Giữa phòng tắm là một cái bể lớn cực lớn điêu thành từ tinh thạch, mặt trên có khắc trận pháp dẫn nước, có thể đưa nước suối từ nơi gần đó về, Mạc Thiên Liêu mở trận pháp ra, trong bể rất nhanh tràn ngập nước suối trong veo, nước này chính là nước tuyết tan từ trên núi cao, còn bốc khí lạnh.
Đặt Thanh Đồng xuống giường mềm bên cạnh ao, Mạc Thiên Liêu ấn xuống đá Hỏa Vân màu đỏ khảm ở cạnh bể, không bao lâu, nước trong bể liền nóng lên. Khắp nơi trong thuỷ tinh cung đều là trận pháp, tiên khí bình thường đều dựa vào linh thạch vận chuyển, bao gồm trận pháp nấu nước này, cũng dựa vào lúc Mạc Thiên Liêu đi vào khảm mấy viên linh thạch thượng phẩm mà có thể hoạt động.
Thanh Đồng ngồi ở trên giường mềm, hiếu kỳ đánh giá chung quanh.
Thái Thủy bay đến, biến thành một cọng cỏ đuôi chó, phất qua phất lại:“Tui tính một chút, này cung điện một ngày nhắm chừng hao phí ba viên linh thạch thượng phẩm.”
Cỏ đuôi chó màu đồi mồi, một thân đầy kim châm chia chỉa cứng rắn, thoạt nhìn chơi chẳng vui, Thanh Đồng nháy mắt đã đóng băng nó lại.
“Á……” Trong cơ thể bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, Thanh Đồng nhịn không được một tay đè ngực, khom người xuống.
“Thanh Đồng!” Mạc Thiên Liêu quay đầu định ôm y, nhìn thấy y như vậy hoảng sợ, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn y,“Sao thế? Đau hả?”
Trận đau đớn kia qua đi, Thanh Đồng buông tay ra, lắc lắc đầu. Nội thương chưa lành, đan điền lại vừa chữa trị, rất là yếu ớt, vận dụng chân nguyên gợi ra đau đớn, là chuyện thường.
Mạc Thiên Liêu cũng nhìn ra, đau lòng hôn hôn trán y:“Trước lúc thương thế khỏi hẳn, không cho vận dụng Chân Nguyên nữa.” Tu sĩ đến kỳ hóa thần, linh lực sẽ thông qua đan điền chuyển hóa thành chân nguyên, không thể vận dụng chân nguyên, nghĩa là Thanh Đồng giờ đây giống như phàm nhân vậy, không thể đánh nhau cũng không thể phi hành.
Tu chân giới khắp nơi đều là nguy hiểm, lần này chuyện ở Lưu Vân Tông lại khó có thể giải quyết êm đẹp, đi ra ngoài liền tránh không được phát sinh xung đột. Mạc Thiên Liêu ban đầu vốn định về tông môn sớm một chút, lập tức thay đổi chủ ý, quyết định ở lại Tuyết Sơn thêm mấy ngày, chờ mèo trong lòng hắn khôi phục thân thể lại nói, bên tông môn dù sao cũng có Thiên Lang chân nhân ứng phó.
“Hắt xì!” Trong Ốc Vân Tông, Thiên Lang chân nhân hắt xì một cái thật lớn.
“Phụ thân, mũi ngài rất nhạy cảm, đừng tới gần hoa.” Một thiếu niên mặc đạo bào đen trắng giao nhau đi tới, lấy đi hoa cúc trước mặt Thiên Lang.
“Ấy ấy, đừng nha, ta muốn lấy nó pha trà.” Thiên Lang đoạt hoa cúc lại, đây là nguyệt hạ cúc mà môn phái nhỏ phía dưới vừa dâng lên, nghe nói có chứa tinh hoa ánh trăng.
“Pha trà cũng cần phải phơi khô trước, phụ thân.” Mặt sói con không chút thay đổi đoạt hoa cúc lại, cầm ra phơi nắng.
Thiên Lang giật giật khóe miệng, đứa con này thật sự là càng ngày càng không đáng yêu. Mới hồi trước còn là cục bông nhỏ mềm mềm đáng yêu, sao giờ lại biến thành như vậy? Lúc về phải đi hỏi sư tôn, mấy năm nay dạy dỗ thằng nhóc này như thế nào.
Nước ao ấm áp, có đôi chút nóng, vừa vặn có thể xoa dịu thân thể mỏi mệt.
Thanh Đồng khẽ thở dài một tiếng, tựa vào người Mạc Thiên Liêu không động đậy. Mạc Thiên Liêu nhếch nhếch môi cười, múc nước tắm rửa cho mèo nhà mình.
Trên da thịt trắng nõn, phủ đầy điểm hồng, từ cổ vẫn trải dài xuống nơi nào đó không thể nói, Mạc Thiên Liêu nhìn nhìn một hồi trong lòng nóng lên, bàn tay đang xoa xoa nhịn không được tăng thêm vài phàn lực.
“Ưm……” Cũng không biết chạm đến nơi nào, Thanh Đồng đột nhiên hừ một tiếng, đôi chân thon dài nhúc nhích một chút, làm nổi lên một mảng bọt nước.
Tiếng hừ nhẹ ngọt lịm trêu chọc đầu tim, Mạc Thiên Liêu cảm giác cổ họng ngứa, nhịn không được cúi đầu, liếʍ liếʍ điểm đỏ trên cổ y.
Thanh Đồng vươn tay đập hắn:“Ta muốn tắm rửa!”
“Đây không phải đang tắm rửa sao?” Mạc Thiên Liêu cười nói, động tác trên tay không ngừng, chăm chú cho tẩy rửa cho y.
“Đau!” Thanh Đồng đột nhiên nhíu mày, một tay đẩy hắn ra, nhưng bởi vì vừa rồi là ngồi ở trên đùi Mạc Thiên Liêu, một cú đẩy này khiến bản thân ngã vào trong nước, đôi tai lông trên đỉnh đầu cũng bị làm ướt, mềm mềm nằm rạp xuống trên đầu, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng lại ôm lấy người, giúp y lộn ngược lỗ tai lại:“Nước có vào trong tai hay không?”
Vừa định nói không có, Thanh Đồng đột nhiên sửng sốt, nâng tay sờ sờ đầu, phát hiện đỉnh đầu có hai cái lỗ tai, nhất thời đen mặt, nhấp hai phát, lại hưu một tiếng thu về, biến mất không thấy.
“Thu về làm chi, nơi này lại không có người bên ngoài.” Mạc Thiên Liêu giương mắt nhìn y.
Thanh Đồng không để ý tới hắn, lui đến bên cạnh ao tự mình tắm.
“Vừa rồi làm đau em?” Mạc Thiên Liêu bơi qua, ôm bảo bối mèo lại, hơi hơi nhíu mày, hắn vốn muốn giúp Thanh Đồng thanh lý mấy thứ gì đó còn lưu lại trong thân thể y, vừa mới đưa một khớp ngón tay vào y đã kêu đau, theo lý thuyết mấy thứ kia còn ở bên trong, không nên chật như vậy.
Không để ý mèo trong lòng đang cào, Mạc Thiên Liêu lại duỗi tay tới sờ sờ, bên ngoài rất là khô mát, cái gì cũng không có, xoa xoa một lát, nương theo nước chậm rãi đưa một ngón tay vào trong dò xét, bên trong cũng là giống nhau. Không khỏi trừng mắt nhìn:“Ở đâu rồi?”
Thanh Đồng nâng tay cho hắn một vuốt, chất lỏng của bất tẫn mộc chứa đầy lực sinh sôi mạnh mẽ, đối với những sinh linh khác là bảo vật khó có được, thân thể y cũng không ngoại lệ, đương nhiên sẽ hấp thu hết không thừa một giọt, bằng không nội thương của y cũng sẽ không tốt được nhanh như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng mèo nhà mình thẹn quá thành giận, Mạc Thiên Liêu thông minh hẳn ra, thức thời ngậm miệng, ôm sư tôn đang phát giận vào trong lòng trấn an. Nói như thế, nếu muốn trị tốt nội thương cho sư tôn, chỉ cần song tu thêm vài lần là được. Nghĩ đến đây, nhịn không được lộ ra một nụ cười đáng khinh.
Đêm qua là lần đầu tiên nếm được hương vị sư tôn, mỹ vị như vậy khiến người muốn ngừng mà không được, nếu không phải bận tâm thương thế của Thanh Đồng không dám tham hoan, sợ là mười ngày nửa tháng cũng dừng không được. Nay xem ra……
Thanh Đồng cảm giác được ánh mắt Mạc Thiên Liêu không quá đúng, nâng tay, đập xuống khuôn mặt tuấn tú đang đưa lại gần, khiến mặt hắn đầy nước.
Hai người ở trong bồn tắm chơi đùa một lúc lâu sau, mãi đến khi Thanh Đồng không muốn chơi, Mạc Thiên Liêu mới ôm y đi ra, lau khô thân mình, dùng khăn bố lớn bao ôm về trên giường, cẩn thận hong khô tóc cho y. Thanh Đồng tựa trên đùi hắn, phát ra thanh âm khò khè thoải mái.
“Trên Tuyết Sơn này nên có thỏ hoặc là hươu lông dài, có muốn ăn hay không, hay ăn thứ gì khác? Đợi một lát ta đi ra ngoài xem xem.” Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng sờ mái tóc dài trắng tuyết mềm mại, Thanh Đồng mệt mỏi, không muốn cùng hắn song tu, tuy rằng hắn rất ham, cũng chỉ đành chịu đựng, tìm chuyện khác làm.
“Ừ.” Thanh Đồng lên tiếng, chậm rãi khép mắt lại.
Bỏ người vào trong ổ chăn đắp tốt rồi, Mạc Thiên Liêu hôn hôn trán y, triệu Thái Thủy lại, đi ra cửa săn thú.
Thuỷ tinh cung là một tiên khí, chỉ cần mở ra, cho dù là tu sĩ hóa thần cũng phá không được, rất là an toàn. Đợi khi Mạc Thiên Liêu ra ngoài rồi, Thanh Đồng mở mắt ra, xuyên qua vách tường trong suốt, ngẩn ngơ nhìn thân ảnh đen tuyền trong tuyết kia, chậm rãi vùi nửa bên mặt vào trong chăn.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Sư tôn: Quan hệ vì sao đột nhiên thay đổi? Có chút không thích ứng được.
Thợ Mộc: Hồi trước chúng ta là quan hệ gì?
Sư tôn: Mèo cùng bàn cào
Thợ Mộc: Còn bây giờ thì sao?[ trưng ra tấm lưng đầy chữ điền ]
Sư tôn: Sư tôn cùng bàn cào
Thợ Mộc: Em xem, đâu có đổi.
Sư tôn:……