Cảm Xúc Nhất Thời Của Chính Tôi

Chương 3: Câu chuyện thứ 3 [ Em không nghĩ chị khi yêu đương cũng nồng nhiệt như thế này]

“Cô ra ngoài đi”

“Vậy chị ra ngoài ngay”

“Khoang đã. Tôi hi vọng sau này cô có thể điều chỉnh cách xưng hô của mình. Dù cô là cháu của dì nhưng khi ở đây, tôi mong cô có thể gọi tôi là Y tổng”

Bình thường em ấy đã rất nghiêm khắc rồi. Nhưng không nghĩ em ấy lại nghiêm khắc nhiều như vậy. Mà không hiểu tại sao lại thấy vui trong lòng như thế này.

“Chị không định vào đây sao” em ấy nói.

Tôi bước vào mà hình như không khí vẫn rất nóng thì phải.

“Yên tâm đi, em không dữ với chị như thế đâu”.

Ừ không dữ, vậy giận cả tháng không thèm nói chuyện với tôi vậy gọi là hiền sao.

“Sao vậy. Không phải chị sợ em lắm sao. Em nhận tài liệu rồi. Chị có thể ra ngoài rồi”.

Nếu là trước đây thì có lẽ tôi sẽ vui mừng mà chạy ra ngoài nhưng giờ nghe câu nói này của em ấy sao đau lòng như thế chứ.

“Tối nay chị có thể ăn cơm cùng em được không”

Em ấy ngẳng đầu lên nhìn tôi. Cứ nhìn thế một lúc. Tôi như đứng hình chẳng nói cũng chẳng cử động được tẹo nào. Không biết mình đang làm gì nữa. Sao cứ mỗi lần nói chuyện hay làm gì ở trước mặt em ấy thì y như rằng não bị đóng băng vậy.

Em ấy từ từ tiến ra khỏi ghế, lại gần càng gần phía tôi. Em ấy lấy tay nhẹ nhàng vén tóc tôi.

“Chị biết mình đang nói gì không”

“Biết chứ. Một bữa cơm thôi mà”

“Ồ, chỉ là một bữa cơm thôi sao. Vậy nếu chỉ là một bữa cơm thì em không cần đâu”

Em ấy quay người đi. Tôi nắm lấy tay em ấy lại. Thật sự tôi cũng không biết là mình đang làm cái quái gì nữa.

“Vậy nói chuyện chúng ta đi”

Em ấy nhìn xuống tay tôi đang nắm lấy tay em ấy. Tôi rút tay mình lại. Em ấy lại nhẹ nhàng nắm lại tay tôi.

“Chị bị thương sao”

“Chỉ là không cẩn thận, bị xướt xíu thôi không đáng ngại”

Em ấy kéo tôi một mạch lại sofa. Nhẹ nhàng tháo băng dán cũ thay vào băng dán mới cho tôi. Em ấy rất dịu dàng…. Sức hút bây giờ thật sự rất mãnh liệt.

“Sao chị không nói cho em biết”

“Vết thương này sao. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, thật sự không đáng mà”

Em ấy nhìn tôi với ánh mắt rất đau lòng.

“Nhưng em….Thôi bỏ đi, chị nói không sao thì không sao”

“Nhưng mà dù chị có muốn nói thì nói với em kiểu gì đây. Thời gian qua em còn chẳng ngó đến chị một cái không phải sao”

“Không phải chị muốn thế sao. Mỗi lần chị gặp em chẳng phải chỉ muốn tránh em thôi sao”

“Ai bảo em….”

“Em thế nào…”

“Không thế nào cả. Em làm việc đi chị về phòng đây”

Tôi đứng dậy đi về phòng, em ấy kéo tay tôi lại.

“Chị về sao, không muốn em ăn cơm cùng chị sao”

“Bây giờ thì chị nghĩ không cần nữa đâu”

“Chị không cần nhưng em cần”

Cứ thế em ấy đi thẳng vào phòng tôi mặc cho tôi kêu la.

Đến phòng tôi em ấy cứ ngó nghiên, ngó tới ngó lui….Tôi tiến đến chỗ em ấy bảo:

“Sao dị, phòng chị có gì đáng để em nhìn ngó đến thế à”

“Không có gì cả. Chỉ là có chị nên nó đặc biệt thôi”

Vừa nói dứt câu, JUNO bước vào phòng đột ngột.

“Chủ tịch cô cũng ở đây sau”

Em ấy lạnh lùng nhìn JUNO nói:

“Tôi không được ở đây sao. Cậu tìm Sunei có chuyện gì sau”

JUNO: “Tôi tìm Sunei để ăn tối cùng chị ấy”

Vũ Y: “Cô ấy ăn tối với tôi rồi”

Gì chứ lúc nãy thì bảo không cần. Giờ thì đúng là sếp lớn nói gì cũng được mà.

Sunei: “Tôi ăn cùng cô ấy rồi. Cảm ơn cậu”

JUNO rời đi.

Em ấy quay sang tôi.

“Chị và cậu ta rất thân nhau sao”

Tôi bước đến sát em ấy.

“Vậy thì sao này em đừng không màng đến chị nữa thì chị sẽ không thân với ai cả ngoài trừ em”.

Vũ Y từ từ tiến lại gần với tôi, ánh mắt em ấy nhìn tôi đầy sự ôn nhu và cưng chiều…

“Em lại sợ đến lúc đó chị lại sợ em mà chạy mất. Hứa với em, đừng thân thiết với họ, được không”

Tôi đưa tay áp vào hai má của em ấy, khoảng cách hai chúng tôi gần hơn bao giờ hết, có thể nghe cả nhịp tim của đối phương.

“Vũ Y à. Nhìn chị này chị đang rất nghiêm túc với em ấy. Chúng ta hẹn hò đi được không. Em nói em thích chị mà không phải sao. Giờ còn được tính không”

Tôi chỉ vừa dứt lời em ấy đã vòng tay qua eo kéo mạnh tôi vào người em ấy.

“Còn nhưng mà em phải nói với chị là tính sở hữu của em vô cùng cao. Hẹn hò với em chị sẽ rất mệt mõi”

“Em với chị thật giống nhau. Tính sỡ hữu của chị cũng rất cao”

Nói chưa dứt câu thì em ấy đã hôn tôi rồi…. Vô cùng thú vị đó.

Sáng hôm sau. Tôi pha tách café mang qua phòng cho em ấy. Bước vào phòng em ấy cứ cúi cúi người làm việc.

“Dì à, sau này dì không cần pha café cho con đâu. Con nói dì nghe con và chị Sunei đã…”

Nói đến đó tôi bước đến cạnh bàn em ấy, đặt tách café xuống bàn trước mặt em ấy.

“Đã thế nào vậy…”

Em ấy ngước lên nhìn tôi, nở một nụ cười ngại ngùng. Nụ cười ngại đó cũng đủ làm tôi mê mệt rồi.

Em ấy cười ngô ngơ một lúc rồi đứng dậy ép sát tôi vào bàn.

“Đã ở bên nhau, đã hẹn hò rồi”

Tôi choàng tay vào eo em ấy kéo nhẹ về phía mình.

“Em rất vui sao”

Em ấy ôm tôi.

“Đúng vậy. Em rất vui”

Rất lâu một khoảng thời gian sau. Em ấy vẫn chưa buông tôi ra. Mắt hướng về tách café.

“Café của em sao”

Tôi lấy tách café đưa cho em ấy.

“Của em đó, thử xem ngon không”

Em ấy uống một ngụm.

“Ngon không”

“Ngon”

“Chị cũng muốn thử”

Em ấy đưa tách café cho tôi. Nhưng thứ café tôi muốn uống là café còn dính trên môi em ấy. Tôi đã hôn người này đó. Mà café này ngọt ngào thật đấy.

(Ai có bồ đâu mà biết...)

Thật sự đấy trời. Em ấy ngại đỏ ửng cả mặt.

“Em ngại đến vậy sao. Không phải lúc trước em tấn công chị đến nỗi chị sợ đến trốn em luôn sao. Nhìn xem giờ em ngại đỏ hết cả mặt rồi kìa…”

Em ấy tựa càm vào vai tôi thả hơi thở nhẹ nhàng vào cổ của tôi.

“Ngại gì chứ. Chỉ là em không nghĩ chị khi yêu đương cũng nồng nhiệt như thế này thôi”

Thật sự luôn mặt em ấy đỏ còn hơn cả quả cà chua. Vậy mà còn ngụy biện.

“Em không thích sao”

Em ấy nắm lấy tay tôi áp lên mặt em ấy.

“Ai bảo em không thích chứ. Em yêu đương cũng nồng nhiệt lắm đó”

Tôi kề vào sát tai của em ấy.

"Mỏi mắt mong chờ"