Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 43: Từ bạn hóa địch

Húc Họa phát hiện Thiên Cù Tử dùng chủ thể thật sự thuận tay hơn rất nhiều, qua thật lâu vẫn không chịu buông tha nàng. Nàng lại không phải dạng đong đưa làm dáng, dẫu gì cũng là bữa cuối cùng, đương nhiên phải ăn uống no đủ rồi. Huống chi nàng luôn cảm thấy thiếu nợ Thiên Cù Tử, cho nên bất kể chàng giày vò mình thế nào, nàng đều mặc kệ.

Giai nhân đã thuận theo thì nào có lý lẽ không tận hưởng chứ? Thiên Cù Tử thật sự chỉ hận không thể cùng nàng hòa làm một ở đây luôn, không bao giờ tách rời nữa.

Nhưng đêm đẹp thường ngắn ngủi, trăng sao dần ngả về phía đông, chân trời mờ mờ xuất hiện ánh sáng.

Thiên Cù Tử và Húc Họa quần thảo suốt đêm, giờ nhìn bản thân cùng đối phương mồ hôi đầm đìa thì không khỏi đỏ mặt, đều cảm thấy thể diện mất sạch sành sanh. Thiên Cù Tử lại cúi xuống hôn nàng, Húc Họa gượng chống người ngồi dậy, cả người gần như lọt thỏm trong lòng chàng, “Tới lúc rồi.”

Thiên Cù Tử khẽ *ừm* một tiếng, chàng đương nhiên có lưu ý tới thời gian, chỉ là kéo dài thêm khắc nào hay khắc ấy thôi. Húc Họa đẩy chàng ra, nói: “Hề chưởng viện mà tới trễ e rằng sẽ không ổn.”

Tất nhiên không thể tới trễ rồi, Thiên Cù Tử nhẹ hôn lên tóc mai nàng, “Trưởng tộc một mình trở về Họa Thành, xin hãy chú ý an toàn.” Rồi cảm thấy dặn suông không đủ, chàng còn lấy từ khư đỉnh ra một mặt dây chuyền hình đoạn trúc đưa cho Húc Họa, “Đây là vật bổn viện thường tặng cho đệ tử để hộ thân, có thể chống đỡ được một kích toàn lực của Mộc Cuồng Dương, xin Khôi thủ đừng ghét bỏ.”

Húc Họa nhận lấy đeo vào cổ, cũng muốn tặng lại cái gì đó nên đưa tay sờ soạng thân thể trần như nhộng của mình.

Nhìn mỹ nhân má ngọc môi hồng, xinh đẹp tuyệt trần, Thiên Cù Tử thoáng thất thần, lại đưa tay ôm nàng chặt hơn, không muốn giữa mình và nàng có bất kỳ khoảng cách nào.

Húc Họa lúng túng mò mẫm mãi cũng không tìm được vật gì để tặng, đành nói: “Hôm nay không chuẩn bị trước nên không có quà đáp lễ cho ngài.” Thiên Cù Tử đang định nói ‘không sao’ thì đôi môi đỏ mọng của bất chợt dâng tới áp lên môi chàng, tạo thành một nụ hôn thật sâu thật dài.

Tim Hề chưởng viện gần như ngừng đập.

Khi nụ hôn kết thúc, Húc Họa rời khỏi lòng chàng, “Ngài mau mặc y phục vào đi.”

Thiên Cù Tử khẽ *ừm* đáp lại, giúp Húc Họa mặc quần áo tử tế xong mới chỉnh trang cho mình. Bên ngoài đã tờ mờ sáng, thật sự là không thể nấn ná thêm khắc nào nữa, nhưng lúc sắp chia tay, chàng vẫn không nhịn được quay đầu lại.

Thấy Húc Họa chỉ cúi người xỏ giày, chẳng hề ngẩng lên nhìn chàng, Thiên Cù Tử không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời khỏi khách điếm, trở về núi Dung Thiên.

Thời gian quá cấp bách, chàng thậm chí không kịp trở lại Khổ Trúc Lâm, bởi vì yến tiệc đã bắt đầu rồi. Nhìn chàng ngồi xuống vị trí của mình, các vị đại trưởng lão rốt cuộc cũng dỡ bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

Về sau vẫn không nên tranh chấp với Thiên Cù Tử thì hơn, người gì đâu đã hơn nghìn năm tuổi mà vẫn ấu trĩ quá trời, mới nói đυ.ng một cái liền lập tức phất tay bỏ đi. Làm bọn họ chết khϊếp đi được.

Toàn bộ khách mời đã ngồi vào vị trí, chỉ trừ Húc Họa. Thiên Cù Tử thoáng nhìn chỗ trống cách mình một ghế, bỗng thấy hơi mất mát trong lòng.

Hôm qua Húc Họa làm rối loạn buổi giao lưu thuật pháp, lúc này tuy vẫn có một số người trông đợi nàng ngồi vào vị trí, nhưng phần lớn đều tự hiểu, biết nàng đã đi rồi.

Doãn Tụ Duyên trai chủ Tảo Tuyết Trai lên tiếng trước, “Doãn mỗ xin hỏi các vị chưởng viện và trưởng lão, lần này Khôi thủ Họa Thành đến núi Dung Thiên tham dự thịnh yến của Huyền môn là vì muốn lấy lòng Huyền môn sao? Như vậy có phải về sau Họa Thành sẽ không đối đầu gay gắt với Huyền môn không?”

Ông ta đã nói thay tiếng lòng của rất nhiều tông môn khác, dẫu gì thì ngoại trừ Tiên tông Cửu Uyên, những tông môn khác đều âm thầm thu mua không ít Ma khôi. Ma khôi lại đắt đến đòi mạng, không thể nào cứ thế thả cho về Họa Thành được.

Mấy vị chưởng viện đều nhìn về phía Thiên Cù Tử, Thiên Cù Tử nói: “Lúc trước bổn viện và Khôi thủ Họa Thành từng có khoảng thời gian nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp. Lần này nàng ấy đến đây dự tiệc là với thân phận hảo hữu của bổn viện, gạt lập trường của Họa Thành sang một bên, bằng không nàng ấy đã chẳng giúp người Huyền môn cải tiến chú pháp. Tin rằng Họa Thành không đời nào mong thấy cảnh Huyền môn tăng lường thực lực.”

Ý trong lời của chàng đã vô cùng rõ ràng, lập tức có người thay đổi sắc mặt, “Hề chưởng viện muốn nói, Họa Thành vẫn sẽ dùng vũ lực buộc các tông môn giao Ma khôi ra sao?”

Thiên Cù Tử thật ra đã biết Húc Họa muốn gì ngay từ đầu, cho nên nói ngay: “Bổn viện cho rằng là thế.”

Phía dưới tức khắc xôn xao không ngừng, có người kêu lên: “Hề chưởng viện, Huyền môn chưa bao giờ cấm cản mua bán Ma khôi, cho nên các tông môn không hề vi phạm tôn chỉ của Huyền môn. Nếu Họa Thành động thủ với bọn ta, Âm Dương viện nói riêng và Tiên tông Cửu Uyên nói chung có đưa tay tương trợ hay không?”

Đây chính là điều kế tiếp mà tất cả quan tâm nhất, ngay cả tám nhánh còn lại của Cửu Uyên cũng muốn biết.

Thiên Cù Tử thoáng do dự rồi nhẹ giọng đáp: “Huyền môn và Ma tộc vốn không đội trời chung, nếu Ma tộc dám có gan quấy nhiễu, Cửu Uyên là tông môn đứng đầu Huyền môn, đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.”

Câu nói này của chàng tựa như thuốc an thần, bầu không khí của buổi tiệc lập tức dịu đi nhiều. Tái Sương Quy cũng nhẹ lòng hẳn, đứa đệ tử thấy sắc liền mờ mắt này rốt cuộc vẫn còn biết ranh giới cuối cùng là gì.

Yến tiệc hôm nay chủ yếu là để các đệ tử mới của các tông môn giao lưu làm quen với nhau. Các tông chủ vui vẻ đẩy môn sinh cưng của mình ra tham gia trò chơi vượt chướng ngại do Tiên tông Cửu Uyên chuẩn bị sẵn.

Người tham gia đều được nhận một món quà nhỏ từ Cửu Uyên, không đặt nặng thắng thua, nhưng các chướng ngại trong trò chơi lại giúp các đệ tử tuổi trẻ tăng tiến pháp lực rõ ràng.

Thiên Cù Tử ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, nhìn số đệ tử hậu bối ra sức thể hiện mà lòng cứ bồn chồn không yên.

Tái Sương Quy phát hiện ra sự bất an của chàng, hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Đệ tử trông không có tinh thần lẫn tinh lực, nguyên nhân là gì ông đương nhiên rõ mồn một… còn gì khác ngoài vì cùng Khôi thủ Họa Thành điên đảo cả đêm nữa chứ, ai cũng biết yêu quái càng xinh đẹp thì càng hút tinh khí người ta dữ hơn mà.

Vì vậy Tái đại trưởng lão vô cùng không vui.

Thiên Cù Tử hỏi ông: “Nếu như Họa Thành muốn giải cứu Ma khôi, lúc nào sẽ là thời cơ tốt nhất?”

Thần sắc Tái Sương Quy dần trở nên nghiêm nghị, thời cơ tốt nhất ư… hiện giờ tinh nhuệ của Cửu Uyên đều tề tụ ở núi Dung Thiên, trụ sở tông môn tất nhiên vắng tanh. Còn thời cơ nào tốt hơn nữa chứ?

Ông bỗng đứng bật dậy.

_________oOo_________

Húc Họa chưa ra khỏi khách điếm thì tiểu ác ma đã tìm tới, sau lưng cậu nhóc còn có hai người Niệm, Nộ đi theo. Húc Họa hỏi: “Đội vệ quân đâu?”

Niệm khẽ khom người hành lễ, mắt lại nhìn lướt qua trong phòng. Mọi thứ đều chỉnh tề ngăn nắp, nhưng sau khi rời khỏi núi Dung Thiên Khôi thủ lại chọn tá túc ở nơi này một đêm, thật kỳ lạ… Nhưng hắn vốn thông minh tuyệt đỉnh, cho dù thấy khó hiểu, song cũng chỉ đè xuống sự nghi hoặc trong lòng mà đáp: “Đã tập kết đầy đủ, sẵn sàng chờ lệnh Khôi thủ.”

Húc Họa gật đầu, khép quạt xếp lại, “Đi thôi.”

Nàng không kéo dài thêm khắc nào nữa, lập tức kéo binh tập kích núi Thánh Linh cách nơi này không xa. Người ở núi Thánh Linh đều giật nảy mình, hiển nhiên không ngờ trong lúc sơn chủ tham gia Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến lại có kẻ dám tới gây chuyện.

Ban đầu họ cho rằng đối phương là nhân vật tiểu tốt nào đó, nhưng Húc Họa chỉ mất một khắc đã phá được đại trận phòng hộ của núi Thánh Linh, khiến toàn bộ tông môn hoảng loạn như kiến vỡ tổ.

Tông chủ vắng mặt, cả năm vị sư huynh dưới trướng cũng được dẫn tới núi Dung Thiên dự tiệc. Bây giờ tuy tông môn có sư đệ của tông chủ quản lý, nhưng làm sao địch nổi Húc Họa đích thân dẫn dắt đội vệ quân Họa Thành.

Húc Họa đóng quạt xếp lại, ngúc ngoắc đầu ngón tay, “Giao Ma khôi ra đây, kẻ nào dám phản kháng, chết.”

Nàng biết mình không có nhiều thời gian, Thiên Cù Tử có thể sẽ tỉnh ngộ ngay khi vừa trở về, nàng nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Nhưng núi Thánh Linh nói thế nào cũng là một tông môn tầm trung, làm gì có khả năng nghe nàng dọa một câu liền giơ tay đầu hàng chứ?

Phản kháng là chuyện hiển nhiên.

Tiểu ác ma hỏi: “Sư tôn, gϊếŧ toàn bộ sao?”

Húc Họa chỉ mất một chớp mắt đã thiết lập xong trận pháp ở bốn góc, sau đó nói: “Rất xin lỗi chư vị, nhưng đây là chiến tranh sinh tồn.” Dứt lời nàng giơ cao tay phải, đội trưởng nhóm vệ quân được pháp trận của nàng yểm trợ, hùng dũng xông thẳng vào cứ địa của địch.

Núi Thánh Linh vang dậy tiếng chém gϊếŧ, Húc Họa cứ một bước kết một trận, thoáng cái đã gϊếŧ thẳng đến cấm địa của núi Thánh Linh. Trong cấm địa đều là Ma khôi bị giam giữ, do có giá cao ngất trời cho nên bọn họ không bị ngược đãi gì, nhưng ép người ta làm công cụ sinh con, tính ra còn tàn khốc hơn cả đánh đập hành hình.

Ma khôi ở đây đã bị giam cầm thời gian dài, cổ, hai tay và hai chân họ đều bị xích lại. Có lẽ vì sợ công cụ nhân giống sinh bệnh mà điều sống bên trong không quá tệ, mỗi người một gian, miễn cưỡng được tính là sạch sẽ.

Không thấy trẻ con, có lẽ đều đã bị ôm đi, Ma khôi nơi này có cả nam lẫn nữ, bởi vì ở trong bóng tối thời gian dài, ánh mắt họ đều hơi đờ đẫn. Khi cửa lớn được đẩy rộng, tất cả bọn họ đều dồn mắt về phía ánh sáng ùa vào, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đứng giữa luồng sáng, vạt áo báo đỏ thẫm tung bay trong gió, quen thuộc nhất và cũng uy nghiêm nhất.

Có người lẩm bẩm: “Là Khôi thủ…”

“Trưởng tộc!!” Hết tiếng hô này đến tiếng hô khác, tất cả Ma khôi đều kéo dây xích, chạy tới cửa phòng giam mình.

Húc Họa vung quạt xếp trong tay lên, chặt đứt toàn bộ khóa các phòng giam rồi tới từng dây xích một, ánh lửa lóe lên liên hồi. Niệm và Nộ đương nhiên cũng không chút do dự giúp Khôi thủ nhà mình phá xích cho các tộc nhân.

Sau khi tất cả Ma khôi đều được cứu khỏi phòng giam, Húc Họa liền thúc giục: “Mau đi thôi.”

Nàng liên tiếp thiết lập mấy trận pháp cản đường truy kích rồi cùng tộc dân và vệ quân trở về Họa Thành.

Tại Họa Thành, Thái Sử Trường Lệnh dẫn các tế ti của thần điện chờ ở phía dưới Tinh Thần Hải, ngoài ra còn tụ tập dân chúng chờ chất vấn Húc Họa. Thấy nàng trở về, lão không khỏi xám ngoét mặt mũi, “Húc Họa! Đêm 15 tháng 8, về hình ảnh Quỷ Dạ trình ra tại núi Dung Thiên, ngươi giải thích thế nào?! Ngươi thân là Khôi thủ Ma khôi lại làm chuyện ô uế nhường ấy, còn để Doanh Trì lưu giữ hình ảnh, quả thật đã khiến Họa Thành chúng ta mất sạch thể diện!”

Một gã tế ti khác cũng nói hùa theo: “Trưởng tộc không được kết hôn với ngoại tộc, hành vi này của Khôi thủ có khác gì xem thường quy định của tộc chúng ta đâu?”

Húc Họa nhẹ lướt mắt về phía gã tế ti vừa lên tiếng, gã lập tức cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng. Húc Họa thờ ơ buông ra bốn chữ: “Gϊếŧ hắn cho ta.”

Thái Sử Trường Lệnh sững sờ, bỗng cảm giác pháp bảo hộ thân Không Hầu của mình khẽ chấn động. Lão giật nảy mình, Không Hầu bất thình lình thoát khỏi sự khống chế của lão, hóa thành một thanh trường đao, bay tới chém gã tế ti vừa lên tiếng thành hai nửa.

Thi thể gã tế ti ngã xuống đất, toàn bộ tộc dân có mặt đều kinh ngạc tột độ.

Húc Họa khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: “Thời buổi gì thế này… mèo hoang chó hoang mà cũng dám nhảy ra sủa bậy gầm loạn với bổn tọa.” Nàng bước lên bậc thang dẫn tới Tinh Thần Hải, vừa đi vừa nói: “Thân nhân của ai thì người đó lên nhận đi.”

Niệm dẫn các Ma khôi được giải cứu hôm nay ra, tộc dân lập tức xôn xao, những người thân nhận ra nhau, liền ôm nhau khóc òa. Toàn bộ tế ti bên cạnh Thái Sử Trường Lệnh đều câm như hến, lão không rõ vì sao pháp bảo tùy thân lại không chịu khống chế của mình nữa, nhưng cũng nhanh chóng nhớ ra… lão từng dùng Không Hầu kết nối trận pháp bảo hộ Họa Thành với thần mộc Bất Hủ.

Trên thần mộc Bất Hủ lại có thuật pháp cực kỳ bí ẩn mà Húc Họa lưu lại, trong lòng lão liền trở nên lạnh toát… tức là những năm qua, nếu Húc Họa muốn lấy mạng lão, kỳ thật dễ như trở bàn tay.

Máu của gã tế ti ban nãy lan ra, dây vào mũi giày lão, lão liền lật đật tránh né, thân thể khẽ run như vừa gặp quỷ.

Cùng lúc đó trên núi Dung Thiên, sơn chủ núi Thánh Linh nhận được tin báo từ tông môn, khi cùng đệ tử trờ về tới nơi thì thấy được cảnh tường ngói đổ nát, đệ tử tông môn tử thương nằm đầy đất.

Sắc mặt của chưởng viện chín nhánh Cửu Uyên đều trở nên nghiêm trọng.

Chiến tranh bắt đầu rồi.