Nếu như phút cuối không hiện ra khuôn mặt của Thẩm Hàn Tế, Mạnh Tri có lẽ đã nghĩ rằng đó chỉ là một đôi tình nhân bình thường mà thôi.
Một đôi tình nhân trông có vẻ tình cảm rất mặn nồng.
Một lần hôn có thể hôn đến hơn hai phút cơ mà.
Mạnh Tri nhớ một tiếng trước cô mới cảm thán rằng cặp tình nhân kia hôn hơn một phút đã rất trâu bò rồi, bây giờ thì tốt rồi, không ngờ bản thân cô còn trâu bò hơn bọn họ nữa.
Vừa quay đầu lại đã trở thành một người lợi hại như vậy, nhưng mà cảm thấy... không vui nha?
Lý Duy Nhất cũng đang đánh răng rửa mặt, đi ngang qua ngồi cạnh Mạnh Tri nãy giờ vẫn đang khϊếp sợ ngồi ngâm chân trong nước lạnh.
“Ư ế ào? Ịch iệt ông?” Lý Duy Nhất một miệng đầy bọt kem đánh răng, lấy tay vỗ vỗ vào vai Mạnh Tri.
“Kịch liệt.” Mạnh Tri nói.
Trên thế giới này còn có chuyện gì kịch liệt hơn chuyện mình hết sức hăng hái mở một cái video bát quái ra xem để rồi sau đó nhận ra nhân vật chính trong video đó chính là mình không?
Chẳng trách lúc cô vừa mở video ra xem đã cảm thấy bóng lưng của cô gái kia rất quen.
Có thể không quen được sao?
Vì người đó chính là cô mà!
Lý Duy Nhất nhổ đám bọt kem đánh răng ra, âm thanh nói chuyện rõ ràng hơn không ít: “Nhìn thấy chưa, đoạn cuối còn lộ mặt nữa đó, nam thần đại học A đẹp trai chứ.”
Mạnh Tri nhớ đến khuôn mặt mà cô đã nhìn từ nhỏ đến lớn của Thẩm Hàn Tế.
Thật lòng mà nói thì, thật sự quá đẹp trai luôn.
Dù sao thì ngoài viêc kết quả học tập luôn đứng đầu ra, thì dựa vào khuôn mặt này của anh ta cũng nằm trong top những người đẹp trai nhất trong đám con trai tuổi dậy thì ở Tứ Trung rồi. Đêm Giáng Sinh lần trước, anh ta ra ngoài ăn cơm, lúc trở về trên bàn chất đầy một đống, đều là những trái táo do các cô gái ở các năm học gói lại tặng cả. Chỉ còn thiếu cái cân nữa thôi là có thể mở một sạp bán táo rồi.
“Cũng... được.” Mạnh Tri trả lời.
Dù có đẹp trai như thế nào đi nữa thì cũng là một tên ma vương thích bắt nạt một nữ sinh chân yếu tay mềm, liễu yếu đào tơ như cô.
Lý Duy Nhất lấy điện thoại của mình mở video ra, chỉ vào bóng lưng của cô gái trong video, lắc đầu nói: “Hừ hừ, không biết người con gái này là ai. Lúc đầu được nam thần bao bọc nên chẳng ai dám đυ.ng tới. Bây giờ ở trên diễn đàn không lúc nào là không có người đăng bài rất tò mò không biết cô gái đó như thế nào cả. Thế nào mà lại dám gọi cả nam thần đại học A qua đây, thật là làm cho đại học C chúng ta rất vinh quang mà. Có trời mới biết năm đó nam thần được bao nhiêu người theo đuổi. Sau khi chuyện này được truyền ra, những nữ sinh đại học A đều hận nữ sinh trường chúng ta đến thấu xương.”
Mạnh Tri: “...”
Thế là cô còn cho đại học C mặt mũi nữa cơ à.
“Thu phục” Thẩm Hàn Tế là một chuyện rất vinh quang sao?
Đây rõ ràng là cô đang xả thân vì nghĩa, trừ hại cho dân được không?
Mạnh Tri bĩu môi một cái: “Cũng chẳng chuyện có vinh quang hay không, chỉ là hai người yêu nhau thôi mà. Tên nam thần kia cũng chẳng phải hòa thượng, tìm một người bạn gái cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.”
“Vậy thì cậu không hiểu rồi.” Vừa nhắc đến chuyện này, Lý Duy Nhất như có rất nhiều chuyện muốn nói. Một tay kéo ghế của mình đến cạnh Mạnh Tri, vừa làm vẻ đang mở ra một không gian tám chuyện của nữ sinh, “Cậu không biết sao, năm đó nam thần vì chuyện không gần nữ sắc mà có một thời gian bị nghi ngờ là thủ thân. Từ chối người bên cạnh tỏ tình thì thôi đi, hoa khôi trường đại học A của bọn họ, chính là vị tiểu hoa đán bây giờ đang rất nổi tiếng trong các bộ phim thần tượng trong giới giải trí đó, vào một ngày trời đông lạnh giá đã đứng dưới lầu cầm loa tỏ tình một cách thâm tình. Xếp nến thành hình trái tim, rồi còn tổ chức một đống màn biểu diễn ánh sáng ở ký túc xá, có bao nhiêu là người đến xem, sau đó cậu đoán xem như thế nào?”
“Như thế nào?”
“Sau cùng cả một đống nến đang cháy rực rỡ làm bừng sáng cả một vùng ở dưới lầu nhưng hoa khôi đến cả cái bóng của nam thần cũng không thấy!” Lý Duy Nhất vỗ một cái vào đùi, “Sau đó bạn cùng phòng của nam thần nói tối đó nam thần ở ký túc xá chỉ nhìn qua cửa sổ một cái, sau đó liền mang tai nghe vào chơi game, đến cả nói cũng không nói một câu!”
“Một nhân vật khó nắm bắt như vậy mà lại bị nữ sinh trường chúng ta bắt mất rồi, cậu nói xem có lợi hại không?”
“Hahahaha, lợi hại lợi hại rất lợi hại.” Trên mặt Mạnh Tri nặn ra một nụ cười cho phải phép, đồng thời vì để thể hiện bản thân thực cảm thấy rất lợi hại, thậm chí còn giơ tay vỗ vài cái.
Lợi hại chết cô rồi.
Hai ngày sau nhất định phải đi làm cho mình một lá cờ tuyên dương.
“Công dân tốt vô tư, thời hiện đại sống nhất định rất tốt!”
Bà Mạnh Tri -- Vì người quên thân, chỉ dựa vào một thân máu thịt mà đã làm cho hai nữ sinh hai trường đại học A và C tránh khỏi bàn tay độ ác của đại ma vương.