Nếu Có Ngày Mai Liệu Anh Và Em Có Thể Là Vợ Chồng?

Chương 4

Khi về nhà, Lam Diệp liền đi lên phòng đặt cặp xuống ghế rồi ngả lưng xuống giường gác tay lên trán suy nghĩ bao nhiêu là chuyện.

Tại sao Nguyên Khôi không để ý cô chả nhẽ cô có cái gì không tốt chăng?

Bao nhiêu là kỉ niệm giữa cô và anh tại sao anh không có một cảm giác nào với cô? Chả nhẽ cô đã làm gì sai hay sao?

Sau một hồi suy nghĩ không biết nước mắt ở đâu mà trực trào ra như thác nước cô cũng không hiểu vì sao mình lại yếu lòng trước anh đến như vậy tại sao cô lại đau lòng lại lụy tình anh đến vậy?

Kiếp trước cô có mắc nợ anh chuyện gì à?

Từ lúc ở trường đến lúc về nhà thì Lam Diệp chẳng nói một câu nào với Minh Huy khiến cho anh thắc mắc

Đời đúng là nghiệt ngã, Lam Diệp thì nghĩ Nguyên Khôi tại sao không thích cô còn Minh Huy thì nghĩ cô giận dỗi gì cậu

Người tốt với mình thì mình không quan tâm, còn người làm mình đau cứ thích đeo bám mãi, đến cuối cùng thiệt lại là bản thân, đúng là ông trời muốn trêu con người mà!!!

* Cốc..cốc...cốc

- Diệp à! Tới giờ ăn cơm rồi

Minh Huy gõ nhẹ cửa kêu cô xuống cùng ăn cơm trưa,

Lúc anh còn ở nhà của mình thì chả bao giờ anh chịu đi gọi ai như thế này nhưng từ khi vào nhà này tiếp xúc với Diệp thì anh thay đổi bản thân hẳng

Hòa đồng hơn, vui vẻ hơn trước rất nhiều nhưng chắc chỉ thay đổi với cô vậy chẳng lẽ anh thích cô rồi à?

- Huy xuống trước đi đợi Diệp một tí

Lam Diệp nói ra ngoài cửa, cô phải đi tắm trước đã rồi mới xuống được do nảy giờ nằm suy nghĩ những chuyện chẳng đâu vô đâu nên giờ mới như vậy

- Ừm, vậy tôi đợi Diệp ở dưới nhà

Minh Huy nói rồi quay đầu đi xuống nhà trước, anh không dám làm phiền cô sợ cô giận anh thì lại phiền nữa

Nhà họ Mạc này đúng quả là kì lạ, nhà cũng giàu chứ có nghèo đâu mà chỉ duy nhất một người giúp việc đúng là ki bo không còn gì để diễn tả

Cậu mới kéo ghế ngồi xuống nhìn thành quả của mình thì Lam Diệp bước xuống với áo thun quần short ngắn

- Hôm nay, chị hai đi Mỹ rồi chỉ còn chúng ta trong ngôi nhà hiu quạnh này thôi!

Lam Diệp nói với giọng chua chát

- ....

Minh Huy nhìn Lam Diệp có lẽ cô đang rất đau lòng, tim đang rỉ máu

- Nhà của Diệp còn lạnh lẽo hơn nhà của Huy, nhà Huy còn có người làm để cùng nói chuyện

- Thôi! Chúng ta ăn cơm đi

Lam Diệp kéo ghế ngồi xuống, lấy chén xới cơm vào cho hai người, vừa cầm đũa lên gấp từng món lên miệng ăn mà mắt cô đã đỏ hoe vừa đưa lên đến miệng thì nước mắt từ đâu trào ra như lũ về miền Trung

- Diệp à!!!

Minh Huy đứng lên đi từ từ đến chỗ của cô, đẩy nhẹ đầu cô vào lòng mình lấy tay lau nước mắt cho cô, ôm cô, anh nghĩ bây giờ có lẽ cô đang cần một bờ vai để tựa vào.

Có vẻ bây giờ chỉ có hai người làm chỗ dựa cho nhau mà thôi ba và mẹ bây giờ chỉ có công việc mới làm thỏa mãn cuộc sống của họ rồi để những đứa con của mình phải sống trong cảnh bóng tối bao trùm thế mà họ chả biết gì chỉ có tiền mà thôi vì tiền đã làm cho họ mờ mắt cả rồi

- ...mình.. không muốn sống nữa, cậu có biết không? Lúc mình tuyệt vọng nhất muốn ở trong lòng của mẹ để giải nỗi lòng ra thì bà lại chỉ biết đâm đầu vào công việc đến mức dọn đến công ty để sống còn mình thì phải nằm khóc một mình ai bảo có cuộc sống xa hoa thì vui vẻ nhưng đâu ai biết rằng nó chỉ là vẻ bề ngoài còn bên trong thì rỗng tuếch chẳng có hạnh phúc gia đình gì cả cậu có biết không?

Tiếng khóc của Lam Diệp buồn đau đến thê lương cô cứ khóc anh cứ ôm rồi lau nước mắt cho cô đâu ai biết rằng một người cười nói vui vẻ như cô lại thiếu thốn tình thương đến như vậy

- Hoàn cảnh của tôi cũng giống Diệp, ba mẹ điều cứ đâm đầu vào công việc không một ai nghĩ đến tâm trạng của mình nhưng nhờ đó mà mình cũng nghiệm ra một điều là tự lập thì sẽ tốt hơn khi cứ mãi sống trong sự bao bọc của bố mẹ đúng không?

Minh Huy xoa nhẹ đầu Lam Diệp rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói, hoàn cảnh của cô rất giống anh nên anh dù gì cũng thấu hiểu một ít nỗi lòng của cô.

Nói ra những lời này chỉ để cổ vũ, động viên cô cho cô hiểu ra một điều là sống trong cảnh nhung lụa, đầy đủ thì phải chịu đựng sự tẻ nhạt, vô vị và cô đơn như thế này để sau này cứng cỏi bước ra ngoài cuộc sống đầy rẫy những toan tính kia !!!

- ừm...ừm

Lam Diệp ngước lên nhìn Minh Huy gật gật đầu, cô cuối cùng đã có người cùng tâm sự người cùng hoàn cảnh với cô

- Cậu đi rửa mặt rồi chúng ta cùng ăn cơm trưa để chiều còn đi học thể dục nữa

Minh Huy đẩy nhẹ đầu cô ra lau nước mắt cho cô

- Ừm

Lam Diệp đi rửa mặt rồi cùng Minh Huy ăn trưa rồi hai người cùng nhau nói rất nhiều thứ kể cho đối phương nghe những tâm sự chất chứa trong lòng.

Hai người hai trái tim lại có cùng một nỗi đau

Cô thấy anh là một người đặc biệt hiểu được tất cả tâm sự của cô còn anh lại thấy cô thật giống mình ông trời đúng thật là có tâm lại sắp xếp hai người cùng ở chung một nhà....

Nói chuyện với nhau mà quên cả giờ giấc đến lúc xem đồng hồ thì cũng đã gần hai giờ chiều gần đến giờ vô học buổi chiều thế là Lam Diệp và Minh Huy phải chạy đôn chạy đáo thay quần áo rồi đạp xe đến trường

- Cậu đi vào trường trước đi mình đi cất xe với mua nước

Minh Huy đưa Lam Diệp đến trường

- Ừm, mình đợi cậu bên trong

Hai người chỉ mới gặp nhau hai ba ngày nói chuyện vài dăm ba câu vậy mà cô đã mến anh đến vậy do những lời cậu nói khiến cho trái tim cô đập đến loạn nhịp những lời nói thấu tâm can

Lam Diệp đi vào trong thì gặp hai thím nhiều chuyện nhất hệ mặt trời là Hoàng Lâm và Nghiêm Hân, khi thấy cô thì hai người đó đã liếc ngang liếc dọc miệng thì không ngừng nói xấu nếu mà không phải bạn thân thì cô đã lấy dao mà đâm chết hai người đó mất rồi

- Mày thường bữa đi sớm để nói chuyện với Khôi mà sao hôm nay lại trễ vậy?

Nghiêm Hân biết rõ Lam Diệp thích Nguyên Khôi nhưng cô chẳng muốn ngăn cản vì cô nghĩ rằng nếu tốt cho Lam Diệp thì hãy để nhỏ tự chọn cuộc sống cho bản thân mình chỉ có bản thân mình mới lựa chọn đúng chẳng có người ngoài cuộc nào cho lời khuyên đúng cả

- Tao quên hôm nay học thể dục nên đi trễ

Lam Diệp ngồi xuống ghế gần Hoàng Lâm trả lời

- Mày quên? Chuyện lạ có thật !!!

Hoàng Lâm trợn tròn mắt lên, cậu đó giờ cứ nghĩ cô là học sinh ưu tú, tiêu biểu không biết quên giờ học là gì vậy mà lần này lại quên chắc có lẽ lũ lụt tràn về miền Nam như miền Trung sớm thôi

- Ừ thì nhờ Huy nhắc tao mới nhớ đấy!!!

Lam Diệp thản nhiên trả lời khiến cho hai đứa bạn thân bất ngờ không thể nói được gì

Đang nói chuyện thì trống trường vang lên, tiết học thể dục của lớp sắp bắt đầu

Trường của cô có lạ một điều là hai lớp chuyên sẽ cùng học chung một buổi thể dục vì như vậy sẽ đỡ tốn thời gian và dễ dàng cho việc dạy và học

Trong giờ thể dục thì lớp trưởng hai lớp sẽ chia nhau quản lớp, Diệp là lớp trưởng nữ nên sẽ quản các bạn học sinh nữ còn Nguyên Khôi là lớp trưởng nam quản các học sinh nam

Nữ trong trường cực kì ghét môn thể dục thế mà nghe cơ chế là hai lớp học chung là lúc nào cũng đi học đầy đủ vì lớp kế bên toàn trai đẹp, đáng ngưỡng mộ

Ai làm gì thì không biết nhưng Lam Diệp cứ ngó trái, ngó phải xem Nguyên Khôi đang làm gì, cô đúng là lụy anh mất rồi

Hôm nay, lớp nữ cùng tập chạy chung với lớp nam cô lại được xếp cuối chạy chung hàng với Huy và Khôi, cô như mở cờ trong lòng

Mỗi lần nhìn thấy Nguyên Khôi thì cô lại đắm đuối không muốn rời mắt khỏi anh, nếu cô tỏ tình mà anh từ chối thì chắc không biết cô sẽ ra sao

Mỗi lần học xong tiết thể dục thì Lam Diệp như người thiếu canxi, vì từ nhỏ thể lực của cô đã yếu vận động nhiều sẽ mệt và tuột canxi. Mỗi lần như vậy cô chỉ ngồi 1 chỗ và nhìn người khác tập luyện

- Uống nước đi

Minh Huy đưa chai nước trước mặt Lam Diệp

- Cậu cho người ta nước mà làm mặt hầm hầm thế?

Lam Diệp trề môi, cầm lấy chai nước

- Thể lực cậu không được tốt à?

Minh Huy lảng tránh sang chuyện khác

- Ừm từ nhỏ đã vậy!!!

Lam Diệp gật nhẹ đầu, đã bao lần cả ba và mẹ đã đưa cô đi khám nhưng bác sĩ không nói gì chỉ nói thể lực yếu và cần bổ sung vitamin

Minh Huy nhìn Lam Diệp còn cô thì cứ nhìn trời nhìn mây. Nguyên Khôi đứng từ xa nhìn về phía cô và anh khuôn mặt cậu hiện lại những tia u sầu

Một điều mà ông trời tạo hóa cho nhân loại mà nhân loại không muốn đó chính là: Người này thương người kia còn người kia cũng yêu người này nhưng hai người lại im lặng khiến cho đối phương không biết làm thế nào và cuối cùng người này lại phải chọn người khác

Đời đúng là quá bất công đối với mỗi con người chúng ta!!!

Vạn sự tùy duyên, cưỡng cầu vô ích ..