Vóc người Lưu Phân nho nhỏ, nói chuyện căn bản không có uy hϊếp lực, nhưng ai cũng biết Lưu Phân lúc này không hề nói giỡn!
Con thỏ nóng nảy muốn cắn người.
Lưu Phân là 1 con thỏ mẹ đã bị bức đến vách núi, nếu cô lui 1 bước, thì người rơi xuống vách núi đầu tiên chính là đứa con gái Hạ Hiểu Lan của cô, sao cô có thể lui?
Hạ Đại Quân che lại bụng bị đâm đau, tức giận nói:
“Cái mụ đàn bà này có phải điên rồi hay không!”
Lưu Phân che ở trước mặt Hạ Hiểu Lan, đúng là có chút điên rồi.
Hạ Đại Quân nắm chặt nắm tay, nhưng vẫn không đánh xuống được. Hắn một quyền là có thể đánh nghiêng Lưu Phân, nhưng sau khi đánh nghiêng thì sao?
Hạ Đại Quân bỗng nhiên có chút sợ.
Ánh mắt con gái Hạ Hiểu Lan nhìn hắn lạnh như băng, không hề có độ ấm.
Ánh mắt của Lưu Phân là oán hận cùng sợ hãi.
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Hạ Hiểu Lan bỏ kéo xuống, tiến lên ôm lấy đầu vai Lưu Phân.
Dù người nữ nhân này có yếu đuối cùng khϊếp đảm đến đâu, tại một khắc vừa rồi, đã là vô cùng dũng cảm. Lưu Phân che chở Hạ Hiểu Lan, khiến cho Hạ Hiểu Lan cảm nhận được tình thân mà đời trước cô mong mà không có. Chỉ bằng điểm này, chẳng sợ Lưu Phân lại thiếu hiểu biết, lại khϊếp đảm, Hạ Hiểu Lan đều không thể bỏ mặc mẹ.
Lưu Dũng hung hăng nhổ một ngụm nước bọt:
“Thằng cho, nhà họ Hạ các người không có lấy một ai là người tốt, không muốn vợ và con gái, cháu ngoại gái của tao còn phải ăn vạ nhà các người xin chút cơm ăn sao? Hôm nay Lão tử đặt lời nói ở nơi này, sau này Hiểu Lan sẽ không còn quan hệ với Hạ gia nữa.”
Hạ Hiểu Lan 18 tuổi, đã là một người trưởng thành.
Nông thôn tuy rằng tin tức bế tắc, không khí bảo thủ, nhưng hoàn cảnh chung của xã hội lại là cổ vũ nữ nhân tự lập,
Khẩu hiệu “Phụ nữ có thể đỉnh nửa bầu trời” là do thủ trưởng nói ra.
Hạ Hiểu Lan muốn dọn ra ngoài sống một mình, nhiều lắm sẽ bị đàm tiếu, sẽ không vi phạm pháp luật. Càng không giống như xã hội cũ, còn cần người trong dòng họ đồng ý.
Cái thanh danh này, vốn dĩ Hạ Hiểu Lan đã không có!
Hạ Hiểu Lan cường ngạnh lôi kéo Lưu Phân rời đi.
Không phải Lưu Phân luyến tiếc đi, mà là trong ánh mắt Lưu Phân tràn đầy địch ý, tình hình vừa rồi đã thật sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới người nữ nhân mềm yếu này.
Hạ Hiểu Lan lại đi tới trước mặt bác cả Hạ Hồng Binh:
“Những gì Tử Dục tỷ làm với cháu, tương lai cháu sẽ làm rõ ràng”
Thi đậu đại học cũng không có gì ghê gớm.
Sinh viên ở 83 năm rất quý giá, nhưng Hạ Hiểu Lan đời trước lại không phải thất học.
Những tri thức trong sách vở cô cũng đã quên mất hơn nửa rồi. Chờ cô sắp xếp lại cuộc sống, cũng đi thi đại học xem sao.
Hạ Hồng Binh không tự chủ được buông Lưu Dũng ra.
Bộ dáng của Hạ Hiểu Lan rất dọa người, không la lối khóc lóc như trước kia, lại cho người ta cảm giác không được phép xúc phạm.
Đó là đương nhiên, đời trước Hạ Hiểu Lan tốt xấu gì cũng lăn lộn lên làm quản lý cao cấp của 1 công ty đa quốc gia, liền tính là so la lối khóc lóc, Hạ Hiểu Lan kiến thức rộng rãi, cũng sẽ khóc lóc cao cấp hơn người nhà họ Hạ.
Cô cầm kéo trong tay, có thể đặt lên trên cổ của chính mình, cũng có thể tùy thời thọc người khác một đao.
Trong tình huống bình thường, Hạ Hiểu Lan nguyện ý dùng trí lực giải quyết vấn đề mà không dùng bạo lực.
Bởi vì cô cực cực khổ khổ mới đạt được thành công, tại sao phải lấy ngọc thạch đi đâm vào gạch ngói không đáng giá tiền?
Nhưng hiện tại cô cũng không phải là cái gì quý trọng ngọc thạch, ít nhất người khác xem cô như một người có thể tùy ý khinh nhục.
Nếu là không tàn nhẫn một chút, chẳng phải ai cũng có thể dẫm cô một chân hay sao!
Hạ Hiểu Lan lớn lên kiều mị, bỗng nhiên nghiêm mặt lạnh lùng, Hạ Đại Quân cũng không rõ vì sao lại sợ nàng. Còn trơ mắt nhìn 3 người Hạ Hiểu Lan đẩy xe đạp, biến mất ở cửa thôn Đại Hà.
Những bà tám vừa rồi bị dọa sợ lại lập tức nhảy ra châm ngòi:
“Đại Quân, sao không đánh cho nó 1 trận?”
“Không tôn trọng trưởng bối, chính là đồ mất dạy!”
“Anh vợ cậu đây là phát tài sao, tự tin thay vợ cậu làm chủ, liền đứa con trai cũng chưa sinh, cũng chỉ có Đại Quân phúc hậu nên không chê.”
“Mẹ cậu thật sự bị tức đến bị bệnh à?”
“Hiểu Lan cũng quá kỳ cục, hở 1 tí là lại đòi chết đòi sống?”
Những thanh âm này làm ồn ào đến mức Hạ Đại Quân không thể tự hỏi, cố tình đại ca Hạ Hồng Binh của hắn cũng đi tới thở dài nói:
“Anh nghe Hiểu Lan nói như vậy, đó là hận luôn cả Tử Dục, nha đầu này chẳng phân biệt tốt xấu, Tử Dục cũng chưa tức giận với nó, nó thì… Ai, không nói những chuyện phiền lòng này, chúng ta mau vào xem mẹ như thế nào!”
Hạ Đại Quân nghe vài câu của đại ca, rất là hổ thẹn, quả thực không dám ngẩng đầu.
Hạ Đại Quân chạy tới trong phòng bà Hạ để hầu hạ, Vương Kim Quế kéo chồng sang một bên, nói chuyện căn phòng của Hạ Hiểu Lan.
Chưa nói Lưu Phân có trở về hay không, đã cãi nhau to như vậy, với tính tình kia của Hạ Hiểu Lan hẳn là sẽ không quay lại.
Vương Kim Quế muốn chiếm lấy cái phòng kia, cả nhà họ Hạ cùng ở trong một căn nhà, chỗ ở không nhiều lắm.
Hạ Hồng Binh đi vào nhà hỏi han mẹ già “Bị bệnh trên giường” vài câu, chỉ có đứa em thứ 2 mới tin là mẹ bị bệnh thật, Hạ Hồng Binh biết là giả, nhưng sao hắn phải vạch trần? Chỉ có như vậy, nhị đệ mới có thể áy náy, mới có thể nghe lời mẹ nói, mới có thể tiếp tục giúp trong nhà kiếm tiền.
Trừ bỏ cái chày gỗ Hạ Đại Quân, 2 anh em còn lại đều có tính toán của riêng mình.
Vợ của Hạ Hồng Binh là Trương Thúy cũng ở trong phòng trông nom mẹ chồng, thỉnh thoảng nói hai câu nhẹ nhàng bâng quơ đã khơi dậy lửa giận trong lòng Hạ Đại Quân, hận không thể bắt đứa con gái bất hiếu là Hạ Hiểu Lan trở về đánh no đòn.
Trương Thúy thấy đã đốt hỏa không sai biệt lắm, liền đi ra khỏi phòng, thừa dịp không có ai, mới than thở với Hạ Hồng Binh vài câu:
“Con nha đầu thối kia chạy theo cậu nó rồi, Tử Dục bảo chúng ta phải trông chừng nó mà”
Hai vợ chồn Trương Thúy cùng Hạ Hồng Binh có con trai, nhưng Hạ Tử Dục có tiền đồ nên hai vợ chồng tôn sùng lời nói của con gái như thánh chỉ.
Hạ Hồng Binh áp lực lửa giận:
“Cô còn không biết xấu hổ mà nói, không phải nói Hiểu Lan bị đập vỡ đầu, mắt thấy không sống nổi sao? Tôi nghe được tin tức còn cố tình kéo dài hai ngày, giờ trở về lại thấy nó tung tăng nhảy nhót đi theo Lưu Dũng!”
Tử Dục nói không sai, Hạ Hiểu Lan rất ích kỷ, khẳng định sẽ hận cả nhà hắn.
Nhưng Vương Kiến Hoa thích Tử Dục, đó là bởi vì Tử Dục ưu tú, Hạ Hồng Binh cũng không cảm thấy chính mình làm sai cái gì.
Hắn nghe con gái, Hạ Tử Dục nói về sau Vương Kiến Hoa sẽ có tiền đồ lớn, vậy thì không thể nhường cho Hạ Hiểu Lan được. Cháu gái sống tốt, chẳng lẽ hắn làm bác còn có thể thơm lây? Đương nhiên vẫn nên để con gái sống tốt, lúc đó hắn mới thật sự được cậy nhờ!
Những chuyện trong thôn Đại Hà đã tạm thời bị Hạ Hiểu Lan ném tại sau đầu.
Nhà mẹ đẻ của Lưu Phân ở thôn Thất Tỉnh, cách thôn Đại Hà Thôn 3 tiếng đi đường, một cái ở phía đông của huyện An Khánh, một cái ở phía Tây Nam.
Ông ngoại và bà ngoại của Hạ Hiểu Lan thời trẻ chạy nạn đến thôn Thất Tỉnh của huyện An Khánh, qua đời cũng rất sớm, ném xuống ba đứa con trong nhà, không có thân thích chiếu cố, dù khi Lưu Dũng còn trẻ lại không làm việc đàng hoàng, nhưng vẫn nuôi lớn 2 em gái, dì nhỏ của Hạ Hiểu Lan đã gả tới huyện kế bên, ngày thường cũn rất ít đi lại.
Lưu Dũng đến hơn ba mươi tuổi mới lấy được vợ, sinh đứa con trai cũng chính là tiểu biểu đệ của Hạ Hiểu Lan, năm nay mới 6 tuổi, xem như dòng độc đinh của Lưu gia. Lưu Dũng mang theo 2 mẹ con Hạ Hiểu Lan quay về thôn Thất Tỉnh. Lúc này, trời đã tối đen nên cũng không khiến cho người trong thôn chú ý.
Mợ của Hạ Hiểu Lan là Lý Phượng Mai không ngủ được, ôm hài tử vẫn chờ ở nhà chính.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, chạy nhanh tới mở cửa:
“Đã trở lại rồi, 2 mẹ con Hiểu Lan như thế nào rồi?”
Lưu Dũng bước dịch sang 1 bên, Hạ Hiểu Lan tiến lên kêu mợ.
“Nghe nói cháu đυ.ng đầu vào cột, thiếu chút nữa hù chết mợ, cố tình biểu đệ người lại phát sốt, mợ không rời đi được. May mắn cháu không có việc gì!”
Vì không có kịp thời đi thăm Hạ Hiểu Lan, lúc Lưu Dũng trở về còn cãi nhau một trận to với Lý Phượng Mai.
Lý Phượng Mai có chút ủy khuất, càng nhiều là sợ hãi. Nếu Hạ Hiểu Lan thực sự xảy ra chuyện gì, Lưu Dũng khẳng định không để yên cho bà.
Thấy Hạ Hiểu Lan không sao, Lý Phượng Mai vội giải thích.
Hạ Hiểu Lan không phải người không biết tốt xấu, mợ không thể so với cậu, vốn dĩ liền không có quan hệ huyết thống, với cả ai mà chả quan tâm con ruột hơn? Giống như Hạ Đại Quân yêu thương cháu gái hơn chỉ là số ít mà thôi.
“Mợ, cháu không có việc gì, Đào Đào đã khá hơn chút nào chưa?”
Đào Đào chính là tiểu biểu đệ của Hạ Hiểu Lan, hài tử đang được Lý Phượng Mai ôm trong lòng.
Lưu Dũng không kiên nhẫn nói:
“Vào nhà rồi nói chuyện, tiểu muội cũng tới, nó với Hiểu Lan về sau sẽ ở đây.”
Lúc này, Lý Phượng Mai mới phát hiện, Lưu Phân lẳng lặng đi theo phía sau Hạ Hiểu Lan. Trên xe đạp cũng có rất nhiều hành lý. Trong đầu Lý Phượng Mai đầy nghi vấn, mang quá nhiều đồ vật, nhìn không giống như là về nhà mẹ đẻ ở vài hôm.
Đây là hoàn toàn rời khỏi Hạ gia sao?