Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay

Chương 29: Tương Lai Sẽ Để Mẹ Ở Nhà Lầu

“Đừng thổi phồng chị nữa, chị còn phải nấu cơm nữa”

Đào Đào không khỏi liếʍ liếʍ môi.

Tay nghề của Hạ Hiểu Lan không tốt, nhưng mỗi lần Hạ Hiểu Lan nấu cơm, nếu không phải thịt thì là cá. Đào Đào sắp chảy cả nước miếng ra, chờ nhìn đến Hạ Hiểu Lan lấy xương sườn đã được chặt sẵn từ trong sọt ra, Đào Đào đều muốn để Hạ Hiểu Lan ở nhà bé cả đời.

Không có ai tốt hơn Hiểu Lan tỷ cả.

Hạ Hiểu Lan vẫn để Đào Đào phụ trách nhóm lửa, rán mấy quả trứng gà, hiện tại nhà họ Lưu không thiếu nhất chính là trứng gà.

Còn xương sườn, cô suy nghĩ một chút, không làm thịt kho tàu, mà là làm sườn xào chua ngọt.

Mấy ngày nay, gia vị, dầu muối ở nhà họ Lưu dùng rất nhanh đã hết, nhưng Hạ Hiểu Lan luôn bổ sung, Lưu Dũng cũng nói người một nhà nên ăn ngon một chút, Lý Phượng Mai cũng không nói gì.

Bao gồm đường cũng là Hạ Hiểu Lan mua trở về, cô muốn làm sườn xào chua ngọt không hề khó.

Nước xương vừa ngọt vừa chua, tưới vào cơm nóng hổi. Hạ Hiểu Lan nghĩ tới hương vị kia đều nhịn không được nuốt nước miếng.

Ba người Lưu Dũng bê hạt thọc đã phơi khô được một nửa về nhà, ngửi thấy mùi hương, Lưu Dũng liền cười:

“Hai người còn lo lắng Hiểu Lan không bán được lươn, anh thấy con bé trời sinh đã thích hợp buôn bán, cái đầu dưa của nó rất thông minh đó”

Việc làm ăn tốt mới có tiền mua thịt.

Xem ra việc làm ăn của Hạ Hiểu Lan hôm nay không tồi.

Lưu Phân cười ngây ngô, Lý Phượng Mai cũng nghĩ, người nhà họ Hạ không thích Hạ Hiểu Lan, có thể thấy được thật là nhìn nhầm.

Thi đậu đại học đúng là rất ghê gớm, nhưng con gái sớm muộn gì cũng phải gả chồng, Hạ Tử Dục về sau sẽ gả đến nhà người khác, nữ sinh viên quý giá cũng không thể quản được tất cả người nhà họ Hạ!

Người ta muốn dìu dắt, cũng có hai vợ chồng Hạ Trường Chinh với em trai ruột đang chờ, những người còn lại trong nhà họ Hạ thì là cái đinh gì.

Nghe Lưu Phân nói, Hạ Tử Dục đi học đại học, còn mang hết hơn 500 khối tiền tiết kiệm của nhà họ Hạ đi. Kết quả Hạ Hiểu Lan đâm tường, Nhà họ Hạ không còn tiền đưa Hiểu Lan tới bệnh viện.

Có thể thấy được Hạ Tử Dục là một người ích kỷ, chính mình cầm tất cả tiền trong nhà chạy đến kinh thành ăn sung mặc sướиɠ. Hiện tại đã mặc kệ người nhà họ Hạ sinh hoạt kiểu gì, về sau có thành công thì chắc hẳn cũng sẽ không có lương tâm gì đáng nói?

Phi, ném hạt dưa hấu nhặt hạt mè.

Hiểu Lan rất hào phóng, ngày hôm qua còn mua cặp sách mới cho Đào Đào, Lưu Dũng đưa tay ra thề là do tự Hiểu Lan bỏ tiền ra.

Lý Phượng Mai rất là cảm động!

“Hiểu Lan nấu món gì vậy?”

Hạ Hiểu Lan cầm cái môi đi ra nói: “Làm sườn xào chua ngọt”

Lý Phượng Mai đau lòng “Mua xương sườn làm gì, không có bao nhiêu thịt”

Ai mà không biết xương sườn ăn ngon, nhưng nó không có lời a.

Cháu ngoại gái cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi tiêu tiền quá nhanh, Lý Phượng Mai nhịn không được chỉ bảo cô:

“Cháu cần phải tiết kiệm tiền, dù yêu thương Đào Đào, nhưng cặp sách cũng quá đắt. Cháu phải tích cóp chút tiền, về sau đến nhà chồng cũng có quyền nói chuyện”

Đây là thiệt tình suy nghĩ cho Hạ Hiểu Lan, không hề nói muốn ép khô tiền của Hạ Hiểu Lan.

Hạ Hiểu Lan cảm thấy ấm áp dễ chịu “Cháu biết mà, bảo đảm không tiêu lung tung!”

Đôi mắt Lưu Phân bắt đầu ngứa, Lưu Dũng và Lưu Phân vừa thu dọn hạt thóc, vừa nhỏ giọng nói:

“Chờ qua ngày mùa, Hạ Đại Quân khẳng định sẽ tới đây tìm hai mẹ con em, em cần phải tính toán trong lòng, cuộc sống hiện tại có bao nhiêu hi vọng? Đừng quá mềm yếu, lại ngoan ngoãn đi theo Hạ Đại Quân trở về!”

Lưu Phân lắp bắp, bị anh trai nói đến không dám ngẩng đầu.

Lưu Dũng kinh ngạc nói: “Sao, em thật đúng là muốn đi theo hắn trở về?”

Giọng điệu hận sắt không thành thép kia, qua hồi lâu Lưu Phân mới trả lời:

“Hiểu Lan sớm muộn gì cũng phải gả chồng, làm gì có đạo lí mẹ vợ tới ở nhà con rể, em lại không thể vẫn luôn ở tại nhà mẹ đẻ. Ca, khi đó em phải đi đâu?”

Không đi theo con gái, cũng không thể ở lại nhà mẹ đẻ, sợ thời gian dài sẽ khiến anh trai và chị dâu sinh hiềm khích, cũng sợ người trong thôn nói xấu.

Lưu Phân rất mê mang với tương lai của chính mình, cô không thể liên lụy con gái và anh trai.

“Mẹ, có phải mẹ còn luyến tiếc cha con, muốn quay về Hạ gia?”

Hạ Hiểu Lan không biết đã đứng phía sau Lưu Phân từ lúc nào.

Lưu Phân lắc đầu, rồi lại trầm mặc không nói, hiển nhiên không nghĩ trả lời vấn đề này.

Cô không luyến tiếc Hạ Đại Quân, nhưng đã nhẫn nhục chịu đựng quen rồi. Chỉ cần Hạ Hiểu Lan có thể sống tốt, dù bắt cô phải về Hạ gia thấp hèn cầu một ngụm cơm ăn, cô cũng có thể nhịn.

Hạ Hiểu Lan đã đoán được tâm tư của Lưu Phân.

Cũng may cô không phải thật sự 18 tuổi, gặp qua không ít người, mới có thể hiểu được băn khoăn của Lưu Phân.

Gả chồng?

Gả chồng đương nhiên là phải gả, đời trước chưa được cảm thụ vợ chồng hòa thuận, đời này khẳng định phải đi cảm thụ.

Nhưng nếu như gả chồng là phải từ bỏ Lưu Phân? Loại đàn ông đó, Hạ Hiểu Lan gả tới làm gì? Tầm mắt của cô còn không hẹp như vậy!

“Mẹ, hôm nay con kiếm lời hơn 20 khối, mẹ không biết được thị trường ở tỉnh Thương Đô sôi động thế nào đâu. Chờ con tích cóp đủ tiền, sẽ mua một căn nhà lầu ở Thương Đô, mang theo mẹ vào đó ở. Con rể tương lai của mẹ mà dám ghét bỏ mẹ? Chỉ xem tâm tình của ngài có tốt không, mới suy xét xem có cho hắn vào ở không!”

Mua phòng là tính toán lâu dài của Hạ Hiểu Lan.

Hiện tại ở tỉnh Thương Đô có khả năng vẫn chưa có các căn phòng thương phẩm chân chính, nhưng bây giờ đã là năm 83, khoảng hai năm nữa sẽ có.

*phòng thương phẩm: các căn phòng được xây dựng theo kiểu chung cư với mục đích bán.

Thương phẩm phòng sớm nhất của Hoa quốc xuất hiện vào lúc trung-hậu kỳ của thập niên 80.

Hạ Hiểu Lan nhớ rõ một vị khách hàng ở Thương Đô, bà ấy đã kể với cô rằng có mua một căn phòng thương phẩm đầu tiên ở đó, chỉ hơn 200 khối một mét vuông.

Phòng ở đó là muốn bán cho các công nhân viên chức, người bình thường là không có tư cách mua phòng. Nhưng chỉ cần bỏ ra nhiều tiền, sau đó nhờ vả một phen, vẫn có thể lấy được chỉ tiêu mua phòng trên tay người khác.

Hơn 200 khối một mét vuông, nếu đặt ở đời sau thì quả thật là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Mua một bộ phòng thương phẩm khoảng 100 mét vuông, tổng giá trị mới hơn hai vạn. Hiện tại Hạ Hiểu Lan không có hơn hai vạn, chẳng lẽ sau này cũng sẽ không kiếm được?

Hạ Hiểu Lan lần đầu tiên lộ ra tính toán sẽ dọn vào trong thành với người lớn, khiến Lưu Phân sợ ngây người.

“Nhưng chúng ta là hộ khẩu nông thôn mà”

Hộ khẩu nông thôn và hộ khẩu thành trấn khác biệt quá lớn.

Nhà xưởng tuyển công nhân, các loại đơn vị tuyển người, đều tuyển những người có hộ khẩu thành trấn. Hộ khẩu nông thôn thì chỉ có thể kiếm ăn trong đất, chỉ có 2 cách thoát khỏi hộ khẩu nông thôn.

Cách thứ nhất là dựa vào hôn nhân, cách thứ hai là dựa vào học tập.

Dựa vào hôn nhân cũng không ổn định, các gia đình viên chức bình thường chưa chắc đã có đủ năng lực để có thể dời hộ khẩu giúp con dâu! Nhưng chỉ cần giống Hạ Tử Dục, dựa vào thi đậu đại học là chắc chắn nhất, lập tức nhảy ra nông thôn, chắc chắn được trở thành người thành phố.

Làm người thành phố có bao nhiêu khó, dù Lưu Phân có tin tưởng Hạ Hiểu Lan, cũng không mơ tới chuyện này.

Nhưng thật ra Lưu Dũng nghe xong lại cảm thấy rất hứng thú.

“Dọn đi trong thành cũng được đó, không nhất định là Thương Đô, cũng không câu nệ có phải nhà lầu hay không, mua hai gian nhà trệt ở huyện thành cũng không tốn quá nhiều tiền”

Tỉnh Thương Đô có nhiều người như vậy, hai mẹ con Hạ Hiểu Lan dọn tới nơi đó, ai cũng không quen biết, sẽ không ai biết thanh danh của Hạ Hiểu Lan, con bé có thể dễ tìm đối tượng hơn.

Nghe thấy Lưu Dũng đều tán thành, Lưu Phân bán tín bán nghi:

“Thật sự có thể được?”

Hạ Hiểu Lan gật đầu thật mạnh nói:

“Con đã nói sẽ để mẹ sống những ngày nhàn nhã, đương nhiên có thể được!”

Mua phòng ở Thương Đô tính cái gì, nếu trong tay cô có tiền dư giả, sẽ học tập xào phòng ở giống như Ôn Châu, chạy đến kinh thành và Thượng Hải mua một đống nhà ở khi giá còn rẻ, khi giá phòng tăng cao thì chỉ cần ngồi đếm tiền là được.