Hợp Đồng Tình Yêu Nguy Hiểm

Chương 30

“Em quá thiện lương, cũng quá đơn thuần, may mắn không có làm ra chuyện sai trái, điểm này tôi cũng có trách nhiệm.” Anh bày ra nhu tình như nước làm bay hết sự sợ hãi của cô, thẳng đến tâm tình của cô dần dần vững vàng. Tay anh nhẹ nhàng đặt trên bụng cô, trên mặt rất là chú ý nhưng ngữ khí tận lực nhu hòa, chỉ vì sợ dọa cô. “Vì cái gì không có nói cho tôi biết mà lại chạy đi phá thai, cho dù em chán ghét tôi, nhưng đứa bé vô tội, tôi không tin em lại tùy ý bóp chết một sinh mệnh nhỏ, đây rốt cuộc là chuyện gì hả?”

“Em cho rằng... anh không muốn phụ nữ có thai con của anh, mà em lại không biết nên làm sao bây giờ? Mới có thể hướng Lý Tuyết Lôi cầu cứu, cô ấy nói không có ba ba em bé sẽ rất đáng thương, thuyết phục em phá thai. Kỳ thật em không muốn, thật sự! Em nghĩ muốn đứa bé này! Em...” nước mắt lại lần nữa như đê vỡ rơi xuống, làm Phương Nghị đau lòng.

(Đổi xưng hô thành anh – em nhé)

“Đừng khóc! Có lẽ anh đã làm cho vô số phụ nữ thương tâm, cũng không muốn để em là một trong số đó, đứa bé này là anh muốn! Em nhất định phải sinh em bé cho anh!”

Hách Linh Nhi nín khóc mỉm cười, tâm tư treo ở giữa không trung cuối cùng cũng lắng đọng xuống, mệt mỏi mà hấp thu ôn nhu cùng với cảm giác an toàn trong lòng ngực của Phương Nghị, nhưng đột nhiên nghĩ đến nghi ngờ ở trong lòng, cô ngẩng đầu dùng đến giọng mũi khóc lóc chất vấn, “Chờ một chút! Anh không phải mỗi lần đều dùng phòng bị sao, em tại sao có thể mang thai?”

“Muốn em mang thai còn không dễ sao, đem em chuốc say là được mà.” Anh lộ ra nụ cười điển hình của sắc lang, hai tay tại ở bên hông cô sỗ sàng.

Linh Nhi thầm nghĩ, bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra, nhớ lại lần say rượu duy nhất ở New York, tức giận chỉ trích nói, “Anh cố ý xếp đặt em!”

“Có em bé rồi em làm sao có thể rời đi anh.” Đây chính mục đích của anh, anh cùng với cô dây dưa cả đời.

Cô đối với sự ngang ngược cùng giữ lấy không khỏi cảm động, một người đàn ông khí phách kỳ thực rất dễ làm cho lòng của phụ nữ rung động, bị hơi thở của anh vây quanh, nói mất hứng là gạt người, có khi cô thậm chí sẽ mong muốn mà say mê ôn nhu của anh. Bỗng nhiên lại nhớ lại anh là một người không muốn kết hôn, cho dù anh yêu cô, cô làm sao có thể để anh làm mình khốn đốn, không khỏi hơi buồn, thần sắc không nơi nương tự nói ra uỷ khuất của cô.

“Tại sao lại khóc? Linh Nhi?” Anh lãnh khốc vô tình trước sau như một, có thể không thèm quan tâm đuổi đi bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù là Lina ở cùng với anh lâu nhất, anh cũng không hề thương tiếc. Nhưng mà anh đối với Linh Nhi lại không có cách nào làm như vậy, tại sao lại như thế anh cũng không biết, có lẽ cô là trời sinh để khắc anh nha!

“Nói cho anh biết, phải làm gì em mới có thể vui vẻ đây?” Anh có thể cho cô toàn bộ thế giới, chỉ cần cô vì anh mà mặt nở nụ cười.

“Em không muốn là một người mẹ không lập gia đình, cũng không cần là một người phụ nữ được thán phục, em chỉ muốn làm một người bình thường kết hôn sinh con, làm một người phụ nữ không có danh phận bảo em làm sao ngẩn đầu mà sống được chứ, nhưng mà những thứ này anh làm được sao?” Cô đáng thương kể ra, tâm tình oán hận không lời nào có thể miêu tả được.

“Em muốn kết hôn?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Tất nhiên!” mắt ứa lệ trừng anh.

Sao không nói sớm! Anh còn tưởng rằng cô sẽ không chịu gả cho anh! Thiệt là, đi một vòng lớn, hóa ra hai người tình đầu ý hợp.

“Anh có một thứ muốn đưa cho em xem.” khóe miệng Phương Nghị giơ lên vui vẻ bí mật, đi vào gian phòng lấy ra một cái hộp tinh xảo.

Cô nghi ngờ mở ra cái hộp, một phần giấy chứng nhận hiện ra ở trước mắt. “Đây là cái gì?”

“Hôn thú của chúng ta.” Anh đắc ý nói.

“A, hôn thú! Cái, cái gì? Hôn thú?” Cô nghẹn họng nhìn trân trối. “Chúng ta kết hôn?”

“Tất nhiên, em vui không?”

Hách Linh Nhi không thể tin mà hỏi: “Làm sao có thể được? Anh gạt em!” Anh lại có ý định đùa giỡn cái gì nữa đây!

“Chẳng lẽ em nghĩ rằng giấy chứng nhận này là giả sao?”

Cô giật mình không nói ra nửa câu, ngây người thật lâu mới hoàn hồn. “Chúng ta khi nào kết hôn? Anh lại đang đùa giỡn hay có âm mưu gì? Không có chứng thực thì làm gì có giấy chứng nhận? Đây nhất định là giả!”

“Không có việc gì Phương Nghị anh làm không được chứ, giờ em đã là vợ của anh rồi, có luật sư làm chứng đừng mong chối cãi. Vẫn không lấy nó ra, chính là vì không nghĩ dùng quá sớm, giấy chứng nhận này là phòng ngừa em trốn đi, lấy ra để bắt em vào khuôn khổ.”

“Cái này quá hoang đường! Họ Phương! Anh nói rõ ràng cho em!” Cô không biết Phương Nghị thừa dịp cô say rượu thì ngoại trừ làm cho cô có cục cưng, cũng liền làm cô ký giao cả đời.

“Kết hôn chính là kết hôn, cái này có cái gì phải giải thích chứ.” Kỳ quái, phụ nữ không phải đều thích kết hôn sao? Đưa cô tờ hôn thú, vậy mà lại tức giận như thế! May mắn là thừa dịp cô say rượu mà ký tên, bằng không thật đúng là phiền toái!

“Anh, anh khi nào gạt em đi kết hôn? Chúng ta có làm thủ tục kết hôn? Vì sao em một chút ấn tượng đều không có!” Cô tức giận đánh anh.

Vai nam chính bắt lấy quả đấm của cô, nhíu mày hỏi: “Em không phải muốn kết hôn sao? Anh thực hiện, vì sao lại giận dỗi chứ.”

“Bởi vì anh còn chưa cầu hôn em!” Cô lên án.

“Thích nói giỡn! Phương Nghị anh từ trước đến nay không cầu người khác, chỉ có người khác cầu anh.” Quả thực là tức chết người mà!

Cô là lưu manh có được vũ khí, không thèm nói lý mà! Nước mắt không ngừng chảy xuống như vòi nước, Linh Nhi khó thở khóc rống không ngớt. “Anh là kẻ xấu! Đại lừa gạt! Anh là lừa gạt để cưới người ta! Em mặc kệ, em mặc kệ!”

Phương Nghị thật sự luống cuống, cái này không phải là dùng trấn an là xong việc, xem ra người vợ này thật sự phát điên. “Đừng khóc! Đừng khóc! Linh Nhi coi chừng em bé –”

“Em muốn ly hôn!”

“Nói đùa gì vậy! Thật vất vả đem em lừa gạt tới tay, mơ đi!”

“Quản anh sao! Em muốn ly hôn!”

Sau đó, nhịn không được cô dâu nhỏ khóc rống, huống chi người phụ nữ mang thai là lớn nhất! Bởi vì từ lúc chào đời tới nay Phương Nghị anh luôn luôn đứng đầu, cũng luôn đứng đầu ở tình trường, nay lại phải lãng mạn cầu hôn Hách Linh Nhi ở trước hôn lễ, nhưng anh là một người đàn ông rất không lãng mạn nha.

“Nhất định phải quỳ một gối xuống sao? Em có phải đã xem quá nhiều phim bộ hay không!” muốn anh làm như vậy quả thật là một chuyện cười, hé ra khuôn mặt tuấn tú méo mó dị dạng.

“Em mặc kệ, nếu như anh không thuận theo ý em, em liền mang theo em bé trong bụng đi trốn, trốn đến núi sâu hoang dã cho anh tìm không ra luôn.” Cô mặc áo cưới lụa màu trắng, trên mặt tỏa sáng động lòng người, lòng tràn đầy chờ mong nhìn sắc mặt buồn cười của chú rể.

Anh lắc đầu thở dài, nhìn qua khuôn mặt dào dạt hạnh phúc chưa bao giờ thấy qua của cô, so với những người phụ nữ khác đều đẹp hơn, làm cho núm đồng tiền của cô càng có ý nghĩa.

Phù rể Jefferson chạy vào kêu lên: “Đã đến giờ cử hành hôn lễ rồi!” Không ngờ nhìn thấy hình ảnh khó có thể nhìn, Phương Nghị lúng túng vội vàng đứng dậy trừng anh ta. Jefferson không sợ chết trêu chọc: “Giáo đường quả nhiên là nơi thiên liêng, cho tôi thấy chuyện thần kỳ xảy ra, Amen!” Nói trước người vẽ chữ thập.

Trên mặt Phương Nghị xấu hổ màu tím màu xanh đan xen, Hách Linh Nhi nhìn thiếu chút nữa cười ra nước mắt.

“Đi thôi.” Anh hướng cô vươn tay. Hách Linh Nhi giao ra tay của cô đặt trên lòng bàn tay ấm áp của anh, cũng giao ra lòng của cô, nhìn con ngươi đen sâu sắc của anh, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang không phải nói ba chữ ‘thật cảm động’ có thể hình dung.

Nhìn qua thâm tình của bọn họ, mặc kệ tương lai như thế nào, cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, chăm sóc đối phương, dắt tay đi về một hướng khác trong đường đời, phó thác cả đời cho nhau, đến chết cũng không đổi.