Một hộp thuốc có giá 35 khối, Hạ Hiểu Lan không phải không mua được.
Tuy có kiến thức sớm hơn thời đại 30 năm, nhưng không hiểu biết về thị trường thuốc lá của năm 83 lắm. Thuốc lá là do nhà nước nắm giữ, lấy ‘ Thải Điệp ’ làm ví dụ, xưởng thuốc lá của Thương Đô mỗi năm sẽ sản xuất một số lượng thuốc lá‘ Thải Điệp ’ nhất định theo chỉ tiêu nhà nước đề ra. Thuốc lá ‘Thải Điệp’ được sản xuất ra cũng không phải đều tiêu thụ ở Thương Đô hay trong toàn tỉnh, mà là phân chia đến các nơi trong cả nước. Xưởng thuốc lá ở Thương Đô sản xuất thuốc lá ‘Thải Điệp’, nhưng người ở Thương Đô lại rất khó mua được.
Muốn mua cũng được, phải tìm quan hệ và phải mua với giá cao hơn! Người Thương Đô mua một bao hay hai bao cũng đã rất khó. Hạ Hiểu Lan vừa mở mồm ra đã muốn mua một hộp.
Hiện tại mua thuốc làm gì có chuyện mua theo hộp, trừ khi các bộ môn chính phủ mở hội nghị nào đó, có lãnh đạo phê chuẩn, thì mới có thể mua thuốc lá theo đơn vị hộp được.
‘Đại Trước Môn’ ở Thượng Hải cũng có giá 35 khối một hộp, cậu của Hạ Hiểu Lan cũng hút loại thuốc này, ở chỗ như thôn Thất đã rất có mặt mũi.
Danh tiếng của ‘Đại Trước Môn’ trong cả nước cũng khá lớn, dù sao cũng loại thuốc được ưa chuộng ở Thượng Hải.
Nhưng mà Hạ Hiểu Lan có thể ở Thương Đô mua được ‘Đại Trước Môn’, lại không mua được ‘Thải Điệp’.
Nếu bán thuốc lá chắc chắn có lợi nhuận rất cao. Trong đầu Hạ Hiểu Lan nhảy ra cái ý tưởng này, không thể nào áp xuống được.
Một năm có mấy chục vạn rương thuốc lá được phân tán tới các nơi trong cả nước, thuốc lá là một ngành sản xuất có đặc điểm vùng miền, trừ bỏ mấy loại thuốc lá có danh tiếng rất tốt ra thì mỗi nơi lại có loại thuốc lá yêu thích của mình.
Người Thương Đô nhận chuẩn ba loại thuốc lá do xưởng thuốc lá của Thương Đô sản xuất, nhưng các thành thị ở xung quanh Thương Đô có khả năng lại thích thuốc do địa phương mình sản xuất hơn. Người Thương Đô không mua được ‘Thải Điệp’, nhưng có khả năng ‘Thải Điệp’ ở các chỗ khác lại bị ế hàng.
Nếu có thể lấy được ‘Thải Điệp’ được chia cho các nơi khác để mang về Thương Đô bán thì sao?
Hạ Hiểu Lan cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Cô còn mua thuốc không?”
Bị tiếng gọi của người bán hàng làm tỉnh táo lại, Hạ Hiểu Lan gật đầu, “Vậy lấy cho tôi một hộp Đại Trước Môn đi”
Loại này thì có hàng.
Nhưng mà Hạ Hiểu Lan không có phiếu thuốc lá, giá có phiếu là 35 khối một hộp, người bán hàng đòi cô 5 mao một bao thuốc lá, đây vẫn là bởi vì sản lượng của ‘Đại Trước Môn’ lớn, nếu không thì cô cũng không thể mua được.
Mang theo thuốc lá tốn bao công sức mới mua được, qua một lúc lâu thì Hạ Hiểu Lan mới bình tĩnh lại.
Đúng vậy, bán thuốc lá có lợi nhuận rất cao, nhưng cần phải tìm được con đường mới được. Đây không phải mua bán tư nhân, cần có người làm trong đơn vị nhà nước.
Với giai đoạn hiện nay thì Hạ Hiểu Lan không thể làm được, nhưng không có nghĩa là cô sẽ mãi không thể quen biết với những nhân vật như vậy, vòng quan hệ liền bắt đầu từ Hồ Vĩnh Tài vậy.
Mục đích ban đầu chỉ là tìm người mua lươn, nhưng nó không có nghĩa là cô sẽ mãi bán lươn.
Hạ Hiểu Lan đạp xe đi về phía Tây.
Trước đây thành Tây là một mảnh đất hoang, nhưng sau những năm 50, các xưởng công nghiệp như xưởng vải, xưởng đá mài, xưởng in nhuộm,…bắt đầu xây lên ở thành Tây. Thị ủy của Thương Đô liền quyết định sẽ xây tòa nhà hành chính mới ở thành Tây. Vì thay đổi nơi làm việc nên Thị ủy quyết định lại xây thêm một cái nhà khách ở đấy luôn.
Vào năm 63 thì nhà khách đã được xây xong. Hiện giờ đã qua 20 năm mà vẻ ngoài của nhà khách vẫn được bảo trì rất tốt. Là một tòa nhà cao 5 tầng, xung quanh có các cây cột, mái nhà cong lên khiến cả tòa nhà đan xen phập phồng. Lại kết hợp với mái ngói làm từ lưu ly và các bức họa điêu khắc, vừa có khí thế lại tinh xảo.
Những người đến nhà khách Thị ủy đều là người đi mở họp, đi công tác, còn không thì đều là những công nhân viên chức và nhân viên nhà nước.
Hạ Hiểu Lan đi xe đạp tới đây, không có thư giới thiệu, dù xinh đẹp thì cũng ăn mặc theo kiểu của nông dân.
Nhà khách chưa nói không cho nông dân đi vào nhưng không có thư giới thiệu, nên sẽ không được ăn cơm và thuê phòng ở đây. Hạ Hiểu Lan nói chính mình tới tìm thân thích, nhân viên của nhà khách bảo cô chờ ở cửa phía sau.
Chốc lát sau, một người đàn ông khoảng 30 tuổi hơi thấp nhưng khá béo đi ra. Mọi người đều ăn thiếu dinh dưỡng, người gầy thì nhiều mà người mập thì ít, đúng là người phụ trách công việc mua sắm của nhà khách có khác, là một công việc béo bở.
Khi mặt béo thì đôi mắt liền rất nhỏ.
Hồ Vĩnh Tài trừng lớn đôi mắt đậu xanh, không hiểu được mình có một thân thích như Hạ Hiểu Lan từ bao giờ.
Hạ Hiểu Lan có khuôn mặt xuất sắc như này, dù cho chỉ là họ hàng xa, chỉ cần gặp qua một lần, Hồ Vĩnh Tài khẳng định sẽ không quên. Hạ Hiểu Lan không để hắn ngẫm nghĩ nữa mà tự giới thiệu:
“Tôi là Hạ Hiểu Lan, là chú Trụ Lương bảo tôi với tìm ngài”
Hồ Vĩnh Tài suy nghĩ “Bán mì lươn Hồ Trụ Lương?”
Hắn cùng Hồ Trụ Lương là thân thích, nhưng mà hai nhà đi lại không thường xuyên lắm. Hồ Vĩnh Tài có thể được coi là có chút quyền nhỏ, liền sợ người khác vô cớ tới tìm hắn xin giúp đỡ. Hạ Hiểu Lan vội đưa cái túi trong tay lên nói:
“Có chút việc muốn phiền toái Hồ ca”
Hồ Vĩnh Tài liếc mắt nhìn đồ vật trong túi, mí mắt nhảy lên.
Chuyện gì mà đến nỗi phải tặng Đại Trước Môn?
Phản ứng đầu tiên của hắn là từ chối, nhưng Hạ Hiểu Lan cũng không để cho hắn suy nghĩ vớ vẩn, trực tiếp nói ra chuyện muốn nhờ Hồ Vĩnh Tài mua lươn.
“Nếu ngài cảm thấy được, tôi có mang theo hàng mẫu tới”
Hàng mẫu gì chứ, rõ ràng là ở chợ nông sản bán còn dư lại.
Hồ Vĩnh Tài hiểu rõ trong lòng, nhưng chuyện thu mua cũng không phải việc lớn, Hạ Hiểu Lan đưa một hộp thuốc thật sự quá nhiều.
Những con lươn Hạ Hiểu Lan mang đến khá to, đã đạt tới tiêu chuẩn thu mua của nhà khách. Nhưng Hạ Hiểu Lan cố tình đi một chuyến, lại tặng lễ khá nặng, hẳn là không có khả năng chỉ vì bán hơn hai mươi cân lươn chứ. Cái này có thể kiếm bao nhiêu tiền?
“Cô đừng nhìn nhà khách không nhỏ, nhưng cũng sẽ không dùng được quá nhiều lươn. Các lãnh đạo tới mở họp vẫn là cán bộ bình thường, tiêu chuẩn thức ăn mỗi ngày đều là 1 khối. Số lươn lần này cô mang tới thì tôi có thể mua giúp cô. Nhưng mỗi ngày đểu nhiều như vậy, thì nhà khách không thể thu mua hết được”
Nhà khách có tiêu chuẩn thức ăn của chính mình. Trừ bỏ tiếp đãi cán bộ lãnh đạo các cấp tới công tác tại Thương Đô, còn bao gồm tòa thị chính Thương Đô, Thị ủy. Dù là cán bộ cấp nào tới thì đều có tiêu chuẩn thức ăn giống nhau, mỗi ngày 1 khối một người, được chi ra từ tài chính công, người ăn cơm chỉ cần giao một cân phiếu gạo là được.
1 khối dùng để ăn món chính khẳng định là sẽ được ăn no, cũng có các món ăn từ thịt, nhưng cũng không có khả năng cả ngày ăn lươn được!
Hạ Hiểu Lan không cảm thấy mất mát, lời nói của Hồ Vĩnh Tài có ẩn ý, mỗi ngày không thể tiêu thụ hết hơn 20 cân, vậy cách mấy ngày thì sao? Làm buôn bán đều phải có đầu tư, cô không muốn chỉ làm một việc buôn bán nhất thời, chỉ cần có thể thành lập mối quan hệ tốt đẹp với Hồ Vĩnh Tài, không sợ không bán được lươn.
“Tôi nghe ngài”
Hồ Vĩnh Tài thấy cô không vô cớ gây rối, lại ra tay hào phóng, lại rất xinh đẹp, ấn tượng của hắn đối với Hạ Hiểu Lan không tệ lắm.
“Chú Trụ Lương có vai vế cao hơn tôi, cô cũng đừng gọi ngài nữa, cứ gọi tên tôi là được”
Hạ Hiểu Lan lập tức thuận cột mà bò lên:
“Hồ đại ca!”
Hồ Vĩnh Tài cười khiến đôi mắt hẹp lại thành một đường, “Cô đứng đây chờ một chút, để tôi gọi người đi ra cân lươn”