Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 3: Cô vợ trẻ bạo phát xấu hổ

“Bà chủ, những món này có hợp khẩu vị của người không?”

Phòng ăn trang trí đơn giản mà tinh xảo, thức ăn trên bàn hình thức phong phú mà dinh dưỡng lại cân đối. Nhưng mà người đang ngồi trước bàn ăn tựa hồ không có hứng thú gì. Tay cô cầm muỗng mà mắt lại nhìn đăm đăm lên trần nhà.

“Hay là tôi làm vài món khác cho người, bà chủ người muốn ăn gì?” Trần tẩu nhìn thấy chén cháo Mạnh Tri chẳng ăn được vài miếng trước mặt, hỏi.

Trời ạ~~~

Mạnh Tri nghe đến hai chữ “bà chủ” liền cảm thấy cả người bắt đầu nổi đầy da gà. Cô rùng mình một cái, “Trần tẩu, bà có thể đừng gọi con là bà chủ nữa có được không?”

Người không biết còn có thể cho rằng đây là đang quay “Tân dòng sông ly biệt” nữa kìa. Cái gì mà bà lớn, bà hai, dì tám, cô chín ở đây cơ chứ. Cả một phòng lớn nào là Y Bình, Mộng Bình, Vương Tuyết Cầm nữa.

“Ồ.” Trần tẩu gật đầu, “Được ạ, thưa phu nhân.”

Mạnh Tri: “...”

Không cần cứ phải luôn nhắc nhở rằng bây giờ cô đã là một người phụ nữ có chồng rồi như vậy đâu.

Khuôn mặt lành lùng đúng chuẩn.

Mạnh Tri vừa ăn cháo, vừa ấn vào chiếc điện thoại Iphone x sáng chói ở trên bàn. Cô nhìn chằm chằm vào ngày tháng được ở trên. Một lần nữa xác định đây là một vở kịch ngôn tình cẩu huyết người ta đều ngại cũ không thèm diễn nữa.—

Cô đυ.ng đầu vào góc bàn của Thẩm Hàn Tế, sau đó liền trùng sinh.

Trùng sinh đến sáu năm sau, trùng sinh vào bản thân năm 22 tuổi.

Không phải nằm mơ. Bởi vì lúc cô tỉnh lại cả người đâu cũng thấy đau, mà nguyên nhân thì cô tạm thời không rõ lắm.

Trước khi nhắm mắt còn là một cô gái cao trung mười sáu tuổi đến nhà hàng xóm ‘mượn’ sách luyện đề của Thẩm Hàn Tế. Thế mà sau khi mở mắt lại biến thành một cô vợ trẻ 22 tuổi rồi.

Đúng vậy. Chính là cái loại phụ nữ chỉ định đã có chồng mà Mạnh Tri cứ nghĩ đến thôi là sẽ chán ghét đến ngứa răng và xấu hổ.

Sau khi Mạnh Tri biết chuyện bản thân đã 22 tuổi đã kết hôn thì thiếu chút nữa đã nhổ hết tóc của mình xuống.

Sau đó khi cô biết được chồng mình lại là Thẩm Hàn Tế thì thật sự đã bứt một đám tóc trên đầu.

Có nhầm không vậy hả!

Cô mới 22 tuổi đã kết hôn, mà chồng cô lại là Thẩm Hàn Tế!

Ai có thể nói cho cô biết sáu năm này đã xảy ra chuyện gì không?

Rõ ràng lúc đón sinh nhật mười sáu tuổi cô đã ước rằng phải tránh xa Thẩm Hàn Tế. Tại sao đến năm 22 tuổi, tránh xa, tránh xa, tránh thế nào lại đem bản thân tránh đến sổ hộ khẩu nhà anh ta luôn rồi.

Mạnh Tri cạn lời hỏi trời xanh.

Muốn chết quá đi.

Buổi sáng cô mơ màng tỉnh dậy, vào phòng thay đồ. Bên trong áo quần của cô và Thẩm Hàn Tế được xếp gọn gàng một chổ.

Các nhãn hàng áo quần là một chuỗi tiếng anh, đều là những nhãn hàng cô chỉ thấy trong “Tiểu thời đại”. Cô đến phòng vệ sinh rửa mặt. Bàn chải đánh răng của Thẩm Hàn Tế và của cô lại tựa vào nhau trong ly. Cô tức giận muốn đấm giường. Vừa ngẩng đầu lại thấy hình cưới của cô và Thẩm Hàn Tế treo ở đầu giường!

Mạnh Tri muốn mang tấm hình kết hôn mình cười đến vui vẻ kia gỡ xuống ngay lập tức.

Chẳng có tiền đồ gì cả!

Nhưng mà điều làm người ta sợ hãi nhất lại chính là lúc Mạnh Tri thay đồ ngủ. Lúc cởi đồ ngủ ra, nhìn thấy từng dấu dâu tây đỏ rực trải rộng trên người.

Cô gái mười sau tuổi của chúng ta thật sự trợn tròn mắt luôn rồi.

Mạnh Tri đơ người nửa ngày mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình. Vì vậy không khỏi nghĩ đến những tình tiết bá đạo tổng tài cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình, “Đầu lưỡi nóng bỏng của bá thiên Hiên Viên Long đang du hành trên xx của tôi. Tôi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng thoát những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, mặc anh ta trên xx của tôi để lại từng dấu vết chỉ thuộc về mình...”

Mạnh Tri lúc đó đang núp ở trong chăn nghĩ đến mặt đỏ tim đập, nhưng mà có đánh chết cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, cô không hiểu sao lại tìm được hiện trường bản 3D chân thật ngay trên bản thân mình.

Thẩm Hàn Tế 23 tuổi lưu lại những dấu vết này là vào đêm hôm qua hay đêm trước nữa?

Mạnh Tri vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.

Trần Tẩu chỉ nhìn thấy bà chủ nhỏ của mình nắm chặt chiếc muỗng trong tay, cháo thì lại chẳng ăn được mấy miếng, biểu tình trên mặt lại giống như những bộ phim hoạt hình thiếu nhi.

Mê mang, tức giận, nóng nảy, cuối cùng lại còn bày ra một bộ mặt thẹn thùng?

Chắc không phải vì chuyện đó mà giận ông chủ chứ. Trần Tẩu thở dài, lắc lắc đầu. Những cặp vợ chồng trẻ cãi nhau qua ngày cũng là chuyện thường. Những người hiểu chuyện đều có thể nhìn thấy ông chủ thương vợ mình biết bao nhiêu. Chỉ có bà chủ ngốc nghếch vẫn cứ thích đối nghịch với ông chủ, cả ngày đều bị chiều đến hư mất rồi.

Trần Tẩu quyết định phải đi khuyên giải đôi vợ chồng này mới được.

Bà vừa chuẩn bị mở miệng nói thì Mạnh Tri đã nói trước.

“Trần Tẩu.” Mạnh Tri ăn một miếng cháo, “Thẩm Hàn Tế sáng nay mấy giờ đi thế? Là đi làm sao?”

Trần Tẩu nói: “Ông chủ khoảng 8h15 đi. Lúc đi ngài ấy thấy người còn ngủ nên không gọi người dậy. Chỉ bảo tôi đúng giờ gọi người dậy ăn sáng, đừng ngủ nướng nữa.”

Ngủ nướng một chút thì làm sao? Mạnh Tri nghiến nghiến răng cấm. Quả nhiên đến độ tuổi này rồi cũng không thể mất đi cái bản tính theo chủ nghĩa bóc lột tàn bạo kia. Tôi buổi sáng tỉnh lại vì sao mà eo mỏi chân đau bản thân anh phải biết rõ chứ?

Còn không cho ngủ nướng? Có bản lĩnh thì anh đừng để tôi ngủ muộn như vậy đi.

Trần Tẩu nhìn thấy gò má phồng phồng tức giận của Mạnh Tri liền có chút buồn cười, nói: “Bà chủ đừng giận nữa. Ông chủ chẳng phải là muốn tốt cho người sao? Buổi sáng cứ ngủ nướng không ăn sáng như vậy hoài sao được? Ông chủ không cho người ở ký túc xá trường cũng vì sợ người không chăm sóc tốt cho bản thân. Nhà gần đại học C như vậy dại gì mà không ở nhà mà lại đi ở ký túc xá chứ. Con của tôi học đại học không thích ở ký túc xá đâu. Bạn cùng phòng mỗi người có một tật xấu. Căn bản không sống cùng nhau được.”

Mạnh Tri sau khi nghe xong, gật gật đầu như đang suy nghĩ chuyện gì.

Wow, là đại học C đó. Cô vẫn còn đang đi học sao?

Nhưng mà xem thời gian hình như sắp đến ngày khai giảng rồi

thì phải.

Cô bây giờ đã 22 tuổi rồi, cho nên chắc là... bắt đầu làm nghiên cứu sinh rồi.

Mạnh Tri đột nhiên có chút khó tin, trộm cười một tiếng. Đối với thành tích tốt nghiệp trong sáu năm này của mình vô cùng thỏa mãn. Không chỉ thi đỗ đại học C mà còn thi lên nghiên cứu sinh rồi. Người ba từ nhỏ đến lớn cứ luôn dạy bảo cô chắc chắn vui muốn chết rồi.

Trần Tẩu thấy Mạnh Tri đang cười, còn cứ tưởng là cô nghe lời mình, liền bóc thêm một quả trứng gà cho cô, “Bà chủ người ăn thêm đi. Sính lễ gì đó tôi đều sắp xếp xong rồi. Không cần người phải lo lắng đâu. Người mấy hôm nay quan trọng nhất là bồi dưỡng tốt thân thể thì mới có sữa...”

Bà còn đang nói, điện thoại Mạnh Tri đang đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên. Người gọi đến hiển thị là “Phu nhân mama Lưu Nghi”

“Suỵt...” Mạnh Tri dùng tay ra hiệu cho Trần Tẩu nói nhỏ lại rồi cầm lấy chiếc điện thoại ở trên bàn đặt lên tai. Đối mặt với Lưu Nghi của sáu năm sau, trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương. Ngồi ngay ngắn lại, quy cũ nói: “Mẹ ạ.”

Hai mẹ con đang nói chuyện điện thoại nên Trần Tẩu không làm phiền nữa. Đem nửa câu “Phụ nữ trong thời gian có sữa cũng cần phải bồi bổ thân thể thật tốt” còn lại chưa nói hết nuốt xuống. Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ rồi, vậy là liền vào phòng bếp pha sữa.

Mạnh Tri kêu “mẹ” một tiếng. Phong cách nói chuyện sáu năm sau của Lưu Nghi vẫn dữ dội mạnh mẽ như vậy. Một chút cũng không lãng phí thời gian vào việc chào hỏi con gái.

“Hai ngày nay có phải con cãi nhau với Thẩm Hàn Tế không? Mẹ nói con bị sao vậy hả? Cứ hai ba ngày lại phát cáu với Thẩm Hàn Tế. Thật là cho rằng người ta chiều con đến vô pháp vô thiên rồi phải không?”

Mạnh Tri: “???”

Cãi nhau?

Phát cáu?

Lưu Nghi: “Thẩm Hàn Tế vì chuyện con học đại học nên đã đặc biệt mua nhà ở khu Nam Tĩnh. Kết quả con thì tốt rồi, sắp khai giảng đến nơi mới nói là muốn vào ở ký túc xá. Có ai muốn gì được đó như con không? Làm gì vậy hả?”

Mạnh Tri: “???”

Khu Nam Tĩnh? Chính là khu Nam Tĩnh ở thành phố B mà giá nhà một khi nhắc đến đều khiến người ta giận sôi máu á?

Lưu Nghi: “Đừng có nói với mẹ cái gì mà sinh viên đại học phải ở ký túc xá. Mẹ đã dẫn dắt biết bao nhiêu học sinh thi lên đại học đều nói với mẹ là không có cái quy tắc đó. Sinh viên đại học không ở ký túc xá mà ở ngoài đầy ra đó. Đừng có cho là mẹ không biết con đang định giở trò quỷ gì. Đã là sinh viên năm ba rồi còn mơ tưởng gì đến vui chơi nữa. Nhanh tốt nghiệp, thực tập rồi đi làm biết chưa?”

“Đợi đã đợi đã,” Mạnh Tri nãy giờ vẫn đang vây trong mộng đẹp cuối cùng cũng phản ứng lại một chút, “Con, sinh viên năm ba?”

Chuyện gì vậy chứ?

Cô đã 22 tuổi rồi sao mới học năm ba thôi?

Đã nói làm nghiên cứu sinh đâu?

“Con nghỉ học một năm rưỡi liền nghỉ đến ngốc rồi à? Không năm ba thì năm mấy?” Lưu Nghi nói, “Đừng có nói với mẹ cái gì có cái gì không. Nếu con còn có cái vọng tưởng vứt bỏ chồng con đến ở ký túc xá thì đừng có trách mẹ bay đến thành phố B đánh con. Con tự mình nghĩ kỹ đi, con bây giờ có còn thích hợp ở ký túc xá nữa hay không!”

Một chuỗi âm thanh tút tút vang lên bên tai. Lưu Nghi cúp máy rồi.

Mạnh Tri bị Lưu Nghi dạy dỗ một trận đầu rơi máu chảy trong điện thoại liền ngơ luôn. Nửa ngày mới buông chiếc điện thoại vẫn đang đặt bên tai xuống.

Mũi Mạnh Tri đội nhiên có chút chua xót.

22 tuổi mà mới học năm ba?

Học đại học muốn ở trong ký túc xá trường không được đồng ý thì thôi, lại còn bị mẹ ruột của mình gọi điện thoại đến dạy bảo một trận?

Cô cãi nhau với Thẩm Hàn Tế, vậy mà người mẹ cô bênh vực lại là Thẩm Hàn Tế?

Thật muốn khóc quá đi.

Mạnh Tri hít hít mũi. Nước mắt trong hốc mắt còn chưa kịp chảy ra thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng khóc.

Là ai, sao lại khóc trước cô rồi?

Có biết là như vậy rất không lễ phép không.

Mạnh Tri dỏng tai lên nghe tiếng khóc kia, phát hiện hình như là tiếng khóc của trẻ con.

Là con cái nhà ai vậy chứ, Mạnh Tri méo méo miệng.

Muốn khóc là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn. Mạnh Tri lại ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn bữa sáng. Vừa ăn được vài muỗng cháo, Trần Tẩu lại cuống cuồng không biết từ đâu chạy đến.

Theo ánh nhìn của Mạnh Tri, Trần Tẩu ôm một đứa bé trên tay đang đi đến chỗ cô.

Đứa nhỏ khóc đến đỏ cả mặt, nhìn bộ dáng chắc cũng được bảy đến tám tháng tuổi rồi.

Không biết tại sao, trong lòng Mạnh Tri đột nhiên dội lên một cái, ngơ ngác đứng dậy khỏi ghế.

“Bà chủ, Nọa Nọa tỉnh rồi, muốn người ôm.” Trần Tẩu nói.

“Hả?” Mạnh Tri quay nhẹ đầu lại, nhìn cục thịt nhỏ trên tay Trần Tẩu.

Trong lòng đột nhiên chớp mắt khẩn trương đến cực điểm.

Ngón tay Mạnh Tri bất giác siết chặt lấy vạt áo mình.

Cô đột nhiên nhớ đến những lời trong điện thoại lúc nãy Lưu Nghi nói với cô gì mà “Bỏ chồng bỏ con”.

Chính vào lúc này, cô nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn đầy thịt như trái bóng nhỏ đang vừa khóc vừa vươn những ngón tay mũm mĩm về phía mình.

Nó đang khóc, chảy cả nước miếng, nói:

“Mẹ.”

“Mẹ ơi.”

“Mẹ ơi oa oa oa...”

Nếu như không nghe nhầm thì trái bóng nhỏ đang gọi “mẹ”.

Hướng đến cô,

Người năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.

Mạnh Tri ngớ người ra, không nhúc nhích.

Toàn thân như đang ngâm mình trong một thau nước đá cứng ngắc và tuyệt vọng.