành vi của mình gây ra!" Chú Đàm rất nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm: "Trước đây con nằm trên giường, cha cũng lo lắng chuyện của con, chưa kịp nói chuyện với con! Con xem một chút con một năm đi học tôn bao nhiêu tiền? Làm bao nhiêu chuyện rắc rối?! Chúng ta còn phải giúp con dọn dẹp tàn cuộc! Một đứa trẻ không lớn, đứng lên còn cao hơn so với cha, còn không biết để ý đến thể diện?!"
Dì Thẩm lặng lẽ kéo tay ông, con trai mấy ngày hôm nay mới có chút chuyển biến tốt, bà thật sự không đành lòng.
Đàm Thư Lâm bị mắng không dám ngốc đầu lên, cậu ta có chút không phục, lẩm bẩm: "Nếu không phải là Chúc Hải Nhã không nói cho con . . . . ."
"Con bé tại sao phải nói cho con biết?" chú Đàm thấy cậu nhắc đến Hải Nhã, tức giận muốn đánh người , "Một cô bé tốt như vậy, bu=ị con bắt nạt đến thành dạng gì? Con đừng tưởng là chúng ta không biết! Ai nhắc nhở con, việc của con còn không biết lo! Con bé nhắc nhở con, thì là nể tình, không nhắc nhở con… con chết cũng đáng đời! Buôn lậu ma túy là chuyện gì?Con có biết hay không? Quốc gia chúng ta với những người buôn lậu thuốc phiện có thái độ gì, con có biết hay không? Cha mẹ tốn tiền cho con lên đại học, không phải bảo con học theo bọn con nhà giàu đến quán bar rượu chè!"
Ông ư nói xong còn kích động, bắt đầu đột nhiên ho khan kịch liệt, sắc mặt đỏ lên, đứng không vững, nghiêng ngả vịn giường bệnh. Gì Thẩm bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, đứng đó khóc: "Ông làm sao vậy? Lớn tuổi như vậy đừng có miễn cưỡng nữa ! Nhanh, nhanh ngồi xuống ! Thư Lâm rót cho cha con chén nước! con thật sự không hiểu chuyện!"
Đàm Thư Lâm ủ rũ cúi đầu, rót một chén nước đặt vào trong tay cha, chuyện này cậu đã sớm biết đúng sai, chỉ là trong
lòng vẫn không chịu được chuyện này, từ nhỏ đến lớn, cậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng gặp phải chuyện như thế này? Ra khỏi sự chăm sóc của cha mẹ, lúc cậu ta bị thẩm vấn, tuyệt vọng và bất lực gặm nhất trái tim cậu, nhìn lại cha mình, tóc trắng, y phục nhăn nhúm, mặt sung huyết đỏ bừng, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, cha đã già, cậu có thể làm loạn đến bao lâu nữa?"
".....con sai rồi." Lần đầu tiên cậu cúi đầu, thật lòng thành tâm xin lỗi.
Chú Đàm thở dài một tiếng, không để ý tới cậu ta. Dì Thẩm lau nước mắt cũng than thở: "Biết lỗi là tốt, một mình con ở thành phố N, cha mẹ không thể chăm sóc con chu đáo, cha mẹ con đều già rồi, sau này còn muốn trông cậy vào con!"
Đàm Thư Lâm lặng yên không nói gì, chú Đàm cúi đầu uống nước, dì Thẩm im lặng lau nước mắt, phòng bệnh nhất thời rơi vào trầm mặc, lúng túng.
Một lát sau, chú Đàm đột nhiên mở miệng: "Mẹ Hải Nhã vẫn chưa xuất viện phải không, con đã khỏe nhiều ngày như vậy, cũng không xuống thăm dì ấy một chút?"
Dì Thẩm vội vàng trả lời: "Là tôi không cho con đi xuống, còn chưa khỏe hẳn!"
Thật ra thì thật sự không phải là vì lý do này, bà chỉ không muốn Đàm Thư Lâm gặp Hải Nhã, tránh khỏi nó lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đau lòng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chú Đàm trong lòng hiểu, nhíu mày một cái: "Nhiều ngày như vậy, cũng nên đi xuoongsxem một chút, việc này là lễ nghĩa nên làm?"
Dì Thẩm vẫn đang còn khó xử, Đàm Thư Lâm đã thay xong giày, "Con đi."
Dì Thẩm ở bên cạnh giúp đỡ cậu ta, đi vào thang máy xuống tầng 7, bà nhỏ giọng dặn dò: "Có chuyện gì không vui tạm thời chịu đựng, đừng làm khó người ta."
Đàm Thư Lâm gật đầu, đi tới trước phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa, người mở cửa chính là Chúc Hải Nhã, cô hôm nay mặc T-shirt cao bồi, tóc chia ra, rất thoải mái, giống như là không ngờ cậu sẽ đến, trong mắt có một chút kinh ngạc.
Dì Thẩm tỏ vẻ khen ngợi: "Nhã Nhã hôm nay cũng không có chuyện gì."
Cô cười nói: "Trường học nghỉ, vốn cũng không có chuyện gì."
Mẹ cô vừa thấy Đàm Thư Lâm đi cùng, vẻ mặt vui mừng không có cách nào che đậy, quay đầu lại nhìn Hải Nhã, hi vọng cô có thể chủ động nói mấy câu nói dễ nghe, đứa nhỏ này, sao hôm nay lại cố tình ăn mặc tùy tiện như vậy? Tóc buộc hai bên, không ra bộ dáng gì cả. Bà nhân dịp không có người chú ý, lặng lẽ cho nháy mắt với Hải Nhã, để cho cô buộc tóc lên, Hải Nhã giống như là không thấy, chỉ cúi đầu rót nước đưa tới, mẹ cô quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đàm Thư Lâm không nói lời nào, Hải Nhã cũng không nói chuyện, hai người cách thật xa, giống như không biết nhau vậy, mẹ và dì Thẩm hai người cười cười nói nói, dì Thẩm đối với tình huống như thế không thèm để ý, nhưng mẹ cô lại ngồi không yên, vỗ vỗ tay Hải Nhã, đem cuộc nói chuyện chuyển sang cô: "Nhã Nhã, Thư Lâm cũng là bệnh nhân, gọt táo cho thằng bé, đừng ngồi như vậy."
Lại cười với dì Thẩm: "Con bé vẫn không hiểu chuyện như vậy, không biết quan tâm người khác, tới bệnh viện nhiều ngày như vậy, cũng không chịu đi thăm Thư Lâm."
Dì Thẩm cũng cười theo: "Chăm sóc mẹ còn không kịp nữa, hiếu thuận là tốt nhất."
Hải Nhã gọt xong quả táo, đặt đĩa vào trong tay Đàm Thư Lâm, không hề nói gì. Đàm Thư Lâm cũng không ăn, cậu vẫn chưa học được mấy câu lời nói xã giao, cười miễn cưỡng: "Cám ơn dì, cháu mới ăn rất nhiều cam, thật sự không ăn được nữa."
Lần thăm hỏi này nhanh chóng kết thúc, kết quả ở không có cách nào khiến mẹ hài lòng, tất cả là rất bình tĩnh, Hải Nhã không nói chuyện gì không nên nói, Đàm Thư Lâm cũng không kích động nữa, nhưng hai người lại giống như hai kẻ xa lạ, không nói với nhau một lời, thậm chí không liếc mắt nhìn nhau lấy một lần.
Những miếng táo bị đen lại rồi, cuối cùng chỉ có vứt hết, mẹ nhìn Hải Nhã dọn dẹp đồ để vứt đi, oán giận: "Tại sao con giống như người chết không chịu nói câu gì vậy? Dù sao cũng cùng nhau lớn lên, tình nghĩa luôn có?"
Hải Nhã khẽ mỉm cười: "Lần sau con sẽ chú ý."
Mẹ vẫn còn dùng giọng điệu này để nói:"Còn nghĩ đến tên côn đồ kia phải không?"
Hải Nhã chỉ cười không nói, cô lấy sách tiếng anh từ trong túi ra đọc, bắt đầu yên lặng tra từ đơn, giống như không có chuyện gì có thể quấy rầy đến cô vậy.
Mẹ chợt nhỏ giọng nói: "Nhã Nhã, bạn học kia của con, gọi Dương Tiểu Oánh ấy? Lần này cần cám ơn con bé, chờ mẹ xuất viện, chúng ta mời con bé ăn một bữa."
Hải Nhã "Ừ" một tiếng: "Được, về con sẽ nói với cô ấy."
Mẹ do dự một chút, còn nói: "Học kỳ này con trở lại phòng trọ đi, đừng ở ký túc xá rách nát đó nữa, cũng đừng làm việc vất vả như vậy nữa, cha mẹ còn có thể nuôi được on."
Hải Nhã không có ngẩng đầu, cô vẫn tra từ đơn, nhẹ nói: "Mẹ, con muốn ra nước ngoài học đại học."