Cánh cửa không hề sạch sẽ, trên sàn nhà toàn là máu và thịt vụn nát bấy.
Chủ nhà vội xách thùng nước ra lau dọn, vừa dọn dẹp vừa cười làm lành: “Ngại quá, tôi lập tức quét dọn sạch sẽ, mọi người đừng để ý.”
Chủ nhà lau lung tung dưới sàn, lôi ra từng vệt máu, mảnh vải ướt nhẹp dính thịt nát còn sót lại, còn các khối thịt thì tùy tiện quét vào thùng rác.
Tình cảnh quá mức buồn nôn, các cô gái ở đây nhịn không được nôn mửa, ngay cả cánh đàn ông nhìn cảnh tượng máu me này cũng không kiềm được mà mặt mày trắng bệch, vịn tường cố kiềm nén cơn buồn nôn lên đến cổ họng.
Chủ nhà xách giẻ lau và thùng rác, không nhìn vẻ mặt khó coi của những người ở đây mà nói: “Mọi người nghe lời một chút thì tôi không cần vất vả quét dọn sàn nhà.”
Miệng thì nói thế nhưng vẻ mặt lại đầy tham lam, từ đầu tới cuối, ánh mắt không dời khỏi mấy khối thịt trong thùng rác, lúc nói chuyện cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
“Người trẻ tuổi thường không nghe khuyên bảo như vậy, bây giờ đã nhận được bài học rồi chứ? Đã sớm nói không nên chạy loạn – Phải nghe lời.” Chủ nhà dặn dò phải “nghe lời” mấy lần, thực tế lại đang ước gì tất cả người chơi đều làm trái quy tắc.
Trong đại sảnh có tổng cộng chín người, lúc này tất cả đều lạnh lùng nhìn chủ nhà giả vờ dặn dò, sau đó xách thùng rác, chờ không nổi mà chạy lên lầu.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, một thanh niên bỗng hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhà sẽ xử lý đống thịt nát bấy đó thế nào? Sẽ không phải là tự ăn chứ?”
Mọi người nghe xong không khỏi run run, nhớ lại tần suất nuốt nước miếng của chủ nhà, tám chín phần mười là sẽ ăn đống thịt kia.
Nhưng đó là một đống thịt người, dù nát bét nhưng bản chất vẫn là thịt người!
Chỉ nghe một giọng nói khá lười biếng lên tiếng: “Cậu đừng học theo hắn mất vệ sinh như vậy, dám lấy thùng rác đựng nguyên liệu nấu ăn, xem anh chém đứt cậu.”
“…”
Nhân tài này ở đâu ra vậy? Trong tình huống này còn nói chuyện vệ sinh được sao?
Mọi người giật giật khóe miệng nhìn về phía hai thanh niên vừa nói chuyện, tuổi tác hai người này khoảng chừng hai mươi mốt, còn ngoại hình, là hai tiểu bạch kiểm điển hình.
*Tiểu bạch kiểm = trai bao hoặc những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc.
Người lên tiếng đầu tiên có mái tóc màu vàng, ăn mặc khá hợp thời, dáng dấp đặc biệt tinh xảo, giống như minh tinh lưu lượng đương thời.
Còn thanh niên chú ý vệ sinh bên cạnh, mái tóc ngắn đen như sơn mềm mại rũ xuống, lúc an tĩnh thì trông rất ôn hòa.
“Hai người này tên gì? Trông rất bình tĩnh.”
“Ai biết? Có trời mới biết.”
“Không phải vừa rồi đã tự giới thiệu một lần rồi sao? Sao không ai nhớ kỹ hết vậy?”
Người đang ồn ào là một tên cơ bắp, có lẽ hắn nghĩ trong đội toàn người lớn tuổi, học sinh cấp 3, phụ nữ và tiểu bạch kiểm nên hắn là mạnh nhất, vậy nên từng giờ từng phút không quên tìm cơ hội, nỗ lực trở thành linh hồn trong đoàn.
Những người khác mặc kệ hắn, mới vừa chứng kiến hai người sống sờ sờ trước mặt chết thảm như vậy, ai mà kiên trì chơi với hắn chứ?
Trong đội có một nữ sinh nhịn không được hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
“Làm sao à?” Một người đàn ông trung niên mặc Đạo bào lên tiếng: “Không nghe chủ nhà nói sao? Nghe lời, chỉ cần nghe lời là có thể sống. Không nghe lời, kết cục chính là bị xoắn nát thành thịt băm, rồi bị mấy thứ quỷ quái ở đây ăn tươi.”
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy có một nỗi sợ không tên bao phủ trên đầu, trừ hai tiểu bạch kiểm.
Nửa giờ trước, tổng cộng 11 người bọn họ đột nhiên xuất hiện trong phòng khách một tòa nhà cũ. Mọi người ngơ ngác, tất cả tưởng đây là trò đùa dai, sau đó nghe được một giọng điện tử máy móc vang lên ở đại sảnh: [Hoan nghênh tiến vào trò chơi Thần linh.]
Kế tiếp, giọng điện tử kia tuyên bố quy tắc khó hiểu, sau đó thì im bặt. Đại sảnh trở nên yên tĩnh, trong đội ngũ có một cặp tình nhân theo phong cách smart hướng về phía phòng khách giơ ngón trỏ rồi nhổ nước bọt, sau đó ôm nhau đi ra phòng khách.kiểu thế nàyMới vừa bước đến cửa đại sảnh lập tức bị một cơn gió xoắn nát thành thịt vụn. Máu thịt văng tung tóe lên cửa, nhưng quỷ dị là không một giọt nào văng vào đại sảnh.
Cánh cửa là đường ranh giới, bên ngoài máu me bẩn thỉu, bên trong không có một hạt bụi.
Mọi người sợ hết hồn, cũng không dám xem đây là trò đùa nữa.
“Có ai nhớ quy tắc vừa rồi không?”
Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía tiểu bạch kiểm tóc đen.
Không ai mở miệng, vì họ không nhớ rõ, theo bản năng phẫn nộ, kinh ngạc, lo sợ, lại vừa bị một màn máu thịt be bét dọa sợ nên đã quên hết bảy tám phần nội dung vừa nghe.
Tiểu bạch kiểm tóc vàng lên tiếng: “Cao Yến?” Hắn gọi tên tiểu bạch kiểm tóc đen.
Cao Yến mặc áo sơ mi tay dài màu đen, hông thắt dây lưng lộ ra vòng eo thon chắc. Hai chân dài thẳng tắp mang giày lính, gương mặt tiểu bạch kiểm thuộc hàng cao cấp, là loại đẹp trai khiến người ta không khép nổi chân ấy.
Tên cơ bắp hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Cao Yến như mắt mù tai điếc, cậu lướt qua hắn, đi tới bàn tiếp khách, vươn tay nhấn nút mở máy ghi âm đặt trên bàn.
Một giây sau, giọng điện tử máy móc quỷ dị vang lên lần nữa.
Lúc này tất cả mọi người đều nghe rõ.
[Hoan nghênh tiến vào trò chơi Thần linh.]
[Phó bản sơ cấp màn tân thủ: Quan Lạc Âm.]
[Trong sáu ngày, xin tìm ra đôi cánh tay cuối cùng của Thần linh.]
[Lòng tốt từ Thần linh: Rõ ràng Thiên Thủ Quan Âm chỉ có 998 cánh tay, tại sao phải lừa đời lấy tiếng?]
[Điều lệ: Xin nghe lời Thần linh!]
[Ghi chú: Xin bảo đảm, phải nghe lời Thần linh.]
[Chúc ngài sớm qua cửa, tranh thủ trở thành Thần linh chân chính, tuyệt đối đừng bất cẩn tử vong.]
[Nhắc nhở thân thiện: Chú ý, không nên đến quá gần đồ vật bẩn thỉu, nếu chết đi, Thần linh không chịu trách nhiệm.]
Hai câu cuối cùng rõ ràng quái gở, căn dặn giống như là hy vọng mọi người trong đại sảnh sẽ chết hết.
Nhớ lại dáng vẻ đồng dạng bất âm bất dương của chủ nhà lúc nãy, có thể suy ra, ngoại trừ người chơi cùng loại, tất cả những người khác, bao gồm cả Thần linh đều vui vẻ khi họ tử vong.
Trong quy tắc luôn cường điệu “phải nghe lời Thần linh”, chủ nhà cũng nhiều lần đề cập “nghe lời”.
Đôi tình nhân vừa nãy cũng vì không nghe lời Thần linh, tự ý rời đi nên mới bị xoắn thành thịt nát.
“Thần linh thích trẻ ngoan nghe lời.” Người trung niên Đạo bào lạnh mặt nói.
Cao Yến hỏi lại: “Thần linh sẽ coi mạng người như cỏ rác sao?”
“Đó là những kẻ đáng chết.” Ông ta nhìn một lượt mọi người có mặt rồi nói: “Đây không phải là lần đầu tôi tham gia trò chơi, trước kia đã hai lần an toàn vượt qua trò chơi.” Sau đó ông ta uyển chuyển nói: “Tôi vô kinh vô hiểm, nhưng đội ngũ của tôi đã chết hết, vì họ không nghe lời.”
Mọi người nghe vậy lập tức giống như tìm được người đáng tin cậy, đồng loạt nhìn về phía người trung niên, muốn nghe thêm lời của tiền bối có “kinh nghiệm phong phú”, sau đó có thể an toàn rời khỏi đây.
Người trung niên ngầm trở thành thủ lĩnh trong đội ngũ, ánh mắt ông u tối đảo qua Cao Yến và thanh niên tóc vàng rồi nói tiếp: “May là đây chỉ mới là phó bản sơ cấp tân thủ, thời gian dư dả, quỷ quái không nhiều, chỉ cần phải nghe lời, trên cơ bản mọi người có thể sống sót.”
“‘Trò chơi Thần linh’ rất hào phòng đối với người chơi mới, vì họ thường rất nghe lời. Đầu tiên, tôi nói về các yếu tố chính kích hoạt trò chơi, chùa miếu, tượng thần v.v… Phàm là nơi có liên quan đến Thần linh đều có thể kích hoạt trò chơi. Trước khi mọi người vào đây, hẳn là đã tiếp xúc ít nhiều với những vật liên quan đến Thần linh.”
“Độ khó trò chơi dựa vào kinh nghiệm của người chơi mà đặt ra, tôi có kinh nghiệm vượt qua hai trò, luôn giữ đúng quy tắc. Ngoài ra, người chơi cao cấp có thể chọn màn cấp thấp vào trò chơi quét kinh nghiệm, thế nên tôi chủ động tiến vào trò chơi.”
“Mọi người đều là người mới, đây vốn là một phó bản không chết người.”
Phó bản sơ cấp màn tân thủ, thế mà cố tình vừa mới bắt đầu đã chết mất hai người, đủ thấy quy tắc quan trọng đến cỡ nào.
Vài người trong phòng khách bắt đầu tin tưởng lời nói của người trung niên Đạo bào, dần dần hướng về phía ông ta.
Ông ta thấy thế thỏa mãn nói: “Căn cứ theo yêu cầu, trong sáu ngày này phải tìm được hai cánh tay cuối cùng. Thần linh nhân từ chính là nhắc nhở, nhắc nhở chúng ta tìm được hai cánh tay cuối cùng của Thiên Thủ Quan Âm thì vượt qua trò chơi.”
Tên cơ bắp hỏi: “Đi đâu tìm hai cánh tay Quan Âm?”
Người trung niên: “Nếu chúng ta xuất hiện ở đây, vậy chắc chắn nó ở trong tòa nhà này. Chúng ta có sáu ngày, có thể từ từ tìm kiếm.”
Một phụ nữ trong đội ngũ nói: “Bây giờ đi tìm sao?”
“Nhân lúc trời còn chưa tối, trước tiên quen thuộc hoàn cảnh ở đây trước, tìm hiểu tình huống rồi nói. Phó bản này tên là “Quan Lạc Âm”, đó là một thuật pháp chiêu hồn gặp quỷ đến từ Mân Nam. “Quan Lạc Âm”, nhất định sẽ bái Quan Âm.”*观落阴 – Quan Lạc Âm là một thuật pháp cao cấp trong dân gian Trung Quốc, do pháp sư làm phép hướng dẫn linh hồn xuất ra, tự mình đi đến địa phủ xem nguyên thần cung lý giải vận mệnh và giao lưu cùng người thân đã qua đời.
Những người còn lại gật đầu phụ họa, nghiễm nhiên đã xem người trung niên mặc Đạo bào là lãnh đạo, nghe theo phân phó của ông ta, tách ra lên lầu xem xét tình huống.
Ngoài trừ Cao Yến, thanh niên tóc vàng và một nữ sinh trung học, ba người đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ông ta thấy thế lên tiếng: “Mấy người không đi?”
Cao Yến dựa vào bàn, nhìn chằm chằm máy ghi âm, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, im lặng vài giây mới trả lời: “Chúng tôi tìm hiểu phòng khách trước.”
Thanh niên tóc vàng liên tục gật đầu: “Tôi đi theo ảnh.”
Người trung niên nghe vậy đột nhiên mất kiên nhẫn với hai người.
Hai người này trả lời cho có lệ, đoán chừng là dự định hành động một mình.
Ông ta đã gặp loại người này rất nhiều rồi, ỷ bản thân có chút thông minh liền coi mình là nhân vật chính, biến trò chơi thành sân khấu phô diễn bản thân mà không nhìn lại mình, kết quả cuối cùng, có thể tham khảo đôi tình nhân vừa mới bắt đầu đã bị gϊếŧ chết kia.
Trong trò chơi tử vong, ông căn bản không muốn đi nâng chân thúi đám trẻ tuổi này, để họ ăn vài bài học, tự nhiên sẽ biết sợ.
Chẳng qua, tiếc là sau khi ăn vài bài học, không chắc còn mạng mà tỉnh lại.
Người trung niên cười nhạt, không khuyên bảo nữa, tạm thời xem hai tên tiểu bạch kiểm này là người chết.
Ông ta nhìn về phía nữ sinh đang do dự hỏi: “Còn cô? Cô cũng thấy kết cục của đôi tình nhân kia rồi đó, trái quy tắc, lập tức xoắn chết, không có cơ hội chống án biện bạch.”
Nữ sinh do dự hỏi ngược lại: “Không phải ông nói phó bản sơ cấp sẽ không chết người sao?”
Lúc này người trung niên hoàn toàn mất kiên nhẫn, phất tay áo xoay người lên lầu: “Người tự tìm chết, cản cũng không cản được.”
Ông không muốn gặp loại đồng đội thích tìm đường chết này, chết một mình thì thôi đi, còn liên lụy người khác. Xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở hai câu, nếu tất cả đã không cảm kích thì loại ra khỏi đội thôi.
Người trung niên lạnh lùng nghĩ vậy, không chút cảm giác tùy tiện đá người mới chơi ra khỏi đội ngũ trong trò chơi tử vong là hành vi lạnh lùng đến cỡ nào.
Phòng khách chỉ còn lại ba người, Cao Yến, thanh niên tóc vàng và nữ sinh trung học.
Tóc vàng lên tiếng trước: “Em gái à, đừng sợ, anh bảo vệ em.” Hắn còn nháy cặp mắt hoa đào phóng điện, dụ dỗ em gái vị thành niên.
Cô gái nở nụ cười như không: “Em gái cái đầu cậu đó tên gay kia, dám cua gái trước mặt chị, ông xã nhà cậu có biết không?”
Thanh niên tóc vàng lập tức biến sắc như nhìn thấy quỷ, lùi hai bước đến cạnh Cao Yến: “Anh Yến, cô ta…”
“Cậu nghĩ cậu không phải à?” Cao Yến liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại.
Thanh niên tóc vàng bị nghẹn, đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Cao Yến vừa bước vào trong bàn tiếp khách vừa nói: “Cậu nên gọi người ta một tiếng chị, với lại cậu vốn là hoa đã có chủ, còn đi dụ dỗ người khác, cậu còn nói không đủ?”
Cao Yến tìm ngăn kéo, tốc độ rất nhanh, cuối cùng cậu lấy những thứ cậu xem là có ích ra đặt lên bàn – Hai bịch hạt dưa caramel và một hộp lá trà xanh.
Thanh niên tóc vàng vẫn còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm sao cô ta biết em có người rồi?”
Cao Yến ngước mắt, ánh mắt nhìn mấy vết đỏ trên cổ đối phương, dấu vết vừa đậm vừa nhiều không giống phụ nữ mυ'ŧ ra. Ngón áp úp trên tay trái hắn còn có vết hằn một vòng, chỉ cần tỉ mỉ quan sát là có thể nhận ra.
Nữ sinh mặc đồng phục cấp 3 kiểu Nhật, thực tế cô đã thành niên, tuổi thật là hai mươi mốt.
“Tôi là Dương Miên, người Tuệ Hải. Chuyên ngành phân tích tài chính, sở thích cos.” Dương Miên vuốt vài sợi tóc trêu chọc phía trước ra sau tai, sau đó mở lời: “Trước khi xuất hiện ở đây, tôi vừa dâng hương trong miếu Quan Âm ở Tuệ Hải.”
Thanh niên tóc vàng đánh giá Dương Miên, ngạc nhiên về tuổi tác của cô, vì hắn chỉ mới mười chín. Như Cao Yến nói, hắn nên gọi đối phương là chị mới đúng.
“Tôi là Túc Giang, người Thượng Hải. Học đại học ở Tuệ Hải, chuyên ngành biểu diễn, mới debut không lâu, hiện tại là tuyến 38 chưa đến 1000 fan.” Ngón tay cái Túc Giang chỉ qua Cao Yến: “Ảnh là chủ nhà tôi thuê, trước khi xuất hiện ở đây, chúng tôi cũng vừa dâng hương trong miếu Quan Âm ở Tuệ Hải.”
Thế nên có vẻ người trung niên không nói sai, mấu chốt kích hoạt trò chơi là chùa miếu, tượng thờ v.v…
Lần này ba người đều vừa dâng hương trong miếu Quan Âm, nhưng số lượng quá ít, thế nên không thể hoàn toàn chắc chắn là dâng hương là bị kéo vào trò chơi.
“Cao Yến, hai mươi hai, người Tuệ Hải.” Cậu là người Tuệ Hải, nhưng không phải quê ở đây. “Chuyên ngành marketing.”
Dương Miên dựa tay lên bàn tiếp khách: “Làm sao anh biết tôi so với hắn…” Cô chỉ chỉ Túc Giang: “Lớn hơn vài tuổi.”
Cô luôn ra vẻ mặt mỏng, lúc mặc đồng phục cấp 3, không ai nghĩ cô đã trưởng thành. Duy nhất Cao Yến có mắt nhìn, vừa liếc mắt đã nhận ra cô lớn tuổi hơn Túc Giang.
Cao Yến lấy một cái thẻ sinh viên sau máy ghi âm ra, đưa cho Dương Miên: “Lúc nãy tốc độ cô nhấn máy ghi âm rất nhanh, thẻ sinh viên trong túi rơi ra.” Vừa nãy cậu đã lướt nhanh qua cái thẻ khi nhấn nút phát, thế nên biết thông tin cơ bản của Dương Miên.
Cô nhún vai: “Được rồi, chúc mừng tôi không nhìn lầm anh.”
Cao Yến gõ bàn, gọi Túc Giang lại: “Thu dọn hạt dưa và trà xanh trên bàn đi.” Sau đó cậu quay sang Dương Miên: “Tổ đội?”
Cô gật đầu: “Ừ.”
Một đồng đội thông minh là không thể so sánh với đồng đội heo.
Túc Giang nghe lời ôm hạt dưa và trà xanh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hai người. Tuy IQ của hắn có hạn nhưng rất biết nghe lời, lúc không hiểu sẽ không mù quáng làm càn.
Cao Yến cười cười, gõ bàn chủ động giải thích: “Lúc đầu thứ giải thích quy tắc trò chơi không phải là cái máy ghi âm này, máy ghi âm ghi lại quy tắc là do Dương Miên bấm nút thu khi thứ kia đang nói.”
Đó cũng là lúc đó cô làm rơi thẻ sinh viên. Trùng hợp Cao Yến chứng kiến tất cả.
Mà Cao Yến nhìn thấy, chứng tỏ phản ứng của cậu trong khoảnh khắc đó rất nhanh, cũng chú ý tới thứ kia.
Túc Giang bừng tỉnh, một giây sau lại thắc mắc: “Là thứ gì giải thích quy tắc vậy?”
Cao Yến lùi hai bước, sau đó xốc tấm vải đỏ sau lưng lên: “Thứ này.”
Vải đỏ được xốc lên, bên dưới là một pho tượng Quan Âm bằng gỗ tám tay, nhưng không có bàn tay. Tượng Quan Âm uy nghiêm, duy chỉ có tám cánh tay từ cổ tay ra ngoài là trống không. Tám bàn tay bị chém đứt, mặt cắt trơn nhẵn, cực kỳ quỷ dị.
Quan âm bồ tát luôn trang nghiêm từ bi, hết lần này tới lần khác trở thành BOSS quỷ quái tà thần trong trò chơi.
Nhưng không biết vì sao, sau khi thần linh uy nghiêm khoác lên khăn che mặt quỷ dị càng thêm phần khủng bố.