Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 44: Em gái chít chít đáng yêu

“Cục cưng ngoan, ba đút cơm cho con được không, mở miệng aa~”

“Cục cưng thật ngoan, ăn nhiều mới chóng lớn!”

“Gọi ba đi.”

Trong phòng ngủ, Thẩm Hàn Tế nhìn Mạnh Tri đang cầm muỗng cơm, từng miếng từng miếng đút cho con búp bê ăn không khí liền đỡ trán.

“Cho nên em gọi anh đến là vì cái này?”

Mạnh Tri đặt muỗng xuống gật đầu. Ánh mắt sắc bén của Thẩm Hàn Tế quét về phía con búp bê mà Lưu Nghi mới mua cho cô: “Đúng đúng, anh A Thẩm chúng ta cùng chơi trò gia đình đi.”

Trò... gia đình.

Thẩm Hàn Tế cảm thấy mình nhất định có bệnh, mỗi lần Mạnh Tri gọi anh anh luôn dừng lại tất cả mọi việc mà chạy đến, cho dù lý do cô gọi anh đến từ trước đến nay đều mấy chuyện vặt vảnh như là anh xem em mới gãy răng này, em đột nhiên muốn thấy anh vì chú trong tivi trông rất giống anh, anh giúp em tính xem chín cộng bảy bằng mấy. Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

Thẩm Hàn Tế lần nào cũng hạ quyết tâm lần sau Mạnh Tri có gọi anh thì nhất định không đến. Nhưng mà, sự thật chứng minh, lần sau anh ….vẫn cứ đến.

Rõ ràng trong đầu đã định không đến rồi, nhưng mà chân vẫn cứ không nghe lời.

Anh giống như một thỏi sắt, còn giọng điệu non nớt của Mạnh Tri lại như một thỏi nam châm, vèo một cái liền hút anh đến rồi.

Đáng chết.

“Em làm ba, anh làm mẹ, chúng ta cùng nhau chăm sóc búp bê thế nào?” Mạnh Tri ôm búp bê mà mắt sáng long lanh nhìn về phía Thẩm Hàn Tế. Bọn họ giả làm một nhà ba người. Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

Trên trán Thẩm Hàn Tế quẹt qua vài tia hắc tuyến: “Mạnh Tri, con gái không thể làm ba được.”

“Tại sao?” Mạnh Tri không hiểu, cong miệng.

Mẹ cô rất dữ, ba lại rất hiền, thế là trong kiến thức có hạn của Mạnh Tri người đáng yêu dịu dàng hiền từ như cô nên làm ba trong nhà mới đúng. Nhưng anh A Thẩm tuy không có mẹ dữ như vậy nhưng có lúc một lời cũng không thèm nói cũng rất dọa người, cho nên làm mẹ nghiêm khắc. Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

Lông may Thẩm Hàn Tế khẽ nhăn, khiên nhẫn giải thích: “Anh là con trai, em là con gái, con trai mới có thể làm ba, con gái thì làm mẹ.”

“Vậy em làm con trai không được sao?”

“Em không thể làm con trai.”

“Tại sao?” Mạnh Tri cố hỏi.

“Chính là không thể.” Thẩm Hàn Tế lạnh mặt, trong lời nói lại mang chút kiêu ngạo của một người con trai có thể làm ba.

Mạnh Tri cong miệng, gãy ngón tay, nhìn vào quần mình: “Là vì, em không có chít chít dài như anh sao?”

Cái tên này, vẫn luôn đơn thuần mà bạo dạn như vậy.

Thẩm Hàn Tế nghe xong khóe miệng liền co giật.

Anh muốn trả lời khéo léo một chút, nhưng lại cảm thấy cái loại khéo léo này không phù hợp với dung lượng não của Mạnh Tri, bất đắc dĩ nói: “Đúng, chính là như vậy.” Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

Mạnh Tri thất vọng gục đầu.

Cái đồ chít chít này, anh A Thẩm có, cục cưng đang mặc tả của dì Trần hàng xóm cũng có, Shin cậu bé bút chì trong tivi cũng có, hình như chỉ có cô là không có.

Làm sao đây, cô cũng rất muốn có một cái chít chít (;へ: )

Thẩm Hàn Tế đứng lại một chút, nhìn Mạnh Tri đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ, thế là nói: “Anh về trước đây, em tự chơi đi.”

Mẹ anh vừa gửi cho anh một bộ “Mười vạn câu hỏi vì sao”, gần đây anh đang đọc đến say sưa.

Thẩm Hàn Tế vừa quay người, Mạnh Tri liền ôm búp bê chạy đến trước mặt anh, ai cái sừng trên đầu cứ lắc lư lắc lư, đưa búp bê như bảo bối đến trước mặt Thẩm Hàn Tế: “Anh A Thẩm, anh xem con búp bê này của em có đẹp không?” Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

Lúc đó vẫn chưa có khái niệm thẳng nam, nhưng Thẩm Hàn Tế là một thằng con trai chính gốc vẫn không thích cái loại đồ chơi như búp bê này. Anh lễ phép mà gật đầu, lại lễ phép mà trả lời: “Rất đẹp.”

“Vậy anh thích không?” Mạnh Tri cười đến con mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, trên mặt có hai cái má đồng tiền cạn.

Thẩm Hàn Tế giật giật ngón tay, nhịn xuống xúc động muốn muốn véo cái mặt non nớt của cô, nhìn cô nói: “Thích.”

Đáng yêu như vậy, ai lại không thích chứ.

Mạnh Tri làm động tác yes, “Vậy tốt rồi!” Cô đẩy búp bê vào trong lòng Thẩm Hàn Tế, “Anh A Thẩm, em đổi với anh được không?”

Cái gì?

Thẩm Hàn Tế nhìn vào con búp bê bị Mạnh Tri đưa mạnh qua, nhăn mày: “... Đổi?”

Mạnh Tri vẫn còn chút ngại, mặt nhỏ đỏ lên, răng cắn môi: “Hihihi, chính là cái, cái, em lấy búp bê của em,” Cô gãi đầu một cái, mắt long lanh nhìn Thẩm Hàn Tế một lượt, “Em lấy búp bê của em đổi chít chít của anh.”

“Em lấy búp bê của em đổi chít chít của anh, thế nào?”

Thẩm Hàn Tế: “...”

“Anh không phải cũng thích con búp bê này sao, em thích chít chít của anh, rất công bằng đó~”

Thẩm Hàn Tế: !!!

Cậu bé có chít chít đơ một hồi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đẩy con búp bê trên tay lại cho Mạnh Tri, đồng thời, đẩy bàn tay đang mò xuống của cô ra. Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

Bàn tay của cô bé mũm mĩm tết hai bím tóc đã đưa xuống, nhéo một cái vào chít chít của anh.

“Aaaa anh A Thẩm đừng chạy!!!”

Ánh nắng chiều như tranh vẽ, hai người bắt đầu một trước một sau mà đuổi nhau khắp con hẻm.

Nhưng mà cuối cùng Mạnh Tri vẫn không dùng con búp bể để đổi lấy chít chít của Thẩm Hàn Tế được. Thẩm Hàn Tế chết cũng không đổi, Mạnh Tri không vui, từ đó trong lòng liền vẽ lên hình tượng Thẩm Hàn Tế “quỷ hẹp hòi”. Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

~~~

Năm nào đó, Thẩm Hàn Tế và Mạnh Tri trở về An Thành. Buổi tối anh rảnh rỗi không có việc gì làm liền lật cuốn nhật ký lúc nhỏ của Mạnh Tri ra. Phát hiện trong nhật ký của cô hình như ngày nào cũng có anh, hơn nữa luôn viết tên “Tế” của anh thành chữ “Kê”, cứ như vậy mà anh A Kê anh A Kê viết hết nửa cuốn.

Thẩm Hàn Tế hết cách lắc đầu, xem từng trang, ngón tay vuốt nhẹ lên mặt giấy, ánh mắt dịu dàng.

“Ngày 3 tháng 7, cuối cùng cũng mưa rồi.

Mẹ không cho mình ăn kẹo, anh A Kê liền lén lút cho mình ăn kẹo vị cam, vị táo, anh A Kê là tốt nhất.”

Môi Thẩm Hàn Tế hiện lên ý cười.

“Ngày 12 tháng 7, trên trời nhiều mây quá.

Mẹ nói mình mập, không cho mình ăn đùi gà nữa, mình khóc, sau đó anh A Kê liền đến nói mình không mập, anh ấy cho mình ăn thịt, nói mình đáng yêu. Mình hỏi ba, ba nói là người yêu trong mắt hóa Tây Thi. Mình không hiểu lắm. Anh A Kê màu vàng chứ không phải màu xanh, Tri Tri là em gái của anh A Kê, không phải Thi nào đó.

(Ở đây câu nói của ba Mạnh có từ 青人, có nghĩa là người trẻ, mà chữ 青 ở đây có nghĩa mà màu xanh nên Mạnh Tri hiểu nhầm ba mình nói Thẩm Hàn Tế là màu xanh)

Thẩm Hàn Tế cười khúc khích rồi lại lật tiếp.

“Ngày 21 tháng 8, nóng quá, thứ tư.

Anh A Kê là một con quỷ hẹp hòi!

Anh A Kê thít con búp bê của mình, mình lại thít chít chít của anh A Kê mình nói lấy búp bê đổi chít chít, anh A Thẩm không chịu, anh ấy đi rất nhanh, mình đuổi theo hông kịp. Anh A Kê đúng là con quỷ hẹp hòi, anh A Kê xấu xa. Hôm nay trước khi ngủ mình có lén lún ước, nói với ông già Noel rằng sau này con cũng muốn có chít chít thật dài, con muốn cái chít chít dài lớn nhất, đè bẹp cái chít chít của anh A Kê hẹp hòi luôn, hừ!” Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

Thẩm Hàn Tế: “...”

Rốt cuộc là thiên phú như thế nào mà khiến Mạnh Tri có thể dung hợp được hai tố chất đáng yêu và bạo dạn này hài hòa như vậy.

Anh không tự nhiên mà cúi xuống nhìn bộ vị nào đó của mình.

Tiểu... chít chít?

Được rồi năm đó có thể là còn nhỏ.

Lúc này cửa bị mở ra, Mạnh Tri mang đầm ngủ vừa ngáp vừa đi vào: “Buồn ngủ chết rồi.”

Thẩm Hàn Tế ngồi ở đầu giường Mạnh Tri liền ngã lên trên, đầu tựa vào trên vai anh, nhìn vào cuốn sổ trên thay Thẩm Hàn Tế: “Anh đang xem gì thế?”

Đầu tiên đập vào mắt là dòng chữ “con muốn cái chít chít dài lớn nhất, đè bẹp cái chít chít của anh A Kê hẹp hòi luôn, hừ!” cố ý viết lớn hơn mấy chữ khác.

Đương sự lúc viết mấy dòng này là đang oán giận quỷ hẹp hỏi Thẩm Hàn Tế, cùng với lòng hăng hái đối với việc bản thân sau này cũng muốn cái chít chít to dài liền hừng hực mà viết lên trên giấy.

“Á đù anh dám nhìn trộm nhật ký của em! Anh sao có thể biếи ŧɦái như vậy chứ!” Mạnh Tri nhanh chóng giật lấy cuốn nhật ký trong tay Thẩm Hàn Tế, gấp lại.

Thẩm Hàn Tế liền trống không, nhíu máy nhìn Mạnh Tri: “Anh biếи ŧɦái?”

Anh cố ý nhấn mạnh chữ “anh”, thâm trầm nhìn cô gái đáng yêu từ nhỏ đã vọng tưởng đến chít chít to dài trước mặt.

Mặt Mạnh Tri đỏ bừng, nhanh chóng cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo tủ đầu giường, phồng má: “Anh chính là biếи ŧɦái, không được xem nhật ký của em, hứ.”

Cô vén chăn chui vào, quay lưng về phía Thẩm Hàn Tế: “Ngủ nhanh lên, em buồn ngủ rồi.”

“Ngủ cái gì, chúng ta làm chút việc yêu thích khác đi.”

“Không được, không làm, không thích.”

Thẩm biếи ŧɦái tối nay không được nghĩ bậy làm bậy với cô, ba mẹ cô đang ngủ cách vách đó.

Thẩm Hàn Tế nhìn bóng lưng thở đều đều nhịp nhàng của cô, đột nhiên cúi đầu thở một hơi: “Mạnh Tri, anh cảm thấy em không thật thà như lúc nhỏ.”

Mạnh Tri nghe lời nói truyền đến bên tai, cô đắp chăn cho mình xong mới đưa lưng về phía anh, nói một câu như người làm công tác văn hóa: “Huynh đài sao lại có thể nói ra những lời này?”

Thẩm Hàn Tế đột nhiên tiến đến, l*иg ngực dán vào lưng cô, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, kề sát vành tai trắng nõn của cô, thấp giọng nói: “Rõ ràng là em thích mà, trong nhật ký viết đó, ‘Anh A Thẩm thích búp bê của mình, cũng cũng thích...” Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

“Anh im miệng!” Mạnh Tri nhanh chóng quay người, dùng tay bịt lại miệng Thẩm Hàn Tế, mặt từ từ đỏ lựng lên.

Cô, cô mới không thèm thích cái đó!

Mỗi ngày đều bắt nạt cô, giày vò cô đến lo sợ lại làm cô đến khóc, cô không thích, ghét muốn chết!

Cô cuối cùng cũng bị lừa đến đây rồi, Thẩm Hàn Tế lập tức thừa cơ đè lên người cô. Anh dùng lưỡi liếʍ, Mạnh Tri nhanh chóng rút tay ra khỏi miệng anh.

Lúc Mạnh Tri phản ứng lại thì mình đã bị đè xuống rồi.

Cái tư thế ám muội gì đây, thiếu phụ bây giờ đã quá rõ ràng rồi.

Mạnh Tri đang cảm thấy được đồ vật kia đè vào cô.

Thẩm Hàn Tế cúi đầu đang gặm xương quai xanh của Mạnh Tri, kéo tay cô xuống dưới: “Em thích nó, nó cũng rất thích em đấy.”

...

Trong đêm đen tối tăm, những con mèo hoang bắt đầu hoạt động, động tác mạnh mẽ mà bay nhảy trên từng nóc nhà, kêu meo meo.

Mạnh Tri cũng đang kêu.

“Thẩm Hàn Tế tên chết tiệt anh! Ba mẹ em đang ở phòng bên đó!”

“Vậy em nhỏ giọng chút. Nhưng mà nếu có nghe được thì cũng không sao, mẹ em hôm nay còn hỏi khi nào chúng ta sinh em gái cho Nọa Nọa đó.”

“Em...”

Em gái anh.

Toàn thân Mạnh Tri như bị điện giật, sống chết cắn góc chăn.

Thẩm Hàn Tế thở hổn hển, cúi xuống hôn lên vầng trán đã ướt nhẹp mồ hôi của cô. Truyện được dịch bởi SẮC team. Cre: facebook.com/sac.camthanh

“Nguyện vọng thực hiện rồi này.” Giọng anh hơi khàn, nghe vào lại vô cùng quyến rũ.

Mạnh Tri tỏ ý không muốn nói chuyện, nhưng sau khi chậm lại giác quan lại rất rõ ràng. Anh từng chút kéo cô ra, vuốt nhẹ vào bên trong, tỏ vẻ anh có bản lĩnh day dưa với cô. Thế là Mạnh Tri liền phục tùng dưới uy quyền của ai đó, còn thở nhẹ ra: “Nguyện vọng gì?”

Nguyện vọng bây giờ của cô rõ ràng là cắt đứt vật nào đó của người đó.

Thẩm Hàn Tế cúi đầu nhìn, đột nhiên đâm cô một cái, Mạnh Tri nức nở rên lên, Thẩm Hàn Tế nhếch mép cười: “Em không phải vẫn thích dài sao? Của anh, tạm thời bây giờ thuộc về em đó.”