Mạnh Tri hơi nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt Thẩm Hàn Tế ở bên nghe thấy Nọa Nọa gọi một tiếng “ba ba” mà dần đen lại, cuối cùng đen thành một cái đít nồi.
Thẩm Hàn Tế ôm lấy Nọa Nọa đang nhìn chằm chằm vào con heo mà gọi ba lên, đặt ở trên chân, cướp lấy món đồ chơi trong tay Nọa Nọa: “Ba của con ở đây này!”
Nọa Nọa không thèm để ý đến ba ruột của mình, giơ hai tay ngắn ngủi của mình với tới món đồ chơi bị Thẩm Hàn Tế ném về một bên, vừa với vừa gọi “ba ba ba ba”.
Mạnh Tri ôm bụng cười bò trên sàn nhà.
“Hahahaha hôhô... heo... baba...hahaha”
Thẩm Hàn Tế chuyển mắt, cho một người con gái nào đó đang cười đến l*иg lộn một ánh mắt sắc bén.
Mạnh Tri nhận lấy ánh mắt liền lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn quỳ trên tấm thảm, trên mặt tựa hồ không cười nữa nhưng vai vì nhìn cười mà lại rung lên như máy may.
Thẩm Hàn Tế giơ tay ra, dùng hai ngòn tay bóp mặt Nọa Nọa, quay qua đối mặt với anh: “Nhìn đây này, ba mới là ba của con, gọi ba đi.”
Mặt anh ngưng lại, biểu tình nghiêm túc.
Dù sao làm ba cũng là chuyện nhân sinh đại sự.
Nọa Nọa bị bóp mặt, nhìn gương mặt nghiêm túc của Thẩm Hàn Tế, qua hai giây, hình như là bị dọa sợ rồi, “ba ba” còn chưa kịp gọi, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn càng lúc càng nhăn lại, nhăn thành một cái túi nhỏ, sau đó...
Oa một tiếng khóc lên.
“Oa oa oa ư ư ư...”
Nọa Nọa gào khóc, vừa khóc vừa đẩy khỏi lòng Thẩm Hàn Tế: “Oa oa oa... ba... mẹ oa oa oa...”
Mạnh Tri nhanh chóng chạy đến, cướp Nọa Nọa từ trong lòng Thẩm Hàn Tế ra, vừa trừng anh một cái: “Anh làm gì mà lại đi dọa nó như vậy chứ.”
Nọa Nọa ở trong Mạnh Tri khóc đến đỏ cả mặt. Đứa nhỏ này bình thường không thích khóc, nhưng mà một khi đã khóc thì có chút không kiểm soát được. Mạnh Tri ôm nó nói vào câu căn bản không có tác dụng, cô có chút sốt ruột, đột nhiên nhìn thấy con heo đồ chơi bị Thẩm Hàn Tế ném qua một bên kia.
Mạnh Tri nhanh chóng nhặt con heo đồ chơi lên, đặt vào tay Nọa Nọa, “Nọa Nọa không khóc không khóc,” Cô để cho Nọa Nọa ôm con heo đồ chơi kia, “Ba ba ở đây nè, không khóc nữa được không? Chị cầu em đó.”
Nọa Nọa nhìn thấy đồ chơi mắt liền sáng lên, hai tay ôm chặt đồ chơi, hít hít mũi, dần dần ngừng khóc.
Cuối cùng cũng ngừng khóc rồi. Mạnh Tri thở dài nhẹ nhõm, rút khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt cho Nọa Nọa.
Vừa nãy còn là một tiểu thiên sứ, bây giờ đã biến thành một tiểu quỷ rồi huhu...
Làm mẹ dỗ con thật sự là rất mệt, rất khổ nha.
“Baba...” Nọa Nọa ôm món đồ chơi, mềm mại gọi một tiếng, không muốn rời xa.
Mặt của Thẩm Hàn Tế lại đen thêm mấy phần.
Mạnh Tri chơi với Nọa Nọa không được bao lâu thì có một cuộc điện thoại gọi đến. Quả nhiên là như lời Thẩm Hàn Tế nói lúc nãy, mẹ của Thẩm Hàn Tế, cũng là mẹ chồng của cô bảo cô và Thẩm Hàn Tế cùng mang theo Nọa Nọa, cuối tuần đến nhà bọn họ chơi.
Mạnh Tri sợ gặp người lạ, càng sợ phải gặp người lớn không quen biết, liền rụt cổ lại không muốn đi, nhưng mà trộm chuồn thất bại, bi Thẩm Hàn Tế xách cổ áo mang lên xe, ném vào ghế phó lái.
Thẩm Hàn Tế lái xe đi.
Nhiều năm rồi chưa về nhà cũ, kể từ khi ông ấy chuyển ra nước ngoài anh đã luôn ở An Thành, rồi đột nhiên xuyên không đến sáu năm. Nhiều năm như vậy đường xá ở thành phố B thay đổi rất nhiều, Thẩm Hàn Tế cũng không thể nhớ nổi đường, càng không thể hỏi ba mẹ mình nhà của con ở đâu được, chỉ có thể tự mò mẩm mà đi thôi.
Thế là nửa tiếng sau, Mạnh Tri hạ cửa sổ xe xuống.
Đầu ghé vào cửa xe, chống tay lên cằm, mắt trừng lớn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Wa~” Mạnh Tri kinh ngạc một tiếng, “A Thẩm nhà của anh ở đây sao?”
Thẩm Hàn Tế vì chữ “A Thẩm” trong lúc Mạnh Tri không để ý thốt ra mà miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đáp: “Đúng.”
Mạnh Tri nhìn vào trong thấy nhà nhà cách nhau rất xa, nhà nào cũng có vườn hoa, trước vườn hoa còn xây một căn biệt thự phong cách phương tây có đài phun nước.
Thì ra nghèo khổ, có thể hạn chế sức tưởng tượng của một con người.
Trong mắt Mạnh Tri lấp lánh ánh sao: “Nhà của anh, giàu thật đó.”
Dường như nhà của Thẩm Hàn Tế còn giàu hơn cô tưởng tượng... một chút?
Không đúng, nên là giàu hơn cô tưởng tượng... rất nhiều rất nhiều vô cùng nhiều.
“Cám ơn.” Thẩm Hàn Tế đáp.
Mạnh Tri quay đầu lại nhìn anh một cái,
Cái người này sao khong biết khiêm tốn chút nào hết vậy.
Mạnh Tri lại quay đầu về, chỉ ra ngoài cửa sổ,: “Cho nên, bây giờ anh định lái xe vào đó à?”
Mạnh Tri chỉ vào một cánh cửa sắt màu trắng theo phong cách phương tây, dây leo màu xanh bò kín cửa, như một khung cảnh trong truyện cổ tích, bên trong còn có hai bảo vệ đang trực.
Cái cửa này nhìn có vẻ một lần chỉ có thể để một người vào thôi. Mạnh Tri cảm thấy muốn lái chiếc xa này vào, phỏng chừng, vẫn là có một chút khó khăn.
Thẩm Hàn Tế lúng túng che miệng.
Người hướng dẫn bảo anh đến khu Lâm Nguyên ở sau cửa.
Thẩm Hàn Tế vẫn còn nhớ mang máng cửa chính ở đâu, nhưng lại như chim sợ cành cong, thế là chỉ vào ngôi biệt thự bên trong đối diện phía bên kia, “Chính là đó, em mang Nọa Nọa vào trước đi, tôi, ờ, đi dạo một chút.”
Mạnh Tri ôm Nọa Nọa xuống xe.
Cô vốn đang lo lắng bảo vệ có cho cô vào không, nhưng mà không ngờ rằng lúc vào cửa bảo vệ thế mà lại chào hỏi cô, thái độ rất cung kính.
“Bà chủ Thẩm lâu rồi mới lại đến đây đó nha.” Một trong hai bảo vệ nói.
Mạnh Tri ôm Nọa Nọa, cười ngọt ngào: “Gần đây tôi phải đi học nên có hơi bận.”
Chào hỏi vài câu, Mạnh Tri đi đến ngôi biệt thự mà Thẩm Hàn Tế chỉ.
Cô thở dài một hơi.
Hại cô lo lắng một trận, thì ra bảo vệ đều biết cô, cứ luôn miêng gọi “bà chủ Thẩm”.
Mạnh Tri vừa quay đầu lại, cả đường nhìn trái ngó phải đi rất chậm.
Vừa nhìn vừa tấm tắc cảm thán.
Cứ tưởng rằng ngôi nhà ở tiểu khu Nam Tĩnh kia đã làm sức tưởng tượng của cô đến cực điểm rồi, không ngờ rằng bây giờ ngôi nhà ở Nam Tĩnh kia chỉ là điểm khởi đầu của trí tưởng tượng của cô mà thôi.
Mạnh Tri càng đoán càng cho rằng Thẩm Hàn Tế lúc nhỏ nhất định là một tên ăn chơi sa đọa. Một tiểu bá vương nhàn hạ không cần học hành, có một lần phạm vào đại tội, sau đó bị ba mẹ thẹn quá hóa giận mà đuổi ra khỏi nhà, đại thiếu gia ngậm chìa khóa vàng bị đuổi đến An Thành sống với ông bà.
An Thành là một thành phố nhỏ yên tĩnh ở phía nam. Các khu trò chơi, quán net chẳng có nhiều mà toàn là thiết bị thô sơ cũ kỹ, rất thích hợp để trừng phạt các nhị thế tổ quen với việc giễu võ giương oai ở các thành phố lớn.
Nhà của bà Thẩm ở An Thành, tuổi đã cao nên không muốn chịu tội ở cái nơi ô nhiễm như thành phố B, thế nào mang ông Thẩm chuyển về lại quê hương.
Đột nhiên Mạnh Tri cảm thấy bà Thẩm ngầu bá cháy luôn, có thể khiến một người đã sinh ra lớn lên ở thành phố B như ông Thẩm cam tâm tình nguyện đi theo bà, tự nguyện chạy đến sống tại một nơi nhỏ bé ngoài bà Thẩm ra thì ai cũng không biết.
Mạnh Tri nghĩ một hồi lại bắt đầu thương cho bản thân mình. Cô cũng muốn làm một người phụ nữ ngầu lòi như bà Thẩm. Nhưng mà Thẩm Hàn Tế chắc chắn sẽ không chịu phối hợp rồi.
Mạnh Tri nhìn thấy có người đang cắt sửa cây lá trong vườn hoa. Nhất định không phải là công nhân làm vườn chuyên nghiệp rồi. Mạnh Tri vừa nhìn thấy người phụ nữa kia liền đưa ra kết luận như vậy.
Tóc người đó uốn nhẹ, những chòm tóc lộn xộn trước rán được kẹp lại gọn gang sau tai, thân hình thon dài nhỏ nhắn, cả người mang một bộ đầm hoa đứng giữa vườn hoa phá cách hài hòa đến lạ.
Người phụ nữ làm vườn cúi đầu cười, da dẻ trắng nỏn, vẻ mặt chuyên chú.
Bỗng dung Mạnh Tri cảm thấy người phụ nữ này rất quen.
Quen đến không nói được.
Mạnh Tri đứng tại chổ cố gắng nhớ lại, cuối cùng vỗ ót một cái.
Cô ấy, có phải là Ông Tĩnh Ngọc không?
Mạnh Tri có xem qua phim của Ông Tĩnh Ngọc, là trường tổ chức cho xem, đều là những bộ phim kinh điển.
Nghe nói Ông Tĩnh Ngọc năm đó nổi tiếng vô cùng, liên tục cho ra những nhân vật kinh điển, nhưng vào lúc sự nghiệp như mặt trời ban trưa thì đột nhiên gả cho người ta, bối cảnh người chồng rất thần bí, phóng viên không dám nhiều lời cũng không dám viết loạn.
Sau khi Ông Tĩnh Ngọc kết hôn thì rút ra khỏi làng giải trí không đóng phim nữa, có truyền thuyết nói rằng năm thứ hai sau khi kết hôn liền sinh cho chồng một đứa con, toàn tâm ở nhà giúp chồng dạy con.
Nhưng mà đã nhiều năm vậy rồi, mỗi khi làng giải trí tổng hợp lại những bộ phim kinh điển thì không thể thiếu bóng dáng của Ông Tĩnh Ngọc, một đám mê phim ở phía dưới tiếc hận cho vì cô rời làng giải trí khi đang nổi, quả thực là một sư tổn thất lớn cho nền điện ảnh quốc gia.
Mạnh Tri còn nhớ ba của cô là fan cứng của Ông Tĩnh Ngọc. Lúc nhỏ trong nhà còn có mấy tờ báo của bà ấy.
Không ngờ đến có thể gặp bà ấy ở đây.
Mạnh Tri nhanh chóng baidu một chút, đối chiếu bức ảnh trong baidubaike với người phụ nữ đang làm vườn đằng xa kia.
Khuôn mặt giống nhau như đúc.
Ông Tĩnh Ngọc trên baidu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tươi trẻ mà tinh tế, Ông Tĩnh Ngọc hôm nay căn bản không nhìn ra tuổi, toàn thân trên dưới chìm đắm trong sự nho nhã và lịch sự.
Khu Lâm Nguyên là nơi người giàu tụ tập, ở đây có thể gặp được Ông Tĩnh Ngọc cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Mạnh Tri đang do dự không biết có nên đến xin chữ ký không.
Lúc nhỏ trong nhà đều là đĩa phim của Ông Tĩnh Ngọc, bộ phim nào ba cỗ cũng phải xem qua vô số lần, vừa xem vừa vô cùng đau khổ chuyện Ông Tĩnh Ngọc đã gã giải nghệ cưới chồng.
Như vậy làm cho mẹ cô có chút nuốt không trôi, mì buổi tối còn bỏ cả nửa bình giấm cho ba cô.
Xin chữ ký chắc không tính là làm phiền lắm đâu nhỉ. Mạnh Tri cắn cắn môi. Cô nghĩ rồi lại nghĩ, vì muốn xin chữ ký cho ba cô, vậy là lấy dũng khí đi qua, nhẹ nhàng đứng cạnh Ông Tĩnh Ngọc.
“À, xin chào.” Mạnh Tri nhỏ giọng nói.
Ông Tĩnh Ngọc xoay người nhìn cô.
Trong mắt Mạnh Tri đều là sự kinh diễm.
Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi trên baidu da dẻ không hề có nếp nhăn, nhìn không già chút nào, ngũ quan đẹp đến không còn gì để nói.
Người thật còn đẹp hơn trên phim mấy lần.
Mạnh Tri kiềm chế sự kích động, trong lòng nghĩ lúc về nhất định phải nói cho ba cô biết Ông Tĩnh Ngọc bây giờ vẫn như nữ thần của năm đó, để cho ba cô ngưỡng mộ bà ấy một phen.
“Cho hỏi bà có phải là Ông Tĩnh Ngọc không? Tôi có thể, xin chữ ký không?” Mạnh Tri đưa qua một cuốn sổ tay nhỏ cô luôn mang bên người.
Ông Tĩnh Ngọc không nói gì, lông mà cau lại một chút.
Nhíu mày cũng đẹp quá chừng luôn!
Mạnh Tri thật sự rất muốn hét lên, lại tiếp tục cung kính dâng cuốn sổ tay của mình lên, chỉ còn thiếu cui cười 90 độ: “Cám ơn cô ạ.”
Cô bây giờ thân hình 22 tuổi nhưng tâm hồn chỉ có 16 tuổi, Ông Tĩnh Ngọc lại hơn năm mươi tuổi rồi, gọi một tiếng cô chắc cũng không sao đâu.
Ông Tĩnh Ngọc bỏ cây kéo làm vườn trong tay xuống, tiếp nhận sổ tay của Mạnh Tri.
Bà không ký tên lên.
Trong mắt Mạnh Tri có chút không hiểu.
Ông Tĩnh Ngọc nhìn thẳng vào Mạnh Tri, nhìn đứa con gái mặt đỏ má hồng trước mặt, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng.
“Gọi là mẹ.”