Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 47: Sợ hãi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại Họa Thành, Tinh Thần Hải.

Niệm theo thường lệ sắp xếp cho các Ma khôi vừa được cứu về, còn Hề Vân Thanh và hóa thân của Thiên Cù Tử do Húc Họa mang về chỗ nàng ở. Hề Vân Thanh vừa rồi giãy giụa mắng chửi lung tung, lúc này lại ngây người không nói được tiếng nào. Nơi ở của Húc Họa là một trận pháp, trăng sáng nhô cao, sao giăng ngập trời.

Nàng thật sự chưa bao giờ ngờ được, quang trận lại có thể đẹp đến mức này.

Hóa thân của Thiên Cù Tử đứng cạnh một vì tinh tú, cũng đang lẳng lặng nhìn khắp quang trận. Màn sao thỉnh thoảng chớp tắt, khiến người đứng giữa khung cảnh này có ảo giác như bản thân đang ở trong vũ trụ.

Hề Vân Thanh đương nhiên nhìn thấy hóa thân của sư tôn nhà mình, từ sau lần giao chiến trước giữa Thiên Cù Tử và Doanh Trì, gần như toàn bộ người trên núi Dung Thiên đều biết đến sự tồn tại của hóa thân này. Hề Vân Thanh muốn đi tới nhưng lại cảm thấy là lạ. Tướng mạo của người này chỉ giống sư tôn nàng chừng bốn năm phần, thật sự là sư tôn sao?

Nàng do dự cả buổi, song cuối cùng vẫn tiến lên hành lễ, nhưng vô luận thế nào cũng không thốt ra được hai chữ ‘sư tôn’ gọi đối phương.

Hóa thân của Thiên Cù Tử nhìn thấy nàng thì ôn hòa hỏi: “Có bị thương không?” Vừa nói chàng vừa cầm cổ tay nàng lên xem xét.

Thật kỳ lạ, đối phương vừa lên tiếng, cảm giác quen thuộc chỉ có ở sư tôn lập tức ùa đến. Hề Vân Thanh lập tức dâng trào nỗi uất ức, không phải cho mình mà là cho ‘sư tôn’ mình, “Nếu Ma tộc không hùa với Họa Thành giở trò quỷ, hóa thân của sư tôn đâu đến nỗi bị bắt như bây giờ.” Hễ nghĩ tới sư tôn thanh tao xuất trần của mình bị biến thành tù binh của Họa Thành, vành mắt nàng liền đỏ ửng, “Đều tại đệ tử vô năng, bằng không sư tôn đã chẳng cần hiện thân…”

Hóa thân của Thiên Cù Tử chẩn mạch cho Hề Vân Thanh, xác định được đệ tử không bị thương thì mới vỗ vỗ vai nàng, “Vi sư vẫn ổn, Vân Thanh không cần đau buồn.”

Hề Vân Thanh hít mũi một cái, nghẹn ngào nói: “Sư tôn không cần an ủi Vân Thanh, thân là đệ tử mà chỉ có thể trơ mắt nhìn sư tôn hãm thân trong tay địch, trở thành tù binh, đệ tử thật sự… lòng đau như cắt.”

Nàng vừa dứt câu, bỗng có người cao giọng bình phẩm: “Khoa trương thật.”

Hề Vân Thanh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy Húc Họa đã thay phục sức cầu kỳ của Khôi thủ bằng một bộ váy thuần trắng nhẹ nhàng, mái tóc dài như thác nước buông rủ bên hông. Nàng đi đến trong ánh trăng, cả người như thấm đẫm ánh trăng, từng bước phát sáng.

Hề Vân Thanh nhất thời nhìn đến ngây người.

Húc Họa chậm rãi bước tới, trên tay cầm một cái khay, hiển nhiên khá bất mãn với những lời Hề Vân Thanh vừa nói, “Cái gì mà lòng đau như cắt chứ, bổn tọa có đánh đập hay làm nhục gì các ngươi không?”

Hóa thân của Thiên Cù Tử cúi chào nàng, “Trưởng tộc.”

Húc Họa cũng nhún người đáp lễ, “Hề chưởng viện.”

Hai người đều chu toàn lễ nghi, song Hề Vân Thanh lại tức giận quát: “Yêu nữ, ngươi định làm gì với hóa thân của sư tôn ta hả?”

Húc Họa còn chưa nói gì thì hóa thân Thiên Cù Tử đã lên tiếng: “Vân Thanh, không được vô lễ.”

Hốc mắt Hề Vân Thanh đỏ ửng, nước mắt liền tràn mí, “Sư tôn!”

Húc Họa chẳng buồn để ý tới nàng, quay sang hỏi Thiên Cù Tử: “Thương thế của Hề chưởng viện sao rồi?”

Thiên Cù Tử cũng không vờ vĩnh khách sáo, thành thật nói: “Chỉ mới dùng đan dược miễn cưỡng cầm máu, vẫn rất nghiêm trọng.”

Húc Họa dẫn bọn họ vào Tinh Thần Hải, bên trong có một tiểu viện, khuôn viên trồng không ít hoa hướng dương. Nàng đặt cái khay xuống bàn rồi nói: “Y tu của Họa Thành tay nghề yếu kém, để tránh Hề chưởng viện thấy rồi chê cười, tạm thời bổn tọa sẽ không gọi bọn họ tới đây.”

Hề Vân Thanh nhìn thấy trong khay đều là đan dược, lại nổi giận chất vấn: “Ngươi mà tốt bụng được vậy sao? Ngươi đã giở trò gì với đống đan dược này? Sư tôn nhà ta còn lâu mới bị mắc lừa!”

Húc Họa nghiêng đầu nói: “Nói cho ngươi biết nhé, xử lý gai nhím là sở trường của bổn tọa đấy.” Lời lẽ đe dọa nhưng giọng điệu của nàng cũng không chút tức giận nào.

Hóa thân của Thiên Cù Tử lại lên tiếng răn dạy đệ tử: “Vân Thanh, không được vô lễ.”

Hề Vân Thanh còn đang oan ức thì thấy sư tôn từ tốn đi tới trước khay, nhanh chóng lấy ra ba viên đan dược rồi ngửa đầu nuốt chửng. Húc Họa ở bên cạnh rót một chén nước đưa tới, sư tôn thản nhiên nhận lấy chén nước uống.

Hề Vân Thanh ngẩn tò te… nhìn dáng vẻ của hai người họ, thật sự không giống kẻ địch của nhau tí nào.

Hóa thân của Thiên Cù Tử uống thuốc xong, Húc Họa nhẹ giọng đề nghị: “Bổn tọa giúp chưởng viện thúc đẩy công hiệu của đan dược nhé?”

Thiên Cù Tử chắp tay thi lễ, “Đa ta Khôi thủ.”

Dứt lời hai người cùng ngồi xếp bằng, Húc Họa áp hai tay vào lưng chàng, vận công tương trợ. Thiên Cù Tử ra hiệu bảo Hề Vân Thanh chớ quấy rầy, sau đó cũng nhắm mắt vận công. Hề Vân Thanh rón rén đi ra cửa trông chừng mà lòng hoài nghi không thôi… lần trước nàng nghe sư tôn chính miệng nói, tiểu ác ma Hề Vân Kiểu là con của sư tôn và Khôi thủ Họa Thành.

Nhưng sau đó hai người lại nhanh chóng mỗi người một ngả, càng về sau lập trường càng cách xa, cuối cùng dứt khoát trở mặt thành thù luôn.

Vì thế nàng cho rằng chuyện lần trước nhất định là sư tôn cố ý diễn trò, nói sao đi nữa thì nàng và Hề Vân Giai đã đi theo sư tôn nhiều năm, có bao giờ thấy sư tôn qua lại với Húc Họa đâu. Nhưng hôm nay lại thấy, tại sao hai người này không giống kẻ địch một sống một chết chút nào hết vậy?

Thiên Cù Tử nhanh chóng hấp thu hết đan dược, Húc Họa thu tay lại, đang thăm dò thương thế của chàng thì nghe chàng hỏi: “Họa Thành thiếu thốn dược liệu lắm sao?”

Húc Họa lắc đầu, “Không đến mức đó, những năm qua có linh mạch tẩm bổ, dược vật sinh trưởng khá tốt. Chẳng qua tộc Ma khôi xưa nay không thiện chiến nên ít cần đến thuốc trị thương. Chỉ sau khi bổn tọa tiếp nhận vị trí Khôi thủ, bọn họ mới được dạy vài bài thuốc, căn cơ bạc nhược lắm.”

Thiên Cù Tử gật đầu, nói: “Vậy phiền Khôi thủ tìm giúp vài vị dược thảo, Thiên Cù Tử có thể tự luyện đan trị thương.” Chàng bị đại tộc trưởng Ma tộc đả thương, trong người bây giờ đều là ma độc, chưa kể chàng còn bị Húc Họa rót ma tức vào người để có thể tiến vào thánh vực Thiên Ma. Cơ thể bây giờ có thể nói là đã rách còn gặp mưa, không thể không mở miệng xin thuốc.

Húc Họa sảng khoái nhận lời, “Trên bàn có giấy bút đấy, Hề chưởng viện cứ liệt kê ra cho ta.”

Thiên Cù Tử khom người cảm tạ rồi nói: “Ma tộc đã tới chi viện cho Doanh Trì và Lệ Không Kiêu, bổn viện không tiện phân tâm. Cũng may thương thế của hóa thân đã tạm thời bị áp chế, tối nay sẽ viết đơn thuốc cho Khôi thủ.”

Húc Họa gật đầu. Khả năng phân hồn của Thiên Cù Tử càng lúc càng lợi hại, khống chế chủ thể và hóa thân cũng chàng ngày càng thuần thục. Nhưng trong lúc giao chiến kịch liệt vẫn không nên phân tâm thì hơn. Húc Họa đi ra ngoài, Hề Vân Thanh cũng đi theo… nàng biết bây giờ không nên quấy rầy sư tôn.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, trong bóng đêm thăm thẳm, Tinh Thần Hải càng thêm không giống chốn nhân gian.

Hề Vân Thanh bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động, buột miệng hỏi: “Trận pháp nơi này là do ngươi thiết lập sao?”

Đối phương không sử dụng kính ngữ song Húc Họa cũng chẳng để ý, lơ đễnh đáp: “Ừ, đẹp không?”

Hề Vân Thanh đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Đẹp.”

Húc Họa trở nên hưng phấn, vung tay lên ra hiệu, lập tức có người hầu dâng lên hai ly Linh Ẩm. Nàng đưa cho Hề Vân Thanh một ly, nói: “Mấy sợi dây liên kết các tinh tú lại với nhau là tơ tằm đấy.”

Hề Vân Thanh giật mình, “Sao có thể chứ? Tơ tằm làm gì có khả năng phát sáng?”

Húc Họa cười khẽ, “Chuyện này mà cũng không biết à? Ma khôi ở Họa Thành trồng dâu nuôi tằm là nghề chính, gần như nhà nào cũng nuôi tằm. Tơ tằm của Họa Thành ngay cả Tiên môn cũng khó cầu. À, y phục của sư tôn nhà ngươi được dệt bằng tơ tằm Họa Thành đấy.”

Hề Vân Thanh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào những sợi dây mỏng manh này, vừa mềm vừa dẻo dai, quả nhiên là tơ tằm, mềm mại đến mức khiến người ta mê mẩn. Nàng cảm thán: “Đẹp thật.”

Húc Họa đắc ý nói: “Đấy đấy, lần đầu tiên nhìn thấy mấy sợi tơ này, ta liền biết ngay, nếu trộn chúng vào trong quang trận, nhất định sẽ đẹp đến mức không ai kháng cự nổi.”

Hề Vân Thanh thắc mắc: “Nhưng chỉ để vui mắt mà lãng phí nhiều linh lực như vậy, có xa xỉ quá mức không?”

Húc Họa lắc đầu, “Trận này là một cá thể riêng biệt, có trận hồn, linh khí tuần hoàn qua lại, tiêu hao rất ít.”

Hề Vân Thanh đi theo nàng tới cạnh mặt trăng, chỉ thấy trận hồn chính là một khối đen xì, nhìn qua trông cực kỳ cứng. Nàng đưa tay ra muốn sờ thì bị lập tức Húc Họa ngăn lại, “Vật này sắc bén vô cùng, không thể chạm vào.”

Hề Vân Thanh hỏi: “Đây là cái gì?”

Húc Họa đáp: “Trận hồn đấy, toàn bộ link khí trận pháp của Tinh Thần Hải đều hội tụ ở đây, mỗi tinh tú sẽ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, được trận hồn này chuyển hóa thành linh lực. Cho dù là vạn vạn năm trôi qua, chỉ cần trận hồn còn, linh khí sẽ không bao giờ cạn.”

Hề Vân Thanh thán phục không thôi, “Thật là một quang trận hoàn mỹ, có khả năng phòng ngự chứ?”

Húc Họa gật đầu, “Đương nhiên. Quang trận vốn dùng trận pháp dùng trong công lẫn thủ.” Dứt lời nàng lại bắt đầu giảng giải tính năng của trận pháp dùng trong công kích.

Hề Vân Thanh nghe đến mê say, nhất thời ngay cả sư tôn đang hãm thân trong tay địch cũng quên bẵng mất.

Cùng lúc đó, chiến đấu chỗ chủ thể Thiên Cù Tử cũng vừa kết thúc. Ma tộc hung hãn liều chết cũng chỉ bảo hộ được Doanh Trì đào thoát, để đại trưởng lão Lệ Không Kiêu rơi vào tay Thiên Cù Tử.

Trận chiến này, tuy Ma khôi ở Bốc Thiên cung bị Họa Thành cứu đi hết, nhưng đổi lại Tiên tông Cửu Uyên gây ra thiệt hại nặng nề cho Cửu Sát Thiên Võng, Ma tộc muốn tu bổ lành lặn lại như ban đầu e rằng sẽ mất một thời gian, càng khỏi phải nói tới chuyện hao tốn linh lực. Huống chi, bọn họ còn bắt được đại tộc trưởng Ma tộc, thắng lợi như vậy hoàn toàn đủ bù cho tổn thất của một Bốc Thiên cung nhỏ nhoi.

Chủ thể Thiên Cù Tử nhờ dùng chiêu quần thảo giữ sức, cộng thêm có trận pháp hộ thân, cho nên cũng không bị thương. Chàng phân hồn đến chỗ Húc Họa, để hóa thân viết phương thuốc xong thì bước ra ngoài, nhìn thấy Húc Họa đang đứng trên dải vân tinh, đang giảng giải các loại biến hóa của quang trận cho Hề Vân Thanh nghe.

Hề Vân Thanh nghe mà mắt sáng long lanh, quang trận muốn hình muôn dạng, một phát hiện mới nhỏ xíu cũng đủ khiến nàng mừng rỡ không thôi.

“Chừng nào trở về sư môn, ta cũng muốn bố trí một quang trận trong viện của mình.” Nàng lẩm bẩm.

Húc Họa nghe thế liền nói: “Sao không nói sớm, ta có một viên tinh thạch có thể dùng làm trận hồn. Trận pháp của Tinh Thần Hải nó không đảm đương nổi, nhưng duy trì một trận pháp nhỏ thì hoàn toàn không thành vấn đề.”

Đầu óc Hề Vân Thanh lập tức trở nên mê muội, Húc Họa nháy mắt mấy cái, đổi giọng dụ dỗ: “Có thể tặng cho ngươi.” Hề Vân Thanh há to miệng, Húc Họa nói tiếp: “Về sau trong viện của ngươi cũng sẽ lấp lánh ngàn sao giống nơi này.”

Mọi cảnh giác của Hề Vân Thanh đều bị ném lên chín tầng mây rồi, “Thật ư?”

Húc Họa gật đầu, “Bổn tọa nói luôn giữ lời. Đúng rồi, những năm này bổn tọa dùng tinh thạch làm ra rất nhiều đồ trang sức, Vân Thanh có muốn nhìn qua không?”

Hề Vân Thanh đáp ngay không kịp chờ: “Muốn!”

Húc Họa vui vẻ nói: “Đi với ta!”

Thế rồi hai người sánh vai nhanh chóng bỏ đi.

Hề chưởng viện: “…” Đứa đồ đệ này, e từ giờ tới lúc làm phản không còn xa nữa.

Chàng ngồi một mình trên dải vân tinh, xung quanh gió vi vu, tinh tú lấp lánh, tại thành khung cảnh lộng lẫy mênh mông, giống hệt như cái tên của nó, Tinh Thần Hải – Biển Sao Thần.

Đây là chỗ ở của nàng, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương quế, từng hơi thở đều mát lạnh ngọt ngào.

Khiến người ta mê muội.

Thiên Cù Tử không biết đã qua bao lâu, nơi này quá yên tĩnh, dễ dàng khiến người ta quên mất thời gian.

Giọng của Hề Vân Thanh loáng thoáng truyền đến, không giấu được vẻ mừng rỡ vui thích của thiếu nữ khi nhìn thấy đồ vật yêu thích, “Trưởng tộc, sao ngài lại có nhiều tinh thạch đến vậy?”

Chà, từ ‘yêu nữ’ biến trở về ‘Khôi thủ’ rồi.

Húc Họa thản nhiên nói: “Bổn tọa xưa nay thích vật sáng lấp lánh, nên thường xuyên sưu tập về.”

Hề Vân Thanh thật sự muốn nhảy nhót tới nơi rồi, “Ta cũng vậy, ta cũng vậy! Trưởng tộc đều lấy chúng làm trang sức hết hay sao?”

Húc Họa lắc đầu, “Không hẳn, lấy làm đồ trang trí cũng rất nhiều, giường màn trong tẩm cung của bổn tọa đều có đính tinh thạch. Sở dĩ đồ trang sức chiếm đa số là bởi vì Trận tu phải thường xuyên mang theo người nguyên vật liệu cho trường hợp khẩn cấp, phòng hờ trong lúc giao chiến không tìm được vật liệu nào khác. Không tin ngươi cứ nhìn trên người Điển Xuân Y, nhất định mang theo rất nhiều trang sức tùy thân.”

Hề Vân Thanh hâm mộ không thôi, “Thì ra là thế. Trước kia có một lần ta thấy Điển chưởng viện đeo vòng trang sức ngang eo*, còn tưởng y là… hì hì…”

*Vòng trang sức ngang eoHúc Họa cũng cười theo, “Y thế nào cơ?”

Hề Vân Thanh nhích lại gần, nói nhỏ bên tai Húc Họa cái gì đó, làm nàng cười ngặt nghẽo không ngừng. Thiên Cù Tử nhìn mà bất đắc dĩ, đành trầm giọng nói: “Vân Thanh! Việc riêng của trưởng bối há để ngươi có thể xầm xì lung tung ư?!”

Hề Vân Thanh được Húc Họa dụ dỗ đến mơ hồ, giờ bị sư tôn nhà mình quát liền như bị giội gáo nước lạnh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại. Ý thức được mình vừa nói gì, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ lựng, nàng quỳ cả hai gối xuống đất, “Sư… sư tôn, đệ tử biết sai, xin sư tôn trách phạt!”

Thiên Cù Tử nói: “Chỉ trích trưởng bối, tự động úp mặt vào tường hối lỗi một đêm đi.”

Hề Vân Thanh dập đầu chạm đất, “Đệ tử tuân lệnh.” Dứt lời nàng trở về phòng mình trong khuôn viên dành cho khách của Tinh Thần Hải, bắt đầu úp mặt vào tường hối lỗi.

Húc Họa cười khẽ, “Đồ đệ của Hề chưởng viện tuy ngây thơ, nhưng tính ra cũng ngoan ghê.”

Thiên Cù Tử nói: “Trẻ con nông cạn, khiến Khôi thủ chê cười rồi.”

Húc Họa đi tới bên cạnh chàng, hỏi: “Trận chiến giữa Cửu Uyên với Ma tộc kết thúc rồi sao?”

Thiên Cù Tử gật đầu, “Bắt được Lệ Không Kiêu, còn Doanh Trì tẩu thoát rồi.”

Húc Họa gật gù, “Chúc mừng Hề chưởng viện. Kế tiếp các ngài dự định gϊếŧ lão ta hay giao dịch điều kiện với Ma tộc?”

Thiên Cù Tử nói: “Gϊếŧ lão không làm nên chuyện gì, nếu kẻ bị bắt là Ma tôn Doanh Trì, bổn viện liền không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Ý nói: đương nhiên họ sẽ chơi một màn trao đổi con tin, ngoạm của Ma tộc một món hời lớn rồi.

“Bây giờ nói Lệ Không Kiêu là thái thượng hoàng của Ma tộc cũng không đủ tầm quan trọng. Đích thực là một con tin có giá trị.”

Thiên Cù Tử đi theo nàng, vân tinh xung quanh né tránh hai người, bồng bềnh trong đêm. Chàng gật đầu, “Phải.”

Nhất thời không còn lời gì để nói nữa. Hai người một trước một sau xuyên qua không trung lộng gió, Thiên Cù Tử buột miệng nói: “Thái độ của Vân Thanh đối với Khôi thủ thay đổi không ít.”

Húc Họa cười khẽ, “Đối phó với vị đồ đệ kia của ngài, không phải bổn tọa khoác lác chứ, thật sự là dễ như trở bàn tay.”

Thiên Cù Tử cũng mỉm cười, “Phong thái của Khôi thủ vốn khuynh thành tuyệt thế, Vân Thanh có hâm mộ cũng chẳng kỳ lạ.”

Húc Họa gật gù, “Hề chưởng viện dùng ngạn ngữ nịnh nọt mà không ngại miệng nha.”

Thiên Cù Tử tiến lên một bước sánh vai cùng nàng, “Lời từ đáy lòng nên tâm không thẹn. Nhân tiện, Thiên Cù Tử xin nói thêm là mình cũng chưa có duyên nhìn ngắm bộ sưu tập trang sức của Khôi thủ.”

Không phải chứ, một đại nam nhân như ngươi mà cũng muốn xem đồ trang sức của nữ giới à?

Bụng khó hiểu nhưng Húc Họa vẫn đành nói: “Vậy mời Hề chưởng viện đi xem qua một lần.”

Hai người cùng nhau đi, một chốc sau đã tiến vào bên trong mặt trăng. Giữa sân là một gốc hoa quế, mùi hương y hệt với thần mộc Bất Hủ, hiển nhiên là phiên bản thu nhỏ của thần mộc, là ảo ảnh được tạo ra bằng ánh sáng. Bóng gốc hoa quế in trên mặt trăng hẳn chính là vật này.

Do dù kiến thức rộng rãi, Thiên Cù Tử cũng không nhịn được tán thưởng, “Trưởng tộc vận dụng quang trận quả thật đã đến mức xuất thần.”

Húc Họa cười nói: “Đâu có đâu có, Hề chưởng viện quá khen rồi.” Rồi nàng đưa tay ra, “Mời Hề chưởng viện đi theo ta.”

Hai người cùng tiến vào một tòa nhà lộng lẫy, bên trong sáng loáng, bày vô số trang sức óng ánh. Hai bên vách tường kê các tủ quần áo, treo váy áo đủ kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, khiến Hề chưởng viện nhìn mà choáng váng.

Giữa khung cảnh xoa hoa này là chính là giường của mỹ nhân. Hề chưởng viện không cần qua đó ngồi, chỉ cần tưởng tượng có thể ngồi xuống đó cũng đủ thỏa mãn rồi. Thảo nào Vân Thanh ra vào chỉ một chuyến liền đầu váng mắt hoa rồi.

Húc Họa cầm lấy một chuỗi vòng tinh thạch đeo vào cổ tay, làn da truyết trắng chợt như phát sáng, nàng hỏi: “Nhìn được không?”

Hề chưởng viện cảm thấy bản thân cũng bắt đầu hoa mắt, “Đẹp vô cùng.”

Húc Họa cởi vòng tay ra, rồi như đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng nói: “Lúc trước nghe người kể chuyện nói về Nghê Thường Vũ Y ở nhân gian, bổn tọa tự mình phỏng theo lời kể làm một bộ, hôm nay đúng dịp mặc cho Hề chưởng viện xem thử nhé?

Hề chưởng viện nghe mà nhịp tim bất giác tăng tốc, đáp khẽ: “Hề mỗ xin chờ xem.”

Thế là Húc Họa đi tới tủ quần áo ôm ra một bộ váy hoa, thả màn tơ xuống thay đồ. Thiên Cù Tử ngồi bên mép giường mỹ nhân, nhanh chóng có người hầu dâng rượu ngon và trái cây lên.

Xung quanh châu ngọc lấp lánh, khiến người ta thấy mình như trong mộng.

Ánh sáng từ quang trận khiến bóng hình yểu điệu của Húc Họa in lên màn tơ. Bộ váy kia vô cùng cầu kỳ, nàng mặc hết lớp này đến lớp khác, hết cài uốn eo rồi lại nhấc chân.

Chủ thể của Hề chưởng viện phong ấn linh lực của đại trưởng lão Ma tộc, nhốt lão vào sơn lao của núi Dung Thiên. Lệ Không Kiêu đeo sắc mặt lạnh như băng, lão biết Tiên tông Cửu Uyên sẽ không gϊếŧ mình, cuối cùng cũng sẽ dùng lão đòi trao đổi lợi ích với Ma tộc thôi. Cho nên lão không sợ, cho dù hủy hết công pháp của lão thì sao, lão vẫn là đại trưởng lão Ma tộc.

Chờ thời cơ thích hợp, lão có thể đổi một thân thể khác, tu vi gì đó cũng có thể dùng linh đan bù đắp lại… cho nên lão chẳng có gì phải sợ cả.

Thiên Cù Tử tất nhiên sợ lão chạy trốn, cho nên dẫu đã phong bế linh lực lão rồi song vẫn dùng khóa sắt trói lão lại.

Lệ đại trưởng lão sống thoải mái sung sướиɠ đã lâu, hiển nhiên không quen với mấy thứ gông xiềng lạnh giá này. Lão hơi nghiêng người, khiến y phục hơi xộc xệch, để lộ ra chút l*иg ngực. Mà ở Tinh Thần Hải, hóa thân của Hề chưởng viện nhìn chằm chặp bóng hình xinh đẹp in trên màn tơ, trong đầu đều là tưởng tượng về cảnh tượng sau màn, thế là chẳng mấy chốc máu nóng liền dồn lên mũi.

Thiên Cù Tử giật mình, chủ thể bên này cũng xịt máu mũi, chàng vội vàng dùng tay lau đi. Lệ đại tộc trưởng vốn luôn khinh thường không sợ, song lúc cúi đầu trông thấy mình lộ nửa l*иg ngực và Hề chưởng viện xịt máu mũi, Lệ đại tộc trưởng lập tức rét lạnh cả người.

Hề chưởng viện xấu hổ đến không lời nào diễn tả được, liền che mũi bỏ đi.

Vẻ ngạo mạn và ngông nghênh của Lệ đại tộc trưởng đều tan biến không còn dấu vết, lão cố gắng vặn vẹo người kéo áo lại tử tế. Khi một chưởng viện khác cầm bảng giao dịch bước vào, Lệ đại tộc trưởng gần như là không kịp nhìn, lập tức ký ngay vào khế ước.

Tiên tông Cửu Uyên này mang tiếng là chính đạo, nhưng chưởng viện đứng đầu còn biếи ŧɦái hơn cả Doanh Trì kìa trời!

Lần đầu tiên trong đời, Lệ đại tộc trưởng vì thân trong tay địch mà sinh ra sợ hãi.