Genjitsu Shugi Yuusha No Oukokusaikenki

Volume 8: Mở đầu: Chim Ưng Và Sói Nơi Phương Bắc

Solo: Gin-chan.

◇ ◇ ◇

Lãnh địa Quỷ đã bành trướng ra khắp vùng phía Bắc của đại lục Landia.

Nơi đây chính là vùng đất đã bị tước đoạt khỏi nhân loại khi bỗng một ngày một lượng lớn lũ quỷ tộc đột ngột xuất hiện. Người ta truyền tai nhau rằng tại tận cùng nơi ấy là nơi mà quỷ vương và bề tôi của hắn đang cư ngụ. Dù vậy, đó chẳng qua chỉ là những lời đồn không hơn không kém, công bằng mà nói thì tình hình tại nơi ấy vẫn còn là một ẩn số.

Dù được gọi là “Lãnh địa” Quỷ nhưng nó không thật sự có một đường ranh giới rõ ràng.

Sau thất bại ê chề của lực lượng liên minh nhân loại được dẫn dắt bởi Đế quốc Grand Chaos. Những vùng đất mà những người dân phải bỏ lại do không thể chống đỡ được các cuộc tấn công của lũ quỷ nay được gọi là Lãnh địa Quỷ vương.

Hiện tại, do sự mở rộng quá nhanh của Lãnh địa Quỷ vào những ngày đầu mà mật độ phân bố của lũ quỷ đã trở nên mỏng hơn, từ đó các quốc gia có thể đương đầu với chúng, nhờ vậy mà sự xâm lăng đã tạm thời dừng lại.

Đối với các quốc gia giáp lằn ranh giới với Lãnh địa Quỷ, chống chọi với lũ quỷ đã trở thành một mối lo thường trực.

Mặc dù sự bành trướng của chúng đã tạm thời được ngăn chặn, những trận chiến giữa con người và lũ quỷ thú ở phương Bắc gần như vẫn diễn ra hằng ngày. Có khi lũ quỷ thú chỉ tấn công đơn lẻ, khi khác chúng lại tập hợp thành một bầy khoảng mười con và tấn công cùng lúc.

Vào những trường hợp cực kì hiếm hoi, một đàn khoảng hơn một trăm con sẽ tấn công, và khi ấy, những quốc gia nhỏ lẻ thuộc Liên minh Quốc gia phương Đông sẽ không thể xử lý chúng một mình và buộc phải phối hợp với các quốc gia láng giềng để giải quyết.

Tiểu quốc Lastania, một trong số những quốc gia giáp với Lãnh địa Quỷ vương, trực thuộc Liên minh các quốc gia Phương Đông, đang có một trận chiến ngay gần Lãnh địa Quỷ.

Những năm gần đây chưa từng xảy ra trường hợp này, nhưng hiện tại gần 20 con quỷ thú vừa xuất hiện ngay gần Tiểu quốc Lastania. Chúng gồm nhiều chủng loại khác nhau. Từ lũ orge và goblin trông như xác chết và đang thối rữa đến những con vẻ ngoài kì dị mà chẳng thể diễn tả bằng lời: những con rắn có cánh và một con báo đen hai đầu.

Nêú có điểm chung giữa chúng thì đó chính là ánh mắt thèm khát của chúng đang sáng rực lên khi nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Với số dân vỏn vẹn 20,000, Tiểu quốc Lastania chỉ sở hữu tầm hơn 500 binh lính, và chỉ khoảng một phần năm số đó có thể được điều động ngay lập tức, sẽ không thể nào chống đỡ được tình hình hiện tại dù làm cách nào chăng nữa. Và nếu chuyện đó xảy ra, người dân sẽ cần phải cầm đến vũ khí để tự bảo vệ chính mình. Nhưng hiện tại điều đó đã không còn cần thiết.

『Cố thủ! Mau cố thủ!』 Một người lính gào lên.

『Nhanh vào đội hình! Không được để chúng tràn qua bất kì khe hở nào!』

Trên chiến trường, những binh lính đang cố ngăn chặn cuộc tấn công dữ dội của lũ zombie goblin.

Đương đầu vào trực diện với lũ goblin zombie là quá liều lĩnh nên họ đã chặn chúng lại bằng khiên và hạ gục từng con một bằng cách đâm chúng bằng những ngọn giáo qua khe hở của những chiếc khiên.

Giữa những người dùng khiên, có một người giáp trụ đầy đủ, mang bên mình một chiếc khiên lớn đang đứng ra lệnh cho những người còn lại.

『Cung thủ, bắn hạ những con biết bay trước. Đừng để bất kì con nào vượt qua nếu không người thân chúng ta sẽ bị ăn sống.』

Những câu từ đanh thép với một tông giọng cao, được cất lên bởi một phụ nữ đang mang trên mình một chiếc khiên lớn.

Cô ta khoảng 23 tuổi, cao tầm 1m8 và có một một thân hình khá vạm vỡ nhưng những đường nét trên gương mặt cô vẫn giữ được nét nữ tính.

Tên cô là Lauren, dù cấp bậc của cô chỉ là đội trưởng nhưng với quân số ít ỏi của Lastania, cô nắm quyền chỉ huy tất cả bọn họ và trở thành chỉ huy của quân đội của Vương quốc khi còn rất trẻ.

Theo lệnh của Lauren, một nhóm cung thủ đã tạo nên một trận mưa tên bắn hạ tất cả những con rắn có cánh đang cố gắng vượt qua phía trên họ.

Bỗng có tiếng hét từ nhóm binh lính cầm khiên.

『Đội trưởng! Đó là một con orge!』

Khi cô nhìn sang, một con orge cao 3m với cơ thể thối rữa như một xác chết đang lao thẳng tới nhóm cầm khiên cùng lũ goblin zombie. Có thối rữa hay không… nó vẫn là một con orge. Nó liên tục gây sức ép lên hàng phòng ngự, khiến cho bốn người lính bị đánh văng đi.

『Urgh!』 Lauren hét lên.

『Mau tập hợp lại và ngăn chúng bằng mọi giá! Không được để thứ đó xông vào thị trấn!』

Lauren vừa ra lệnh, vừa vung chiếc khiên lớn của mình đến trước mặt của con orge zombie.

『Đội trưởng! Chúng tôi sẽ hỗ trợ ngài!』

Một người lính lên tiếng.

『Mấy tên đằng kia, tập trung xung quanh đội trưởng!』

Tám binh sĩ cầm khiên, bao gồm cả Lauren, cùng vây quanh con orge, cuối cùng họ đã có thể tạm ngăn được bước tiến của nó dù chỉ chút ít.

『Thương sĩ, cung thủ, nhanh chóng kết liễu nó ngay trong khi bọn ta đang giữ chân nó!』 Lauren ra lệnh.

『Rõ!!! Cung thủ, bắnnn!』

『Chết đi cái đồ to xác!』

Những mũi tên và ngọn thương găm vào da thịt của con orge zombie. Nhưng dù cơ thể nó chi chít những mũi tên và ngọn thương, con orge vẫn chưa thể bị hạ gục. Với mỗi cú vung cánh tay to như khúc gỗ của nó, một người, rồi hai người, lần lượt các binh sĩ bị đánh bay đi. Một người khác nhanh chóng lấp lỗ hổng và củng cố lại hàng phòng ngự, nhưng đội hình của họ nhanh chóng bị rối loạn.

【Raaaaaaaar!!!】

Con báo hai đầu rống lên.

『Whoa! Aaaa!』

Len lỏi qua những kẻ hở, con báo đột kích nhóm cầm khiên trong khi cắn vào đầu một cung thủ từ cả hai phía《TN: Tức một đầu cắn, một đầu còn lại nhìn đường để nhào lên đám khiên》. Cung thủ ấy ngã gục, người bê bết máu, còn đầu anh ta bị nhai nát và xé ra thành hai mảnh.

Thấy con mồi đã quỵ, con báo ngay lập tức hướng mục tiêu tới Lauren và những người đang cố giữ chân con orge.

『Chết tiệt, nó ở ngay sau lưng chúng ta…』

【Grrrr!】

Con báo hai đầu nhanh chóng tiếp cận tấn công Lauren từ phía sau.

『Đừng hòng!』

Một ai đó đã ngay lập tức đứng chắn giữa con báo và Lauren.

Đó là một người đàn ông cơ bắp có trang phục hệt như những thổ dân châu Mỹ và cầm một con dao kukri lớn ở mỗi tay. Người đó đã bảo vệ Lauren. Anh ta khóa mõm con báo lại bằng con dao ở tay phải. Sau đó, giữ ngược chuôi của con dao trên tay trái, anh ta đâm một nhát vào đình một trong hai cái đầu của con báo.

.

Cuối cùng, anh ta kết liễu nó bằng một một nhát vào cuống họng của cái đầu còn lại. Con báo ngã phịch xuống mặt đất.

Sau khi xác nhận con quái đã hoàn toàn bị triệt hạ. Người đàn ông rút con dao kukri của mình ra khỏi người nó và vội vã chạy tới chỗ Lauren.

『Ngài Lauren, Ngài không sao chứ?!』

『Cuối cùng anh cũng tới rồi! Jirukoma!』《TN: Ai không nhớ thì đây ông thủ lĩnh nhóm tị nạn mà Souma thuyết phục gia nhập vương quốc.》

Gương mặt của Lauren thoáng nở một nụ cười khi cô ấy ngoái đầu lại… nhưng vẻ mặt nghiêm túc của cô đã nhanh chóng trở lại. Cô hỏi trong khi cảnh giác với con orge zombie mà cô đang đối mặt.

『Nếu anh ở đây, thì tức là quân tình nguyện cũng ở đây phải không?』

『Phải, nhưng tôi đã vượt lên trước. Có lẽ chúng ta cần phải cầm cự thêm một lúc nữa…』

Khi Jirukoma đang mãi trò chuyện, đám quỷ thú bỗng gầm lên. Một toán quân gồm 15 người từ đâu tham gia vào cuộc chiến và tấn công lũ quỷ thú từ đằng sau.

Chỉ huy nhóm đó là một chàng trai trẻ đang cưỡi trên lưng ngựa. Cậu ta toát lên một phong thái quý tộc, đang nhìn vào nơi chiến trường với một ánh mắt sắt bén và ra lệnh cho nhóm người.

『Lũ quỷ thú ngu đần đó chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mặt thôi. Tấn công từ phía sau lưng và hai bên sườn sẽ nhanh chóng giải quyết được chúng!』

Chàng trai ấy là Julius Amidonia. Nguyên là cựu vương của Công quốc Amidonia.

Hiện tại cậu đang chỉ huy nhóm quân tình nguyện được tạo nên từ những người đân tị nạn đang cố gắng giành lại quê nhà, nơi đã trở thành một phần của Lãnh địa Quỷ.

Thông thường, quân tình nguyện sẽ được chỉ huy bởi thủ lĩnh của họ, Jirukoma, nhưng anh ta thích chiến đấu như một chiến binh hơn. Và thế là trong đa số trường hợp, Jirukoma giao lại quyền chỉ huy cho Julius, người đang là tướng quân tạm thời của Vương quốc Lastania. 《TN: Mất nước thì làm gì, qua nước khác làm tướng quân ¯_(ツ)_/¯ 》

『Thật là… Chỉ thị của ngài Julius vẫn luôn sáng suốt như vậy. Tôi có thấy điều đó khi quan sát ngài ấy.』

Lauren nói bằng một giọng như đang bị ấn tượng.

『Ngài nói phải.』

Jirukoma đồng tình.

『Dù Ngài ấy luôn phàn nàn rằng: “Tại sao lúc nào ta cũng phải dọn mớ rắc rối của anh chứ?”, nhưng khi nói đến tài chỉ huy, Ngài ấy thực sự vượt trội hơn tôi rất nhiều.』

『Ngài Julius là một người đáng tin cậy. Tôi có thể hiểu tại sao anh lại hay dựa vào Ngài ấy.』

Lúc hai người họ đang chuyện trò, Julius và quân tình nguyện đã khiến cho hàng ngũ của lũ quỷ thú trở nên hỗn loạn. Chớp lấy thời cơ đó, những binh sĩ cầm khiên xông lên, hạ gục con orge zombie và những con quái khác.

Những thương sĩ vây quanh con orge zombie đã ngã xuống và liên tục đâm vào người nó. Những cung thủ thì giữ khoảng cách và tiếp tục bắn tên cho đến khi con orge ngừng di chuyển hẳn và trong như một con nhím bởi các ngọn thương và mũi tên.

Xác nhận kẻ địch đã chết, những binh lính hò reo.

『N-Nó chết rồi! Chúng ta đã tiêu diệt được nó!』

『Chúng ta đã tự mình làm gỏi được một con rất to!』

『Tuyệt cmn vời!!!』

Nhờ tiêu diệt được một kẻ địch hung hãn mà sĩ khí của toàn thể binh lính đã tăng vọt. Giờ họ đang chuyển sang tiêu diệt lũ quỷ thú còn lại, cả Jirukoma và Lauren đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong khi họ đang lau lông mày, Julius cưỡi ngựa tiến dần tới chỗ họ.

『Jirukoma! Anh lại đùn đẩy việc cầm quân sang ta mà liều lĩnh lao đầu vào trận chiến! Anh lẽ ra phải là chỉ huy của đội quân tình nguyện này! Còn Ngài, Ngài Lauren! Một chỉ huy như Ngài lại tiên phong ra tiền tuyến, như vậy thật thiếu suy nghĩ! Nếu Ngài có bề gì, ai sẽ là người gắn kết những binh sĩ lại với nhau?!』

Vừa tới nơi, Julius tuôn một tràng tất cả những gì cậu ta đang nghĩ.

Jirukoma và Lauren chỉ còn biết cười gượng mà lắng nghe.

Bị Julius khiển trách sau mỗi trận chiến đã trở thành chuyện thường với họ. Hai người họ vẫn cứ liều lĩnh dù họ đã bị giáo huấn không biết bao nhiêu lần, còn Julius thì cứ tiếp tục thuyết giảng cho họ dù biết điều đó là vô ích. 《TN: Khác gì lúc tui la mấy đứa em không ԅ(¯﹃¯ԅ)》

Chẳng ai trong ba người họ rút ra được bài học.

『Bên cạnh đó, vấn đề của các người là…』Julius nhấn mạnh.

Cắt lời cậu ta, Lauren nói.

『Lũ quỷ thú đã được dọn dẹp hết rồi. Trở về thôi nào. Được rồi mọi người, rút thôi!』 Cô ấy vỗ tay.

『Này, ta vẫn chưa nói xong…』

『Thôi mà, Ngài Julius』

Jirukoma nói

『Chúng ta có thể vừa đi vừa nói trên đường, vậy nên hãy khởi hành thôi. Ngài biết mọi người đều đang mong chờ chóng ta trở về mà, đúng không?』

『Hump…』

Bị thuyết phục bởi Jirukoma, Julius ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ hậm hực.

Nhưng cậu ta không nói thêm gì nữa nên chắc hẳn là đã chấp nhận.

Nhìn phản ứng của Julius, Jirokuma và Laren nhìn nhau, sau đó cả hai cùng bật cười.

◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆

『Jirukoma!』 Julius cất lời.

『Anh thấy các cuộc tấn công của lũ quỷ thú dạo gần đây thế nào?』

Trên đường trở về lâu đài, Jirukoma đi bộ bên cạnh còn Julius thì đang cưỡi ngựa. Mặc dù Jirukoma cũng biết cưỡi ngựa, nhưng anh ta nói thích đi bộ vì phong cách của anh ta phù hợp với việc chiến đấu bằng chân, nên đó cũng là cách tập luyện của anh ta.

Được hỏi, Jirukoma nghiêng đầu sang một bên.

『Chúng có gì khiến Ngài đặc biệt chú ý ư?』

『Có sự gia tăng số lượng của chúng vào giai đoạn sau của những đợt tấn công. Nếu số lượng của chúng tiếp tục tăng, ta e rằng binh lính sẽ không còn có thể chống đỡ được nữa.』

『Nếu đúng như lời Ngài nói thì…』 Lauren nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

『Người dân sẽ buộc phải cầm vũ khí và chiến đấu.』

Dù được công nhận là một vương quốc, lãnh thổ của Lastania còn chẳng bằng một nửa của Elfrieden hay Amidonia. Số dân chỉ vỏn vẹn khoảng 20,000 trong đó chiếm phần lớn là phụ nữ, người già và trẻ em, những người không thể chiến đấu. Dù phía nhà nước có bắt buộc đi chăng nữa, cùng lắm chỉ 5,000 người có thể tham chiến.

Julius đưa tay xoa cằm và nhìn một cách suy tư.

『Dù chúng ta có thể gom được đủ số lượng, một đội quân lai tạp sẽ không giúp được gì nhiều trong chiến đấu. Kể cả có tính thêm quân tình nguyện, quốc gia này cũng chỉ có hơn 600 quân. Nếu lũ quỷ thú tấn công với số lượng đông hơn, không còn gì chối cãi là chúng ta sẽ thất thủ. Nếu số lượng của chúng tầm 1,000 … quốc gia này sẽ chấm hêt.”

Julius làm vẻ mặt nghiêm trọng. Chắc chắn cậu ta không hề cường điệu vấn đề này lên chút nào.

Để xoa dịu bầu không khí nặng nề, Jirukoma cố tỏ ra lạc quan.

『Nhưng Liên minh Quốc gia Phương Đông được thành lập để ngăn chặn điều đó, phải không? Chắc chắn họ sẽ có những biện pháp để giải quyết những tình huống mà các quốc gia có quy mô vừa và nhỏ không thể tự mình xử lý. Bên cạnh đó, chẳng phải chúng ta còn có Liên Quân hay sao?”

Mặt trận Đoàn kết mà Jirukoma đang nhắc đến, là viết tắt của Liên quân các Quốc gia Phương Đông, là một trung đoàn được tạo nên bỏi các toán quân từ các nước thành viên trong Liên minh. (Trường hợp các quốc gia nhỏ sẽ là 10% lực lượng quân đội, các quốc gia tầm trung sẽ là 30%.) 《TN: Giống Tuyên ngôn Nhân loại nhỉ?》

Nếu một quốc gia thành viên bị tấn công bởi Lãnh địa Quỷ hay một quốc gia khác, Mặt trận Đoàn kết sẽ được điều động.

Dù vậy, Julius lắc đầu.

『Đúng vậy, nếu vương quốc này bị xâm lược, chúng ta có thể trông cậy vào việc Liên Quân sẽ chi viện cho chúng ta. Tuy nhiên, dựa theo những nguồn tin ta thu thập được từ các thương nhân, vương quốc này này không phải là nơi duy nhất bị lũ quỷ thú tấn công.』

『Không phải Ngài chỉ là ngoại thần tướng quân thôi sao? Họ thậm chí còn bắt ngài đi thu thập tình báo ư?』 Jirukoma hỏi

『Đâu còn cách nào khác, ta làm gì có lựa chọn cơ chứ? Ta đã tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng sẽ xảy ra khi lơ là trong việc thu thập tình báo.』 Julius cau mày.

Sự hiểu biết của cậu ta về tầm quan trọng của việc thu thập tình báo đến từ kinh nghiệm của chính bản thân trong việc hiểu sai tình hình nội bộ Vương quốc Elfrieden, dẫn đến việc điều binh vội vàng, cuối cùng chuốc lấy thất bại nặng nề.

『Theo những gì mà các thương nhân nói với ta, lũ quỷ thú đã tấn công ở hầu như tất cả các quốc gia tiếp giáp với ranh giới của Lãnh địa Quỷ. Nếu một lượng lớn quỷ thú đồng loạt tấn công ở các vùng tiếp giáp ranh giới như vậy, Mặt trận Đoàn kết sẽ chẳng thể giải quyết nổi. Bên cạnh đó, ta dám khẳng định họ sẽ ưu tiên chi viện cho các quốc gia đóng góp lực lượng lớn hơn. 』

Vì là lực lượng được tạo nên từ sự đóng góp của các quốc gia thành viên, bằng cách này hay cách khác, không thể nào tránh được việc những quốc gia đóng góp nhiều nhất sẽ được ưu tiên nhiều hơn. Vì nếu những quốc gia đó gặp rắc rối, những người lính đến từ các quốc gia đó sẽ mất hết tinh thần chiến đấu và không thể chi viện cho các quốc gia khác, Liên Quân từ đó cũng sẽ sụp đổ.

Có thể nói đó là lý do mà một tiểu quốc như Vương quốc Lastania lại đang nằm cuối danh sách.

『Ugrhhh!!!』 Jirukoma rêи ɾỉ.

『Thế còn việc yêu cầu Vương quốc Long kỵ sĩ Nothung gửi quân tiếp viện thì sao? Lastania có giao hảo với họ mà đúng không?』

Vương quốc Long kỵ sĩ Nothung, nơi có rất nhiều long kỵ sĩ mạnh mẽ đang phục vụ, theo lý thuyết có thể chiến đấu ngang hàng với Đế quốc Chaos ở thế trận phòng thủ. Vương quốc ấy đã liên kết với Lastania trong một khoảng thời gian dài, trước cả khi Liên minh các Quốc gia Phương Đông được thành lập.

Mối quan hệ này vẫn còn tồn tại kể cả sau khi Vương quốc Lastania gia nhập Liên minh các Quốc gia Phương Đông, giờ đây vương quốc của họ đang đóng vai trò là cầu nối giữa Vương quốc Long kỵ sĩ với Liên minh.

Sẽ không quá lời khi nói rằng một quốc gia quá nhỏ bé, tầm thường, lay lắt chẳng khác ngọn đèn trước gió như vương quốc này, vẫn còn tồn tại đến giờ phút này là nhờ vào mối liên kết đó.

Thế nhưng Julius lại tiếp tục lắc đầu.

『Ta đã nói với anh rằng tần suất các cuộc tấn công của lũ quỷ thú ngày càng tăng đã gây ảnh hưởng tới tất cả các nước có chung lằn ranh với Lãnh địa Quỷ rồi đúng không? Vương quốc Long kỵ sĩ cũng là một trong số đó. Họ ắt hẳn đã nhận ra được điều đó rồi.』

『Ý ngài là họ còn phải tự lo cho mình nên không thể chi viện cho chúng ta sao?』

Jirukoma hỏi, lộ vẻ mặt sửng sốt.

Tình huống tệ nhất, họ sẽ sẽ phải chiến đấu chỉ với lực lượng ít ỏi của quốc gia này. Hiện thực đó khiến Jirokuma không khỏi trở nên u ám.

Julius khẽ thở dài.

『Những lúc thế này, ta chỉ có thể ước rằng mình vẫn còn đội quân 10,000 binh lính mà mình đã từng chỉ huy trước kia.』

Khoảng thời gian sau cái chết của cha mình, Gaius VIII, và trước khi bị Roroa, em gái mình trục xuất khỏi quê nhà, Julius đã từng là Vương Công của Amidonia. Mặc dù chỉ tại vị ít lâu, nhưng trong thời gian đó, cậu ta đã nắm trong tay đội quân hơn 10.000 binh dưới trướng mình.

『Nếu còn đội quân đó, ta đã chẳng lo nghĩ nhiều thế này…』 Cậu lẩm bẩm.

『Nhưng trong thời gian Ngài nắm giữ đội quân đó, Ngài chưa từng một lần nghĩ đến một tiểu quốc như thế này, tôi nói đúng chứ???』

『Có lẽ anh nói đúng.』

Julius thoáng tỏ ra buồn bã rồi bật cười .

『Quả thật… Có rất nhiều thứ mà sau khi mất đi, ta mới có thể hiểu được giá trị thật sự của chúng.』

『Nhưng cũng có khi Ngài nghĩ rằng mình đã đánh mất nó nhưng thật ra lại không phải.』

Jirokuma nói trong khi Julius đang tự chế giểu chính mình .

『Chúng tôi đã rời bỏ quê nhà và trở thành dân tị nạn, nhưng sâu trong chúng tôi mảnh đất ấy chưa bao giờ biến mất. Dù giờ đây nó đã trở thành một phần của Lãnh địa Quỷ, những dãy núi và những con sông đã nuôi lớn chúng tôi vẫn còn ở nơi đó《TN: Giống bức thư thủ lĩnh da đỏ ha 》. Đối với gia đình cũng vậy. Dù tôi đã từ biệt Komain, em gái mình, nhưng con bé vẫn đang sống rất tốt tại Vương quốc.』

Đúng vậy, lá thư cuối cùng mà Komain gửi có ghi rằng, “Em đã tìm được một người mà em toàn tâm phục vụ.” bằng một giọng điệu rất phấn khích khiến Jirukoma có chút hơi lo lắng cho cô em gái nhỏ của mình.

『Quê nhà và gia đình của mình…hmm.』 Julius lẩm bẩm.

Với Julius, Công quốc Amidonia là quê nhà còn cô em gái Roroa là người thân duy nhất còn lại. Ký ức của cậu về nơi ấy chỉ toàn dư vị đắng chát nhưng nó vẫn chưa từng phai nhạt hay hoàn toàn biến mất.

Cậu nghe rằng, Công quốc Amidonia đã sáp nhập với Vương quốc Elfrieden, còn Roroa đã trở thành vị hôn thê của Vua Souma, nhưng chắc chắn rằng… cả hai vẫn còn đó. 《TN: Ý nói Amidonia và Roroa.》

『Anh nói phải…Khi thời điểm đến, ta sẵn lòng cúi đầu trước em gái mình. Sẽ thật nhục nhã, nhưng nếu đổi lại được cho chúng ta viện quân, lòng tự trọng của ta chỉ là một cái giá quá rẻ.』

Để động viên Julius đang mỉm cười một cách yếu ớt, Jirukoma vỗ vào lưng cậu ta.

『Owpp! Làm cái gì vậy chứ?!』

『Không quan trọng trước kia Ngài là người thế nào. Tôi chỉ biết là Ngài đang ở đây, tại đất nước này.』

Julius lặng im.

『Giờ Ngài không còn là con người như trước kia nữa.』

Jirukoma tiếp lời.

『Lần đầu tiên tôi gặp Ngài, Ngài mang đôi mắt của kẻ đã đánh mất tất cả, đang cố tìm kiếm câu trả lời cho bản thân, nhưng hiện tại Ngài trông thật tràn trề đầy sức sống.』

Nghe Jirukoma nhận xét mình như vậy, Julius “Hmmph” một tiếng rồi rời mắt khỏi anh ta.

『Mẫu quốc Amidonia là quê nhà của những chiến binh. Ta chắc hẳn đã tìm lại chính mình trong lúc chiến đấu với lũ quỷ thú.』

『Hửmm, có thật là chỉ bấy nhiêu thôi sao?』

『Anh đang cố nói cái gì thế?』

『Lỡ như Ngài bị ai đó ảnh hưởng thì sao? Nhìn kìa, có vẻ như có người đang đợi Ngài trở về đấy.』

Jirukoma hướng sự chú ý của Julius về phía cổng lâu đài.《TN: Nói có mấy câu đã về đến lâu đài ಠ_ಠ.》

Phía trước là một thiếu nữ vô cùng duyên dáng vận lên mình một bộ váy Tyrolean sáng màu đang vẫy tay với Julius. Nhìn lướt qua thì trang phục của cô khá bình thường, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy cô có một chiếc vương miện xinh xắn trên đầu đang yên vị trên đầu.

Một cô gái đáng yêu với mái tóc ngắn bồng bềnh và gương mặt pha chút trẻ con.

『Ngài Julius! Ta mừng là Ngài đã trở về an toàn!』 Cô vẫy tay như đang muốn thể hiện sự hạnh phúc bằng cả cơ thể mình khi gọi tên cậu ta.

Lúc đó, các binh lính đều cười khẩy và tất cả những ánh nhìn ghen tị đều hướng về phía Julius. Cô gái ấy chính là công chúa của Lastania, Tia Lastania.

Bị gọi như thế trước toàn bộ binh lính, Julius chỉ biết lấy tay che mặt.

『Công chúa Tia… Sao cô ấy lại ở trước cổng lâu đài chứ? Cổ không biết như vậy rất nguy hiểm sao?』

『Chẳng phải điều đó cho thấy cô ấy rất nhớ Ngài sao. Đến đó đi nào, nhanh lên.』

Jirukoma thúc một phát thật mạnh vào phía sau con ngựa. Con ngựa phóng đi suýt làm cho Julius bật ngửa, cậu bắn cho Jirokuma một ánh nhìn đầy hăm dọa, nhưng rồi nhanh chóng đến chỗ của Công chúa Tia.

『Họ là một cặp rất đáng yêu phải không?』

Quay đầu lại, Jirukoma thấy Lauren đang ở đó và nở một nụ cười.

『Ngài Julius cũng là người hoàng tộc, nên về lý thì chả có gì phải phàn nàn về xuất thân của Ngài ấy cả. Hơn nữa, Công chúa Tia cũng rất thích Ngài ấy nên chắc chắc Đức vua sẽ đồng ý gả con gái cho Ngài ấy thôi.』

『Dù vậy, Julius nói rằng Ngài ấy “vẫn chưa sẵn sàng để lập gia đình”.』

『Oh, vậy công chúa không có cơ hội nào sao?』

『Không đâu, tôi nghĩ đó đó chỉ là những suy nghĩ nhất thời thôi. Ngài Julius dường như đã được cứu rỗi nhờ vào sự động viên của công chúa. Sẽ nhanh thôi cho đến khi Ngài ấy tìm được cho mình một lý do để ở lại đây đến cuối cuộc đời.』

Hai người họ quan sát Julius tiến tới chỗ Công chúa Tia và ngay lập tức bắt đầu la rầy cô điều gì đó. Công chúa Tia thì bịt tai lại và luôn miệng “Ta không nghe, ta không có nghe thấy gì hết á,” trong khi lắc đầu lia lịa. Nhìn họ thân thiết như anh em ruột vậy.

Bỏ cuộc, Julius bế Công chúa Tia lên và đặt cô ấy ngồi trước yên. Sau đó, hai người cùng nhau tiến vào lâu đài.

Công chúa Tia ngồi gọn phía trước Julius và quay lại nở một nụ cười nhìn cậu ta.

Jirukoma và Lauren cười toe toét khi ngắm nhìn họ.

『Họ chắc chắn là thuộc về nhau rồi nhỉ?』

『Haha! Có lẽ Ngài nói đúng.』

『…U-Um… Jirukoma này.』

Lauren đánh bạo.

『Cả hai chúng ta đều còn đang độc thân, Ngài có muốn uống với tôi trong bữa tiệc mừng thắng lợi tối nay không?』

『Tôi chẳng mong chờ gì hơn. Hãy uống cùng nhau nhé.』

『V-Vâng!』

Nói xong, cả hai người người họ cùng bước qua cổng.

Vì đã giữ Lauren làm của riêng suốt cả một đêm, hôm sau Jirukoma bị bắn cho rất nhiều ánh nhìn ganh tị từ những người lính độc thân.《TN: Ai rồi cũng có ny thôi, cố lên tôi ơi :