Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 17: Lần đầu mộng tinh thấy ai?

Ai cầm lá J rô?

Cả thế giới im lặng.

Mạnh Tri ngồi không vững nữa: “Ờm, hay là em đổi một...”

“Ế không được không được đổi, lời đã nói ra rồi thì không thể đổi được!” Kiều Phàm trông có vẻ hả hê ngăn lại, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt của Thẩm Hàn Tế và Chu Dục Lâm.

Lần này dù là ai thì cũng đều rất đau đầu đó!

Mạnh Tri nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Thẩm Hàn Tế bên cạnh, nhịn không được run rẩy một trận: “A A A A Thẩm này, có có có phải...”

“Thật đáng tiếc, không phải tôi.” Mạnh Tri lắp bắp còn chưa hỏi xong, Thẩm Hàn Tế đã lật bài ra, là một con K rô.

“Phù~” Những người khác thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chu Dục Lâm rút trúng con J rô ném lá bài lên trên bàn, kéo ghế muốn chạy.

“Không chơi nữa không chơi nữa không chơi nữa.”

“Đứng lại.”

Kiều Phàm nhanh tay lẹ mắt níu lấy Chu Dục Lâm đang muốn bỏ trốn, khóa hai tay cậu ta lại mang đến trước mặt Trần Tư Vũ, “Đến,

người anh em, mạo hiểm là do cậu chọn đó.”

Trần Tư Vũ nhìn thấy gương mặt cái tên Chu Dục Lâm tâm cơ boy phải đi học một lớp trang điểm kia, lông mày ghét bỏ liền nhăn thành hình chữ bát (八): “Ặc, lão tử trước giờ thật sự chưa hôn người nào xấu như vậy cả, nuốt không nổi.”

Chu Dục Lâm nãy giờ đang vặn người giãy dụa muốn thoát liền không vui. Nọa Nọaếu như không phải đang bị Kiều Phàm giữ lại thì đã xông lên phía trước rồi: “Cậu nói ai xấu~ Bổn thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều là nhân vật hotboy cao cấp được không! Mắt mù rồi thì phải đi chữa đi!”

“Ai yo nhanh lên, tôi đang chờ này.” Thẩm Hàn Sơ không nhịn được nữa đánh vào đùi, “Không phải chỉ là đè vào tường hôn thôi sao, sao nào, hai người định giả làm một tiểu xử nam ngây thơ thuần khiết à?”

Chu Dục Lâm: “Không phải giả vờ! Chính là như vậy đó!”

Trần Tư Vũ nhìn thấy bộ dáng của Chu Dục Lâm thật sự không chịu được, lại không cam tâm bị vợ của A Thẩm chơi như vậy, liền sờ cằm, nói: “Đợi một chút.”

“Lại đợi cái gì nữa?” Thẩm Hàn Sơ gắt.

Trần Tư Vũ cong khóe môi cười một cái, ánh mắt đột nhiên phóng đến trên người Mạnh Tri nãy giờ đang mở to mắt xem kịch vui.

Mạnh Tri có cảm giác sắp có chuyện chẳng lành rồi.

Trần Tư Vũ thong thả nói: “Muốn tôi hôn cái tên này cũng không phải đều gì không thể, Mạnh Tri, em đến làm mẫu giúp anh được không?”

“Dạy anh hôn như thế nào, đặc biệt là Chu Dục Lâm, người ta còn là một tiểu xử nam thuần khiết đó nha.”

Mọi người đột nhiên chuyển anh mắt từ Chu Dục Lâm và Trần Tư Vũ sang Mạnh Tri.

Mạnh Tri nuốt một ngụm nước miếng: “Làm, làm mẫu?”

Trần Tư Vũ: “Đúng vậy, làm mẫu một cái đi.”

Mạnh Tri rụt cổ: “Em, làm mẫu với ai?”

Một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lia qua.

Mặt Thẩm Hàn Tế trở nên khó ở.

Em còn muốn làm mẫu với ai nữa?

Trò chơi dường như càng ngày càng thú vị rồi, Kiều Phàm đang xem náo nhiệt không sợ xảy ra chuyện lớn: “A Thẩm và Mạnh Tri làm mẫu một cái cho tiểu xử nam thuần khiết Chu Dục Lâm của chúng xem đi.”

Mạnh Tri lắc đầu như cái máy: “Dựa vào cái gì chứ! Em rút được con Jocker đó! Dựa vào cái gì mà đòi em làm mẫu!”

“Ai yo,” Thẩm Hàn Sơ trưng ra bộ mặt đang xem kịch, “Hai em làm mẫu một cái, sao đó Chu Dục Lâm vs Trần Tư Vũ hôn nhau hai mươi giây, thế nào?”

“Được!” Kiều Phàm vỗ tay cổ vũ.

Trần Tư Vũ nhún nhún vai: “Em ok.”

Chu Dục Lâm muốn nói o cái gì mà k liền bị Kiều Phàm bịt miệng lại.

Mạnh Tri vội đến giậm chân: “Em không muốn!”

Thẩm Hàn Sơ làm ra vẻ mất hứng: “Không phải chỉ bảo em và A

Thẩm làm mẫu một cái thôi sao, vợ chồng với nhau có cần phải khó khăn vậy không?”

Mạnh Tri gửi cho Thẩm Hàn Tế một ánh mắt cầu cứu.

Một trận ồn ào, không thể đoán được tâm tình của Thẩm Hàn Tế.

Anh một tay giữ chặt gáy của Mạnh Tri, cúi đầu đối mắt với cô.

Hết hồn!

Mạnh Tri muốn lui về phía sau, nhưng phía sau lại là lưng ghế sô pha, không còn đường lui nữa rồi.

“Ưʍ...”

Thẩm Hàn Tế lấn người lên.

“Wa wa wa oh~” âm thanh trong lô ghế truyền ra rất lớn.

Mạnh Tri trợn tròn mắt, cả người đều bị Thẩm Hàn Tế che lại, không nhìn thấy mấy người đang hóng chuyện kia.

Thẩm Hàn Tế thả lỏng một chút, thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại.”

Mạnh Tri nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của anh đang phả vào mặt mình, bàn tay càng dùng lực nắm vạt áo của Thẩm Hàn Tế. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*

Thẩm Hàn Tế...

Không hề hôn cô!

Như những cảnh hôn trong phim vậy, anh ngậm chặt khóe môi của cô, tinh tế ngậm mυ'ŧ.

Anh che cô lại, người bên ngoài nhìn vào cứ tưởng đang diễn ra một màn hôn môi tình cảm.

Mạnh Tri vẫn cứ ngớ người, cũng không biết sau bao lâu, có cảm giác như cả thế giới đều biến mất rồi, cho đến khi Thẩm Hàn Tế chầm chậm thả ra.

Thẩm Hàn Tế quay người nhìn một đám người đang xem kịch hay kia, lấy ta chà chà miệng: “Nhìn rõ rồi chứ?”

Trần Tư Vũ: “Nhìn rõ rồi, rõ rồi, làm mẫu không hề sai, like!”

Chu Dục Lâm lại như nhận thêm một trận đau khổ.

Thẩm Hàn Sơ nhìn Mạnh Tri sau khi được thả ra thì im lặng không lên tiếng, cười hỏi: “Mạnh Tri mặt em sao lại đỏ thành như vậy, bao lâu rồi không hôn nhau với Thẩm Hàn Tế, nói!”

“Chị đừng chọc cô ấy nữa.” Thẩm Hàn Tế rất tự nhiên ôm vai Mạnh Tri, âm thanh nói chuyện có chút lưu manh, “Tối hôm qua mới hôn xong mà, chẳng lẽ lần nào hôn còn phải mời chị đến xem sao? Vợ của em chính là thích đỏ mặt vậy đó, không được sao.”

“Ngoài hôn ra còn làm việc khác nữa chứ gì, nhìn cái bộ dáng thận

hư của em là biết rồi.” Thẩm Hàn Sơ khinh thường nói.

Thẩm Hàn Tế cười, xem như thừa nhận.

“Wa oh.”Ánh mắt Kiều Phàm nhìn Mạnh Tri không giống trước nữa.

Mạnh Tri nhanh chóng cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Thẩm Hàn Tế đang cười thành hình cánh quạt.

Cuối cùng Chu Dục Lâm và Trần Tư Vũ cũng hôn nhau. Chu Dục Lâm chưng ra bộ dáng của một người vợ nhở đang bị xâm phảm không muốn, ôm ngực bị Trần Tư Vũ từng chút từng chút áp đến góc tường, hai tay chặn trên vách, sờ cằm một cái, nhắm mắt liền hôn. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*

Đếm ngược hai mươi giây, một giây cũng không thể thiếu.

Hai người con trai sau khi kết thúc thì đồng thời đều chạy vào nhà vệ sinh.

Tâm hồn hủ nữ của Mạnh Tri và Thẩm Hàn Sơ rạo rực không thôi, cười không ngậm được mồm.

Kiều Phàm giơ điện thoại lên: “Nhanh xem nhanh xem, tôi quay lại rồi này, sau này hai người họ ai làm tôi không vui thì tôi sẽ đăng lên trang cái nhân cho biết mặt hahaha~”

“Chị cũng muốn chị cũng muốn, gửi video qua cho chị đi.” Thẩm Hàn Sơ kéo Kiều Phàm gửi video “Hai nam nhân hôn nhau kích liệt” cho mình.

Mạnh Tri lén nhìn Thẩm Hàn Tế một cái, phát hiện Thẩm Hàn Tế cũng đang nhìn mình liền nhanh chóng nhìn sang chổ khác.

Môi nóng lên rồi.

Người khác không biết, chỉ có cô mới biêt, lúc nãy Thẩm Hàn Tế nói dối.

Thẩm Hàn Tế không có thật sự hôn cô, tối qua... càng không có cùng cô “làm việc khác”.

Thẩm Hàn Tế không phải nói sau khi kết hôn thì mỗi ngày khi tạm biệt đều phải hôn sao, lúc nãy không hôn cô chứ?

Anh ta không thích hôn cô ư? Không muốn hôn cô? Hay là... có nguyên nhân khác?

Mệt quá. Mạnh Tri cố gắng không để ý đến cảm giác thất vọng vừa xuất hiện trong đầu mình. Hai người con trai chạy đến nhà vệ sinh cuối cùng cũng nôn xong rồi, Mạnh Tri xốc lại tinh thần, lại hưng phấn thúc Thẩm Hàn Sơ phát bài. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*

Lần này đổi cách chơi, để người rút được Pocker ra câu hỏi trước sau đó mới gọi người đến trả lời, càng làm thêm cảm giác căng

thẳng sợ bị chọn trúng cho mọi người.

Người đầu tiên rút được Pocker là Trần Tư Vũ, cậu hôn lá bài Pocker hôn một cái: “Không muốn hỏi gì khác, chỉ muốn hỏi nụ hôn đầu của mấy vị ngồi ở đây là khi nào thôi.”

Mặt Chu Dục Lâm lạnh lùng: “Cái câu hỏi không có sức sáng tạo nào mà cậu cũng hỏi được à, nụ hôn đầu của lão tử vừa mới mất, với cậu đó.”

“Cút, không có hỏi cậu.” Trần Tư Vũ gạt tay của Chu Dục Lâm ra.

Trần đại thiếu từng kết giao với vô số bạn gái lúc cũng rất muốn hỏi một chuyện trong sáng như này thôi.

Người bị chọn trả lời là Thẩm Hàn Tế, ánh mắt của anh hình như đang muốn lẩn tránh, ho nhẹ hai tiếng, lại liếc qua Mạnh Tri, trả lời một câu: “Hai mốt.”

“Cậu gạt ai chứ!” Lời vừa nói ra, Chu Dục Lâm liền nhảy dựng lên, “Cái tên khốn nạn nhà cậu lúc ăn Mạnh Tri cũng chỉ có hai mươi tuổi, bây giờ dám nói nụ hôn đầu là năm hai mốt, cmn đừng có nói với lão tử là lúc làm cậu không hôn Mạnh Tri đấy!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Miệng Mạnh Tri há rộng đến mức có thể nhét một quả trứng ngỗng vào.

Thẩm Hàn Tế hai mươi, vậy lúc đó cô mới có mười chín.

Như vậy có thể nói, ba năm sau, cô vừa vào năm nhất đại học đã bị Thẩm Hàn Tế ăn mất rồi?

Cmn thật là tức muốn khóc luôn.

Thẩm Hàn Tế dường như dừng lại một chút, cười có chút ngượng gạo: “Lúc nãy đùa cậu thôi, xin lỗi, còn sớm hơn cậu nghĩ một chút, mười chín.”

Chu Dục Lâm lại đánh cái bốp vào bàn, đứng dậy: “Cậu nói cái gì? Mạnh Tri vừa lên đại học lúc đó chẳng phải cậu nói với tôi còn chưa tỏ tình với Mạnh Tri sao? Vậy nụ hôn đầu năm mười chín tuổi của cậu làm sao mà có!”

“Được rồi!” Thẩm Hàn Sơ nghe không nổi nữa, “Các cậu có mệt không hả, không phải chỉ là chuyện nụ hôn đầu thôi sao, đừng cãi nhau nữa, ván khác!”

Đề tài bị chuyển hướng, trò chơi lại tiếp tục.

Mạnh Tri có chút thất thần.

Vì sao cô lại có cảm giác Thẩm Hàn Tế không biết nụ hôn đầu của hai người vào lúc nào vậy?

Cô không biết là chuyện bình thường, Thẩm Hàn Tế không biết, đây thật quá không bình thường rồi!

Trong đầu Mạnh Tri đột nhiên nảy ra một chút hoài nghi, vừa muốn suy ngẫm rõ hơn, Thẩm Hàn Sơ đã thúc cô cầm bài.

Những ván sau chơi rất vui, mọi người lần lượt rút trúng Pocker, câu hỏi từ việc đối tượng nụ hôn đầu bay đến việc hôm nay mang qυầи ɭóŧ màu gì, không trả lời được thì phải lên ôm cột múa.

Ván tiếp, Thẩm Hàn Sơ rút trung Pocker.

“Haha, cuối cùng cũng đến lượt chị rồi!” Thẩm Hàn Sơ ôm lá Pocker cười. Cô làm ra vẻ trịnh trọng mà hắng giọng, tung ra câu hỏi đã bị ém lại rất lâu, “Câu hỏi của chị là – lần mộng tinh đầu tiên, là mơ đến ai!”

Mạnh Tri nghe câu hỏi này xong như bị sét đánh ngang tai.

Thẩm Hàn Sơ hưng phấn chọn người: “Ai đây ai dây, 6 bích! 6 bích trả lời đi!”

Mọi người nháo nhào lật bài của mình ra, thế là Mạnh Tri đang bị sét đánh đến cháy xém nhìn thấy con 6 bích trong tay Thẩm Hàn Tế thì cả người liền phấn khích lên.

Cái hôm xuyên không đến cô ở trong phòng của Thẩm Hàn Tế đến một cuốn sách người lớn cũng không thấy, cái người khó chịu như này thì lần đầu mộng tinh là thấy ai đây?

Chỉ nghĩ thôi cũng đã rất mong chờ rồi!

Không trả lời thì lên múa cột cũng rất chờ mong!

Kiều Phàm: “Yo, để người đã có vợ trả lời câu hỏi này có hơi không được tốt lắm không. Chị Sơ chị đang hại em trai ruột đấy.”

Trong lòng Mạnh Tri đang dùng hết sức lắc đầu, không sao không sao, cô cũng rất muốn biết mà.

Bầu không khí đang rất ngại ngùng, Trần Tư Vũ đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, vừa nghe vừa cầm áo khoác chạy ra ngoài: “Mẹ tôi bảo tôi về đi xem mắt, muộn một phút liền khóa hết tài khoản của tôi, tạm biệt các anh em.”

Thẩm Hàn Sơ cũng không nghĩ đến câu hỏi này sẽ hỏi trúng Thẩm Hàn Tế, vẫn là nên diễn trò trước mặt Mạnh Tri vậy, vì cuộc sống vợ chống hài hòa của em trai em gái, Thẩm Hàn Sơ cười gượng hai tiếng: “Vậy, chũng ta cũng giải tán đi.”

Thế là Mạnh Tri đang kiễng chân mỏi mắt chờ mong Thẩm Hàn Tế trả lời câu hỏi này liền bị Thẩm Hàn Tế kéo cổ áo lôi ra xe.

Mạnh Tri ngồi lên ghế phó lái, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

Thẩm Hàn Tế vừa quay mặt liền nhìn thấy biểu tình thất vọng tràn trề của Mạnh Tri, anh thẳng thắn không nổ xe, kéo đầu Mạnh Tri sang đối diện với mình, lông mày cau nhẹ: “Em muốn nghe anh trả lời câu hỏi đó vậy sao?”

Mạnh Tri bị gãi trúng chổ ngứa, cả mặt liền đỏ, liền hất tay của anh trên đầu mình xuống: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi có thể đừng lần nào cũng xoa đầu tôi không!”

“Tôi bao nhiêu tuổi?” Không biết vì sao, Thẩm Hàn Tế đột nhiên haha cười lên hai tiếng. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*

Anh mở dây an toàn ra, cả người nghiêng về phía Mạnh Tri, kéo cái người đang muốn trốn về phía sau đến chỉ còn cách anh 1m.

Thẩm Hàn Tế ghé vào vành tai đang đỏ rực của Mạnh Tri, nhẹ nhàng hỏi: “Mạnh Tri, anh bây giờ bao nhiêu tuổi với chuyện lần đầu mộng tinh thấy ai, hai câu này tôi chỉ trả lời một câu, em, chọn cái nào?”