“EM!” Kiềm chế nắm hai vai cô, hai mắt Phương Nghị nhanh phun ra lửa. Bị tay của anh ghìm đau, Hách Linh Nhi cố gắng muốn tránh ra, Phương Nghị đột nhiên buông cô ra, làm cho cô suýt nữa té ngã, liền vịnh lấy lan can ổn định lại hai chân. Phương Nghị dùng hai mắt lạnh băng nhìn cô chằm chằm, mỗi khi anh biểu hiện ra loại ánh mắt này thì cho dù người cường tráng cách mấy cũng bị anh doạ cho bệnh.
“Tôi...tôi... sẽ không khuất phục.” Cô kiên trì nói.
Trừng cô đúng năm phút đồng hồ, anh rốt cục trầm giọng mở miệng: “Hợp đồng đến 12 giờ đêm mới kết thúc, trước đó em vẫn là tình nhân của tôi, lại đây.” Anh vươn tay.
Hách Linh Nhi khó khăn nuốt nước miếng, anh lạnh lùng làm cho người khác không dám phản kháng, cô chậm rãi đi đến trước bàn tay của anh.
Vốn là muốn làm ra một buổi tối lãng mạn, anh đặc biệt ở tầng cao nhất của quán ăn chọn ra một gian phòng, cả gian phòng dùng hoa hồng trang trí, tất cả thứ này điều là thứ lãng mạn làm cho phụ nữ say mê nhất, anh cũng định dùng tình cảm cuồng dã mãnh liệt bao phủ cô, phụ nữ đều không phải thích lãng mạn sao? Nhưng sắp xếp hoàn mỹ ở đêm nay lúc này chấm hết.
Nhưng mà bây giờ anh thay đổi tâm ý, đối với người phụ nữ không chịu chấp nhận tình cảm anh không cho phép! Nhất là Hách Linh Nhi cô, dám cự tuyệt sự yêu thương của anh, anh nên “đối phó” cô thế nào đây!
Anh phát hiện cô cũng không chủ động, chính là mặc anh muốn gì cứ lấy, chỉ có khác vọng của anh đối với cô càng lúc càng thiêu đốt, cảm giác này một mực tra tấn lòng anh. Vì cái gì cô cũng không chủ động an ủi anh chứ! Chẳng lẽ trong lòng cô anh không có mị lực sao? Anh muốn cô chủ động!
“Để cho tôi thấy bản lĩnh phục vụ đàn ông của em a.”
“Tôi... Không biết.”
“Em là người tôi dùng tiền mua để lấy lòng tôi không phải sao? Tôi muốn em chủ động.”
“Tôi sẽ không!” Cô ôm lấy chính mình, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sợ hãi.
“Sẽ không? Nửa năm này em thật không có học được gì sao? Tôi dùng tiền không phải để mua về một đầu gỗ để ức hϊếp, đừng quên trên hợp đồng ghi gì, nếu như em để cho tôi không hài lòng, thì phải trả lại tất cả thù lao, kể cả tiền chữa tay của em họ em.”
“Thật hèn hạ.”Cô bịt miệng run rẩy.
“Hèn hạ phải không? Cái này cũng chưa tính là gì, em quá coi thường đàn ông. Đến đây đi! Để cho tôi thấy được sự phục vụ hoàn hảo của em, cởϊ qυầи áo xuống.” Cuối cùng là dùng lời lạnh băng mà nói, giống như là đối với kỹ nữ không có một mảnh che thân.
Lòng Hách Linh Nhi như đang nhỏ máu, anh đem tự ái của cô xem như đồ rách, người đàn ông này thật sự rất vô tình mà! Cô cố nén cảm giác thẹn, từng cái từng cái cởi đồ xuống, thẳng đến khi thân thể không mảnh vải che thân, khó khăn dùng hai tay che đậy bản thân, cô không có cách nào nhìn vào mắt anh.
Phương Nghị quét mắt toàn thân – từ đầu đến chân cô, ra lệnh: “Tới đây.”
Cô chậm rãi nhẹ nhàng, cảm thụ thân thể đang cháy dưới mắt anh –
“Hôn tôi.”
Cô nuốt nước miếng, dùng cánh môi lạnh băng dán lên môi anh, ngốc nghếch không lưu loát mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, dù cho hai má đã ửng hồng. Hai tay run rấy tháo từng nút áo của anh, dần dần lộ ra cơ thể rắn chắc, cô nhẹ nhàng mà hôn môi, tuy kỹ xảo ngốc nghếch mà kín đáo, lại làm cho anh cảm nhận được yêu thích khôn cùng, chưa có người phụ nữ nào như cô có thể đơn giản khơi mào du͙© vọиɠ nóng bỏng của anh.
Hách Linh Nhi nhẹ tháo thắt lưng của anh, kéo xuống khóa kéo, hai tay run lợi hại hơn, a! Cô thật sự làm không được! Cô nhịn không được muốn né ra. Nhưng Phương Nghị sao có thể cho phép cô trốn chứ, dùng sức lôi kéo, cô cứ như vậy mà ngã vào lòng ngực nóng hừng hực của anh.
“Kêu tên tôi?” Anh ra lệnh.
“Phương – Nghị –”
Anh rốt cuộc nhịn không được xúc động, vội vàng mυ'ŧ hôn cô, nghĩ dùng tư thế cuồng dã mà bỏ đi ý nghĩ rời đi trong đầu cô, anh không muốn buông tay!
Liên tục mây mưa vài giờ, tiếng chuông 12 giờ đêm vang lên, nhắc nhở cô rốt cục đã khôi phục tự do bản thân, cũng là lúc cô lấy lại tự tôn của mình.
“Thả tôi ra! Hợp đồng đã xong!” Cánh tay chết tiệt như sắt đang ôm cô.
Phương Nghị miễn cưỡng nhìn qua cô đang ngây thơ hưng phấn, hứng thú mở miệng: “Rời khỏi? Em chắc chứ?”
“Đã mười hai giờ! Tôi không còn là tình nhân của anh, mau buông!”
Anh cười rất tà khí, một chút cũng không có ý buông ra.
“Có cái gì buồn cười chứ!”
“Tôi cười vì em phải thất vọng rồi, hợp đồng của chúng ta còn không chưa kết thúc!”
“Anh dám chơi xấu!”
“Sao không dám? Là em lại ký một hợp đồng mới, kỳ hạn một năm, hơn nữa thực hiện từ giờ trở đi, cho nên hợp đồng của chúng ta còn chưa có kết thúc.”
“Anh nói bậy, tôi khi nào ký hợp đồng với anh?”
“Hợp đồng trong này, nhìn đi, em ký ở dưới này hai lần nha.” Đem hợp đồng mới để trước mắt cô.
“Làm sao có thể như thế? Tôi ký khi nào, không có khả năng!” Nhưng đúng là chữ của cô a. “Anh sao có thể làm được?”
“Tôi nói rồi, không có sự chấp nhận của tôi, em đừng hòng rời đi, muốn giữ lại em, tôi còn rất nhiều cách.”
“Thật hèn hạ! Anh là người xấu! Sắc ma! Vô lại!”
“Em mắng sao cũng được! Chính là không được rời đi tôi! Linh Nhi, ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em mọi thứ tốt nhất!”
“Người xấu! Vô lại...” Tất cả lên án cuối cùng biến thành khóc lóc thương tâm, anh ấy căn bản không hiểu, cho dù anh cho cô toàn bộ thế giới thì sao chứ, thứ cô muốn duy nhất chính là danh phận! Mà không phải là địa vị tư cách của một tình nhân.
Anh không nói gì ôm chặt cô, tùy ý cô vừa đá vừa cắn, mắng anh hèn hạ cũng tốt, vô lại cũng tốt, nói cái gì cũng không buông cô ra. Chỉ là giữ lại người của cô, nhưng nên làm gì mới có thể giữ lại được lòng của cô đây.
Chương 10: End
Sau khi trở về Đài Loan, Hách Linh Nhi phát hiện một chuyện không đúng! Cô giờ này mới nhớ lại đã liên tục hai tháng không có nguyệt sự!Cô đã mang thai sao? Không, không có khả năng! Phương Nghị gần đây rất cẩn thận, mỗi một lần trước đó đều phòng bị, cho dù anh có quên, cô cũng sẽ nhắc nhở anh, cho nên tuyệt không có khả năng!
Vì để cẩn thận, cô gạt anh đi đến bệnh viện, lúc bác sĩ nghiêm túc thông báo kết quả cho cô, cô quả thực là ngây ngốc không nói ra nửa câu, bác sĩ và y tá đối với cô hiện ra ánh mắt đồng tình, thấp giọng thở dài.”Lại là một cô gái có thai chưa lập gia đình.”
Cô mang thai! Làm sao có thể? Phương Nghị tuyệt không cho phép có người phụ nữ nào mang thai con của anh ta, trừ phi là anh ấy nguyện ý, nếu không thì không có khả năng! Rốt cuộc là lúc nào phạm sai sót? Cô luôn nhớ rõ kỹ càng, Phương Nghị mỗi một lần đều làm đều có phòng bị trước, không phải là loại...cục diện nha!
Nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, bên trong lại mang theo một sinh mệnh nhỏ bé, cô sắp làm mẹ.
“Hai chữ “làm mẹ” này làm cho người ta vui sướиɠ cảm động! Cảm xúc hân hoan lập tức bị nổi sợ hãi thay thế, nếu như Phương Nghị không cần đứa bé thì làm sao bây giờ? Anh ấy sẽ giận tím mặt sao? Rất có thể! Đàn bà luôn là phiền toái của anh ấy, càng không nói đến em bé. Trời ơi! Cô nên làm sao bây giờ? Cô mới mười tám tuổi nha, sao có thể chịu nổi trách nhiệm cho đứa bé này? Đang băng khoăn, cô nhớ tới một người, nói không chừng cô ấy sẽ giúp cô.
Linh Nhi ngồi một góc trong nhà hàng, lo lắng không yên mà chờ đợi, cô cố ý chọn một nhà hàng hơi u ám, có lẽ là vì tâm lý, ít nhất như vậy sẽ làm bản thân có cảm giác an toàn.
“Đợi lâu.” Lý Tuyết Lôi ở trước mặt cô ngồi xuống, có chút bất ngờ khi cô gái nhỏ này chủ động tìm mình.
“Thực xin lỗi, trong lúc cấp bách mà còn phiền toái tổng giám đốc ra đây, thật sự rất áy náy.”