Lý Tuyết Lôi thoải mái dựa vào thành ghế, chậm rãi ung dung uống rượu nhạt, tâm ý sâu xa nói: “Người đàn ông nuôi tình nhân vì cái gì?? Còn không phải là vì chơi phụ nữ. Không có hôn nhân trói buộc, người phụ nữ có thể từng bước từng bước đổi, thỏa mãn khẩu vị có mới nới cũ của họ, tình nhân chỉ là là công cụ bọn họ tiết dục, vừa đẹp mắt lại không có cần chịu trách nhiệm, đây là sự ích kỷ không có thuốc chữa của người đàn ông. Nếu yêu loại người đàn ông ích kỷ này, không khác nhảy vào hố lửa, ngẫm lại xem, đúng không?”
“Những thứ này tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới”
“Là vậy! Cho nên tôi mới đặc biệt đến nhắc nhở cô.”
“Tổng giám đốc yên tâm, tôi coi Phương tiên sinh là ông chủ, sẽ không yêu anh ta.”
“Hiện tại sẽ không, về sau cũng không nhất định, con người cảm tình là biết thay đổi, hơn nữa các cô sớm chiều chung đυ.ng, nếu nói lâu ngày sinh tình chính là chỗ này phát sinh.”
Sớm chiều chung đυ.ng? Hắc! Thì ra là như vậy! Cô thì ngược lại muốn cô an tâm, ngây thơ nói: “Tổng giám đốc yên tâm! Tôi cùng anh ta một tuần không gặp mặt hai lần, thậm chí có lúc mười ngày nửa tháng không gặp mặt nhau, căn bản không có sớm chiều chung đυ.ng, làm sao lâu ngày sinh tình!”
Thật là một cô gái ngu ngốc! Ngay cả điều này cũng nghe không hiểu, chỉ biết mặt có ý không biết cô có bị thần kinh hay không? “Sớm chiều chung đυ.ng chẳng qua là ví dụ, ý là các cô chung đυ.ng đã lâu, lâu dần cũng sẽ có tình cảm, nếu là lâm vào cảnh này, cẩn thận vạn kiếp bất phục.” Giọng mang uy hϊếp hù dọa cô.
“Điều này có thể sao?” Cô vuốt tim lo lắng hỏi.
Lý Tuyết Lôi nhẹ nắm mu bàn tay cô trấn an nói: “Nếu như trước đó chuẩn bị tâm lý thật tốt là có thể tránh khỏi chuyện này phát sinh.”
“Chuẩn bị tâm tư, ý của cô là –”
“Nhớ kỹ! Người đàn ông cùng quan hệ với tình nhân chỉ duy trì ở giao dịch tiền bạc, Phương Nghị chỉ xem cô là công cụ phát dục, anh ta tuyệt sẽ không yêu một người phụ nữ bán thân, có biết điều này, đối với mình tổn thương sẽ xuống đến thấp nhất, cô cũng có thể nhẹ nhõm kiếm tiền, có tiền, còn sợ cuộc sống không sung sướиɠ?”
Hách Linh Nhi yên lặng gật đầu, đem cuộc nói chuyện với Lý Tuyết Thiến ghi nhớ trong lòng, những chuyện này đều là cô chưa bao giờ nghĩ tới mà nhất định đề phòng.
“Tôi sẽ nhớ, cám ơn Tổng giám đốc.” Cặp mắt đầy tràn lòng biết ơn thành khẩn với cô ta.
“Đừng khách khí, chúng ta đều là phụ nữ, cần phải quan tâm lẫn nhau mà.”
“Nhanh ăn đi, đừng để cho đồ ăn nguội.”
Hách Linh Nhi thuận theo cúi đầu dùng cơm, thỉnh thoảng đối mặt với sự quan tâm Lý Tuyết Lôi cô ấm lòng cảm kích mỉm cười, có thể gặp được quý nhân như vậy trợ giúp cô, yêu mến cô, cảm giác sâu sắc vận may của mình.
Lý Tuyết Lôi trước mặt cô nở nụ cười ôn nhu, nhưng ở sau lưng nụ cười ấy, lại cất giấu tâm cơ kín đóa, cô đối với ánh mắt mình hài lòng, đơn thuần quả nhiên là cô gái ngốc nghếch tương đối dễ lợi dụng, cũng nghi ngờ dè dặt cô. Cô cũng không phải là hãm hại người phụ nữ khác, chẳng qua là trùng hợp Hách Linh Nhi cũng cần tiền, cô chỉ là nhờ vào tình cảnh của cô ta thuận tiện tới đạt thành mục đích của cô thôi.
Chuyện này, còn có trò hay đây!
Chương 5
Hôm nay Hách Linh Nhi từ trường học trở về, Phương Nghị cho cô một kinh hỉ, nguyên bản gian phòng chỉ dùng làm phòng khách đổi thành phòng sách, một cái bàn học, máy vi tính, tủ sách có đủ mọi thứ. Cô hưng phấn mà nhìn chung quanh phòng sách đầu tiên thuộc về riêng mình từ khi chào đời đến nay, vuốt ve ngăn tủ sách và ghế dựa, quả thực là yêu thích không buông tay mà “ôm” chúng nó.Lily cười nói “Sớm biết cô sẽ hưng phấn như vậy, Phương tiên sinh thật sự là làm đúng rồi?
“Là chủ ý của anh ta?”
“Đúng a! Phương tiên sinh thấy cô luôn luôn ngồi dưới đất đọc sách, sợ đối với xương sống của cô không tốt, cho nên liền phái người đem gian phòng xếp đặt lại tất cả, dặn dò trước hôm nay phải xây xong, biến thành phòng sách thoải mái xinh đẹp thế này.”
Không thể tưởng được anh ta cũng là người cẩn thận, Hách Linh Nhi đối gian phòng sách này thoả mãn cực kỳ, lập tức cùng Lily hai người cùng nhau đem sách vở để lên kệ sách, để từng cái phân loại.
“A? Này là sách mới “
“Phương tiên sinh phái người đưa tới, nói cô sẽ dùng đến những sách này.”
Cô lật xem mỗi một cuốn, đều là sách liên quan đến thương mại. Cô hưng phấn mà đọc qua những sách này, nếu như Phương Nghị hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô, cô nhất định không chút do dự tiến lên ôm anh ta cảm ơn, chỉ tiếc người ta đang ở London, phải tới đầu tháng sau mới trở về.
Đợi sửa sang tốt lại mọi thứ, Hách Linh Nhi liền chui đầu vào sách mới của cô trong phòng không nỡ đi ra.
Có phòng sách thoải mái, cộng thêm sự cố gắng không ngừng của Hách Linh Nhi, lúc kiểm tra giữa kỳ mỗi một khoa thành tích đều lấy được điểm số xinh đẹp.
“Linh Nhi thật lợi hại, mỗi một khoa đều được chín mươi trở lên, không giống như tôi có ba khoa có điểm đỏ, nhất định sẽ bị mẹ của tôi mắng chết! Thảm, cuối kỳ thi này thật thảm a!” Trình Ngải Lâm ảo não nhìn xem bài thi Anh văn trên tay, năm mươi điểm! Thật sự là số điểm hà khắc biếи ŧɦái!
Hách Linh Nhi an ủi “Sớm khuyên cậu đừng ăn chơi quá sức rồi, không việc gì, lần tới chúng ta nhau học bài, tôi sẽ tận lực giúp cậu.”
“Đừng quên còn có tôi, thành tích của tôi cũng không tệ a!” Chung Sĩ Thần xen vào nói chuyện của hai người.
“Sĩ Thần, điểm Anh văn của cậu cao nhất lớp! Tuyệt quá a!” Hách Linh Nhi chân thành tán thưởng.
“Có câu ca ngợi này của cậu, đối với tôi mà nói so sánh với cái khác đều quý giá.”
“Chán ghét, cậu lại trêu chọc tôi.”
Đem lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh đẹp của cô thu hết vào đáy mắt, làm quen với cô được hai tháng, tình yêu trong lòng Chung Sĩ Thần từ từ tăng trưởng, nhưng khổ nổi cô đơn thuần trì độn, không có cơ hội tiến đến một bước.
“Vì khao thưởng cuộc thi vất vả này, tôi đây có hai vé phim ưu đãi, thứ Bảy này mọi người cùng nhau xem như thế nào?”
“Tốt! Tốt! Tôi tán thành!” Trình Ngải Lâm hào hứng bừng bừng phụ họa, nhờ cô cổ động phía dưới, Hách Linh Nhi cũng gật đầu đáp ứng.
Thừa dịp cô không chú ý, ánh mắt Trình Ngải Lâm hướng Chung Sĩ Thần cười dí dỏm, anh cũng trả lại ánh mắt vô cùng cảm kích, thật là không có ý tứ. Hách Linh Nhi đơn thuần lại hoàn toàn không có phát giác khác thường của hai người này.
Thời gian giao hẹn đến, ngày này Hách Linh Nhi mặc một thân âu phục màu trắng, đi đến địa đểm giao hẹn để gặp nhau, xa xa liền thấy nụ cười nghênh đón cô, Chung Sĩ Thần hướng cô phất tay đi tới.
“Thực xin lỗi, chờ lâu rồi sao?” Cô áy náy nói.
“‘Giao hẹn’ thì lễ độ của con trai là có nghĩa vụ chờ đợi xứng đáng.”
Cô không khỏi bật cười, Chung Sĩ Thần luôn luôn có biện pháp hóa giải sự bất an của cô. “Ngải Lâm? Còn chưa tới sao?
“Cô ấy không tới.”
“A?”
“Trước khi đi, cô gọi điện thoại nói trong nhà có việc không đi được.” Ý là hôm nay chỉ có hai người bọn họ đi xem phim.
“Là chuyện gì đã xảy ra sao?” Cô quan tâm hỏi, đồng thời ý thức được lần đầu tiên đi chơi cùng một người con trai, không khỏi cảm thấy không ổn mà còn thấy nóng nảy.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì, nếu cô ấy không thể tới, cũng chỉ có hai người chúng ta đi xem, đi thôi?”
Vì không có tiện cự tuyệt, Hách Linh Nhi chỉ có thể cùng anh cùng nhau đi chơi, nhưng trong lòng có chút không được tự nhiên, thấy Chung Sĩ Thần tự nhiên rộng rãi nói chuyện, nghĩ thầm người khác hào phóng như vậy chính mình cũng không thể quá không được tự nhiên, thì thuận theo tự nhiên theo anh đi. Mà Chung Sĩ Thần ở kế bên, chính là mừng thầm không thôi!
Thừa dịp hai người khó được có cơ hội đi chơi một mình, sáng sớm anh đã sắp xếp hành trình hôm nay. Dựa vào một hồi phim, sau đó mang cô đến hội mỹ thuật tạo hình để đi thăm quan, căn cứ theo quan sát của anh, Hách Linh Nhi là một người con gái hiếu học, lợi dụng phương thức hẹn gặp tài trí này có lẽ có thể đả động cô. Vì vậy trước kia thu thập tin tức triển lãm, chờ đến hội mỹ thuật nhất định sẽ thao thao bất tuyệt bày ra một mặt học rộng tài cao, quả nhiên nhận được khen ngợi trong mắt cô.