Hàng xóm cũng kéo nhau đi tới nhà Lưu Dũng, không dám hỏi Lưu Dũng, liền kéo lấy Lý Phượng Mai ra ngoài hỏi.
“Sao, người nhà chồng của em chồng thím rốt cuộc cũng tới à?”
“Là Hạ Đại Quân đúng không, hai vợ chồng lần này cãi nhau rất lớn nhỉ, A Phân đã ở lại nhà mẹ khá lâu rồi……”
“Phượng Mai, em chồng của thím cũng rất đáng thương, thím đừng nóng vội đuổi hai mẹ con Lưu Phân đi, chống lưng cho hai mẹ con một chút”
Lưu Phân là người thành thật chịu khó, lại không thích trang điểm, lại đen đúa thô ráp, không có uy hϊếp gì với mấy người phụ nữ trong thôn. Khi tán chuyện với Lưu Phân cũng không sợ cô mách lẻo với người khác, chỉ có chút xui xẻo là không thể sinh con trai cho Hạ gia, mệnh thật là khổ mà.
Có câu là xa thơm gần thối, Lưu Phân ở thôn Đại Hà cũng sống như thế, cố tình gả qua đó 20 năm, chuyện của Hạ Hiểu Lan bị lan ra, người trong thôn Đại Hà lại không có ai đứng ra nói đỡ cho Lưu Phân, đều chờ xem náo nhiệt.
Thôn Thất Tỉnh là nhà mẹ đẻ của Lưu Phân, Lưu gia cũng đã ở đây cắm rễ được tới đời thứ ba rồi, đã thoát khỏi thân phận người ngoài, đương nhiên người trong thôn đều đứng về phía mẹ con Lưu Phân.
Lý Phượng Mai cảm ơn ý tốt của mọi người, thật vất vả thoát thân chạy về nhà, vài người đang ngồi ở nhà chính. Lưu Dũng ngồi ở chủ vị, hai mẹ con Hạ Hiểu Lan ngồi ở bên tay trái của hắn, 3 người nhà họ Hạ ngồi bên phải, không có dấu hiệu muốn đánh nhau.
Lý Phượng Mai nhẹ nhàng thở ra, nếu đánh nhau thì khẳng định Lưu Dũng sẽ chịu thiệt, cô phải gọi người trong thôn tới giúp đỡ mới được!
“Nói đi, hôm nay tới có ý gì, là do lúc trước vẫn chưa nói rõ ràng sao?”
Lưu Dũng chán ghét nhìn mấy người nhà họ Hạ.
Hai chị em dâu nhà họ Hạ này còn dám đến, đừng tưởng rằng hắn không biết, Lưu Phân ở Hạ gia thường xuyên bị hai người này chèn ép, Trương Thúy là con chó cắn người nhưng không sủa, còn Vương Kim Quế chính là con chó dữ nhất dưới tay của bà Hạ, hai người đều không phải thứ tốt.
Hạ Đại Quân nhìn thoáng qua Lưu Phân, Lưu Phân đang cúi đầu đếm con kiến. Hai vợ chồng hơn mười ngày không gặp mặt, nhưng Lưu Phân cũng không quan tâm hắn như trước. Thậm chí vẫn chưa nói với hắn một câu nào. Hạ Hiểu Lan cũng vậy, thấy hắn cũng không chào hỏi.
Hạ Đại Quân cố gắng nhịn lại cơn giận:
“Em tới đón hai mẹ con Hiểu Lan về, việc ngoài ruộng đã làm xong rồi, bệnh của bà nội Hiểu Lan cũng khỏi rồi”
Ý của Hạ Đại Quân là người nhà đã không so đo với Hạ Hiểu Lan nữa, hắn mang theo hai chị em dâu tới đón, hai bên đều có bậc thang để đi xuống, bây giờ cần ngoan ngoãn theo hắn về nhà yên ổn sinh hoạt.
Đúng là thanh danh của Hiểu Lan bị hỏng rồi. Nhưng trên đường tới đây, chị dâu cả Trương Thúy đã liên tục bảo đảm với hắn, nhất định sẽ tìm nhà chồng cho Hiểu Lan, để nó an ổn gả chồng.
Lưu Dũng có chút đau đầu, nói chuyện với cái chày gỗ đặc biệt không dễ dàng. Hạ Đại Quân đây là không để những lời nói lúc trước ở trong lòng.
“A Phân không muốn sống với cậu nữa, hai người cũng chưa làm thủ tục, bây giờ chỉ cần viết cái chứng từ, mọi người ấn dấu tay, từ đây không còn liên quan”
Ở nông thôn những năm 80, vợ chồng sinh sống mấy chục năm với nhau cũng không tới Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn chỗ nào cũng có, mọi người cũng không chú ý cái này.
Kết hôn chính là chuyện cả đời, dù cho có cãi nhau to thế nào, cũng có rất ít người sẽ nghĩ đến chuyện ly hôn, nên giấy kết hôn cũng không quá quan trọng.
Nếu Lưu Phân không muốn tiếp tục sống với Hạ Đại Quân nữa, thì chỉ cần thu dọn đồ đạc trực tiếp chạy lấy người là được, ít nhất pháp luật sẽ không quản được cô.
Nhưng mà Lưu Dũng cũng sợ về sau sẽ bị nhà họ Hạ quấn lên, bẻ xả không rõ ràng lắm, hai bên viết cái chứng từ là tốt nhất.
Hạ Đại Quân cảm anh vợ hắn không nói lí như này thật phiền phức, hắn lộ ra vẻ mặt không vui, Trương Thúy thấy tình thế không đúng, vội chặn đứng câu chuyện:
“ Cậu của Hiểu Lan à, người xưa có câu phá hủy 10 tòa miếu cũng không hủy đi một cọc hôn nhân, em dâu đã ở với Đại Quân 20 năm rồi. Giữa hai vợ chồng sao có thể không cãi nhau? Sao anh cứ muốn chia rẽ hai người họ, còn Hiểu Lan thì sao. Dù thế nào thì con bé cũng phải gả chồng, nếu nhà chồng tương lai biết được cha mẹ nó ly hôn thì sẽ nghĩ thế nào?”
Lưu Phân đang cúi đầu đếm kiến nghe vậy thì bả vai hơi rung động.
Lý Phượng Mai cười ha hả: “Thì ra nhà họ Hạ do con dâu cả làm chủ hả, sao, Hiểu Lan có gả chồng hay không, thím cả còn muốn làm chủ cho con bé hả?”
Phi, lấy chuyện gả chồng của Hiểu Lan để uy hϊếp, không phun nước bọt vào mặt cô ta thì Trương Thúy cho rằng người nhà họ Lưu dễ bị bắt nạt đúng không!
Hạ Hiểu Lan còn sốt ruột ra cửa thu lươn, so sánh với kế hoạch kiếm tiền của cô, thì trọng lượng của người nhà họ Hạ quá nhẹ.
“Để tôi nói hai câu nhé, tôi sẽ không quay lại nhà họ Hạ mà tôi cũng sẽ không để mẹ quay lại. Dù cho mẹ tôi có bán mình cho Hạ gia, thì mấy năm nay làm trâu làm ngựa cũng đã trả lại sạch sẽ rồi. Mấy người cũng đừng lườm tôi, lời đồn đãi truyền khắp nơi khiến thanh danh của tôi bị hỏng, bức tôi phải tự sát, chân tướng đến tột cùng là gì, có khi trong lòng thím cả đã rõ ràng. Thứ nhất, tôi với Trương Nhị Lại không có chút quan hệ không chính đáng nào, trước kia không có, tương lai càng không có. Thứ hai, dù đàn ông trong thiên hạ này chết sạch, tôi cũng sẽ không đi quyến rũ bạn trai của Hạ Tử Dục. Hai chậu phân này chụp ở trên đầu tôi, tôi không chấp nhận!”
Hạ Hiểu Lan ghét nhất là không nói rõ ràng mọi chuyện, cứ thích che che giấu giấu.
Thôn Thất Tỉnh cũng có người nghe được lời đồn đãi, chỉ là người ta không nói thẳng ra trước mặt người nhà họ Lưu. Hạ Hiểu Lan không muốn người khác tùy ý phỏng đoán, dứt khoát nói rõ ràng.
Cô không làm thì không phải sợ, tuy “nguyên chủ” có bộ dáng tuỳ tiện, nhưng không hề làm chuyện bậy bạ. Lui tới với Vương Kiến Hoa là do cả hai người có ý với nhau, nhưng cũng chưa đột phá cửa cuối cùng!
Những loanh quanh lòng vòng ở giữa, Hạ Hiểu Lan sớm muộn gì sẽ tìm Hạ Tử Dục và Vương Kiến Hoa tính sổ.
Cô nhìn Hạ Đại Quân, không thể nhịn được cười lạnh:
“Ông có hỏi rõ mọi chuyện xảy ra không? Khi tôi bị lời đồn đãi dồn đến đường cùng, ông đang ở đâu? Qua nhiều ngày như vậy, ông có từng nghĩ tới chuyện đi tìm Trương Nhị Lại, người đã làm hỏng thanh danh của tôi tính sổ không? Đều không có đúng hay không, vậy ông cảm thấy vì sao tôi phải về Hạ gia, làm người không muốn, lại phải đi về làm con chó vẫy đuôi lấy lòng chủ?!”
Hạ Đại Quân há to miệng.
Vương Kim Quế lầm bầm “ Mày làm ra chuyện mất mặt như vậy, ai muốn đi hỏi?”
“Ý của thím ba là nếu Hồng Hà cũng bị vu oan như thế thì thím cũng sẽ không quản hả?”
Vương Kim Quế khó thở, nếu Hồng Hà bị người ta nói như vậy, cô ta đã sớm cầm cuốc đi liều mạng với người đó rồi. Ngay cả cái tên Trương Nhị Lại kia, cũng phải dẫn người đi đánh gần chết mới thôi, xem có dám nói bừa nữa không!
Vương Kim Quế phát hiện chính mình bị Hạ Hiểu Lan dẫn sang chuyện khác, há mồm liền mắng:
“Hồng Hà nhà tao không phải loại không đứng đắn, nếu mày với Trương Nhị Lại thật sự không có gì thì sao lại có lời đồn như vậy? Thím ba như tao sẽ không so đo với mày, mày đi theo chúng tao trở về, xin lỗi với bà nội, sau đó nhận được sự tha thứ của Tử Dục thì mọi người vẫn là người một nhà!”
“Em dâu!”
Trương Thúy khẩn trương, cái đồ không đầu óc Vương Kim Quế này, muốn chọc giận Hạ Hiểu Lan hả.
Việc gấp cần làm trước mắt là phải dỗ dành Hạ Hiểu Lan, sau khi nó ngoan ngoãn quay về nhà họ Hạ thì mới có thể vo tròn bóp dẹp tùy ý.
“Thím ba cháu chỉ tức giận mới nói vậy thôi, sao bà nội cháu có thể so đo với cháu gái, kể cả Tử Dục cũng không nói là trách cháu…”
Hạ Hiểu Lan không muốn nghe hai người kia nói vô nghĩa, cô chỉ hỏi Hạ Đại Quân:
“Đúng là như vậy hả? Tôi phải đi về nhận lỗi với bà nội, xin lỗi Hạ Tử Dục?”
Trương Thúy liều mạng nháy mắt ra hiệu với Hạ Đại Quân, Hạ Đại Quân chần chờ một chút, vẫn thừa nhận ý nghĩ của chính mình:
“Bà nội con đã ngã bệnh rồi, chị họ con cũng không so đo, nhưng con cũng không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra”
Ý tứ của hắn là hai mẹ con quay về, đương nhiên phải xin lỗi.
Gia đình hòa thuận thì mới có thể hạnh phúc được, người khác tha thứ cho Hạ Hiểu Lan, trong nhà sẽ không có cãi nhau nữa.
Lưu Dũng tức giận đến tròng mắt sắp nhảy cả ra ngoài, Lý Phượng Mai cũng chưa từng gặp người cha nào như này, hoá ra Hạ Hiểu Lan vừa rồi nói nhiều như vậy, Hạ Đại Quân liền cái rắm cũng chưa nghe vào tai!
Hạ Hiểu Lan cảm thấy không thể nói đạo lý với một tên ngốc được.
Lưu Phân đang cúi đầu đếm kiến giống như bị đâm vào điểm yếu, bỗng nhiên ngẩng đầu:
“Hiểu Lan sẽ không xin lỗi, có phải lỗ tai của anh bị điếc rồi nên không nghe thấy Hiểu Lan nói gì à? Con bé không làm gì cả mà vẫn bị những người kia khinh nhục. Người nhà họ Hạ muốn bức con bé phải chết, các người không có ai ra mặt thay cho Hiểu Lan, còn muốn Hiểu Lan trở về xin lỗi. Con bé cần ai tha thứ? Con bé cần xin lỗi ai? Hạ Đại Quân, Hiểu Lan sẽ không quay về, tôi cũng không quay về, tôi muốn ly hôn với anh!”