“Mười vạn phí chữa trị, chê không đủ?”
“Phí chữa trị?” Chớp chớp mắt, cô giật mình hiểu, nguyên lai anh nghĩ xe anh khiến cô bị thương.
Cô ngây thơ cười nói: “Tôi không bị thương, chi phiếu trả lại anh.” Người này thật sự là người tốt, cô không thể thẹn lương tâm mà nhận lấy.
Phương Nghị sớm không kiên nhẫn, trừng cô.
“Cố ý chặn xe của tôi không phải vì tiền? Tiểu thư, thời gian của tôi thật sự quý giá, không rảnh chơi trò chơi với cô, nói mục đích thật của cô đi!”
Buổi nói chuyện này làm Linh Nhi kinh ngạc không thôi, nguyên lai anh đem cô trở thành kẻ lừa đảo!
“Mau nói mục đích của cô, đừng lãng phí nữa –”
“Trả lại cho anh!” Cô đem chi phiếu hung hăng ném lên trên người anh, quay đầu bỏ chạy.
Cô đâu muốn chọc ai? Dì bức cô gả cho ông già, Trần quản lí muốn làm bẩn cô, mà ngay cả người đàn ông xa lạ kia cũng muốn ăn hϊếp cô! Nước mắt lại lần nữa rơi xuống, cô nên làm gì bây giờ? Bây giờ nên làm sao!
Phương Nghị nhìn chăm chú chi phiếu trên tay mà suy nghĩ, cặp mắt khϊếp sợ kia không giống như giả vờ, chẳng lẽ là anh lầm? Quên đi! Anh hừ lạnh, bất kể cô là thật hay là giả, làm cho phụ nữ thương tâm cũng không phải lần đầu tiên, ngại gì chứ?
“Lái xe.”
“Vâng, chủ tịch.”
Chỉ là nếu người phụ nữ kia thật vô tâm, thì anh lại thật có hứng thú, nhiều tình nhân trước của anh đều là loại tham lam, cô nhìn thật ngây thơ, không có lòng dạ gì đáng nói, người phụ nữ như vậy xử lý đơn giản hơn.
Phụ nữ là động vật phiền toái, bắt đầu từ bạn gái thứ nhất của anh, anh liền phát hiện phụ nữ thích lải nhải, tùy hứng, thích cáu kỉnh, thậm chí bệnh tâm thần. Anh không có kiên nhẫn đi trấn an phụ nữ, bởi vì một khi dỗ các cô, các cô bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu càng nhiều. Bởi vậy anh không cần lấy hôn nhân lấy vợ trói buộc anh, chỉ cần hợp thời lấy tình nhân để giải quyết nhu cầu sinh lý. Tuy rằng trước mặt mới thay đổi không ít tình nhân, mỗi một người đều cho anh không ít sung sướиɠ, nhưng cuối cùng đều trở nên không thể nói lý, yêu cầu anh hồi báo, sớm đã quên bản thân lúc trước là có lời thề son sắt với anh cam đoan sẽ không làm quá bổn phận tình nhân. Anh không khỏi cười lạnh, phụ nữ thật sự là minh chứng tốt nhất cho “khẩu thị tâm phi”. Lúc này đây, anh muốn tìm một người phụ nữ ngốc nghếch.
Chương 2
Văn phòng sáng sớm mọi người đã truyền tin, phòng kế toán thảo luận chuyện nóng bỏng thấy trên đầu Trần quản lý quấn băng là do chuyện gì?“Ê, Linh Nhi, nhìn thấy băng quấn trên đầu quản lí không? Là lạ! Bình thường không phải lớn như thế!” Lâm Mĩ Ức một bên nghĩ cười trộm.
“À.” Cô có lệ đáp lại một tiếng, tâm tình phi thường uể oải. Tất cả không thuận lợi, hơn nữa đêm qua điện thoại đường dài của dì thúc giục tiền, khiến cô một đêm chưa chợp mắt. Cô bắt đầu hối hận ngày hôm qua không nhận mười vạn của nam tử xa lạ kia, ít nhất không phải không có lợi.
“Làm sao vậy? Xem cô vẻ mặt gấu mèo, tháng này tiền lương đã phát, tôi thuận đường ngay cả lương của cô cũng lấy cùng! Cầm lấy này.”
“Cám ơn.” Cô không chút để ý mở ra, một đôi mắt mất tinh thần đang nhìn đến số tiền lương, không khỏi trố mắt kinh ngạc.
Một vạn rưỡi? Chỗ kế toán tại sao tính nhầm? Tiền lương giảm nửa chỉ còn một vạn rưỡi, ngay cả trả tiền nhà cũng không đủ. Cô lập tức chạy tới chỗ kế toán, lại nghe lí do “Đây là cấp trên chỉ thị” không đáng để ý tới. Linh Nhi lập tức hiểu được là Trần quản lí gây ra, tiểu nhân đê tiện kia! Cô hướng văn phòng của anh ta đi đến.
“Đây là chuyện gì?” Đem tiền lương đặt ở trên bàn anh ta.
Trần quản lí hút thuốc, hít khói rồi nhả ra, thái độ ngạo mạn khinh bỉ cô.” Tôi không hiểu cô đang nói gì?”
“Tại sao tiền lương của tôi giảm một nửa?” Cô nhẫn nhịn tức giận.
“Tại sao ư?” Anh ta cười đến gian tà. “Tốt nghiệp cấp ba lương chỉ có vạn rưỡi, chiếu theo quy định công ty, tôi không bảo cô đem tiền lương đã lĩnh toàn bộ trả lại đã là may rồi!”
“Nếu lúc trước công ty dùng ba vạn thuê tôi, không có lý do hiện tại mới giảm lương, tôi biết là anh giở trò quỷ, anh không có quyền làm như vậy!”
Anh ta cười lạnh nói: “Tiền lương của cô trả cao là nhờ tôi, cho nên tôi có quyền giảm tiền lương của cô. Hơn nữa, tôi cũng có biện pháp bắt cô lập tức cút đi.”
“Anh mượn việc công báo thù!” Cô tức giận đến run rẩy, đối với gương mặt xấu xí trước mắt cảm thấy ghê tởm.
“Không sai! Tôi chính là việc công báo thù, chẳng những muốn báo thù cho đầu bị thương này, còn muốn cô đem số tiền mượn của tôi trả lại! Đây là biên lai mượn tiền. Hơn nữa cô đã đập hư bình hoa đồ cổ giá trị ba mươi vạn, tổng cộng bốn mươi lăm vạn, lập tức trả tiền!”
Sắc mặt cô trắng bệch, nói: “Bình hoa ba mươi vạn, anh, anh gạt người!”
“Bình hoa của tôi giá trên thị trường hiện tại là năm mươi vạn, tính ba mươi vạn đã là có lương tâm! Đây là cô tự mình chuốc lấy.”
“Tôi... không có tiền.”
“Sớm biết cô không có tiền.” Anh ta cười đến hèn mọn. “Cô chỉ có hai lựa chọn, một là lập tức trả tiền, một cách khác là – dùng thân thể của cô đổi lấy.”
“Tuyệt không!” Cô chán ghét trừng anh ta, hai tay vòng ngực lui một bước dài.
“Một khi đã như vậy thì không có gì để nói! Hạn cho cô ba ngày trả tiền, nếu không chờ ngồi tù đi!”
“Thật đê tiện!”
“Chưa từng nghe qua ‘trên đời này không có bữa cơm ăn mà không phải trả tiền’ sao? Không có người nào mà không thân không thích tự nhiên cho cô mượn tiền cả! Muốn trách thì trách chính cô ngốc, ngay cả chuyện này cũng không hiểu, chỉ là, nếu cô đổi ý, tôi chờ cô.”
Cô không bao giờ muốn gặp tên xấu xí đê tiện kia, xoay người đem tiếng cười tà ác của anh ta để lại phía sau, thoát đi nơi dơ bẩn này, ngay cả thở thêm một chúng cũng chán ghét.
Cô nên làm gì bây giờ? Chi phí phẫu thuật của em họ ép tới cô không thở nổi, hiện tại lại thiếu Trần quản lí bốn mươi lăm vạn, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí (Hoạ ập vào thân), đem cô đẩy vào đường cùng. Ông trời! Cô nên làm gì bây giờ?
Đêm đã khuya, Hách Linh Nhi đi đi lại lại quanh ngã tư đường vắng vẻ, cô không muốn trở về phòng trọ, sợ nhận được điện thoại thúc giục của dì, nhưng lại không có nơi nào đi, đành phải như một âm hồn phiêu đãng đi chung quanh. Đi mệt, liền ngồi ở mép đường, vô thần nhìn phương hướng trước mặt.
Không biết qua bao lâu, một chiếc Benz cao quý dừng ở trước mặt, cô lơ đãng nhìn thoáng qua, hình ảnh này làm cô kinh ngạc, tâm thần mơ hồ dừng lại.
Lái xe mở cửa xe, một cô gái xinh đẹp đang muốn xuống xe, còn chưa bước ra nửa bước, lại bị người đàn ông trong xe kéo về, tham lam hôn môi đỏ mọng của cô ta, cô gái không chút e dè quay lại hôn nồng nhiệt, thậm chí cho người đàn ông xoa nắn ngực căng phồng của cô ấy.
Hách Linh Nhi hoàn toàn ngây dại, đôi nam nữ kia không phải người xa lạ, mà là giám đốc điều hành công ty và tổng giám đốc Lý Tuyết Lôi. Cô hẳn trốn đi, nhưng cô hồn nhiên lại không đủ tỉnh táo, khiến cho Lý Tuyết Lôi đã phát hiện sự tồn tại của cô.
Cô cùng cô ta tầm mắt nhìn nhau, Hách Linh Nhi ngược lại giống có tật giật mình, xoay người bỏ chạy. Bởi vì cô nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, Lý Tuyết Lôi cùng giám đốc điều hành đã có quan hệ. Oa! Cô ôm đầu khóc không ra nước mắt, như thế nào chuyện xui xẻo luôn tìm cô, cô tại sao lại đen đủi như vậy chứ!
Hôm sau, tâm tình hoảng sợ cô vẫn đi làm, làm học sinh ngoan ngoãn nhiều năm cô cũng không vô cớ trốn học, càng không nói đến nghỉ làm, bản năng học sinh tốt khiến cô đi vào công ty, nhưng sớm chuẩn bị tâm lý tốt tuỳ thời bị công ty sa thải, đi đến bước này, có lẽ cô cũng chỉ có thể nghe theo số mệnh quay về lập gia đình...