Các cô đi vào một toà cao ốc, thoạt nhìn như là một công ty, một người đàn ông dẫn các cô đến phòng khách quý, chỉ thấy người đàn ông kia cùng Lý Tuyết Lôi chào hỏi một phen, liền hướng Hách Linh Nhi mỉm cười nói: “Hách tiểu thư, xin mới đi theo tôi.”
Cô ngượng ngùng băn khoăn mà nhìn Lý Tuyết Lôi.
“Đi với anh ta đi, cô gái ngoan, tôi sẽ ở đây chờ cô.”
Liền kiềm chế căng thẳng trong lòng, cô đi theo người đàn ông kia lên tầng cao nhất, bước vào một gian phòng 30 mét vuông*, tầm mắt nhìn bốn phía đều thấy phụ nữ xinh đẹp, ước chừng hơn 20 người, đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp giống cô, xinh đẹp, quyến rũ, tao nhã, đủ loại xinh đẹp nào cũng có, làm cô trố mắt há mồm.
(*Nguyên văn: 三十坪大的 – 30 bình đại)
Đến phỏng vấn tất cả đều là những người xinh đẹp, trừ bỏ ở khuôn mặt xinh đẹp ra, dáng người lại là hạng nhất, trái lại chính cô thật sự là nhìn bình thường đến đáng thương, lòng tự tin của cô không khỏi mất bình tĩnh. Nhưng người khác cũng không cho rằng cô nhìn bình thường, làn da của Hách Linh Nhi vô cùng mịn màng tỉ mỉ, mặc dù không nhìn ra đường cong dáng người, nhưng cũng hoạt bát đáng yêu, làm người ta ghen tỵ nhất chính là độ tuổi của cô, độ tuổi toả ra sự quyến rũ ngây thơ không dính bụi trần. Ở giữa những đoá hoa xinh đẹp chờ người hái, cô như là nụ hoa chưa nở toả ra hương thơm tinh khiết.
Hách Linh Nhi bị dẫn tới một vị trí trong đó, cùng mọi người song song ngồi chờ. Một cô gái tiến vào, nhìn mọi người xung quanh ở chỗ này, liền cung kính tuyên bố qua loa:
“Mời các tiểu thư đến phòng bên cạnh để kiểm tra sức khoẻ.” Những lời này lập tức đưa tới tiếng lẩm bẩm trách mắng. Kiểm tra sức khoẻ? Vẻ mặt Hách Linh Nhi mờ mịt, chưa từng nghe qua người ta khi phỏng vấn muốn kiểm tra sức khoẻ, cũng nghe được tiếng những cô gái khác vui đùa.
“Kiểm tra sức khoẻ? Lại muốn chơi loại này!”
“Sợ chúng tôi có ‘bệnh’ đi!”
“Không, chắc là muốn kiểm tra chúng ta có chặt hay không, có đủ co dãn hay không?”
Những tiếng cười mờ ám vang lên, Hách Linh Nhi nghe không hiểu ra sao, vì sao cô nghe không hiểu nói lời các cô ấy nói? Chẳng lẽ mình thật sự ngu ngốc như vậy sao? Lòng tin của cô dao động hơn.
Đợi mọi người đi vào phòng kiểm tra sức khoẻ, không hẹn mà cùng cởϊ áσ, tháo thắt lưng thì cô thiếu chút nữa bị dọa chết khϊếp. Kiểm tra sức khoẻ muốn cởi sạch toàn bộ? Không thể nào! Trở tay không kịp cô nhìn trước mắt một hai vυ' đứng thẳng trợn mắt há hốc mồm, nhanh bắt lấy vạt áo chính mình đứng ngây tại chỗ.
“Xin... Xin hỏi... Thật là phải cởi sao...” Quay qua hỏi cô gái đứng kế bên.
Cô ta kia liếc cô một cái, không khách khí mà đánh giá từ trên xuống dưới.
“Vô nghĩa, không cởi thì làm sao kiểm tra? Vớ vẩn!” Quay đầu một cái không hề để ý cô.
Cô không dám hỏi lại, yên lặng cởϊ qυầи áo ra, rất chậm, rất chậm, còn trộm nhìn quanh sợ người ta nhìn. Nhưng những người phụ nữ khác đều làm duyên làm dáng, trên mặt các cô tràn ngập tự tin, cũng kiêu ngạo vì dáng người, hoàn toàn không cần quần áo che thân.
Phương Nghị ở bên kia tấm kính thưởng thức cảnh tưởng kiều diễm, liếc mắt một cái thì chú ý tới sự tồn tại của Hách Linh Nhi, nhận ra cô chính là cô gái ngày đó lái xe thiếu chút nữa đυ.ng vào, bề ngoài quyến rự thật đúng là cách biệt một trời một vực với vẻ ngoài quê mùa ngày ấy, không thể tưởng được cô còn có dáng vẻ này! Không khỏi khiến anh hứng thú dạt dào.
Kỳ thật muốn anh không chú ý đến cô cũng khó, bởi vì ở giữa phần đông những người phụ nữ cử chỉ to gan, chỉ có cô có vẻ nao núng thẹn thùng, mỗi khi cởi một phần quần áo thì giống như muốn tính mạng của cô. Hơn nữa khi còn lại nội y thì tay cô chậm chạp không quyết tâm cởi xuống không biết nên cởϊ áσ ngực và qυầи ɭóŧ thế nào, lại thỉnh thoảng trố mắt sợ hãi nhìn những người phụ nữ khác, vẻ mặt ngạc nhiên giống như lạc vào khu vườn lớn.
Phương Nghị nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, biểu tình của cô gái nhỏ này cũng thật buồn cười. Giơ tay nhấc chân che dấu không được chuyện cô thật vẫn là xử nữ.
“Chủ tịch, làm sao vậy?” ở một bên, Y đại tỷ tò mò nhìn anh, cô là người đại diện nổi danh, chuyên giới thiệu tình nhân hoặc phụ nữ đồng hành cho đại gia có tiền. Tuyển tình nhân lần này cũng là một mình cô ôm lấy mọi việc, tất cả tìm đến đều là mặt hàng tốt nhất.
“Không có gì.” Tạm thu tươi cười, nhưng một đôi mắt lạnh lùng này loé lên ý cười thu hồi không kịp.
Con mắt Y đại tỷ tò mò mà nhìn trên mặt anh, thật là lạ! Lần đầu tiên nhìn thấy Phương tiên sinh tươi cười, thì ra đỉnh núi quanh năm đóng băng cũng có lúc tan đi.
“Ấn tượng đầu tiên có vừa mắt không? Các cô ấy là tôi lựa chọn tỉ mỉ đó!” Y đại tỷ vừa nói vừa quan sát vị chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai này. Đây chính là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông trầm ổn như vậy, nhìn thấy nhiều người đẹp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt bay lượn như vậy, vậy mà còn có thể bình tĩnh như thế! Nếu mà là mấy ông chủ khác nhìn, sớm đã chảy nước miếng đầy đất, háo sắc ghé vào gương nhìn, thậm chí còn có đàn ông dục hỏa đốt người, tiết ra quần tại chỗ.
Người đàn ông trước mắt này nếu không phải bị lãnh cảm chính là có chỗ có vấn đề, nếu không người nào có định lực tốt như vậy? Mặt hàng lần này cô tuyển tốt hơn lúc trước gấp mười lần nha! Phương Nghị thưởng thức, thần sắc tự nhiên làm cho người ta nhìn không ra tâm tư.
“Lần này không có ngôi sao hoặc diễn viên đúng không?”
“Tất nhiên! tất nhiên! Làm theo yêu cầu của ngài, không tìm ngôi sao hay diễn viên, không có lý lịch xấu, đã được điều tra sạch sẽ, tuyệt không lây bệnh qua đường sinh dục.”
“Người ngoài nói rằng người mà Y đại tỷ giới thiệu đều là chất lượng hạn nhất.”
Cô vội vàng dùng tiếng nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ mị hoặc nói:
“Người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn có ba nốt ruồi son, là tiếp viên hàng không đó. Còn cái người mà tóc dài mắt bồ câu bên phải, đã từng học múa, công phu trên giường rất cao, còn có kia...”
“Cô gái uốn tóc ở góc khuất nhất bên trái là lai lịch gì?” Lười nghe nhiều như vậy, trực tiếp đưa ra nghi vấn với thân phận của Hách Linh Nhi, xem ra cô không giống như là tình nguyện làʍ t̠ìиɦ nhân.
“Người phụ nữ kia? Anh nói cô ta à! Cô... Cô...” Hả? Là một gương mặt lạ hoắc? Y đại tỷ lập tức bảo thủ hạ đưa tới tin tức, đột nhiên chọn một cô gái không có danh tiếng gì, hại miệng lưỡi trơn tru của cô cũng nhất thời luống cuống.
Phương Nghị trực tiếp xem kỹ lại tin tức vừa nhận. “ Hách Linh Nhi, mười tám tuổi, người Bình Đông, cha mẹ sớm mất, gởi nuôi ở nhà dượng, trước mặt làm cho chi nhánh ở Đài Loan của tập đoàn Phương Dân, đảm nhiệm chức vụ kế toán, tháng trước thi đậu đại học T. Muốn làʍ t̠ìиɦ nhân vì thiếu tiền cho biểu đệ giải phẫu và trả nợ.”
Thì ra cô ta tên Hách Linh Nhi, là viên chức công ty anh, theo tin tức đưa tới, không thể nghi ngờ là một người mới học nghề bước vào đời. Bối cảnh đơn giản, cá tính đơn thuần, lại là xử nữ sạch sẽ, rất phù hợp điều kiện của anh.
“Liền chọn cô ta đi.” Gọn gàng quyết định, quăng tư liệu trả lại cho Y đại tỷ.
Y đại tỉ cao hứng nhanh tiếp lời: “Như vậy ngày mai đem cô ta đưa đến chỗ anh muốn, có muốn ký hợp đồng dùng thử trước cho đỡ phiền toái sau này không?”
Cô hiểu rõ yêu cầu của Phương Nghị đối với tình nhân; người phụ nữ phiền toái miễn thứ cho kẻ bất tài, trừ bỏ cung cấp sinh lý, anh ta không cần người phụ nữ không an phận, nếu không thể tận tâm làm tốt bổn phận tình nhân, tùy hứng đòi có tình cảm với anh ta, thì sẽ tạo thành chuyện phiền phức cho anh ta.
Bởi vậy Y đại tỷ vì bảo đảm mong muốn của khách hàng, làm cái gọi là hợp đồng phục vụ của tình nhân. Nếu cố chủ* không hài lòng hoặc mất hứng thú với tình nhân, hợp đồng tới kỳ hạn liền ngưng hẳn, cũng có thể bỏ hợp đồng và bồi thường tiền trước thời gian. Nếu tình nhân tiếp tục dây dưa, Y đại tỷ ở công ty cố vấn tình nhân tức sẽ ra mặt giải quyết thay cho cố chủ, tuyệt không làm cho cố chủ bị phiền phức. Bởi vậy kinh doanh của cô phát triển không ngừng, được khen ngợi ở giữa tầng lớp thượng lưu, rất nhiều nhân vật kinh doanh nổi tiếng được cô giới thiệu người đẹp mà thuận lợi làm vợ bé.