“Đừng động! Ngoan ngoãn đi theo tôi!” Giọng của nam tử xa lạ kéo cô tới nơi âm u.
“Không.” cô không cách nào kêu thành tiếng, mạnh mẽ bị mang tới một gian nhà kho vắng vẻ nhất trường, trừ nhân viên tạp vụ, người bình thường sẽ không tới đây. Người này tựa hồ nhìn không giống người ở nơi này, liền bắt đầu kéo áo cô.
“Không muốn!” Trong bóng tối cô sợ hãi giãy giụa.
“Còn giả bộ làm thánh nữ, ai cũng biết cô giỏi câu dẫn đàn ông nhất, ngoan ngoãn cởi sạch quần tránh nỗi đau thể xác.”
Sắc mặt cô trắng bệch, hối hận mình không nên trễ như thế còn đi một mình đến nơi vắng vẻ này.
Nam tử sắc dục đè cô trên mặt đất, Hách Linh Nhi liều mạng giãy giụa, trong lúc phản kháng dùng sức đá ngay giữa chỗ hiểm của đối phương, thừa dịp đối phương đau đến khóc không ra nước mắt hết sức tông cửa xông ra. Đời này hai lần gặp phải sắc lang muốn cưỡng bức cô, thật có thể nói là cũng lăng về đến nhà! Lần trước là Trần quản lý, lần này là không thấy rõ khuôn mặt nam tử xa lạ.
Cô liều mạng trốn, càng không ngừng chạy, cho đến mình khí lực dùng hết mới thôi.
Phương Nghị trầm mặc ngồi ở phòng khách, từ đầu tới cuối nghiêm mặt, gương mặt nghiêm nghị có thể dọa người khác bị bệnh tim kim chỉ giờ chỉ hướng mười một giờ đêm, Linh Nhi vẫn chưa về. Người hầu ngửi thấy được trên người chủ nhân mùi thuốc súng, vì tránh bị vô tội liên lụy, sớm một chút thừa cơ rời đi. Lily bởi vì lo lắng Linh Nhi đợi đến muộn, len lén liếc chủ nhân một cái, biết quan hệ của bọn họ gần đây không quá tầm thường.
Cẩn thận một chút đi tới bên cạnh chủ nhân.”Ông chủ, mấy gian phòng toàn bộ quét dọn xong, ngài có muốn nghỉ ngơi trước, tôi đã trải ga giường...”
“Khổ cực cho cô, đi về trước đi.”
“Nhưng là...”
“Cô nghe lời tôi nói.” Không nên cáu kỉnh, giọng nói lạnh lùng đủ làm cho người ta không dám nhiều lời nữa.
Lily mặc dù lo lắng tiểu thư nhưng cũng không có cách nào, tiểu thư về muộn đã chọc giận chủ nhân, điều cô có thể làm cũng chỉ có thể vì cô khấn cầu.
Chỉ là, không biết có phải hay không cô nghi ngờ, cảm giác chủ nhân lần này tức giận không quá tầm thường, anh mặc dù tính khí không tốt, cũng không phải người dễ bị chọc giân, nếu thật bị chọc giận anh bình thường là phất tay áo đi, sẽ không ở chỗ này làm. Vừa mới liếc trộm một cái, gương mặt đó rõ ràng đã giận tới tím bầm, vẫn còn có thể bảo trì bình thản ngồi ở chỗ đó, là lo lắng an nguy của tiểu thư sao? Xem ra tối nay cũng không an bình.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hách Linh Nhi lê bước chân nặng nề về nhà, tối hôm qua kinh hiểm tránh được một kiếp, núp ở bàn giáo viện trong phòng học không dám ra, cho đến khi sắc trời sáng dần, cẩn thận ngồi tắc xi trở về nhà. Nỗi khϊếp sợ vẫn còn, run rẩy hai tay mở cửa ra, ông trời phù hộ! Chỉ mong Phương Nghị đã đi rồi, lại lạnh lại mệt mỏi cô bây giờ không cách nào nữa đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng đó.
Bước nhẹ tới gần cửa phòng ngủ muốn mở cửa tay dừng ở giữa không trung, cô bây giờ rất sợ nhìn thấy anh, nếu như Phương Nghị không đi nói làm sao bây giờ, cô có thể tưởng tượng anh sẽ dùng một đôi hung mãnh nhìn chằm chằm cô. Nghĩ đến đây, cả người bắt đầu e sợ co lại, hay là tới tủ giày kiểm tra giày của anh còn ở đấy không, nếu người còn ở đó, cô tính toán cầm thẻ ATM chạy tới quán trọ.
Mới quay người lại, cái mũi của cô lập tức đυ.ng vào một mặt tường đồng vách sắt, đau đến mức cô lập tức che mũi thấp giọng hô, còn tới không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy hai con ngươi có hai đốm lửa nhỏ xám xịt đang lườm cô.
“Phương... Tiên... Sinh”
“Suốt đêm đi đâu?” Vây lấy cô là một thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ.
“Ở... nhà bạn học.” Cô thật hối hận bình thời không có thắp hương bái Phật, ngay cả ông trời cũng vứt bỏ cô.
“Suốt đêm?”
“Ừ kỳ thi sắp đến rồi, cho nên...” Cô kinh sợ nhìn anh.
“Trở về tại sao không vào phòng?”
“Sợ, sợ đánh thức anh.”
“Vậy sao? Tôi thấy giống như là muốn chạy đi.”
“Phải... Không! Không phải vậy!”
Sắc mặt của anh khó coi tới cực điểm, người phụ nữ này liên tục nói láo! Quả thật ngu xuẩn đến làm người ta muốn bóp chết cô!” Cả đêm không về, trở lại còn muốn chạy, như vậy không muốn thấy tôi?”
“Không phải vậy! Tôi chỉ là...”
“Chỉ là cái gì,” nắm bả vai của cô lay.
Anh có vẻ tức giận, làm cô thật sợ, anh sẽ đánh cô sao? Ông trời! Cô hiện tại không chịu nổi bất kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng tổn thương. Bị thái độ hung bạo của anh ép, cô kêu ra miệng.” Tôi chỉ muốn một người hảo hảo yên tĩnh. Không cần để ý tôi!”
“Cô –”Níu lấy cổ áo của cô rống giận, này dúng sức làm rơi áo khoác ngoài của cô xuống, thất thần nhìn quần áo của cô bị rách trước mặt. Phương Nghị một hồi ngạc nhiên, lập tức phát hiện chuyện không đúng.
“Chuyện gì xảy ra? Quần áo vì sao lại rách?”
“Không có!” Hai tay sợ hãi che giấu.
“Tới đây!” Mạnh ôm cô vào phòng, mở đèn nhìn rõ, cả người đều bị tổn thương tím bầm đập vào mắt đáy.
(Đổi xưng hô)
“Xảy ra chuyện gì?” Phương Nghị giận dữ hét.
Bị cơn giận của anh hù dọa, Linh Nhi sợ hãi muốn tránh. Cô bụm mặt, kêu lên: “Tôi không sao! Không cần lo tôi!”
“Ngoan ngoãn đừng cử động cho tôi! Đem quần áo dơ cởi xuống!”
“Không muốn!”
“Em cố ý làm tôi tức chết!” Tới mức này rồi, thậm chí ngay cả đυ.ng cũng không cho anh đυ.ng!
“Bởi vì người ta hiện tại rất xấu.” rốt cục không kềm chế được kích động mà rơi nước mắt, cô không muốn cho anh thấy cô chật vật xấu xí.
Phương Nghị ánh mắt trong nháy mắt chuyển thành nhu hòa, thế nào anh lại chọc cô khóc? Không nỡ nhìn cô khóc, thương xót cô, anh vuốt bàn tay cô truyền hơi ấm.
“Thân thể của em tôi đều nhìn qua, là đẹp là xấu là do tôi quyết định, nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời, tôi không biết bước kế tiếp sẽ làm ra chuyện gì.”
“Anh không nên tức giận, tôi sẽ nghe lời.” nghẹn ngào thống khổ trước mặt khiến cho người say mê không thôi.
Phương Nghị cẩn thận cởϊ qυầи áo của cô xuống, thân thể nhiều chỗ tím bầm khiến chân mày của anh càng nhíu chặt lại, giờ phút này vẻ mặt của anh âm trầm nghiêm túc làm cho lông của người khác dựng đứng. Phát sinh chuyện gì người sáng suốt vừa nhìn biết ngay, vẻ mặt của anh kinh khủng như muốn đem người bầm thây vạn đoạn.
Linh Nhi nhìn ra tâm tư của anh, hốt hoảng giải thích “Tôi... Tôi không sao! Chỉ có quần áo bị rách thôi, tôi còn là trong sạch không để cho anh mất thể diện!”
Đáng chết! Cô đang nói cái gì? Ai quan tâm chuyện không mất thể diện! Anh giận đến mức muốn liều mạng với người dám chạm đến người phụ nữ của anh!
“Móng tay em chảy máu?” Nắm cổ tay của cô hỏi.
Linh Nhi buồn bực nhìn móng tay mình, lắp bắp nói: “Đây không phải là máu của tôi.” Thì ra là lúc cô giãy giụa, khiến đối phương bị thương. Phương Nghị không nói hai lời, cầm dao cắt móng tay tay có dính máu của cô, cho vào trong túi giấy vệ sinh, sau đó ôm cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào nhà tắm.
“Anh làm gì?” Cô hốt hoảng giãy giụa.
“Rửa miệng vết thương, tránh bị nhiễm khuẩn.”
“Tôi tự mình làm được rồi”
“Câm miệng! Nghe tôi.”
Cô không dám cự tuyệt nữa, khuất phục trước đe dọa của anh ngoan ngoãn câm mồm, mặc cho anh vì mình từ đầu đến chân rửa sạch cũng chà lau thân thể, trừ chuyện trên giường, hành động thân mật như vậy khiến cô cảm thấy lạ lùng.
Tắm xong, cô ngồi ở mép giường ngoan ngoãn để cho anh bôi thuốc. Linh Nhi tò mò nhìn chằm chằm Phương Nghị quỳ ở bên cạnh cô, mặc dù anh hung phải dọa người, vì cô rửa sạch tay cũng rất ôn nhu. Nhất là lúc rửa những vết thương đặc biệt cẩn thận, vào lúc này lại giúp cô bôi thuốc, động tác tỉ mỉ như vậy cùng thái độ hung thần ác sát bây giờ rất không giống nhau.
Anh không phải là vẫn còn giận cô sao? Vì sao lại dịu dàng với cô như thế? Mà cô bởi vì sự dịu dàng khó có của anh mà tim đập thình thịch! Khi anh tháo bỏ mặt nạ nghiêm nghị biểu hiện sự tỉ mỉ thì lúc này anh là không đủ uy hϊếp, cũng làm cho cô bỏ lòng phòng bị có thể cẩn thận quan sát anh.