Ngày nhập học rất nhanh đã đến.
Tiếng chuông tan học vang lên, trên con đường nhỏ rợp bóng cây của đại học C, Mạnh Tri vừa tan học, mang balo về ký túc xá.
Vừa đi vừa cảm thán □□ chế độ giáo dục thật điên khùng.
Cô là một học sinh cấp ba đang học năm nhất, bây giờ đột nhiên chạy đến học đại học, chuyên ngành tiếng Trung, cứ cho là khóa học của mình sẽ nát một cục. Vì để giãy dụa một chút không để thi lại cô chỉ có thể giữ lại thói quen học lúc năm nhất của mình. Mỗi ngày đi học sẽ ngồi ở bàn đầu, nghiêm túc nghe giảng, chép bài. Điện thoại chỉ để nhìn giờ chứ không chơi game, tan học còn chạy đến thư viện. Không ngờ cứ như vậy thế mà phát hiện ra những chuyện ngành mà các thầy cô đại học giảng cô mơ hồ có thể hiểu được. Bài tập về nhà tuần trước còn được chín mươi điểm, nằm trong top đầu của lớp.
Như thế này cô còn có thể học được, vậy cô còn học cấp ba làm gì chứ!
Mạnh Tri cảm thấy đột nhiên xuyên không đến năm 22 tuổi đúng là món quà mà ông trời dành cho cô mà. Không cần học những năm tháng cấp ba như địa ngục kia nữa mà trực tiếp học ở đại học C, chuyên ngành tiếng Trung. Cuộc đời của cô thật sự không cần quá hoàn hảo nữa đâu.
Nghĩ một hồi liền có chút vui vẻ. Lúc còn nhỏ cô có đi học nhảy, lúc đi đường bước chân nhẹ nhàng như đang bước trên nước.
Phía trước con đường có hai đứa nhỏ hai tuổi đang bước đến.
Đứa nhỏ này chắc vừa đang tập đi, bước đi xiêu vẹo không vững, lúc đến cạnh Mạnh Tri thì lảo đảo một cái.
“Ai ya cẩn thận!”
Mạnh Tri đang bước đi nhẹ nhàng nhanh chóng bước đến hai bước, đỡ lấy đứa nhỏ sắp ngã kia.
Người mẹ nãy giờ vẫn đi phía sau cũng nhanh chóng chạy lại, ôm đứa nhỏ còn không biết mình suýt tý nữa đã ngã chỏng vó, nói với Mạnh Tri: “Cảm ơn cô. Đứa nhỏ này mà ngã thì lại khóc cho xem.”
Mạnh Tri cười cười, giơ tay chọc chọc vào gương mặt đầy thịt của đứa nhỏ: “Không sao, trông bé đáng yêu quá.”
Mẹ đứa nhỏ cũng cười, cúi đầu nhỏ với đứa nhỏ ở trong lòng: “Bàn Muội nhanh nói cám ơn chị đi.”
“Cám ơn chị.” Đứa nhỏ đang núp trong lòng mẹ vừa cắn ngón tay vừa dùng cái giọng điệu non nớt nói.
“Không sao đâu.” Mạnh Tri cười híp mắt.
Thì ra đứa nhỏ trắng trẻo này gọi là Bàn Muội, đáng yêu chết tôi rồi.
“Nói tạm biệt chị đi.” Mẹ của Bàn Muội lại bảo.
“Tạm biêt chị.” Bàn Muội nhẹ nhàng nói.
“Tạm biệt!” Mạnh Tri vẫy vẫy tay với hai mẹ con.
Bàn Muội được mẹ ôm đi. Mạnh Tri vẫn không di chuyển, cô đứng ở đó, quay đầu lại nhìn bóng lưng của hai mẹ con.
Tiểu Bàn Muội nằm sấp trên vai mẹ, môi động đậy, vừa đi vừa tập nói chuyện với mẹ.
Mạnh Tri cắn cắn răng.
Cô nhớ Nọa Nọa rồi.
Dù sao cũng là con do cô sinh ra mà.
Quả nhiên một mình cô không thể chiếm hết mọi tiện nghi trên thế giới này được. Mạnh Tri thở dài một hơi.
Những ngày học đại học rất tốt, ngoại trừ việc...
Cô không dám thường xuyên về nhà thăm Nọa Nọa.
Bởi vì...
Một khi về nhà đều sẽ lo lắng vị Thẩm Hàn Tế thượng.
Mạnh Tri buồn bực vò đầu, chòm tóc được bối gọn gàng trên đầu cũng bị cô vò thành diudiudiu~
Mạnh Tri có về nhà ở mấy lần. Những lần trước cô đều kiếm cớ này nọ mà trốn được. Chỉ có duy nhất một lần, cuối tuần cô về nhà chơi với Nọa Nọa, buổi tối không chú ý canh phòng, tắm xong, đang quấn khăn tắm vừa bước ra khỏi phòng tắm liền bị Thẩm Hàn Tế chặn lại trong góc tường phòng ngủ.
Ngón tay thon dài của Thẩm Hàn Tế không ngừng dò dẫm trên xương quai xanh của cô, lúc nói chuyện giọng lại trầm thấp rất quyễn rũ: “Vợ à, đã bao lâu rồi chúng ta không sinh hoạt vợ chồng rồi?”
Từ lúc cô xuyên đến vẫn chưa có sinh hoạt được chưa? Anh thượng một cô gái vị thành niên, lương tâm anh không thấy cắn rứt à?
Bốn chữ “sinh hoạt vợ chồng” này nói đến cái gì Mạnh Tri biết.
Đầu của Thẩm Hàn Tế bắt đầu càng nhích càng gần, càng nhích càng gần. Mạnh Tri nắm khắn tắm, bản thân bây giờ đã thực sự hiểu được hai câu “Hai chân run rẩy, như muốn bỏ chạy” viết trong sách ngữ văn kia là cái tình trạng gì rồi. Cô sợ muốn chết. Giây cuối lúc môi của Thẩm Hàn Tế muốn nhích lại gần nữa, tim Mạnh Tri đập mạnh một cái, bùm một cái, bàn tay oán giận đặt trước l*иg ngực anh.
Mạnh Tri nhớ kỹ bản thân từng muốn nói thẳng ra hết. Nói rằng cơ thể cô bây giờ tuy là 22 tuổi nhưng tâm hồn chỉ có mười sáu tuổi thôi. Cho dù bây giờ anh là chồng rôi, nhưng có thể thông cảm một chút không. Chúng ta thuần khiết một chút, không cần phải làm hỏng mầm non tổ quốc là cô được không?
Nhưng Thẩm Hàn Tế sẽ phản ứng sao đây?
Anh ta sau khi nghe cô khóc lóc kể lể xong, đến cả một cọng lông còn không thèm kinh ngạc nữa là!
Có lầm hay không vậy!
Có thể phối hợp kinh ngạc một chút để tôn trọng tính thật thà của cô không?
Cả người Mạnh Tri đều không ổn rồi.
Thẩm Hàn Tế nãy giờ vẫn đứng đó, trên mặt mang một nụ cười ý vị: “Hôm nay tâm trạng rất tốt, hay là phân vai diễn play đi? Em đóng học sinh cấp ba mười sáu tuổi, tôi đóng vai gì đây? Đóng đàn anh hàng xóm nhỉ? Hay là gia sư dạy em sau giờ học đây?”
Phân... phân cái con đà điểu.
Vào lúc Mạnh Tri đang nhắm mắt che ngực giả làm đà điểu, cảm thấy cuộc sống thật vô vọng. Một đóa hoa tươi như cô mà lại bị Thẩm Hàn Tế độc ác ngắt đi. Nam nhân trước mặt vậy mà đột nhiên buông lỏng ra.
Thẩm Hàn Tế vén tóc Mạnh Tri vừa mới tắm xong còn vương lại mùi sữa tắm hoa dành dành: “Đi ngủ thôi, sinh hoạt vợ chồng sau này lại nói. Nhà gần trường như vậy, sau này phải về năm thăm con chúng ta nhiểu một chút.”
Thẩm Hàn Tế ngủ sát vách.
Mạnh Tri che lại trái tim đang đập loạn của mình.
Còn quay lại để bị anh thượng à?
Nọa Nọa và “trong sạch” không thể cùng có, vậy thì đành bỏ Nọa Nọa để lấy “trong sạch” vậy.
Mạnh Tri cảm thấy mình không phải là một người mẹ tốt.
Cô đã một hòn đá bên đường.
Ký túc xá nữ cách học viên nhân văn có hơi xa. Trên đường đến có đi ngang qua trung tâm sinh hoạt sinh viên của đại học C.
Trung tâm sinh hoạt sinh viên hôm nay có vẻ rất náo nhiệt?
Mạnh Tri nhìn vào trong đám người một chút.
Thì ra là thì ra là các câu lạc bộ trong đại học C đang tuyển hội viên.
Học sinh năm nhất vừa học xong quân sự cũng đều trở về rồi. Mỗi người đều bị phơi nắng vừa đen vừa bóng cứ như trứng gà bóc, chen chúc trước các nơi tuyên truyền của các câu lạc bộ để điền tên.
Mạnh Tri vô thức chen đến trước sân khấu tuyên truyền của các câu lạc bộ.
Cô chưa từng tham gia câu lạc bộ nào cả. Tứ Trung ở An Thành là một trường cấp ba thực ra cũng có câu lạc bộ. Nhưng cơ bản đều là dùng học tập làm hình thức để đối phó với lãnh đạo cấp trên. Ngoài câu lạc bộ nghệ thuật ra thì các câu lạc bộ khác cơ bản không có người nào tham gia. Lý do là nhà trường nói hoạt động của các câu lạc bộ sẽ ảnh hưởng đến tình hình học tập của học sinh.
“Bạn học này xem câu lạc bộ anime của chúng tôi nè!”
“Chào mừng bạn đến với câu lạc bộ hán phục~”
“Câu lạc bộ trượt batin tuyển thành viên, các đàn anh đàn chị đẹp trai xinh gái ở đại học C đều ở đây chờ các bạn!”
...
Bên tai chính là những người phụ trách câu lạc bộ đang cầm loa ra sức tuyên truyền.
Thật ra Mạnh Tri rất muốn gia nhập vài cái câu lạc bộ, các giấy báo danh đều đã gom một đống trên tay rồi. Cô lật lật, lật đến giấy báo danh vào câu lạc bộ dance.
Mạnh Tri cắn cắn môi.
Lúc nhỏ cô ở cung thiếu nhi đã từng học nhảy. Vừa mới bắt đầu học nhảy latinh, bạn nhảy là một bạn nam học cùng lớp với cô. Hai người nhảy với nhau rất hợp, thường được các thầy cô khen là phối hợp rất ăn ý. Cho đến khi có một lần đang cùng bạn nhảy luyện tập thì đυ.ng trúng Thẩm Hàn Tế vừa vừa đi học bồi dưỡng về.
Hôm đó sau khi Mạnh Tri đi học về, mẹ cô liền bảo cô đổi thể loại nhảy đi. Nói là đứa nhỏ hàng xóm có cuốn sách viết rằng tập nhảy latinh sẽ làm cho tính tình không tốt, bảo cô đi học nhảy cổ đại vừa nho nhã lại vừa an tĩnh.
Mạnh Tri trước mắt phu nhân Lưu Nghi không có lời gì để nói, thế là đổi thể loại nhảy. Từ thể loại nhảy latinh hai người biến thành nhảy cổ điển một người. Lúc tạm biệt bạn nhảy, hai người còn hẹn nhau đi ăn KFC.
Mạnh Tri lúc còn tiểu học vẫn luôn học nhảy. Đến khi thành tích sơ trung không được tốt liền không nhảy nữa, nhưng những lớp lý thuyết vẫn đi học đều. Bình thường lúc nghe ngước ta mở nhạc nhảy quảng trường đều sẽ cùng họ xoay vài vòng.
Mạnh Tri cầm tờ báo danh câu lạc bộ dance, suy nghĩ một chút, vẫn là đi về.
Bỏ đi. Lý Duy Nhất nói hoạt động câu lạc bộ đều là chuyện mấy người trẻ nam một năm hai thích bận rộn, cô đã là sinh viên năm ba rồi, việc cần bận rộn bây giờ là viết luận văn và người nhà.
Nhưng mà Mạnh Tri vừa nghĩ đến mình bây giờ đã là “phụ nữ có chồng” trong lòng liền có chút bực bội.
Dựa vào gì chứ?
Dựa vào cái gì cô mới mười sáu tuổi, không hiểu sao đã trở thành vợ của Thẩm Hàn Tế rồi.
Mối tình đầu lúc cao trung năm nhất của cô đều bị Thẩm Hàn Tế tàn nhẫm vô tình lạnh lùng bóp chết. Bây giờ cô đang ở trong độ tuổi yêu đương nồng nhiệt, kết quả lại bị Thẩm Hàn Tế đội lên cái mũ “đã kết hôn”.
Sao lại đều là Thẩm Hàn Tế chứ.
Thật không có thiên lý.
“Bạn học, có muốn tham gia vào câu lạc bộ của chúng tôi không. Đến đây xem một chút đi sao nào?”
Mạnh Tri đang xuất thần, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi.
Là đang gọi cô sao? Mạnh Tri chuyển mắt đến nơi phát ra âm thanh kia, không náo nhiệt như những nơi tuyển thành viên khác, câu lạc bộ này ở phía trên cùng, hết sức yên tĩnh.
Mạnh Tri ma xui quỷ khiến thế nào lại bước qua.
Người phát giấy báo danh là một người con trai, người không quá cao, gương mặt như búp bê.
“Học muội, tham gia vào câu lạc bộ dinh dưỡngcủa bọn anh đi.”
“Tôi không phải là học muội.” Mạnh Tri nhìn anh ta một cái, “Tôi là học tỷ năm ba rồi.”
“Trời ạ, học tỷ chị thế mà đã năm ba rồi à? Không phải chứ, sao nhìn trẻ quá chừng.”
Một người con gái hư vinh nào đó đang rất hưởng thụ, nhếch môi cười.
Cô nghỉ học một năm rưỡi, chỉ lớn hơn những người học năm ba bình thường hai tuổi thôi.
Được khen trẻ tất nhiên là rất vui rồi, nhưng mà lúc bảo cô báo danh thì Mạnh Tri vẫn lắc lắc đầu: “Không cần đâu, năm ba học bận rộn lắm.”
Cô xoay người muốn đi, mặt búp bê bên kia dường như sợ cô chạy mất, nhanh chóng nhảy ra từ sau đài tuyên truyền đến trước mặt Mạnh Tri: “Học tỷ khoan đi đã. Câu lạc bộ dưỡng sinh bọn em không chiếm nhiều thời gian đâu, chính là mọi người bình thường cũng tụ tập lại một chổ dưỡng sinh, cắn hạt dưa, ăn trái cây, đảm bảo không ảnh hưởng đến việc học của chị đâu.”
“Thật?” Mạnh Tri không tin lắm. Cắn hạt dưa với ăn trái cây, như vậy cũng có thể lập một câu lạc bộ sao?
“Còn có thể giả sao.” Mặt búp bê làm ra vẻ thề thốt đáng tin. Cậu nhìn Mạnh Tri hình như có chút do dự, thế là nhanh chóng nắm bắt cơ hội, nói với cô, “Thực ra tên câu lạc bộ của bọn em tuy là dưỡng sinh, nhưng mà sau khi mọi người tham gia rồi thì cùng nhau cắn hạt dưa, ăn trái cây. Không những có thể bồi bổ, còn có thể làm một việc khác nữa.”
“Việc gì?”
Mặt búp bê nhích lại gần nói nhỏ vào tai Mạnh Tri: “Thoát cảnh FA.”
“Tỷ lệ thoát FA ở câu lạc bộ bọn em cao đến 80%! Cao hơn tỷ lệ trung bình 40% của đại học C hai lần đó!”
Thoát FA?
Thoát FA!
Câu lạc bộ dưỡng sinh, không chiếm nhiều thời gian, điều quan trọng là còn có thể thoát kiép FA.
Có trời mới biết là lúc Mạnh Tri viết ba bức thư tình kia muốn thoát cảnh FA bao nhiêu.
Mạnh Tri công nhận bản thân không có tiền đồ gì, có chút dao động rồi.
Mặt búp bê đưa một tờ báo danh qua: “Học tỷ, vào không?”
Mạnh Tri nắm chặt cây bút, cắn nắm bút nghĩ một chút.
Chuyện này, cô bây giờ chỉ là có một người chồng thôi, vẫn chưa có, vẫn chưa có bạn trai mà.
Hơn nữa, chồng và bạn trai, chắc sẽ không xung đột đâu nhỉ.
Mạnh Tri nhanh chóng suy nghĩ xong rồi.
“Vào!” Cô dùng lực gật đầu.