Thực khách trong sảnh đường im bặt, tất cả đều quay đầu sang nhìn.
Thiên Cù Tử tái mặt, cái chân dê Húc Họa đang ngậm rơi *bộp* xuống đất, nàng im lặng chui ra khỏi gầm bàn.
Có là con nít cũng không thể thiếu kiến thức như vậy nhé!
Con nít thật sự không nên thiếu kiến thức như vậy!!!
Thiên Cù Tử thanh toán tiền trong ánh mắt chú ý của tất cả thực khách, Húc Họa gần như ôm lấy mặt rời khỏi tửu quán. Đi thật xa rồi mà bọn họ dường như vẫn nghe thấy tiếng cười của người trong tửu quán.
Trăng đã ở giữa trời, không gian bàng bạc như được phủ tuyết.
Hai người một trước một sau bước đi, thật lâu sau Húc Họa lên tiếng hỏi: “Trước đây lúc Phó Thuần Phong bị Mộc Cuồng Dương đè xuống đánh, có xấu hổ như chúng ta hôm nay không?”
Thiên Cù Tử nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng thành thật trả lời: “So với hôm nay thì vẫn đỡ hơn.”
Ông trời ơi. Cả kỷ lục xấu mặt của Tiên tông Cửu Uyên cũng bị viết lại rồi kìa. Húc Họa muốn quay đầu lại, nhưng liếc mắt liền thấy được phần eo hẹp rắn chắc của Thiên Cù Tử, đỉnh đầu lại như có sấm sét đánh *đùng đùng*.
Sự thèm ăn hoàn toàn biến sạch, nàng nói: “Ta đi về trước đây, ngày mai còn phải lên lớp.”
Thiên Cù Tử cũng không nhìn nàng, chỉ khẽ *ừ* một tiếng đáp lại. Có những lời thật sự chẳng thể nói ra, bằng không hồi ức sẽ biến thành thổ nhưỡng màu mỡ cho du͙© vọиɠ phàm tục sinh trưởng.
Húc Họa đi với tốc độ gần như chạy, Thiên Cù Tử đứng đó, ngay cả bóng lưng nàng cũng không dám nhìn theo.
Thật ra được thế này là tốt lắm rồi, có thể sánh vai đồng hành, có thể nâng cốc trò chuyện vui vẻ. Đời người dài đằng đẵng, còn cầu mong gì hơn?
Nhưng vì sao ban đêm vẫn hồn mộng bất an?
Sao người vẫn dám đốt đèn vào mộng, vẫn dám thướt tha dạo bước như trước?
Khổ Trúc Lâm, con đường mòn như được ánh trăng lát bạch ngọc len lỏi qua rừng trúc xanh mướt.
Thiên Cù Tử ngồi ngay ngắn trên bàn đá, bất động như tượng. Chàng biết mình bị mị yểm*, đây là chuyện cực kỳ hung hiểm đối với người có tu vi như chàng. Nhưng ban đêm mỹ nhân khoác trăng mà đến, thật sự lấn át cả đóa hoa rực rỡ nhất ngày xuân.
*Mị yểm: bóng đè, chìm trong mộng không thể dứt ra.
Định lực của tu vi nghìn năm vẫn thua một ánh mắt, đạo vốn nặng như núi dày như nước, song chàng lại thấy mình như bị dồn vào đường cùng, làm sao ngắt hoa bẻ cành để bừng tỉnh khỏi mộng đây?
Cùng thời gian, Húc Họa đứng bên cửa sổ, ánh trăng lành lạnh tràn vào phòng bao lấy người nàng. Nguyệt Túy trong cơ thể nàng cũng tỏa sáng nhàn nhạt, như hòa làm một với hơi thở. Thiên Cù Tử nhất định không biết Nguyệt Túy phù hợp với thân thể nàng đến mức nào.
Húc Họa vươn tay hứng lấy ánh trăng, ánh trăng mềm mại như nước, mặc nàng đùa bỡn xoay vần.
Trăng trên trời bỗng bị mây đen kéo đến che khuất, tựa như thiên đạo có dị biến. Chỗ mây tụ tập thấp thoáng sắc đỏ yêu dị tựa máu tươi.
Húc Họa rút tay về, ngước lên mỉm cười với mặt trăng, bất mãn à?
Bất mãn thì sao?
Tại Khổ Trúc Lâm, Tái Sương Quy vén vạt áo vội vàng chạy tới, vừa đẩy cửa vào liền nói ngay: “Trận pháp ở Thập Vạn Đại Sơn xuất hiện dị động!”
Chuyện lớn như vậy, Thiên Cù Tử đương nhiên cảm nhận được ngay từ đầu, chàng nói: “Thông báo với những người khác, tập hợp ở đỉnh Liên Phùng.” Dứt lời chàng liền biến mất.
Tại Thập Vạn Đại Sơn, đỉnh Liên Phùng, tháp Vạn Hồi.
Nơi này tuyết rơi quanh năm, quần phong rong ruổi.
Thiên Cù Tử thận trọng đến gần trận pháp, chỉ thấy trong trận cuồn cuộn sóng nước đυ.c ngầu, từng đợt đập vào thành trận như đang phẫn nộ gào thét liên hồi. Phía trước tháp Vạn Hồi là một tấm gương đồng cực lớn, vô cùng dễ thấy.
Thiên Cù Tử tiến lên đưa tay lau tuyết bám trên mặt gương, quang ảnh trong gương chầm chậm chuyển động, vặn vẹo đủ loại hình thù, pháp chú quấn quanh, nhìn lâu sẽ khiến đầu váng mắt hoa.
Chàng cứ thế đứng yên dưới chân tháp, một lát sau chưởng viện tám nhánh còn lại lần lượt chạy đến. Mộc Cuồng Dương vốn nóng tính, lập tức hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì?”
Trận tông Điển Xuân Y và Khí tông Cửu Trản Đăng nhanh chóng tra xét trận pháp từ trong ra ngoài, mặt lộ vẻ hoài nghi. Một khắc sau, cả Doanh Trì bên Ma tộc cũng chạy tới.
Hắn nhìn thoáng qua chín chưởng viện của Tiên tông Cửu Uyên, hai bên vốn là kẻ địch không đội trời chung, ấy vậy mà không lập tức rút đao chém gϊếŧ nhau. Hắn cũng phái người tiến lên kiểm tra trận pháp, và rồi cũng lộ vẻ trầm ngâm khó hiểu như bên Cửu Uyên.
Nơi này là cửa sông Nhược Thủy Thiên Hà, nếu nơi này rung chuyển, nước từ Nhược Thủy Thiên Hà sẽ tràn vào nhân gian. Trên đời không vật gì có thể thoát khỏi Nhược Thủy, ngay cả lông ngỗng cũng không nổi được. Nếu Nhược Thủy Thiên Hà thật sự xuất thế, tam giới sẽ trở về với hỗn độn, làm gì còn phân biệt Huyền môn hay Ma tộc.
“Xem ra Trận tu của Cửu Uyên đời này không bằng đời trước.” Ma tướng Quỷ Dạ lên tiếng mỉa mai: “Nếu thật sự không ổn thì có thể tới thánh vực Thiên Ma học hỏi.”
Điển Xuân Y phất tay áo nói: “Ha ha, chẳng phải Trận tu của Ma tộc đã tử trận mười tám năm trước rồi ư? Thế nào, lúc trước Ma tôn hào phóng tặng cho Họa Thành một nguồn linh mạch, bây giờ cũng muốn tặng Thập Vạn Đại Sơn một nguồn à?”
Quỷ Dạ quay đầu nhìn sắc mặt Doanh Trì, trận chiến ở Họa Thành quả thật là nỗi nhục của Ma tôn.
Nhưng Doanh Trì lại lạnh nhạt không tỏ vẻ gì, đôi mắt tím của hắn vẫn nhìn chăm chú thiên thủy cuồn cuộn trong trận pháp, nói: “Trưởng tộc Họa Thành quả thật chính là Trận tu mạnh nhất bấy giờ. Ta thua cũng đáng.” Giọng nói của hắn dường như thẩm thấu gió tuyết, rét lạnh mà uyển chuyển, song ngay đó liền lấy lại sự cao ngạo vốn có, “Giao thủ với nàng ấy thì có thể không nổi, nhưng nếu là chỉ điểm cho ngươi một hai chỗ, Trận tu thủ hạ của bổn tọa dĩ nhiên thừa sức.”
Điển Xuân Y hơi bất ngờ, Doanh Trì có vẻ cực kỳ tôn sùng Khôi thủ Ma khôi, đến mức thua dưới tay nàng ấy cũng không hề phật lòng.
Ngược lại với Điển Xuân Y, Thiên Cù Tử biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, mắt vẫn chăm chú nhìn gương đồng, song lại nhanh như chớp đưa tay ra sau chạm vào đàn tranh đeo trên lưng, dây đàn rung động, phát ra một âm thanh vang dội. Trận tu bên Ma tộc đang kiểm tra trận pháp bỗng như bị lôi điện đánh trúng, người văng xa hơn trượng, thật lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.
Tất cả đều giật mình, Thiên Cù Tử rõ ràng đưa lưng về phía họ, sóng âm xuyên qua trận pháp vòng ngược trở lại, vậy mà đại trận vẫn không hề bị suy suyển.
Thực lực của người này quả thật đáng gờm.
Ánh mắt Doanh Trì trở nên âm trầm, trong số chín chưởng viện, Thiên Cù Tử xưa nay luôn trầm lặng bình tĩnh nhất, bây giờ lại đột nhiên động thủ với Trận tu dưới quyền hắn, không khỏi khiến người khác bất ngờ.
Còn Thiên Cù Tử, ra chiêu xong vẫn không hề quay đầu lại.
Doanh Trì cũng không muốn giao chiến với Huyền môn tại nơi này… Chưởng viện chín nhánh Cửu Uyên đều có mặt, hơn nữa chẳng ai trong số họ là đèn đã cạn dầu cả.
Năm trăm năm trước, Huyền môn và Ma tộc từng có một trận đại chiến tại đây. Tiên tông Cửu Uyên tổn thất nặng nề, thân xác của tông chủ Thủy Không Tú tan nát, nguyên thần bị giam trong cửa sông Nhược Thủy. Mà Ma tộc cũng chẳng khá gì hơn, cha mẹ của Doanh Trì đều bỏ mình tại đây, binh sĩ mười hai tộc hy sinh hơn phân nửa.
Đỉnh Liên Phùng và cửa sông Nhược Thủy tựa như một phần mộ khổng lồ, từng hạt cát hạt bụi đều là bia mộ.
Doanh Trì phất tay, ra hiệu cho đám ma tướng ma binh theo mình rời khỏi đây. Quỷ Dạ âm u liếc nhìn Thiên Cù Tử, vết sẹo dài bên má phải càng làm nổi bật vẻ hung ác vây quanh người hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng, Mộc Cuồng Dương xắn tay áo lên, hất hàm nói: “Bại tướng, không phục thì lên đánh một trận, trừng cái gì mà trừng! Tới đây, ta không ngại chơi đùa với ngươi đâu.”
Lúc đao còn nằm trong vỏ, nhìn qua trông cô nàng chẳng khác nào một nữ lưu manh. Nhưng chỉ cần có đao trong tay thì chưởng viện Đao tông Mộc Cuồng Dương chính là chiến thần bất bại! Đao khí sắc bén vô tận tỏa ra từ người nàng như có thực thể, bá đạo đập tan mọi cuồng phong tuyết bay đến gần mình.
Quỷ Dạ cũng là Đao tu, đao đeo bên hông đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không thể lên đánh một trận.
Năm trăm năm trước, tiên ma đại chiến, hắn còn là một ma binh tiểu tốt, trong lúc một lòng muốn gϊếŧ địch lập công, hắn đã đυ.ng độ Mộc Cuồng Dương.
Vừa đối mặt, Mộc Cuồng Dương đã lưu trên mặt hắn một vết đao cực dài, gần như cắt cụt mũi. Những năm qua, tu vi của hắn đã tiến bộ vượt bậc, nhưng hắn vẫn không hề xóa đi vết sẹo trên mặt.
Lúc trước hắn một lòng muốn được thăng lên làm ma tướng, từ đó dưới một người trên vạn người, hô phong hoán vũ, quyền nghiêng thánh vực. Nhưng sau lần đó, hắn lại muốn tìm tòi cảnh giới mới của Đao tông.
Tâm nguyện bình sinh chính là chiến thắng Mộc Cuồng Dương, sau đó thì sao?
Sau đó đương nhiên là một hồi hương nồng ảnh diễm kịch liệt.
Câu sau dĩ nhiên không thể nói với người ngoài.
Hắn không biết tu vi hiện giờ của bản thân ở mức nào so với Mộc Cuồng Dương, nhưng hắn hoàn toàn có thể khẳng định một điều… cách thức chà đạp của Mộc Cuồng Dương chắc chắn nhiều hơn hẳn phương pháp rửa nhục của hắn.
Quỷ Dạ giữ chặt bảo đao bên hông, Đao tu tuyệt đỉnh hung ác tàn nhẫn bậc nhất Ma tộc vậy mà lại chọn im lặng không đáp lại lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của đối phương. Nếu một ngày nào đó, một ngày nào đó hắn có thể thu thập được nữ nhân này, như vậy tâm nguyện đời này của hắn thật sự…
Không biết có phải vì đầu luôn nghĩ về điều này không mà qua nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có nữ nhân này gợi được du͙© vọиɠ của hắn?
Quỷ Dạ đeo bộ mặt xám ngoét theo sau Doanh Trì.
Doanh Trì hiển nhiên sẽ không im hơi lặng tiếng mà rời đi như vậy, lúc đi ngang qua người chưởng viện Bái Tinh của Diệu Âm tông, hắn phun một hạt đào đánh *bẹp* vào mặt Bái Tinh.
Bái Tinh nào ngờ đường đường Ma tôn lại chơi trò vô sỉ tới mức này chứ. Y lập tức rít lên, song thuật độn hành của Doanh Trì đã hoàn tất trong nháy mắt. Chưởng viện Thu Kết Ý của Kiếm tông vừa rút kiếm ra thì đoàn quân Ma tộc đã biến mất không còn tăm tích.
Chưởng viện Bái Tinh của Diệu Âm tông và chưởng viện Thu Kết Ý của Kiếm tông rất thân nhau, hai người luôn như hình với bóng, đồng hành với nhau mọi nơi mọi lúc. Bái Tinh phong nhã, Thu Kết Ý hào sảng, tiếng đàn và kiếm ý hòa hợp, tương trợ lẫn nhau. Chẳng qua Bái Tinh thích sự hào nhoáng, thích dùng châu ngọc phỉ thúy làm đồ phối với y phục, tính đại một viên trên người y cũng có giá trị liên thành. Trong khi đó Thu Kết Ý lại hết sức tùy ý, sẵn sàng đổi lông chồn lấy rượu ngon, trên người y, ngoại trừ bảo kiếm ra thì chẳng có thứ gì đáng một đồng cả.
Hai người này có thể tâm đầu hợp ý cũng là một loại tạo hóa trêu ngươi.
Bị Doanh Trì làm bẩn mặt, Bái Tinh lập tức rút khăn lụa ra lau lấy lau để, đến khi da mặt đỏ ửng vẫn không thôi, trong khi mấy chưởng viện còn lại đều đang chờ y dò xét thần thức của tông chủ trong trận pháp. Dị tượng xuất hiện vô cùng đột ngột, bọn họ đương nhiên chẳng thể yên tâm, nếu là dấu hiệu tông chủ thức tỉnh thì tốt quá rồi, chẳng qua sau khi chạy tới đây lại không thấy thần thức có động tĩnh gì. Có điều thần kính bên ngoài tháp Vạn Hồi còn đang truyền linh lực cho tông chủ, thần thức của tông chủ hẳn vẫn ở đây.
Nhưng sau sự kiện ‘phun hạt đào’ vừa rồi, bọn họ không khỏi đồng loạt chửi mắng Doanh Trì. Tại sao lại chọn Bái Tinh mà phun hả? Tên này sẽ lau hết nửa canh giờ đó có biết không? Đồ thất đức!
Quả nhiên Bái Tinh tốn cả buổi trời mới lau mặt xong, sau đó lại rút ra một cái khăn lụa khác lau tay. Vị công tử này có bệnh sạch sẽ cực kỳ nặng, phàm là đồ thường dùng, mỗi ngày y đều phải tự mình lau chùi vô số lần. Khăn lụa trên người chỉ dùng một lần rồi vứt ngay, không có chuyện dùng lần thứ hai.
Đàn và tiêu của y thì khỏi nói, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào.
Mời y uống rượu hả, càng dã man hơn… Mộc Cuồng Dương uống xong chục vò trở về ngủ từ đời nào rồi, y vẫn còn ngồi lau chén.
Ngoại trừ Thu Kết Ý, thật sự chẳng ai chịu được y cả. Mỗi lần tới lầu Thận Khởi bàn chuyện, y sẽ tốn hơn nửa canh giờ lau chùi ghế, tứ đại trưởng lão của Diệu Âm tông đều đã mặc kệ y rồi, bình thường đi ngang nhau cũng không buồn chào hỏi, mắc công lại bực bội.
Đương nhiên, thân là chưởng viện một nhánh, bản lĩnh của y cũng tầm cỡ thói xấu này. Bái Tinh lau tay xong, đàn một khúc thăm dò trận pháp ngăn cách Thiên Hà Nhược Thủy từ trong ra ngoài rồi nói: “Thần thức của tông chủ vẫn ổn.” Nói xong y ôm đàn đứng tách hẳn một bên với Thu Kết Ý.
Thiên Cù Tử hỏi: “Vẫn không biết bao giờ tông chủ mới thức tỉnh sao?”
Bái Tinh còn chưa hết buồn nôn, thi triển hết mười mấy pháp quyết tẩy rửa rồi mà vẫn dùng khăn lụa lau mặt. Y vừa lau vừa đáp: “Không thấy có dấu hiệu thức tỉnh.”
Đã vậy thì chỉ có thể trở về núi Dung Thiên chờ tiếp thôi.
Sang hôm sau, mặt trời gay gắt hơn bình thường rất nhiều, ánh nắng chói chang tựa như mũi kim châm chích da thịt.
Húc Họa đưa tay che trán, bước đi trên đường mòn mà thấy gò má như muốn bốc khói. Nàng đi nhanh hơn, lúc vô tình ngẩng đầu lên thì chợt thấy ở cuối con đường, dưới tầng dây leo chằng chịt, Thiên Cù Tử áo trắng tinh khôi đang đứng đó.
Nắng chang chang như thế, y ở đây làm gì?
Húc Họa khoan thai đi tới, Thiên Cù Tử nhìn theo bước chân nàng, ánh nắng cực kỳ chói mắt, song vẫn không bì được với vẻ đẹp của nàng.
Húc Họa đi tới trước mặt chàng, khó hiểu hỏi: “Hề chưởng viện đang chờ ai sao?”
Thiên Cù Tử không đáp, thật ra từ Thập Vạn Đại Sơn trở về Khổ Trúc Lâm không tiện đường, nhưng chàng biết Trai Tâm Nham hôm nay có lớp, nàng nhất định sẽ đi qua đây. ‘Kỷ tiên sinh’ quả thật là người đúng giờ, không sớm cũng không muộn một giây.
Chàng lấy ra một bình Linh Ẩm đưa cho nàng, nói: “Sáng sớm tản bộ, vô tình đi ngang đây, thật khéo.”
Cực kỳ khéo ấy chứ, từ Thập Vạn Đại Sơn trở lại, đợi chắc cũng nửa canh giờ rồi? Cũng không sợ phơi nắng đen. Thần Ma Chi Tức đậu trên vai Húc Họa, khinh thường bĩu môi. Đáng tiếc dưới ánh nắng gay gắt, ánh sáng của nó liền trở nên hết sức yếu ớt, gần như không tồn tại.
Húc Họa nhận bình Linh Ẩm, linh khí đã được ướp lạnh, ngọt như nước suối, đựng trong bình màu xanh trúc hết sức mát mắt. Nàng uống một hớp, “Hề chưởng viện có lòng rồi.”
Cả mỉm cười Thiên Cù Tử cũng không dám tùy tiện. Cho dù trời nắng như đổ lửa, nhưng chỉ cần có được một cái liếc mắt, một câu chào hỏi bâng quơ của nàng, lòng chàng đã ngập tràn vui sướиɠ.
Húc Họa lại nói: “À, lần trước chuyện ta hứa sẽ giúp Yến Trần Âm khôi phục thanh danh, Hề chưởng viện có suy nghĩ gì không?”
Thiên Cù Tử thoáng giật mình, thân là chưởng viện Âm Dương viện, chàng đương nhiên không hy vọng cánh tay đắc lực của mình sa vào phiền toái lớn như vậy. Chàng hỏi: “Trưởng tộc định thế nào?”
Húc Họa nói: “Mấy ngày gần đây công lực của ta đã khôi phục hơn phân nửa, nếu chưởng viện có thể sắp xếp cho ta so tài một trận với Điển Xuân Y thì không còn gì tốt hơn.”
So tài với Điển Xuân Y… Ấn đường của Thiên Cù Tử nhăn tít. Húc Họa hỏi: “Có gì không tiện sao?”
Thiên Cù Tử trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới bảo: “Điển Xuân Y luôn vô cùng tò mò về tu vi của Khôi thủ. Nếu là đề nghị của Khôi thủ, y đương nhiên sẽ không từ chối. Nếu tưởng tộc và y đối chiến, Yến Trần Âm quả thật có thể thoát khỏi vết nhơ, nhưng… Điển Xuân Y là chưởng viện Trận tông, thắng bại của y e rằng còn có ảnh hưởng lớn hơn cả thắng bại của Yến Trần Âm. Lấy củi cứu hỏa thật sự không phải là cách hay.”
Trên thực tế, chàng không cho rằng hiện giờ Húc Họa có thể chiến thắng Điển Xuân Y.
Điển Xuân Y, cho dù nói y là Trận tu mạnh nhất đương thời, e rằng cũng không người nào có ý kiến.
Trong khi đó nàng chỉ mới khôi phục được hơn nửa công lực, chưa kể pháp bảo bổn mạng lại bị tổn hại. Bây giờ so tài, phần thắng của nàng e còn thấp hơn suy đoán của chàng vài phần. Mà nếu nàng còn có thực lực ngầm chưa để lộ thì càng không thể để hai người đối chiến. Chàng thà để Yến Trần Âm thua chứ Điển Xuân Y tuyệt đối không thể có vết nhơ.
Yến Trần Âm chỉ là đệ tử của trưởng lão Âm Dương viện, danh tiếng tổn thất tuy đáng tiếc, nhưng dù sao cũng chỉ liên quan tới vinh nhục của một người. Còn nếu Điển Xuân Y thất bại, chỉ e từ đó về sau toàn bộ Trận tông Cửu Uyên đều bị xếp xuống hàng thứ đẳng.
Húc Họa như hiểu được sự e ngại của Thiên Cù Tử, đối phương là chưởng viện Âm Dương viện, đương nhiên phải suy nghĩ cho Cửu Uyên. Nàng nói: “So tài ở sân đấu luyện, chỉ qua trăm chiêu, không phân thắng bại.”
Trăm chiêu… không phân thắng bại. Thật sự tự tin vô cùng.
Thiên Cù Tử hỏi: “Vì sao lại chọn Điển Xuân Y để so tài?” Húc Họa hơi sững người, đương nhiên bởi vì nàng là Trận tu rồi. Thiên Cù Tử tiếp lời ngay sau đó: “Ta thay thế y cũng có cùng hiệu quả.”
Húc Họa nhướng mày, “Thứ cho ta mạo phạm, tu vi trận pháp của Hề chưởng viện được cỡ nào so với Điển Xuân Y?”
Thiên Cù Tử trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Về trận pháp ta chỉ biết sơ sơ, tất nhiên thua xa y.”
Húc Họa lộ vẻ thất vọng, thuận miệng nói: “Vẫn xin Hề chưởng viện giúp ta truyền đạt tâm ý tới Điển Xuân Y vậy. Chưa biết chừng y sẽ đồng ý.” Nếu là so tài về trận pháp, đương nhiên so với người ưu tú về môn này nhất vẫn sướиɠ tay hơn.
Vẻ thất vọng trên mặt Húc Họa hiển nhiên đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hề chưởng viện, chàng mím môi, khí tức toàn thân bỗng lạnh lẽo hẳn, “Xế chiều hôm nay tới Khổ Trúc Lâm tìm ta. Chúng ta thử đấu một trận, nếu Khôi thủ thắng, ta sẽ giúp Khôi thủ hẹn Điển Xuân Y đối chiến.” Dứt lời chàng xoay người bỏ đi, lần này chàng đi vô cùng quả quyết, không chút lưu luyến nào.
Húc Họa nhấp một hớp Linh Ẩm, chậc, sao bỗng nhiên lại nổi giận vậy?!
Về tới Khổ Trúc Lâm, Hề chưởng viện liền lôi hết điển tịch về trận pháp đã nhiều năm không đυ.ng tới ra. Vừa đúng lúc Tái Sương Quy tìm tới đưa ghi chép thăm dò trận pháp ở Thập Vạn Đại Sơn của Trận tông, Khí tông và Diệu Âm tông cho chàng. Nhìn thấy dáng vẻ cần cù học tập của chàng, ông thật sự ngạc nhiên hết sức.
Hề chưởng viện ngẩng đầu lên, trông thấy chữ viết của Điển Xuân Y thì ánh mắt không khỏi lạnh đi. Tái Sương Quy lập tức bất an vô cùng.
“Sư tôn để đó đi.” Hề chưởng viện không chịu đưa tay ra đón. Tái Sương Quy đương nhiên cũng không so đo, tiện tay đặt sổ lên bàn, liếc mắt nhìn thấy sách trên tay đệ tử cưng đều là điển tịch về trận pháp.
Đống sách này… chẳng phải đệ tử cưng đã thuộc lòng từ lâu rồi sao? Vì sao lại bỗng nhiên giở ra đọc lại vậy?
Tái Sương Quy lấy làm lạ, chợt có ảo giác đệ tử cưng của mình đang muốn phản bội sư môn, chuyển trường phái sang Trận tông.
Thiên Cù Tử lạnh nhạt nói: “Nếu sư tôn không còn chuyện gì khác, vậy mời rời khỏi đây.”
Tái Sương Quy *ừ* một tiếng đáp lại, cảm giác ‘có vấn đề’ càng rõ ràng hơn. Nhưng sau khi ra ngoài, ông lại nhận được bái thϊếp, mở ra xem xong thì vỡ lẽ, hiểu được vì sao ái đồ bỗng nhiên ‘khó ở’… là bái thϊếp của chưởng môn Giang Hà khí tông – Hạ Chi Lan.
Tái Sương Quy ngẫm nghĩ một lúc, quyết định không thông báo cho Thiên Cù Tử biết mà sai người mời Hạ Chi Lan tới chỗ mình đãi trà.
Nào, để xem thử là dạng thiên nữ hạ phàm gì mà lọt được vào mắt xanh của ái đồ.
Xế chiều, Trai Tâm Nham tan lớp, Húc Họa thu hồi Linh Ẩm, chuẩn bị đi tới Khổ Trúc Lâm, vừa tới cửa ra vào thì lại thấy có người đến – là bảo chủ Hướng Tiêu Qua của Hướng gia bảo. Nếu như nói Tiên tông Cửu Uyên có công pháp gì không dám xưng là đệ nhất Huyền Môn thì đó chính là Khí tông.
Hướng Tiêu Qua mất nghìn năm đúc được một thanh thánh kiếm dùng để trấn giữ cửa sông Nhược Thủy mà thành danh.
Ngày kiếm được đúc xong, trời gầm đất rung dữ dội, tựa như thần linh độ kiếp, làm Hướng Tiêu Qua khó dằn được kích động, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, ông ta đã già, tính tình thay đổi nhiều, dung mạo cũng thay đổi nhiều.
Húc Họa không muốn chạm mặt Hướng Tiêu Qua nên dừng chân không đi tới nữa, nhìn ông ta cùng mấy vị trưởng lão tiến vào Khổ Trúc Lâm.
Bên trong Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử, Điển Xuân Y, Hướng Tiêu Qua, Cửu Trản Đăng, Bái Tinh, năm nhân vật đứng đầu Huyền môn cùng xem xét ghi chép về trận pháp trấn cửa sông Nhược Thủy. Càng nhìn thần sắc trên mặt Hướng Tiêu Qua càng thêm nghiêm nghị.
Thiên Cù Tử hỏi: “Hướng đại sư, thế nào?”
Ghi chép đầy đủ không thể đầy đủ hơn, Hướng Tiêu Qua xem xét mấy lượt, cuối cùng thốt ra một câu kinh thiên động địa: “Trong trận pháp không có sức mạnh của thánh kiếm.” Nghĩa là sao? Tất cả chau mày không hiểu, Hướng Tiêu Qua nói tiếp: “Thánh kiếm mất tích rồi.”
Làm sao thánh kiếm trấn giữ cửa sông Nhược Thủy Thiên Hà có thể đột nhiên mất tích? Từ bao giờ? Ai có thể mang nó đi chứ? Cho dù thánh kiếm thật sự đã bị mang đi, vì sao Nhược Thủy Thiên Hà vẫn chưa phá nát trập pháp, và tại sao bọn họ không hề phát hiện ra sự khác thường này?
Mất đi thánh kiếm, cửa sông Nhược Thủy Thiên Hà quả thật yếu ớt hơn cả vỏ trứng, nghĩ tới liền khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Chạng vạng tối, chưởng viện chín nhánh Cửu Uyên đồng loạt phát ra mật lệnh: tìm kiếm thánh kiếm!
Nhưng thần vật như thánh kiếm, thất lạc từ bao giờ cũng không biết thì biết tìm ở đâu đây?
Bên hồ Phi Kính, Húc Họa ngồi xếp bằng nhìn mặt trời dần dần chìm xuống mặt hồ. Tựa như cực kỳ không cam lòng, nắng chiều giãy giụa một hồi rồi tắt hẳn, song không khí vẫn không hề dịu đi. Húc Họa thưởng thức đám dây mây buông rũ bốn phía, ánh sáng mờ dần rồi biến mất.
Cảnh đẹp nhân gian quả nhiên ngắm trăm lần vẫn không chán, nàng ngắt một cọng cỏ ngậm trong miệng, kham khổ vẫn vui vẻ đúng là cảm giác chỉ có ở nhân gian.
Trên cây có chú chim non quạt đôi cánh nhỏ rơi ra khỏi tổ. Nàng đưa tay đón lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve sinh mệnh non nớt kia một lúc rồi đứng dậy, trả nó về trong tổ.