Nếu Có Ngày Mai Liệu Anh Và Em Có Thể Là Vợ Chồng?

Chương 15

- Đưa bệnh nhân vào phòng MRI, có kết quả đưa tôi

Minh Huy dặn dò Dương Ngọc

- Ơ, trưởng khoa anh ta là ai vậy?

Chỉ vào Quang Chiến đang ngất mà nói

- Làm việc đi, chuyện của cô không phải là chất vấn tôi.

Nói xong Minh Huy bước đi. Anh đến phòng làm việc của Lam Diệp Đập vào mắt anh là đám người phiền phức

- Huy, anh có sao không?

Lam Diệp chỉ vừa ngước nhìn, thì Nghiêm Hân đã chạy đến suy xét đủ mọi chỗ

- Anh không sao

Nguyên Khôi đang xử lí vết thương cho Lam Diệp thì ngước nhìn, cùng lúc ấy Minh Huy cũng nhìn qua. Hai người đàn ông một lần đấu mắt với nhau, tuy là lúc nãy cùng nhau đi cứu người nhưng bây giờ là thù địch

- Tên đó không sao, mày nên quan tâm chồng mày đi.

Lam Diệp nhìn Nghiêm Hân, rồi liếc mắt sang Hoàng Lâm. Tay anh bị băng bó, khó chịu nhăn mặt

- Anh ta còn sống dai lắm. Mà sao hai đứa mày lại bị bắt cóc thế ?

Minh Huy dựa vào tường, câu của Nghiêm Hân hỏi anh cũng đang thắc mắc. Vừa bước vào thấy mặt Nguyên Khôi anh đã muốn đi ra rồi, nhưng vì Hoàng Lâm nháy mắt bảo ở lại, không thì đã không có mặt anh ở đây. Cái con nhỏ Lam Diệp chẳng màn quan tâm đến anh nữa mới đau chứ -

- Nhỏ này bảo anh cùng đi ngắm hoa ở ngoại thành, cả hai đang đi thì bị bắt. Dù chẳng biết lí do gì

Hoàng Lâm gãi gãi đầu

- Vậy tên áo đen đó là ai?

Minh Huy nhớ đến tên mặc bộ khom lê đen đứng gần Lam Diệp

- Em cũng rất muốn biết hắn ra là ai, chúng em lúc đầu nghĩ là hắn là đại ca của bọn buôn người. Nhưng hắn ta bảo hắn ta không phải

Lam Diệp nhìn Minh Huy, cô rất muốn biết người đàn ông đó là ai, anh ta có một phần bản lĩnh rất giống một người, khiến cô cảm thấy rất gần gũi

- Tên bị mày cứa vào cổ, là thuộc hạ của hắn nhưng hắn lại bảo với ta rằng hắn không bắt cóc chúng ta. Mà là KanF

Hoàng Lâm đưa tay băng bó lên ngắm nghía quả thật đúng là tội tài lanh, móc điện thoại ra làm gì để rước họa vào thân

- Anh thấy anh ta rất quen thuộc. Đã từng gặp ở đâu rồi thì phải

Chỉ nhìn phớt ngang, nên Minh Huy chẳng nhận ra là ai. Nhưng có lẽ anh biết người đó

Nguyên Khôi nhìn Lam Diệp bị thương thì lòng không khỏi xót xa, nghe được mọi chuyện anh cũng hiểu được vài phần. Có lẽ đứng ngoài cuộc không bằng người trong cuộc

- Bác sĩ ơi, có kết quả rồi này

Dương Ngọc chạy vào hét lớn Đưa tờ giấy kết quả cho Minh Huy

Lam Diệp bước đến chỗ anh đang đứng cùng xem kết quả

- Đúng như em đã nói

- Anh ta quả là ung thư phổi sao Diệp Nhi?

Hoàng Lâm ngước mắt nhìn Lam Diệp Kết quả: ung thư gan giai đoạn hai

- Ừ

- Ca này nhờ anh đấy Huy

Lam Diệp nhìn Minh Huy, anh đang trầm ngâm nhìn kết quả kiểm tra

Chỉ cần cắt bỏ khối u là được

- Ừ, anh biết rồi

Xoa nhẹ đầu Lam Diệp, anh bước ra ngoài cùng Dương Ngọc

Lam Diệp nhẹ lòng, người đàn ông đáng tin cậy này, lại làm những hành động ấm áp thế này thì cô biết phải làm sao

Nghiêm Hân nhếch mép cười mỉm. Nhìn sang Hoàng Lâm, thấy anh cũng mỉm cười, có lẽ cô và anh cùng suy nghĩ

- Anh giúp làm phụ tá cho anh ấy đi Khôi

Lam Diệp quay sang nhìn Nguyên Khôi, để Minh Huy làm một mình thì ca phẫu thuật này có lẽ kết thúc hơi chậm

Nguyên Khôi gật đầu, anh chạy theo Minh Huy đến phòng phẫu thuật

Nghiêm Hân vỗ vai Lam Diệp

- Nay nghỉ đi, tao đưa mày về

- Ừ, tao cũng định thế

Hai người liếc mắt sang Hoàng Lâm đang tàn phế

- Cho anh về ké với

Hoàng Lâm giờ cũng chẳng lái xe được, tay đã bị súng bắn thủng Lam Diệp trề môi, tội tài lanh đấy

Nghiêm Hân chẳng nói lời nào, cầm áo khoác xách túi xách dìu Lam Diệp đi trước để Hoàng Lâʍ ѵậŧ vã lếch theo sau

Vừa về đến nhà riêng, Lam Diệp đã ngả người xuống giường đánh một giấc say sưa

Cô chẳng quan tâm đến điều gì cả, giờ đây cho cô ngủ là được

Minh Huy cùng Nguyên Khôi vật lộn trên bàn mổ còn cô ở đây ngủ một giấc say sưa

Vừa thoát khỏi ca mổ thì cũng đã bốn giờ sáng Minh Huy vươn vai mệt mỏi Nguyên Khôi đi đằng sau xoa bóp vai, từ hôm qua đến sáng nay chưa từng được nghỉ giây phút nào đúng là khó chịu thật

- Cậu về nhà nghỉ đi, ở đây có y tá lo rồi

Minh Huy nói rồi đi vào phòng của mình Nguyên Khôi gật đầu rời đi

Vừa vào phòng thì Nghiêm Hân gọi đến, 4 giờ sáng mà cô nàng vẫn không tha cho anh được

- Anh nghe

- Em để chìa khóa nhà Lam Diệp trên bàn làm việc của anh đấy, anh thấy không ?

Công nhận canh thời gian hay thật, anh vừa mổ xong cô liền gọi Nhìn xuống bàn thì thấy chìa khóa mà cô nàng đang nhắc đến

- Đưa anh chìa khóa nhà Lam Diệp làm gì?

- Anh vừa về nước chưa kiếm được nhà, nên em đưa chìa khóa dự phòng Lam Diệp đưa em cho anh đấy

Ồ......

Minh Huy nhăn mặt, Nghiêm Hân đang ghép đôi đấy à, định làm bà Nguyệt sao...

- Thấy sao hả? Thấy em nghĩ cho anh không?

Giọng nói vui vẻ

- Ừ, em thức sớm quá nhỉ? Lo chuyện tào lao

Minh Huy nhìn đồng hồ là 4 giờ 21 phút

- Em chuẩn bị tài liệu, lát có cuộc họp cổ đông nên thức sớm. Nhớ là quên nói với anh vụ chìa khóa nên mới gọi

Nghiêm Hân bình tĩnh lật tài liệu sột soạt nói

- Nhớ mà lo sức khỏe, chẳng mong gặp em ở trong hoàn cảnh em là bệnh nhân. Cúp máy đây

Nói xong liền cúp máy, không để Nghiêm Hân nói thêm lời nào, để cô nàng nói thêm thì chẳng biết đến bao giờ

Anh mệt mỏi day day thái dương

Cầm chìa khóa đi xuống nhà giữ xe Anh quên mất là có chìa khóa nhưng nhà Lam Diệp ở đâu kia chứ

Mặt dày gọi Nghiêm Hân thì bị cô nàng nhây đến sáng Thôi thì còn một người..

.- A..looooooô người nghe đang trong tình.....trạng buồn ngủ mong người gọi, gọi lại lần sau.....

Hoàng Lâm ngái ngủ

- Gửi địa chỉ nhà Lam Diệp cho tao

Minh Huy nói xong liền cúp máy

Để lại một Hoàng Lâm ngay ngốc

Anh mắt mở mắt nhắm gửi tin nhắn cho thằng bạn gán mác hai chữ làm phiền

Từ bệnh viện đến nhà Lam Diệp mất tận 15 phút

Vừa đến cũng đã năm giờ sáng

Mở cửa, nhẹ nhàng bước vào rồi nhẹ nhàng khóa cửa. Bước vào nhà kiểu này có lẽ là xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi

Nhưng không có nhà ở thì đành vậy thôi chứ biết làm thế nào

Căn hộ nho nhỏ , vừa sạch sẽ lại vừa ngăn nắp. Bước vào là mang một cảm giác gia đình tràn ngậpAnh bước nhẹ nhàng đến phòng ngủ, vừa vào đã thấy một con sâu ngủ đá lăn cả gối xuống giường, nằm kiểu vật vã

Gì đây? Đây là Mạc Lam Diệp khí thế tựa trời cao đây sao?Minh Huy lắc đầu, đến gần nhặt gối lên, đẩy đầu cô quay lại chỗ cũ

Đắp chăn cẩn thận cho cô bản thân ngồi xuống dưới sàn ngả đầu dựa vào giường mệt mỏi nhắm mắt...

....

Khung cảnh sáng sớm chàng trai ngồi dưới sàn gác tay lên một chân, một chân dũi thẳng, đầu ngửa xuống nệm. Cô gái nằm ở trên tư thế bá đạo, mê ngủ đến hết đường mà dùng từ ngữ nào diễn tả

Nhưng đột nhiên chẳng biết vì lí do gì Lam Diệp lại thức, vừa mở mắt thì thấy Minh Huy ngồi ngủ dưới sàn nhà

Lam Diệp dụi dụi mắt, cô có mơ ngủ quá mà nhìn nhằm không? Vỗ đến đỏ hai má, thì mới biết đây là sự thật. Cái tên ôn thần này làm thế nào hắn lại vào nhà cô được thế ? Cậy ổ khóa hả?

Cô lếch lếch đến gần Minh Huy. Lần đầu tiên thấy khuôn mặt đang ngủ của anh cô mỉm cười

Lam Diệp giơ tay nhẹ nhàng vẽ theo đường cong khuôn mặt của Minh Huy. Cái mũi, môi, cằm... cả hàng mi dài rậm nữa. Thượng Đế đúng là không công bằng, sao lại cho người này gương mặt đẹp như vậy, Lam Diệp bĩu môi, chẳng trách mà có cả đống phụ nữ già trẻ muốn sinh con cho anh. Đang mân mê, thì một bàn tay nắm lấy cổ tay cô hoảng hốt nhìn Minh Huy đang nhắm mắt

- Sâu ngủ, em đang làm gì vậy?

Rút tay lại, Lam Diệp đỏ mặt

- Đâu có, em đã làm gì đâu

Ngại ngùng chạy vào phòng vệ sinh Minh Huy mệt mỏi đứng dậy, anh đau nhức cả cổ, nằm ngủ với tư thế như vậy, anh mệt mỏi xoa thái dương

Hôm qua chạy xe cả 3 tiếng để đến được chỗ Lam Diệp rồi còn phải chạy về. Vừa về một tiếng sau lại phải phẫu thuật rồi tới bốn giờ sáng khổ thân anh

Anh mệt mỏi nằm lên giường tiếp tục chinh chiến với giấc mơ

Vệ sinh cá nhân ra, Lam Diệp lại thấy có một con sâu đang chiếm nhà của mình

- Sao lại ngủ nữa rồi? Anh mệt lắm..sao?

Vừa lấy tay lay lay anh, thì bị ai đó kéo xuống ôm chặt vào lòng

- Anh mệt, nằm vậy 5 phút thôi...

Ôm chặt Lam Diệp, Minh Huy nhắm mắt ngủ Lam Diệp đỏ cả mặt, hành động ngọt ngào này đang làm cô chết trong mật ngọt...

Lam Diệp cố gắng quay người lại để sờ trán anh, vừa ấm ấm có lẽ là sốt rồi

- Anh sốt rồi, để em lấy thuốc cho anh

Vừa định ngồi lên Minh Huy lại giữ chặt cô

- Như vậy một chút thôi, anh muốn ôm em

Lam Diệp lại không biết nói gì, để anh ôm như vậy....

Một chút thì chẳng biết sao cô lại ngủ thϊếp đi. Cô quên mất mình đã vệ sinh cá nhân xong rồi, giờ lại bị anh quyến rũ mà ngủ tiếp