“Đây là thuốc tránh thai?” Không đợi Y đại tỷ nói xong, cô đã nghĩ đến. Ánh mắt của Y đại tỷ loé lên tia giảo hoạt khó hiểu, không thể tưởng được phản ứng của cô gái nhỏ này không tệ, nếu dụ dỗ bất thành, cũng đừng trách cô mạnh bạo. Còn không có mở miệng, một đôi mắt lợi hại chuyển thành giật mình, bởi vì Hách Linh Nhi không chút do dự nuốt vào viên thuốc, uống sạch ly nước một giọt không dư thừa.
“Còn có gì phải chú ý sao?” lòng cảm kích mà không lời nào có thể miêu tả được, may mắn có Y đại tỷ nhắc nhở, nếu không nếu thật mang thai, tương đương đem cô đẩy vào vực sâu không đáy.
“Ách... Không có.” Ngay cả cho cô thời gian bão nổi đều không có.
“Cám ơn Y đại tỷ, may mắn có chị nhắc nhở, chị thật sự là người tốt.” Kia hé ra khuôn mặt thiên chân vô tà hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ giả bộ, Y đại tỉỷ cười khổ, đứa nhỏ này nếu không phải cô gái lòng dạ cao thâm lợi hại, chính cô gái là hồn nhiên không có thuốc chữa ngu ngốc.Theo như ánh mắt cô nhiều năm chuẩn xác xem, 9 phần thuộc loại người sau.
Cô gái như thế, phải đi theo con đường làʍ t̠ìиɦ nhân này, kết cục không phải bị đàn ông lừa tới đường cùng thê thảm, chính là được đàn ông tốt yêu thương cả đời. Chỉ mong đứa nhỏ này phúc khí đủ lớn, tương lai có thể có kết cục tốt... (à, bé này bị cả hai J)
Chương 4
Lên đại học vẫn là tâm nguyện của Hách Linh Nhi, hôm nay đạt được ước muốn thi đậu khoa thương mại trường đại học T, lại không lo kinh tế, để cho cô có thể chuyên tâm làm sinh viên năm thứ nhất bình thường. Cơ hội như vậy không phải dễ dàng mà có, cô vô cùng quý trọng.Học kỳ mới bắt đầu, thường ngày cô ban ngày đi học, có tài xế chuyên đưa đón, hết giờ học liền an phận trở về nhà, ngoài ra chỉ có đọc sách và đọc sách. Mặc dù cô cố gắng tiến vào ngành thương mại quốc gia, nhưng tốt nghiệp trung học cô căn bản cũng không tốt, nhất là Anh văn, cuộc sống ở trong trường học trung học, bọn học sinh chỉ cần một bằng tốt nghiệp giả lừa gia đình, ngay cả các thầy giáo cũng là ăn uống miễn phí chờ chết, thời gian tự học còn nhiều hơn giảng bài, khiến cho Anh văn của cô không tốt. Hết lần này tới lần khác khoa thương mại quốc gia học đều là sách anh văn, những bạn học khác hết giờ học đi vui đùa hoặc kết bạn, mà cô vì muốn đuổi kịp trình độ mọi người, liền mua vài quyển sách ngữ pháp, tự điển, vùi ở trong căn hộ. Bù lại Anh văn, viết bài tập, học tập đi học lại học, chuẩn bị bài lần sau tiến độ vân vân, đều khiến cho cô mỗi ngày rất bận rất bận.
Nhà ở không có thư phòng, bởi vì là dùng để giấu người đẹp, cho nên Phương Nghị căn bản không có nghĩ qua muốn một gian thư phòng, phòng ăn bình thường cũng đầy rau dưa thịt quả, là người giúp việc dùng để chuẩn bị ba bữa cơm. Vì vậy Hách Linh Nhi chỉ có thể vùi ở phòng khách trên bàn để trà mà học bài, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Trên bàn, thảm đổ đầy sách, đọc mệt mỏi ngã xuống đất nằm ngủ, ngủ đủ dậy tiếp tục đọc. Đây chính là cô mỗi ngày cố định cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi. (AP: Giống ta quá ~.~)
Phương Nghị biến mất một tuần lễ, anh bay đến Đức thương lượng chuyện làm ăn, khi anh vất vả mệt mỏi trở lại nhà ở thì đập vào mắt là cảnh tượng này. Bàn trà cùng thảm giải để đầy bài ghi chép, tài liệu, bài thi cùng tự điển, mà Hách Linh Nhi liền nằm ở trong đống sách ngủ. Con ngươi tuấn dật của anh lóe lên hứng thú, tiểu tình nhân ngược lại khiến anh không ngờ, nhặt lên trong đó một quyển sách đại học lật xem, cô bình thường đều ở đây đọc cái này? Chưa có gặp qua tình nhân nào chăm chỉ học như vậy, đây cũng là lần đầu.
“Linh Nhi.” Nhẹ lay động cô.
“Ừm.” thanh âm nỉ non, ngay cả động cũng không động.
Anh không cần tốn nhiều sức nhẹ ôm lấy cô, phát hiện cô nhẹ giống như con cừu nhỏ. Vào phòng ngủ đặt cô ở trên giường mềm, dò vào trong y phục vỗ về bụng cô. Cô không có phản ứng, đều đặn hô hấp biểu hiện cô đang ngủ say. Phương Nghị tay trượt tới bộ ngực của cô xoa nắn, mong đợi quan sát nét mặt của cô. Còn không có phản ứng? Giống như cá chết hoàn toàn bất động, anh không khỏi bội phục cô ngủ tốt, ngay cả động đất cũng không đánh thức được cô. Thôi, nhìn cô ngủ cũng thấy được hương vị ngọt ngào, quyết định tối nay không chọc cô, tắt đèn ở đầu giường ôm cô vào lòng, đem chăn đắp lên hai người cùng nhau ngủ.
Hôm sau, mặt trời từ khe hở của rèm chiếu vào vài điểm ánh sáng, Hách Linh Nhi lật người, đem chân thoải mái ôm gối ôm, ngủ được bây giờ quá thoải mái mà không rời giường được, hí mắt liếc đồng hồ treo, đã chín giờ.
Hả? Chín giờ?
“Nguy rồi.” cô kinh ngạc ngồi dậy, thảm! Đi học tới trễ!
“Chuyện gì nguy rồi?”
“Tôi ngủ quên, không kịp đi học!” Vén chăn lên đang muốn nhảy xuống giường.
“Chủ nhật cũng muốn đi học?”
Cô ngẩn ra dưới. “Ra vậy, hôm nay là chủ nhật...” Cô thật là ngủ tới mơ hồ, tiếp tục nằm thoải mái trên giường, Phương Nghị thuận thế ôm cô về trong lòng.
Thoáng chốc, mắt to trừng mắt nhỏ, đợi cô đột nhiên ý thức được một tuần lễ không thấy người đàn ông đang ngủ ở bên cạnh cô thì lần nữa kinh ngạc ngồi dậy.
“Phương tiên sinh?” Cái miệng anh đào nhỏ nhắn vì kinh ngạc mà mở ra đến mức thật to.
“Rốt cục đã tỉnh?” Bận rộn một tuần lễ, anh phát hiện có thể điều chỉnh thể xác và tâm hồn chính là lúc nhìn thấy khuôn mặt dễ thương này mở mắt.
“Anh về lúc nào?” Ánh mắt tràn đầy cảnh giác, toàn thân ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
“Tối hôm qua khi trở về lúc em đang ngủ say.”
Hai gò má ửng hồng, cô không có thói quen cùng một người đàn ông thân mật mà ôm vào trên giường, cô cố gắng tìm lời nói tán gẫu che giấu sự lúng túng. “Anh hình như bận rất nhiều việc?”
“Em ở đây oán trách tôi vắng vẻ em sao?” Anh cố ý nhạo báng.
Quả nhiên thấy thái độ ngượng ngùng khiến cho má đỏ hơn, Hách Linh Nhi vội vàng giải thích: “Sẽ không phải, nếu như anh rất bận rộn, không cần phải để ý đến tôi, tôi sẽ ở nhà ngoan ngoãn, tôi...”
“Không cần phải để ý đến em? Nghe em nói giống như không muốn gặp lại tôi.”
“Ừh.” Cô gật đầu, bỗng vội vàng lắc đầu sửa: “Không phải vậy! Tôi không có ý này, tôi là nói anh không cần băn khoăn tôi, không cần lo lắng tôi có thể hay không thấy vắng vẻ, bởi vì tôi...” cô không biết nên giải thích như thế nào, lại cảm thấy tựa hồ càng tô càng đen (ý là càng nói càng dở đó mà), gấp đến độ gương mặt càng thêm ửng hồng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khiến cho anh thấy rất vui mừng. Nếu là những tình nhân lúc trước, lập tức lấy tám vòi cuốn lấy anh, dùng giọng điệu nũng nịu kháng nghị với anh, còn nói nỗi khổ tương tư của mình, tìm lấy sự trìu mến của anh để bồi thường lại. Hách Linh Nhi chẳng những không dùng những thủ đoạn nịnh hót, cũng không liên tục mềm giọng khiến cho đàn ông vui vẻ, cô chỉ biết nói thật, cô là phụ nữ không hiểu được dung tâm cơ.
Anh quả nhiên không nhìn lầm người, Hách Linh Nhi là tình nhân không hiểu được trò chơi tâm cơ, đối với anh mà nói càng rất dễ dàng, chỉ cần cô không yêu cầu chơi trò tình yêu, như vậy anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô. Phụ nữ có thể chọc anh bật cười trên thực tế không nhiều lắm, cô coi như là người đầu tiên phá lệ.
“Em quả nhiên tuyệt không nhớ tôi, hại tôi từ nước Đức xa xôi bay trở về, nhận được là trả lời lãnh đạm.”
“Tôi, tôi không có!” Cô dừng lại, suy nghĩ một chút thật sự mình cũng khôngnhớ anh, không khỏi cảm thấy đuối lý xin lỗi, áy náy nói: “Đúng rồi, mặc dù tôi không nhớ anh, nhưng tôi vẫn có thể rất nhiệt tình, tôi...”
Anh đột nhiên cười to, cười đến suồng sã thoải mái, Hách Linh Nhi ngẩn người ra với hành động đột nhiên của anh, vốn phải là tức giận thế nào lại cười như điên, cô không hiểu! Thật không hiểu đàn ông!