Bình thường các lãnh đạo đi công tác mới ở phòng xép của nhà khách.
Những đơn vị có lợi nhuận không được tốt, thì dù là các lãnh đạo đi công tác cũng tiếc nuối ở phòng xép 15 khối một đêm.
Vì vậy phòng xép của nhà khách ở huyện An Khánh phần lớn thời gian đều để không, Chu Thành cùng Khang Vĩ ở chính là loại phòng xép này. Gạch màu nhũ vàng, gia cụ gỗ đặc màu đỏ thẫm, đèn sáng trưng, trong phòng còn đặt mộc chiếc TV 14 tấc.
Trương Nhị Lại chưa từng thấy căn phòng xa hoa như vậy, càng thêm đoán không ra lai lịch của Khang Vĩ cùng Chu Thành.
Công an bắt hắn tới phòng khách để làm gì?
Nếu không phải công an, thì sao trong tay bọn họ lại có súng, Trương Nhị Lại không thể hiểu nổi.
Hôm nay Chu Thành chạy ở bên ngoài một ngày, lúc vẫn ở cùng Hạ Hiểu Lan còn không cảm thấy, sau khi trở về liền thấy cả người dính đầy mồ hôi thật không thoải mái.
Anh nhìn bộ dáng đáng khinh kia của Trương Nhị Lại, nghĩ đến những lời đồn khó nghe kia, tâm tình càng trở nên không tốt.
Loại người này không xứng ngồi ghế, đừng làm bẩn ghế của nhà khách.
“Ngồi xổm chỗ đó, thành thật nói ra mọi chuyện”
Khang Vĩ mở quạt trần lên, xua tan chút không khí nóng.
Trương Nhị Lại liếʍ mặt nói:
“Đồng chí, tôi thật sư không biết phải nói cái gì, anh có thể nói rõ không?”
Chu Thành liếc mắt nhìn Khang Vĩ.
Khang Vĩ cũng đã nhận ra tâm trạng của Thành tử ca không thoải mái, nịnh nọt nói:
“Không phải chuyện của chị dâu tương lai sao, em lưu lại cho Thành tử ca làm chủ, tìm được tên bụi đời này liền chộp tới đây”
Trách không được Trương Nhị Lại không hiểu ra sao.
Chu Thành bị mấy chữ “chị dâu tương lai” trong lời nói của Khang Vĩ lấy lòng, châm một điếu thuốc, hướng về phía Trương Nhị Lại gật đầu:
“Nói một chút đi, chuyện của Hạ Hiểu Lan là như thế nào?”
Hỏi thăm Hạ Hiểu Lan?
Tâm tư của Trương Nhị Lại bắt đầu chuyển động nói:
“Hai vị cũng muốn tham gia sao? Cô ta rất là dâʍ đãиɠ, rất dễ tới tay, cánh tay trắng”
Nhắc tới Hạ Hiểu Lan, liền nhắc tới chỗ đắc ý nhất của Trương Nhị Lại.
Khuôn mặt hắn hớn hở, chỉ kém quơ chân múa tay, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Chu Thành đá ngã ngửa ra. Một chân này của Chu Thành dùng lực rất mạnh, Trương Nhị Lại bị đá vào góc tường, nửa ngày không động tĩnh.
Vẻ mặt Chu Thành tràn đầy lệ khí, túm chặt tóc của Trương Nhị Lại, kéo đầu hắn lên.
Trương Nhị Lại đầy mồm là máu, đến cả sức lực giãy giụa cũng không có, một chân kia của Chu Thành chắc đã khiến nội tạng của hắn bị thương.
“Hiện tại đã thành thật chưa? Tôi chỉ nghe lời nói thật, nếu dám nói láo, đừng trách tôi sẽ không cho cơ hội thứ hai”
Nói khoác lác sẽ chết sao?
Trước kia Trương Nhị Lại sẽ không tin, ai cũng nói hắn có một chân với Hạ Hiểu Lan, hắn rất là nở mày nở mặt.
Đương nhiên gần đây nghiêm đánh, hắn không thể chủ động nói khoác trước mặt mọi người. Nhưng khi người khác hỏi hắn, hắn liền cười dâʍ đãиɠ hai tiếng, khiến mọi người đều phải hâm mộ hắn.
Hiện tại Trương Nhị Lại mới biết được, thì ra nói khoác lác sẽ chết người.
Hắn khóc khiên nước mắt nước mũi đều rơi ra:
“Tôi, tôi nói thật, tôi căn bản không chạm qua Hạ Hiểu Lan!”
Chu Thành vẫn không buông bàn tay đang túm tóc hắn ra: “Không có lửa làm sao có khói, lời đồn đãi của 2 người đều truyền khắp nơi, chắc chắn có nguyên nhân. Nói đi?”
Ánh mắt Trương Nhị Lại né tránh, không chịu nói.
Chu Thành hung hăng đập đầu của hắn xuống mặt đất, “răng rắc” một cái, lập tức lên đạn cho khẩu sủng, bộ dáng hung ác kia, sẽ thật sự chó hắn ăn một viên đạn.
Trương Nhị Lại lập tức sỡ hãi nói:
“Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ, tôi nói, tôi đều nói! Hạ Hiểu Lan rất xinh đẹp, hai năm trước tôi tới thôn Thất Tỉnh để thăm người thân, liếc mắt một cái liền coi trọng cô ta, lúc ấy tôi chỉ đùa giỡn cô ta vài câu, thì cái tên thanh niên trí thức họ Vương kia đã ra mặt cho Hạ Hiểu Lan. Sau đó tôi cũng không có cơ hội tiếp xúc với Hạ Hiểu Lan, chỉ là thỉnh thoảng đi dạo ở thôn Thất Tỉnh, nhưng Hạ Hiểu Lan đanh đá, tôi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Sau đó……”
Trương Nhị Lại ấp a ấp úng, Khang Vĩ lấy ghế muốn đập hắn, Trương Nhị Lại liền bất chấp tất cả:
“Sau đó có người ném vào cửa sổ nhà tôi một tờ giấy, nói Hạ Hiểu Lan hẹn tôi đi gặp mặt, còn nói trong lòng Hạ Hiểu Lan thích tôi, chính là tôi không làm việc đàng hoàng, sợ người trong nhà không đồng ý hôn sự, liền, khiến cho tôi cùng Hạ Hiểu Lan gạo nấu thành cơm trước!”
Trương Nhị Lại cũng là bị đánh sợ, dứt khoát nói ra toàn bộ.
Nói tới đây, Trương Nhị Lại cũng tức giận “Kết quả tôi đi tìm Hạ Hiểu Lan, cô ta lại không thừa nhận chuyện tờ giấy, còn mắng tôi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi kéo lấy cô ta không bỏ, cái tên họ Vương kia lại chạy tới phá hỏng chuyện tốt của tôi! Nghe bọn họ cãi nhau, tôi mới biết được thì ra tên họ Vương kia chính là đối tượng của chị họ Hạ Hiểu Lan, hắn nói với Hạ Hiểu Lan, cái gì mà rất thất vọng linh tinh, chắc hẳn hai người kia cũng có một chân!”
Chính mình không chiếm được tiện nghi, lại bị người khác giành trước, Trương Nhị Lại rất tức giận.
Hơn nữa Hạ Hiểu Lan có quan hệ không rõ ràng với anh rể tương lai, lại vẫn giả bộ làm trinh tiết liệt nữ trước mặt hắn, Trương Nhị Lại càng nghĩ càng cảm thấy không phục.
Mà dần dần, khắp nơi đều truyền ra tin đồn hắn vả Hạ Hiểu Lan lăn đống cỏ khô, khi có người hỏi Trương Nhị Lại, hắn chỉ nở nụ cười dâʍ đãиɠ mà không phủ nhận, mọi người liền tưởng chuyện này là thật.
Khiến tin đồn càng truyền càng mạnh, Trương Nhị Lại nghe nói nghiêm đánh cũng rất sợ, nhỡ may Hạ Hiểu Lan tới đồn công an tố cáo hắn thì sao?
May mắn nhà họ Hạ không có ai ra mặt cho Hạ Hiểu Lan cả, Hạ Hiểu Lan vậy mà cũng luẩn quẩn trong lòng đâm tường.
Trương Nhị Lại tận lực khiến cho chính mình thật vô tội, lại không quên hắt nước bẩn lên người Hạ Hiểu Lan, nói cô có một chân với anh rể tương lai, càng bôi xấu Hạ Hiểu Lan, tình huống liền càng có lợi cho hắn hơn.
Trương Nhị Lại bị đánh đến sưng cả mắt, trộm nhìn biểu tình của Chu Thành.
Lời nói của hắn đến Khang Vĩ đều không tinh, chứ đừng nói tới Chu Thành.
Hạ Hiểu Lan bỏ mặc Thành tử ca không nhào lên, lại đi câu dẫn Trương Nhị Lại? Lăn mẹ ngươi, nói dối cũng cần chiếu gương xem lại mặt mình?!
Tờ giấy khẳng định không phải do Hạ Hiểu Lan đặt trên cửa sổ nhà Trương Nhị Lại.
Khang Vĩ hiểu ra, ở giữa có người phá rối, mục tiêu chính là huỷ hoại Hạ Hiểu Lan.
“Thành tử ca……”
Khang Vĩ rất ngượng ngùng.
Chu Thành không so đo với Khang Vĩ, cười lạnh hai tiếng hỏi Trương Nhị Lại:
“Cái tay nào chạm vào cô ấy?”
Trương Nhị Lại run rẩy phủ nhận: “Thật sự không chạm qua, tôi chỉ kéo hỏng một cái tay áo của cô ta”
Hạ Hiểu Lan bị một người hèn hạ như này bức cho phải đâm tường, Chu Thành rất tức giận, ngược lại cười ra tiếng.
“Rất tốt!”
Khang Vĩ thật sự sợ Chu Thành sẽ một súng kết liễu Trương Nhị Lại, vội nói:
“Ca, đừng xúc động, ở đây không thể gϊếŧ người. À, không, chỗ nào cũng không được gϊếŧ người, xử lí tên này có nhiều cách, cần gì phải làm mình bẩn tay?”
“Giao cho đồn công an đi, nghiêm đánh đã đủ cho hắn chịu!”
Trương Nhị Lại sợ hãi, hắn cũng đoán được một chút, chắc là Hạ Hiểu Lan đã leo lên được một người đàn ông lợi hai, hai người trước mắt chính là muốn thay Hạ Hiểu Lan trút giận. Giao cho đồn công an? Vậy thì hắn nhất định phải chết.
Trương Nhị Lại sợ hãi vội nói:
“Nếu đưa tôi đi gặp công an, vậy thì thanh danh chiếc rày rách của Hạ Hiểu Lan sẽ trở thành thật sự, tôi nhất định gặp người liền sẽ nói với họ về chuyện trên giường với cô ta!”
Chu Thành kéo một chiếc rương ở dưới gầm giường ra, mở ra thì bên trong chứa đầy tiền.
Anh lấy ra mấy cục tiền nhét vào trong lòng ngực của Trương Nhị Lại, Trương Nhị Lại còn tưởng rằng là tiền bịt miệng.
Phát tài rồi, mấy cục này chắc phải được mấy ngàn khối, vậy mà Chu Thành lấy số tiền này rất nhẹ nhàng, có thể thấy được chắc là trong rương còn rất nhiều tiền!
Trương Nhị Lại là người được một tấc lại muốn tiến một thước, còn chưa mở miệng để đòi nhiều tiền hơn, câu nói tiếp theo của Chu Thành đã đem Trương Nhị Lại đánh vào địa ngục:
“Tiểu Vĩ, bảo nhà khách gọi điện thoại cho đồn công an, chúng ta bắt được một tên trộm tiền công”