Mang thai mười tháng.
Mạnh Tri nhìn cái bụng vốn bằng phẳng của mình càng ngày càng lớn như trái bóng, lớn đến nỗi cô cúi đầu còn chẳng nhìn thấy chân mình đâu.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã bị lời nói của Thẩm Hàn Tế lừa rồi.
Bị anh hai ba lời dỗ của anh liền vui vẻ mà đồng ý sinh con, gặp trưởng bối kết hôn làm luôn một mạch, thời gian đến một hơi còn không dám thở. Sau đó đợi đến lúc cô yên tĩnh nghĩ lại, đứa nhỏ trong bụng đã biết động rồi.
Lại đến mùa tựu trường, Mạnh Tri trừng mắt nhìn bạn bè của mình bước vào năm ba. Mỗi ngày làm bài học chuyên ngành đến tối mắt tối mũi, trên trang bạn bè cũng rất sôi động. Chỉ có cô, không ai
nhà vừa ăn táo vừa xem “Chú heo nhỏ Bội Kỳ”.
Đến cả Thẩm Hàn Tế cũng bận quên trời đất.
Anh đã sớm học xong đang tìm việc làm. Mỗi ngày đều gõ gõ đánh đánh một đống code cô không hiếu trên máy tính.
Mạnh Tri có hơi ấm ức. Mỗi ngày đều ăn uống chơi bời, tìm không thấy giá trị bản thây trong lý luận của Maslow.
Thế là thiếu phụ ấm ức chuẩn bị trả thù xã hội.
Lại một đêm trôi qua, Mạnh Tri xem xong chương trình yêu thích, nhìn sang đèn phòng sách vẫn sáng.
Thẩm Hàn Tế đã mấy ngày bận đến đêm khuya rồi.
Lần nào cô cũng đi ngủ mới thấy anh làm xong. Sau đó rón ra rón rén vào phòng, ôm cô đang ngủ mê man vào lòng mà ngủ.
Ngủ rồi mới chạy lại ôm cô, cô như vậy có khác gì một người chiếm một phòng đâu?Mạnh Tri nhún nhún mũi, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra, cười đi đến cạnh bàn Thẩm Hàn Tế, ngọt ngào nói: “A Thẩm, tối như vậy mà vẫn còn làm à.”
Thẩm Hàn Tế thấy cô bước vào có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên: “Em còn chưa ngủ?” “Em ngủ không được.” Mạnh Tri lè lưỡi một cái.Thẩm Hàn Tế ngồi trên ghế, một tay vòng qua eo cô, hôn lên sân cái bụng hơi nhô lên của cô một cái, sau đó thu dọn văn của lô kiện tắt máy tính: “Đi thôi, hôm nay ngủ sớm.” Đã mấy ngày anh không được ôm cô nói chuyện rồi, nhìn cô từ từ yên ổn ngủ trong lòng nhà anh liền có chút hoảng sợ.
Hai người về phòng ngủ, Mạnh Tri liền đi tắm.
Trong nhà rất nóng, trong phòng tắm bởi vì cô mang thai cho nên cố ý trải thêm tấm thảm cho đỡ trơn. Mạnh Tri tắm xong, còn chưa mang áo quần, lấy tay lau đi hơi nước trên mặt gương, cũng không thấy xấu hổ mà soi gương xoay một vòng.
Cô nhìn bán thân mình trong gương. Ờ, tay chân vẫn thon gọn như cũ, hình như chẳng khác gì so với lúc chưa mang thai.
Ngoài việc trên bụng có nhô lên một cục thịt, giống như hôm nào đó ăn cơm quá no mà thôi.
Mạnh Tri lau đi những vệt nước trên cơ thể, lấy dây chun buộc mái tóc còn ướt ra sau đầu, để lộ ra cái cổ thon dài, sau đó lại tìm áo sơ mi trắng mà mình đã chuẩn bị trước đó mang vào.
Là sơ mi của anh, hơn nữa chỉ mang áo sơ mi của anh thôi.
Áo sơ mi rộng thùng thình, vừa hay lại che được cái bụng đang hơi nhô lên của cô. Phía trên tay áo dài một đoạn, mà phía dưới lại vừa che lấp đến mông cô, để lộ ra dôi chân trắng ngần thẳng tắp của cô.Mạnh Tri chân trần mà bước lên sàn, hai chân khép lại, mặt .. hơi đỏ.Thẩm Hàn Tế cái tên biếи ŧɦái này, thật ra là một tên cuồng chân ngầm.Nói sao nhỉ? Lúc trước lúc anh với cô làm chuyện đó luôn thích sờ chân cô, từ mắt cá chân đếnnăm bắp chân sau đó đến đùi yêu thích không buông.
Lúc đầu cô chỉ cảm thấy đây chỉ là nhất thời hứng thú, sau đó nghe bạn cùng phòng nói mấy tên con trai vừa trải nghiệm xong nằm mơ cái gì cũng rất dễ kích động, cho đến khi ngày nào đó có trình diễn trên trường, ngẫu nhiên mang một đôi tất da.
Thẩm Hàn Tế thường đến xem cô diễn, đợi cô nhảy xong liền một lời không nói mà mang cô từ hậu trường đi đến phòng trọ của anh.
Mạnh Tri bây giờ vẫn còn nhớ đêm đó như in. Cô mang một đôi tất bị xé nát, tay anh nắm được mắt cá chân cô đem hai chân giơ lên đầu, một màn làm rất hăng, vừa nhớ đến thôi chân liền nhũn.Hôm sau cô không dây nối liền trốn học một hôm, trốn trong chăn mà xấu hổ nhìn tên đẹp trai nào đó dậy sớm rửa mặt chọn quần áo.
“Ai bảo em ném cho anh toàn những thứ ngon miệng.” Tên đẹp trai vừa gài nút áo vừa đắc ý nói.Hôm nay lại ném cho anh những thứ ngon miệng. Mạnh Tri lấy lại tinh thần, nhìn bản thân trong gương mà câu lên khóe miệng.
Cô trong phòng tắm tìm một nơi ngồi xổm xuống, tựa lưng vào tường, nổi lên chút tâm tình mà mắt đầu hoảng hốt hét lên: .. .
"A Thẩm! A Thẩm!"
Thẩm Hàn Tế sau khi nghe tiếng kêu trong phòng tắm thì hết hồn, nhanh chóng xoay người xuống giường: “Sao vậy?”Mạnh Trị ngồi dưới đất ôm lấy chân nói với bên ngoài: “A Thẩm chân em bị chuột rút rồi, huhu... đau quá.”
Thẩm Hàn Tế nhanh chóng chạy vào phòng tắm ôm người ra đặt trên giường, nắm lấy bàn chân trắng noãn của cô đặt trên đùi anh, động tác thành thạo mà xoa bóp bắp chân cô: “Lại chuột rút rồi, có còn đau không?
Phụ nữ mang thai có lúc sẽ bị chuột rút, Thẩm Hàn Tế vì chuyện này còn cố ý đến học hỏi thầy mát xa vài chiêu, chân Mạnh Tri vừa bị chuột rút sẽ xoa bóp giúp cô.
Mạnh Tri nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhịn cười, cố ép nước mắt chảy ra, gật đầu ủy khuất nói: “Đau quá.”
Thẩm Hàn Tế bắt đầu giúp cô mát xa, vẻ mặt rất chuyên tâm.
Cho dù không bị chuột rút thì được xoa bóp như vậy cũng rất thoải mái. Mạnh Tri ngồi trên giường, hai chân đặt lên trên đùi anh, nhắm mắt hưởng thụ một lát, cuối cùng nhớ đến mục đích cuối cùng của lần trả thù xã hội này.
Thế là Thẩm Hàn Tế càng xoa bóp càng thấy không đúng.
Là ảo giác của anh sao? Hai cái chân này sao chẳng chịu an phận chút nào hết.
Cọ tới cọ lui trên đùi anh một hồi, lát sau lại như có như không có mà quẹt qua bộ vị nơi nào đó. Thẩm Hàn Tế rất muốn kiềm chế, nhưng phản ứng sinh lýThân không thể mạnh mẽ khắc chế được, thế là sau khi anh xoa d ài bóp xong, bắp thịt căng cứng trên chân của Mạnh Tri cơ hồ đã mềm lại rồi, hai tay anh lại mơn
năm trớn lên làn da mềm mại trên chân cô, nơi nào đó, hình như không kiềm chế nổi cứng lên rồi.
Thiếu phụ vì sinh con mà khó chịu thành như vậy, mày thế mà còn mấy cái tư tưởng hạ lưu như vậy. Thẩm Hàn Tết không dám nhìn làn da bắt mắt trắng trẻo của Mạnh Tri nữa, nhắm mắt, hít sâu một hơi, cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ không đơn thuần của mình.
Mạnh Tri đương nhiên không hề bỏ sót một thay đổi nào, nhìn bộ dáng | anh nắm mắt đấu tranh tư tưởng liền cắn môi cười, lấy chân cọ cọ anh: “Anh A Thẩm.”
“Ừm.” Thẩm Hàn Tí quyết định vẫn nên dời tầm mắt lên nửa người cô an toàn hơn, thế là nghiêng đầu nhìn Mạnh Tri.Nhưng lúc anh nhìn thấy cô đang mang cái gì thì lập tức nổ tung.
Lúc nãy vội vàng chạy vào ôm cô ra không chú ý, cái cái cái này, áo sơ mi của anh sao lại chạy đến trên người cô rồi?
Phía trên còn bung ra hai cái nút để lộ ra một mảng xương quai xanh tinh tế, rõ ràng là không mang áo ngực, lòi lên hai hạt đậu mê người. Thẩm Hàn Tế chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đang chạy xuống dưới.
Anh lập tức quay đầu không dám nhìn, kéo chân Mạnh Tri đang đặt trên đùi mình xuống, luống xuống đứng dậy: “Anh, anh còn có vài văn kiện chưa xem.”Anh nhanh chóng chạy ra ngoài.“Anh đợi đã.” Mạnh Tri nhanh chóng nắm lấy tay áo anh, gò má đỏ hồng, nháy mắt:“Không phải nói là cùng em ngủ sao?”
“Ởm, anh đột nhiên nhớ ra, phần công việc kia rất gấp.”.
Mạnh Tri cong miệng, dường như có hơi ủy khuất, trông như một đứa nhỏ bị bỏ rơi. Cô nàng mặt về phía Thẩm Hàn Tế, nhắm mắt: “Vậy hôn một cái rồi đi. "
Trái tim Thẩm Hàn Tế mềm nhũn, cúi người xuống hôn cô. Vốn là muốn hôn nhẹ một cái rồi thôi, ai mà biết Mạnh Tri đột nhiên ôm lấy đầu anh cắn loạn trên môi, đồng thời kéo anh xuống.
Thẩm Hàn Tế bị cô hôn, như lúc trước, đầu gối đυ.ng vào mép giường như bị lửa đốt mà nhào đến, ép Mạnh Tri dưới thân, đổi chủ thành khách mà hôn sâu.
“Ưʍ...” Mạnh Tri bị hôn đến mơ hồ, phút cuối mới lấy lại tinh thần, áo sơ mi vẫn còn mắc trên người, nhưng nút áo đã mở ra không còn một cái.Cô nằm ngửa, nham hiểm đẩy ra cánh tay đang muốn làm bậy kia, dùng lực lắc đầu với Thẩm Hàn Tế.Trong mắt Thẩm Hàn Tế hiện lên du͙© vọиɠ nồng đậm.
Mạnh Tri thấy hơi sợ, nhưng cô vẫn thở ra một hơi, bắt lấy tay anh phủ lên trước bụng: “Anh quên rồi sao, không được đâu.”
Trong lòng bàn tay chạm vào phần hơi nhô lên trên bụng. Hôn Như bị dội một gái nước lạnh, nam nhân đang dục hỏa đốt của tôi người nhất thời bối rối.
Mạnh Tri đang ở trước mặt anh, từ từ mà gài từng nút áo trước ngực lại, sau đó trong lúc anh còn đang ngốc lăng mà cọ cọ vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái.
“Ngủ với em đi. Buồn ngủ quá.”.
-
Thẩm Hàn Tề nghiến răng: Là em cô ý. Mạnh Tri vùi đầu vào vùng cổ anh, nhẹ nhàng thở ra hơi nóng: “Em không có nói là không cố ý đâu.”
“Ai bảo anh mấy hôm nay đều ngủ muộn như vậy, không ngủ với em, để em một mình chiếm cả căn phòng.”
“Nếu anh dám bắt nạt em em liền không sinh con cho anh nữa.”
Mạnh Tri trả thù xã hội xong, tựa vào lòng anh nhanh chóng ngủ mất, hô hấp an ổn kéo dài.
Mắt Thẩm Hàn Tế đỏ ngầu, ghi lại mối thù này.
Một năm sau, trên một trang web về chuyện tình cảm có một câu hỏi như thế này là
“Từ sau khi mang thai đã không làm chuyện với ông xã nữa, tôi có chút lo lắng, lúc mọi người mang thai có làm chuyện đó với chồng không? Mang thai mấy tháng nếu như không làm chuyện đó liệu có ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng không vậy?”Có rất ít người hưởng ứng câu hỏi, chỉ có một người dùng tên “Tiểu Tri biết nói rồi” rất nghiêm túc trả lời.
Tiểu Tri biết nói rồi: {Bạn trẻ, mong bạn đang ở trong phúc mà không biết hưởng, cố gắng quý trọng những tháng ngày mang thai đi, tin tôi đi, đó chính là những khoảng thời gian đơn thuần khó có được trong tương lai của cô đấy.]
Người đưa ra câu hỏi lại tiếp tục hỏi ở dưới phần bình luận: [Vì sao lại bảo tôi phải cố gắng quý trọng đoạn thời gian này? Nếu như nói lúc mang thai là khoảng thời gian đơn thuần hiếm có, vậy cho hỏi bây giờ cô đang sống như thế nào? Rất đau khổ sao?]
Tiểu Tri biết nói rồi: Không đau khổ.] Người hỏi: [!!!]
Tiểu Tri biết nói rồi: [Đêm nào cũng là đêm xuân.
Hoàn chính văn