Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 40: NGỦ NGON

Cả thời gian nghỉ tết, sau khi đi du lịch từ thành phố B trở về, Lưu Nghi đều sẽ nhìn thấy con gái mình thường cười ngốc với không khí. Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, Lưu Nghi chỉ có thể cho là như vậy. Sau khi đến thành phố B chụp nhiều ảnh như vậy trở về, mỗi nơi đều ảnh cả người cô đang giơ tay chữ V, mỗi một tấm đều có thể nhìn thấy góc độ chiều cao của người chụp. Là ai chụp cho cô?

Hướng dẫn viên du lịch ngày đầu tiên đã nói con gái cô vừa đến sân bay đã bị người ta đón đi mất, là một cậu thanh niên trẻ tuổi rất đẹp trai, lúc hai người đi còn nắm tay nhau nữa.Những tấm hình Mạnh Tri mang về có thể nhìn thấy cô ở thành phố B chơi rất vui. Nghỉ tết xong, Thẩm Hàn Tế nhắn trước sẽ trở về, Mạnh Tri ngoan | ngoãn ôm sang một đống bài tập nghỉ đông mà cô đã nghiêm túc làm nhất trong đời. Thẩm Hàn Tế kiểm tra một lần rồi gật đầu hài lòng, quay người móc ra từ trong túi hai phong thư dày cộm đưa cho Mạnh Tri.

“Đồng ý với em rồi, làm xong bài tập thì tiền mừng tuổi của anh đều giao cho em.”

Thế là giấc mộng đời của Mạnh Tri đã được thực hiện rồi, xếp ông Mao thành nhẫn, một ngón mang ba cái, mười ngón tay đều mang đầy lý tưởng vỹ đại.

Hihihihi, giàu rồi!

Mạnh Tri nằm trên giường của anh, dựa vào ánh đèn mà nhìn những chiếc nhẫn làm bằng tiền tượng trưng cho sự giàu có trên ngón tay

mình, ánh sáng len qua từng khẽ hở ngón tay rọi vào con người, hơi chói mắt, làm cô đột nhiên cảm thấy học kỳ này trôi qua như một giấc mơ. "A Thẩm là thật sao?"Mạnh Tri cảm thán hỏi. Ý cô muốn nói là học kỳ này bọn họ trải qua như thế là thật sao.

Chúng ta xuyên không sáu năm, kết hôn rồi, có Nọa Nọa, lúc xuyên em còn đang viết thư tình cho người khác, lúc về em với anh đã thành đôi rồi. Sau đó Thẩm Hàn Tế sẽ hôn trán cô, thâm tình nói:

“Đồ ngốc, đều là thật đó, em không nằm mơ đâu. Là anh, là em, tất cả của chúng ta đều là thật.”Nhưng....

Thẩm Hàn Tế nghe xong câu hỏi của cô, nhìn thấy trên tay cô đều là “những chiếc nhẫn tiền màu đỏ”, càu mày, nói:

“Mạnh Tri, anh không cần phải dùng tiền giả để gạt em đâu.”Mạnh Tri: “...”

Quả nhiên lãng mạn gì đó đều là vớ vẫn!

Năm ba cao trung nghỉ tết trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã hết. Học kỳ đầu năm hai.

Chính sách mở cửa thứ hai của quốc gia, trên đường có rất nhiều mấy đứa nhỏ tập tễnh bước đi.

Mạnh Tri làm bài được một nửa,chạy đến nằm dựa trên bệ cửa sổ trông mong mấy đứa nhỏ trên đường: “A Thẩm, em nhớ Nọa Nọa rồi.”

Lúc cô trở về Nọa Nọa đã biết đứng, bây giờ chắc chắn đã biết đi biết chạy rồi.

Thẩm Hàn Tế kéo eo Mạnh Tri, túm cô lại ngồi lại trên ghế: “Nhớ Nọa Nọa không phải là lời biện minh cho việc em không làm bài đấy chứ.”

Ờm...

Mạnh Tri nằm dài trên bàn, nhìn nam mặt lúc nào cũng lạnh tanh: “Anh không nhớ Nọa Nọa sao? Quả nhiên ba luôn không bằng mẹ, hứ.”

“Anh sao lại không nhớ chứ,” Thẩm Hàn Tế gõ đầu cô, nhưng ngón tay sau khi hạ xuống lại giảm bớt lực, biến thành xoa trán cô, “Chỉ là em bây giờ có nhớ thì làm được gì đây.” Nọa Nọa bây giờ chỉ còn là một khái niệm thôi.

“Anh không nhớ nó.” Mạnh Tri quay đầu đi chỗ khác.

Thẩm Hàn Tế nhìn bộ dáng ngạo kiều của cô, vừa cắn răng, của bàn tay đang đỡ trên eo cô đột nhiên chui vào, sờ vào làn da

mềm mại của cô:

“Nếu tiếp tục làm mấy chuyện bậy bạ trong giờ phụ đạo, có cần bây giờ anh tặng em một Nọa Nọa không.”

“Lưu manh!” Mạnh Tri bị dọa đến kèo bàn tay đang nắm lấy quần áo bên dưới ra, cầm viết lên làm bài. Cô làm xong, Thẩm Hàn Tế cầm bút đỏ giúp cô sửa, cúi đầu, lông mi khẽ động, bộ dáng rất nghiêm túc. Lần này cô mới không cần sớm như vậy đã sinh con cho anh đâu, hừ. Cô chưa có cuộc sống của riêng minh đã làm mẹ rồi, lần này chí ít cũng phải đợi đến năm cô hai lăm tuổi mới được. Học kỳ sau năm hai. |

- - - - - - - Lịch học của Mạnh Tri càng nặng, Thẩm Hàn Tế lại rất cực khổ trong kỳ sau của năm ba. Buổi tối anh phải đến lớp tự học buổi tối, không thể giúp Mạnh Tri làm bài nữa, thời gian phụ đạo cũng phải dời đến cuối tuần.

Mạnh Tri nhìn thiếu niên đang chuyên tâm sắp xếp sách vở cho cô, cắn cắn môi: “Mẹ em đều nói là đừng đến làm phiền anh học tập nữa, anh nhất định rất bận, hay là, sau này em không đến nữa.”

Thẩm Hàn Tế: “Có thể phụ đạo ngày nào hay ngày đó, năm sau anh học đại học không còn ở đây nữa thì em làm sao đây?”

Mạnh Tri cắn đầu bút: “Đợi em một năm đi, sau này em cũng có thể đậu đại học C mà.”

Thẩm Hàn Tế mở ra đề thi tổng hợp phân số đáng yêu của Mạnh Tri:“Em có chắc với trình độ hiện giờ của mình có thể thi đậu đại học C?”

Mạnh Trị: “...”

Cho nên lúc đó cô làm sao có thể đậu được đại học C vậy!

Thẩm Hàn Tế chẳng ngạc nhiên gì mà đậu vào đại học A, trước cổng trường Tứ Trung treo đầy biểu ngữ chúc mừng, cái lớn nhất là tên của Thẩm Hàn Tế.

Đại học A vào học sớm. Mạnh Tri cùng ông bà Thẩm tiễn Thẩm Hàn Tế đến sân bay, sau đó nhân lúc ông bà Thẩm không chú ý mà nhón chân hôn anh một cái.Sau đó Mạnh Tri cũng bắt đầu đi học rồi. Cường độ học năm ba từ trước đến nay rất lớn, Mạnh Tri có chút không thích ứng được, ngủ không ngon, mỗi ngày đều rơi vào trạng thái hôn mê như người mất hồn.Anh đến đại học A học rồi, cô đang vô tri vô giác mà làm đề. Anh bắt đầu học quân sự, cô vẫn vô tri vô giác làm đề. Lúc anh dựa vào một tấm hình chụp lúc đi học quân sự mà nổi khắp đại học A, nhận được ngay danh hiệu hotboy, học sinh nữ toàn trường đều là mê muội thì cô vẫn cứ đang vô thức làm đề.

Vất vả buổi tối cuối tuần mới được nghỉ, Mạnh Tri lấy điện thoại của Lưu Nghi gọi video chat với Thẩm Hàn Tế

Anh sau khi học quân sự xong có đen một chú. Tuy là vẫn là khuôn mặt thanh túy lạnh tanh miệt thị tất cả của lúc trước

nhưng nhìn chung mà nói thì lại càng đẹp trai hơn, mang Tôn theo khí chất sáng chói mà chỉ riêng độ tuổi này mới có. .lớn của ô Thẩm Hàn Tế nhìn thấy Mạnh Tri đang nằm trên bàn học, trước mặt là một đống đề thi. Khuôn mặt

năm nhỏ nhắn dưới ánh đèn bàn hiện lên trắng nõn dị thường, dưới mắt lại có một chút quầng thâm.

Mạnh Tri chẳng còn khí lực để nói chuyện: “A Thẩm, năm ba mệt quá.”

Thẩm Hàn Tế vào thẳng vấn đề: “Mạnh Tri, lần thi thử này em được bao nhiêu?

Mạnh Tri vừa nghe mặt liền co lại: “Khó khăn lắm mới nói chuyện, đừng hỏi mấy cái này mà...”

Thẩm Hàn Tế: “Sao không hỏi, không đậu đại học C thì không đến được thành phố B thì phải làm sao?”

Mạnh Tri phồng má. Bây giờ cô đang học năm ba, lúc so sánh điểm chuẩn của đại học C và thành tích của mình mới phát hiện, đại học C, thật sự rất khó.

Cô cảm thấy bản thân thật sự không thi nổi.

“Vậy...” Mạnh Trị và Thẩm Hàn Tế thông qua màn hình điện thoại mà nhìn nhau, “Em thi không đậu thì chỉ có thể đến thành phố khác học thôi, anh cứ ở đại học A đợi em được không, bốn năm sau em tốt nghiệp sẽ đến thành phố B tìm anh.”Thẩm Hàn Tế nghe xong liền muốn chui qua điện thoại mà gõ cô một cái, anh tự nhủ một câu “kiềm chế”, đè xuống xúc động, muốn đánh người.“Lỡ như anh không đợi được thì sao?” Thẩm Hàn Tế bưng cho ly nước trên bàn uống một ngụm, giả vờ nhàn nhã.

năm Mạnh Tri: “???”Thẩm Hàn Tế cúp máy, gửi cho Mạnh Tri mấy tấm hình.

Đều là những tấm hình lấy từ diễn đàn của trường anh. Lúc anh vừa vào học đã dựa vào khuôn mặt này mà nổi tiếng rồi, thậm chí còn có nữ sinh chuyên môn mở những topic nặc danh làm thế nào để có thể theo đuổi Thẩm Hàn Tế.

Thẩm Hàn Tế: “Chỉ đợi em một năm thôi, năm sau còn không đến anh liền tùy tiện chọn một cô yêu.” Mạnh Trị trừng mắt: “Anh anh anh anh, anh dám!” “Sao lại không dám.” Thẩm Hàn Tế trả lời, “Ai bảo anh nhất định phải sống với em nào, em không đến, chẳng lẽ còn bắt anh phải thắt cổ trên cái cây như em mà bỏ qua cả một khu rừng sao.”

Mạnh Tri: “Anh anh anh, anh đang dọa em phải không! Anh sẽ không bị người ta cướp đi đâu!”

Thẩm Hàn Tế: “Em không đến đây tận mắt nhìn anh, thử xem anh có bị người khác cướp mất không :)

Mạnh Tri: “Huhuhuhu...

Lưu Nghi cảm thấy con gái mình đột nhiên biến thành một người khác.

Mỗi buổi sáng vừa đến giờ liền lập tức bò dậy khỏi chăn, căn bản không cần bà đến gọi. Vừa ănh sáng vừa học từ vựng, lúc ở trường bà có đến trước cửa phòng học của cô hai lần, Niên Mạnh Tri chớp mắt muốn ngủ gật, sau đó chỉ thấy cô nhìn lần vào hộp bút một cái, lập tức lấy lại tinh thần gấp trăm lần, của tôi vừa nghe giáo viên giảng bài trên bục vừa tính toán làm bài, đi trong miệng còn lẩm nhẩm đọc.Buổi tối học xong tiết tự học về nhà, Mạnh Tri thậm chí còn chủ động học thêm buổi khuya.

Có đôi khi cô sẽ gặp một vài để làm không được, tâm tình muốn sụp đổ, khóc huhu muốn xé đề, nhưng lại ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ tối om của Thẩm Hàn Tế đối diện một cái, lại lôi vật ở trong hộp bút ra ngắm nghía một hồi, sau đó lại lấy giấy nháp đã bị cô vò thành một đống kia vừa khóc vừa làm.

Có lúc Mạnh Tri quá mệt, cứ viết mãi liền nằm trên ngủ trên bàn.

Lưu Nghi bảo chồng ôm con gái đến giường ngủ.

Bà nhẹ nhàng đến giúp con gái sắp xếp lại sách vở, nhìn thấy vật cô luôn cất trong hộp bút bây giờ không cẩn thận bị rơi ra.

Là một tấm hình.

Chắc là chụp lúc bà và ba cô cho cô đi thành phố B chơi lúc trước, hai người đang nhìn vào ống kính cười, phía sau là một cái hồ nhỏ yên tĩnh. Lưu Nghi cẩn thận đặt tấm hình vào trong, nhìn thấy Mạnh Tri ngủ ngon liền cúi người hôn lên trán cô.

Cuối cùng cũng đến lượt Mạnh Tri thi đại học rồi.

Hôm thành tích được công bố, Thẩm Hàn Tế còn căng thẳng hơn năm ngoái kiểm tra điểm của mình.Mạnh Tri đưa số báo danh cho Thẩm Hàn Tế rồi, bản thân không dám nhìn điểm của mình.

cố Thẩm Hàn Tế nhập số báo danh của cô, nhấn kiểm tra.Lúc anh nhìn thấy điểm lông mày liền nhíu khẽ, lập tức quay đầu nhìn Mạnh Trị.

Mạnh Tri đang gục trên sô pha, vành mắt đỏ hoe:

“Nếu như em không thể đến học ở thành phố B, anh thật sự sẽ không đợi em nữa sao?”

Huhu, tên đàn ông độc ác nàyThẩm Hàn Tế thở ra một hơi, ôm người vào trong lòng:

“Đồ ngốc, em ở đâu anh cũng sẽ đợi, nhưng mà bây giờ em phải đợi một vật khác.”

Mạnh Trị ngẩng đầu hỏi: “Vật gì?”

Mạnh Tri đợi một bức thư báo nhập học của đại học C.

Tư vị ngọt ngào. Quý cô mười tám tuổi lẻ ba tháng, trong phòng trọ Thẩm Hàn Tế thuê ngoài,

BỊ

ĂN

SẠCH.Những ký ức đầy kinh nghiệm lúc trước đều có chút mơ hồ, nhưng Mạnh Tri dám khẳng định, cảm giác lúc này chắc chắn không tốt như lúc trước.Bởi vì sẽ đau, thật sự rất đau đó.

Năm hai.

Mạnh Tri cuối cùng cũng biết Thẩm Hàn Tế vì sao lại thuê trọ ở ngoài

Hắn sợ khách sạn không sạch sẽ.Hai người thử hết tất cả các loại bao có trong thành phố, cuối cùng chọn được một cái hai người đều thích, dùng rất nhiều lần.

Nhưng Nọa Nọa vẫn là một sự tồn tại mà bao gì cũng không cản được, cuối cùng cũng đến.

Kỳ kinh nguyệt của Mạnh Tri vào tháng nào đó không đến, nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử thai.

Là ngoài ý muốn, cũng là... kinh hỷ.Lần này Mạnh Tri vốn định hai mươi lăm tuổi mới sinh con ôm bụng dưới, lần đầu, cảm nhận được sự tồn tại của một sinh mệnh nhỏ bé.

Từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến sẽ có, cười ngọt ngào, vui vẻ mà báo cho Thẩm Hàn Tế. Thẩm Hàn Tế vừa nghe xong lập tức bảo cô đứng vững không được nhảy loạn, bây giờ trên người cô là hai người đó.

Tất cả sau đó đều rất thuật lợi.Nói với ba mẹ.Cầu hôn.Kết hôn.

Cô lúc mang thai cũng học xong học kỳ cuối liền nghỉ học sinh con.

Mạnh Trị sinh Nọa Nọa xong, tỉnh lại. Thẩm Hàn Tế nắm lấy tay cô, dựa vào thành giường mà ngủ. Mũi Mạnh Tri cay cay, muốn khóc quá.Lúc trước cô luôn cảm thấy tuổi này mà kết hôn sinh con là quá sớm rồi, cho rằng cuộc sống của bản thân so với người khác thiếu mất gì đó

Nhưng bây giờ nghĩ lại, vào độ tuổi tươi đẹp nhất của mình gặp đúng người họ đã sớm quyết định tương lai này sẽ làm bạn đời của nhau mãi mãi. Những ngày tháng sau đó, so với sự tùy tiện hay cô đơn của người độc thân thì cô lại vẫn luôn có người cô yêu và yêu cô ở bên cạnh.

Như vậy thì có gì không tốt chứ? Ngủ ngon