Khi Pháo Hôi Bị Vạn Nhân Mê Xuyên Vào!

Chương 1

Thế giới thứ 1: Hào môn văn

Chương 1

.oOo.

Edit: shark:>

Đêm lạnh như nước, Đàm Y ngồi bên rìa sân thượng tầng mười tám, hứng thú có hơi nhạt nhẽo.

Trước mặt anh là hai nam nhân phân biệt là bạn trai cũ của anh cùng bạn trai cũ bạn trai cũ của anh, hai người oan gia ngõ hẹp, lôi kéo anh đến sân thượng, kết quả một lời không hợp vung tay đánh nhau, hiện tại trên mặt hai người đều mang theo vết thương xanh xanh tím tím, bộ dáng anh đĩnh tuấn tú thường ngày trở nên có chút chật vật.

Gió sân thượng có chút ồn ào náo động, Đàm Y tùy tay lấy bình rượu, dốc ngược xuống, mới phát hiện một chai bia cuối cùng cũng đã bị anh uống hết, trên gương mặt không khỏi có chút thất vọng.

Mọi người đều biết, được muôn vàn thiếu nữ coi là nam thần quốc dân, ảnh đế trẻ tuổi có lượng hâm mộ và giải thưởng nhiều nhất Đàm Y sinh hoạt cá nhân cực kỳ hỗn loạn, xuất đạo 5 năm, đối tượng luôn bị truyền thông đưa tin quá “Ái muội” cùng anh đủ để tạo thành non nửa cái giới giải trí.

Nhưng mà cứ việc như thế, nhân khí Đàm Y lại vẫn cứ tăng lên không giảm. Từ mười bảy tuổi năm ấy lấy quay quảng cáo cho nhãn hàng nước hoa Pháp bắt đầu xuất đạo, tất cả mọi người giống như trúng độc của anh ta. Cứ việc anh tai tiếng vô số, cứ việc anh hoa tâm thiện biến, cứ việc anh bạc tình đáng giận, mọi người lại càng ngày càng mê luyến anh, thậm chí mỗi năm đều sở hữu “Nam minh tinh muốn ôm nhất” “Người muốn cùng hôn môi nhất”, “Bạn trai lí tưởng” từ phía chính phủ không chính thức kết quả bầu phiếu đều nhất thành bất biến, đứng đầu bảng vĩnh viễn đều là cùng cái tên —— Đàm Y.

Không có bia, Đàm Y có chút tiếc nuối. Không có đồ ăn vặt, tiết mục giải trí liền không thú vị. Anh vỗ vỗ gương mặt của mình bởi vì cồn mà nóng lên, “Ngày mai tôi còn có thông cáo, giờ về trước, các anh tiếp tục.”

Hai nam nhân tức khắc quay đầu lại, ánh mắt đồng loạt hướng về Đàm Y rồi chầm chậm đứng lên.

Mùi rượu dâng lên, đôi mắt anh không còn trong sáng như ngày thường nữa, hơi nước nhàn nhạt lưu chuyển ra một loại mê mang vô tội, chiếc nơ màu đỏ cũng bởi vì khô nóng bị xé rách mà lung tung rối loạn, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện.

Thanh niên sắc mặt âm lãnh dưới chân vừa động, phản xạ có điều kiện muốn tiến lên giúp anh chỉnh lại cổ áo, lại bỗng nhiên nhớ tới, hắn đã sớm đã không còn là người yêu của anh. Vào cái buổi tối ngày kỷ niệm kết giao một tháng, giữa lúc hắn đang tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, một câu “Chia tay đi” của Đàm Y đem hắn nhốt đánh vào địa ngục, ngày kỷ niệm đúng ra phải vui sướиɠ nhất từ đây biến thành ký ức thống khổ nhất của hắn. Hiện tại, hắn chỉ là tên “tiền nhiệm” giữa ngàn ngàn vạn vạn người khác, là người trong quá khứ đã bị anh vứt bỏ.

So với thống khổ mà nhìn anh bị người khác có được, không bằng cùng nhau hủy diệt. Chỉ là……

Thời điểm thanh niên nội tâm không ngừng giãy giụa, Đàm Y lại phảng phất không hề hay biết, thậm chí còn theo thói quen mà hồi đáp lại một nụ cười mỉm chi lười biếng, môi mỏng hồng nhạt ở trong đêm đen câu ra độ cung nhẹ nhàng, thời thời khắc khắc câu dẫn hắn không ngừng luân hãm, cho đến hoàn toàn bị bao phủ.

“Tiểu Y, em đưa anh về nhà.” Một thanh niên khác lên tiếng, tuy rằng trên mặt còn miệng vết thương đan xen, động tác của cậu ta vẫn như cũ ưu nhã mà ôn hòa.

Mắt thấy Đàm Y phải đi theo cậu ta, thanh niên trong đầu “ong” một tiếng, duỗi tay ra ngoài.

Đàm Y tuy rằng say, lại phản xạ có điều kiện mà lui về sau một bước, tránh đi cái tay đẩy anh, nhưng thực mau anh liền cảm giác được dưới chân dẫm hụt, cả người không chịu khống chế mà ngã ra ngoài.

Thanh niên duỗi tay ngơ ngác sửng sốt, thanh niên còn lại đột nhiên nhào về phía trước, nhưng cả góc áo của Đàm Y đều không kịp bắt lấy, chỉ có thể tê tâm liệt phế mà nhìn thân ảnh Đàm Y bị một mảnh màu đen nuốt hết.

Thời điểm cấp tốc rơi xuống, trong đầu Đàm Y vụt qua vô số hình ảnh, cuối cùng chỉ để lại một ý nghĩ —— từ tầng mười tám rơi xuống, một đống óc phụt ra, không nghĩ tới thế nhưng sẽ bị chết khó coi như vậy.

Đúng lúc này, trong đầu Đàm Y bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh.

【 tích, chúc mừng ký chủ thành công kích hoạt hệ thống liêu liêu liêu cải tạo pháo hôi. 】

【 ký chủ hãy xuyên qua đến các thế giới sắm vai các kiểu pháo hôi, bổ sung cốt truyện của pháo hôi, thu hoạch giá trị tình yêu của nhân vật mục tiêu. 】

【 tôn chỉ của chúng ta là, hôm nay làm pháo hôi, ngày mai trở thành vạn nhân mê, moah moah. 】

. đây là kí hiệu phân cách:)

Một ly rượu vang đỏ tạt lên mặt, rượu đỏ như máu từ gò má trượt xuống, xúc cảm lạnh băng dọc theo cổ chảy vào cổ áo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da thịt run rẩy một trận rất nhỏ.

Dám tạt rượu tôi, thực sự có cá tính. Đàm Y nghĩ, đồng thời vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ rượu chảy tới bên môi, hương vị cũng không tệ lắm, phỏng chừng là Laffe năm 82.

Không đợi Đàm Y đem hứng thú từ rượu kéo đến người, một tiếng răn dạy vang lên ở bên tai.

“Ngẩn người làm gì! Chân tay vụng về, còn không nhanh cút đi!”

Đàm Y chậm rãi ngẩng đầu, răn dạy anh chính là một người trẻ tuổi, đại khái cỡ đầu hai mươi, bộ dáng anh tuấn, nhưng giữa mày biểu lộ vài phần tuỳ tiện, y nằm nghiêng nghiêng lệch qua trên sô pha, trong lòng ngực ôm một nữ làng chơi trang điểm đậm lè của hộp đêm.

【 tích, kiểm tra đo lường với đối tượng công lược —— Giang Nhất Phàm, độ hảo cảm trước mắt 0, loại hình mục tiêu: Đối tượng không cưỡng chế công lược. 】

Trò chơi? Đàm Y cảm thấy có chút chơi vui, lại nhìn mắt cái gọi là “Đối tượng công lược”, thập phần phối hợp mà vì trò chơi bổ sung “Số liệu”: Hoa tâm phú nhị đại, cơ sở dung mạo bảy phần, y phẩm thêm một phần, khẩu vị tục khí giảm một phần, dáng người quá gầy giảm một phần. Tuy nhiên, dám tạt rượu vang đỏ lên anh, có điểm ý tứ, lại thêm một phần, tổng cộng bảy phần.

【 Đàm Y: Kết luận —— Giang Nhất Phàm, tay ăn chơi bảy phần, đáng tiếc là loại hình đã từng kết giao qua, trước mắt hứng thú giống nhau uwu. ^^】

【 hệ thống:!!! 】

Thấy Đàm Y không có phản ứng, Giang Nhất Phàm càng thêm không kiên nhẫn, đẩy ra nữ nhân trong l*иg ngực, tiến lên kéo cổ áo Đàm Y, đang muốn đấm một quyền qua, nhưng thời điểm nắm tay sắp dán lên gương mặt, động tác của y lại ngừng lại.

Một khắc khi y giơ lên nắm đấm thiếu niên trên tay liền gắt gao nhắm hai mắt lại, giữa chùm ánh sáng như ẩn như hiện, lông mi cậu nhẹ nhàng rung động, môi mỏng màu hồng nhạt nhẹ nhấp, gương mặt trắng như tuyết, có vẻ non nớt mà xinh đẹp.

Vì tỏ vẻ “sợ hãi”, thời điểm cú đấm mang theo gió nghênh diện quét tới, Đàm Y nhắm hai mắt lại. Chỉ là đợi nửa ngày, anh cũng không có cảm nhận được đau đớn như trong tưởng tượng, vì thế đành phải thử mở một con mắt trái, nhìn nắm tay bỗng nhiên dừng lại, lập tức nhận thấy được đối phương tựa hồ đã không còn tức giận.

【 tích, Giang Nhất Phàm độ hảo cảm gia tăng 10 điểm, độ hảo cảm trước mắt 10, bổ sung tâm lý hành động: Đáng giận, thế nhưng có điểm đáng yêu! 】

Không cần bị đánh đương nhiên là chuyện tốt, Đàm Y đem hai con mắt đều mở ra, chớp chớp mắt với người trước mặt.

Nắm tay Giang Nhất Phàm run rẩy, cái tay bắt lấy cổ áo run run lại căng cứng, đáy lòng nảy sinh chút vi diệu. Tiểu phục vụ sinh lại như hiểu lầm, cho rằng hắn lại muốn động thủ, thân thể lập tức né tránh, cặp mắt đen cũng hơi hơi trừng lớn, cảnh giác mà nhìn y, giống một con thú nhỏ bị uy hϊếp.

“Đuổi cậu ta đi ra ngoài đi.” Một nam nhân trong phòng vẫn luôn không nói gì mở miệng, thanh âm ôn nhu ưu nhã, tựa như dòng rượu đỏ vang trong ly rượu pha lê nhẹ nhàng lay động.

Hôm nay * Boss mở miệng, Giang Nhất Phàm đương nhiên liền thuận lý thành chương mà buông lỏng tay. Tiểu phục vụ sinh sống sót sau tai nạn lộ ra biểu tình thở dài một hơi nhẹ nhõm, một bên nói xin lỗi một bên thật cẩn thận mà rời khỏi phòng, mắt thấy tiểu phục vụ sinh phải rời đi, Giang Nhất Phàm cảm giác có chút tiếc nuối nhàn nhạt.

Lúc này, tiểu phục vụ sinh bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt hắc bạch phân minh liếc y một cái thật nhanh, cùng y bốn mắt nhìn nhau sau đó như bị điện giật mà rụt trở về, ngay sau đó cửa phòng cũng “cùm cụp” một tiếng đóng lại. Tâm tình Giang Nhất Phàm lại quỷ dị mà trở nên sung sướиɠ.

. đây lại là kí hiệu phân cách:)

Đàm Y nhẹ nhàng vốc một vốc nước lên mặt, nhìn bản thân trong gương, khϊếp đảm trong mắt không còn lấy một mảnh, đôi mắt đen như mực đầy hơi nước mở ra, tràn đầy ý cười, đáy mắt lại dấu diếm ba phần cảnh giác. Đàm Y nhìn gương mỉm cười, “Mày ở đâu?”

【 bản hệ thống ở đâyyy! 】Âm thanh từng nhiều lần xuất hiện trong đầu lập tức vang lên.

“Mày là……” Đàm Y thử giống vừa rồi dùng ý thức giao lưu, vật nhỏ không biết tên trong đầu quả nhiên nghe được, âm thanh shota mềm mại nhanh chóng trật tự rõ ràng mà tự giới thiệu.

【 tui là liêu liêu liêu hệ thống cải tạo pháo hôi, tùy cơ tặng kèm khẩu hiệu của hệ thống “Công lược (*) vai chính! Công lược vai ác! Công lược pháo hôi!”, Ký chủ có thể kêu tui hết thảy, tiểu thống. Nhưng theo “Nguyên tắc chủ nghĩa tự do thế kỷ mới”, ký chủ cũng có thể đặt tên cho bản hệ thống ~】

(*): từ gốc là "liêu tẫn". Ai thấy sai thì nhắc mình nha

【 nhiệm vụ của ký chủ là xuyên vào pháo hôi của các thế giới, thông qua thu hoạch riêng độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu, bổ sung cốt truyện của pháo hôi, tăng chiều sâu cho nhân vật pháo hôi. Mỗi thế giới kết thúc, hệ thống đều sẽ tiến hành vào trình độ cải tạo của pháo hôi mà đánh giá, chỉ tiêu đánh giá chính là giá trị hảo cảm của nhân vật, độ xuất sắc của nội dung cùng chiều sâu nhân vật, thỉnh ký chủ cố lên. 】

“Thì ra là như thế này……” Đàm Y dựa vào bồn rửa tay, không chút để ý mà đếm bọt nước rơi xuống từ tóc, nghĩ đến nam nhân mới nãy ngồi trên sô pha, rất có hứng thú mà ngoắc ngoắc môi.

Lúc ra khỏi phòng, anh nhìn thoáng qua sô pha, nam nhân kia một mình một người chiếm cứ toàn bộ sô pha, một bàn tay bưng ly rượu vang đỏ, mắt kính gọng vàng làm người ta thấy không rõ cảm xúc chân thật trong mắt hắn. Sau khi phát hiện ra ánh mắt của anh, nam nhân khoan thai tự nhiên nhìn qua, thậm chí còn hướng hắn cười cười.

Áo mũ chỉnh tề, nói cười yến yến, nhìn qua mười phần thân thiết thuần lương.

Đương nhiên, chỉ là nhìn qua mà thôi. Sau khi xé xuống vỏ ngoài ôn nhu, dư lại sẽ là cái gì…… Đàm Y có chút chờ mong.

Lúc anh đang đánh giá nam nhân, hệ thống cũng lại một lần phát ra nhắc nhở: 【 tích, kiểm tra đo lường đối tượng công lược —— Tạ Thừa Ngôn, độ hảo cảm trước mắt 0, loại hình mục tiêu: Đối tượng cưỡng chế công lược. 】

Mặc kệ là quỷ súc hay là biếи ŧɦái, anh đều thực thích. Đàm Y nhìn ly rượu, “Mục tiêu nhân vật chia làm đối tượng cưỡng chế công lược và đối tượng không cưỡng chế công lược, đối tượng không cưỡng chế công lược có thể lựa chọn không công lược à?”

【 đúng vậy, nhưng mà giá trị hảo cảm của hắn có thể tăng thêm điểm đánh giá. 】

Đàm Y hiểu rõ, lại hỏi một vấn đề, “Vậy hóa ra ‘tao’ là đã chết sao?”

【 “Ừm……” Hệ thống do dự, ngay sau đó trả lời, “Ra là như vậy. Nhưng là, chỉ cần ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch riêng tích phân về sau liền có thể đạt được nước thuốc hồi sinh, nước thuốc hồi sinh có thể sử ** khởi tử hồi sinh một lần. 】

“Thật thần kỳ……” Đàm Y chớp chớp mắt, biểu tình kinh ngạc cảm thán mà khen ngợi, “Tiểu thống rất lợi hại.”

【 “Tạm, tạm được hoy.” Âm thanh Shota biệt biệt nữu nữu mà khiêm tốn một chút, có điểm lâng lâng, “Người bình thường tui đều không nói cho đâu. Vậy anh nguyện ý tiếp thu nhiệm vụ không?” 】

“Ui, còn có hoặc không lựa chọn sao? Không hổ là hệ thống tuân theo ‘Nguyên tắc chủ nghĩa tự do thế kỉ mới’, độ tự do cao thật đó.” Đàm Y tiếp tục khen ngợi, mỗi một biểu tình đều có vẻ cực kỳ chân thành.

【 “Cảm, cảm ơn.” Hệ thống liên tiếp bị khen ngợi “Thiệt quan trọng” đập choáng váng, bắt đầu trộm mà thẹn thùng, trong lòng đối với ký chủ mới độ hảo cảm cọ cọ cọ mà tăng lên. 】

“Bất quá, đừng nói, thân thể của tao đã chết đi.” Đàm Y hơi hơi nhíu mày, tựa hồ nghĩ đến sự thật chính mình đã tử vong, mắt phượng xinh đẹp lộ ra vài phần phiền muộn không rõ.

【 “Ờm……” Hệ thống bỗng nhiên có điểm chột dạ, cảm thấy mình thẹn với ký chủ vừa mới khen ngợi. Không nói “Vâng” liền sẽ chết, kỳ thật lựa chọn cái có thể nói là vô cùng dối trá. 】

Đàm Y vui vẻ nhìn hệ thống áy náy đến mức dần dần thực thể hóa thành một con mèo nho nhỏ màu trắng, duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ chỉ bằng có nửa bàn tay của nó, càng thêm thiện giải nhân ý, “Không có việc gì, tao cảm thấy chơi cũng vui, cho dù có thể lựa chọn cự tuyệt, tao cũng không muốn cự tuyệt đâu.”

【 “Thật vậy chăng?” Mèo con bỏ hai móng vuốt thịt che hai mắt xuống, hai con mắt tròn vo như trái nho đen. 】

“Đương nhiên.” Đàm Y nhìn hệ thống ngoan ngoãn hướng lòng bàn tay anh cọ, ý cười trong mắt càng thêm thân thiết, “Thế bây giờ, mày có thể đem bối cảnh cốt truyện của thế giới này giới thiệu với tao chút chứ?”

【 “Lập tức!” Mèo con ngồi xổm trong lòng bàn tay Đàm Y lập tức tinh thần phấn chấn đứng lên, móng vuốt nhỏ gãi gãi gương mặt, hư hư thực thực bán manh, “Tui đem nội dung truyền cho chủ nhân.” 】

“Cảm ơn.” Đàm Y chốnh cằm xem mèo con hóa thành một đạo bạch quang rồi biến mất, cảm khái, thật đúng là dễ hống (*) a.

(*): kiểu như là dỗ ngọt vậy á

Hệ thống sau khi biến mất không lâu, trong đầu Đàm Y liền chạy vào một chuỗi dài tin tức.

Đây là một thế giới ngôn tình bình thường, nam chủ là con riêng Tạ gia Tạ Thần Phong. Trước bảy tuổi, không ai biết cậu ta là con riêng Tạ gia nuôi bên ngoài, một người khác là đại thiếu gia của gia tộc anh trai cùng cha khác mẹ của cậu Tạ Thừa Ngôn. Cho đến khi mẹ Tạ Thừa Ngôn qua đời ngoài ý muốn, cậu ta và mẹ cậu ta Hứa Yên mới được đón về nhà.

Nguyên chủ của thân thể này cũng kêu “Đàm Y”, là con nuôi Hứa Yên thu dưỡng sau khi trở lại Tạ gia. Nguyên chủ là cô nhi không cha không mẹ, sau bị thu dưỡng dĩ nhiên đối Hứa Yên ngoan ngoãn phục tùng. Sau khi Hứa Yên trở lại Tạ gia liền bắt đầu cân nhắc cướp lấy quyền thừa kế Tạ gia, nhưng mà bà biết đầu óc mình đơn giản, không tranh đấu lục đυ.c với nhau nổi, phương pháp đơn giản nhất chính là gϊếŧ chết Tạ Thừa Ngôn, sau đó thân phận người thừa kế liền sẽ trực tiếp rơi xuống trên người con của bà, nhưng kế hoạch của bà lại luôn là lấy thất bại chấm dứt, hơn nữa mấy hành động nhỏ đó còn chọc cho gia chủ thập phần bất mãn.

Sau đó, thân thể Hứa Yên càng ngày càng kém, mà Tạ Thừa Ngôn ưu tú lại làm bà càng ngày càng sốt ruột, bệnh tình ngày càng sa sút. Nguyên chủ xem trong mắt, trong lòng cũng thập phần sốt ruột, nhưng muốn vì mẹ nuôi bài ưu giải nạn phương pháp chỉ có một. Vì thế có một lần, thời điểm thấy Tạ Thừa Ngôn chỉ có một mình, nguyên chủ ở phía sau hắn đẩy xuống cầu thang. Không nghĩ tới, “kế hoạch tỉ mỉ” hồi trước vẫn không có hiệu quả, lần này thủ đoạn của một đứa nhóc lại thành công, sau khi bị đẩy xuống thang lầu, Tạ Thừa Ngôn suốt bốn tháng ở bệnh viện, trên đùi còn để lại một vết sẹo lớn.

Chuyện này rốt cuộc làm Tạ gia lão gia tử tức giận, cứ việc nguyên chủ kiên trì tỏ vẻ làm như vậy là bởi vì chính hắn ghen ghét Tạ Thừa Ngôn, nhưng lời nói dối sứt sẹo của một đứa nhóc sao có thể qua mặt con cáo già Tạ gia này. Cuối cùng, Tạ lão gia tử ra lệnh một tiếng, đem mẹ con Hứa Yên ba người đuổi ra khỏi nhà, chỉ cho quản gia chi trả bọn họ sinh hoạt phí mỗi tháng, năm ấy, Tạ Thần Phong mười tuổi, nguyên chủ mười hai tuổi.

Bị trục xuất gia môn không lâu, Hứa Yên lập tức bệnh qua đời, để lại hai người Tạ Thần Phong cùng nguyên chủ sống nương tựa lẫn nhau. Theo lý thuyết, Tạ gia mỗi tháng đều sẽ chi trả một tuyệt bút sinh hoạt phí, Tạ Thần Phong hẳn sống không tồi. Nhưng đại quản gia Tạ gia từ nhỏ nhìn Tạ Thừa Ngôn lớn lên, ông ta đã sớm đối với mẹ con Hứa Yên cực kỳ bất mãn, chuyện này xảy ra, đối với nguyên chủ càng là căm thù đến tận xương tuỷ. Bởi vậy, mỗi lần nguyên chủ về bổn gia muốn sinh hoạt phí đều sẽ nhận hết khúc chiết, cuối cùng sinh hoạt phí tới tay luôn là ít đến đáng thương.

Nguyên chủ tuy rằng từ nhỏ bị Hứa Yên mang oai, tính cách cũng bướng bỉnh quật cường, không trải qua mấy năm giáo dục đứng đắn nên không biết tam quan là vật gì, nhưng đối Hứa Yên cùng Tạ Thần Phong lại mười phần trung tâm. Bởi vì tiền tài khan hiếm, nguyên chủ không có học cao trung, mà bắt đầu khắp nơi làm việc vặt nuôi gia đình. Bởi vì tuổi còn nhỏ, nguyên chủ chịu khi dễ là việc thường xuyên. Vì để dành tiền, nguyên chủ thường thường một ngày chỉ ăn một bữa cơm, thế cho nên mắc bệnh bao tử nghiêm trọng, cuối cùng thành ung thư dạ dày.

Nguyên chủ đối Tạ Thần Phong tận tâm tận lực, quan hệ hai người lại phi thường không xong. Lúc còn rất nhỏ, Tạ Thần Phong còn sẽ kêu nguyên chủ một tiếng anh trai, nhưng vào lúc nguyên chủ giúp Hứa Yên làm những việc không ra người, cậu cùng nguyên chủ liền bắt đầu dần dần xa cách. Năm nguyên chủ quyết định bỏ học, bọn họ còn nổ ra một trậm khắc khẩu rất lớn. Nguyên chủ khăng khăng bỏ học, mà Tạ Thần Phong kiên quyết không đồng ý.

Nguyên chủ trước nay chưa nói về việc Tạ gia cắt xén phí sinh hoạt, khi đi học cũng cùng lưu manh giao tiếp, Tạ Thần Phong cho là hắn kế thừa bản tính ăn chơi đàng điếm nhiệt tình của Hứa Yên, đắm mình trụy lạc không chịu đọc sách, bởi vậy vô cùng phẫn nộ. Lúc cãi vã, Tạ Thần Phong không tự giác mà đem suy nghĩ này nói ra, nguyên chủ giận tím mặt thế nhưng cũng thừa nhận, hai người nói không lựa lời mà công kích nhau, quan hệ càng thêm ác liệt.

Nguyên chủ bỏ học liền bắt đầu tìm việc, bởi vì chỉ có bằng cấp hai, hắn không tìm được việc làm đứng đắn gì, duy nhất không có trở ngại chính là khuôn mặt, vì thế tự nhiên mà đi nơi tửu sắc công tác. Sau khi bắt đầu làm việc, nguyên chủ cả ngày cả đêm không về nhà, mỗi lần vừa trở về là cùng với mùi rượu nồng nặc, Tạ Thần Phong châm chọc mỉa mai nói vài lần cũng không quản được, dần dần không hề quản hắn, chỉ là ngẫu nhiên vẫn còn đυ.ng độ và cãi nhau. Trừ lần đó ra, giữa hai người liên hệ lớn nhất là tiền sinh hoạt mỗi tháng hơi mỏng trong ngăn kéo.

Tạ Thần Phong chưa bao giờ biết, những khoản tiền sinh hoạt đó đều là nguyên chủ ăn mặc cần kiệm làm việc không ngừng nghỉ. Từ sau văn tới xem, cậu ta chỉ cho rằng nguyên chủ thường thường đêm không về ngủ là do lấy tiền Tạ gia lêu lổng bên ngoài.

Khi học cấp ba, Tạ Thần Phong tham gia một cuộc thi trong nước một tháng, cũng vào ngày thi, cậu ta quen nữ chính. Mà nguyên chủ lại phát bệnh trong lúc này, vô thanh vô tức mà chết trong căn phòng Hứa Yên mua, cho đến khi cuộc thi kết thúc Tạ Thần Phong trở về, mới phát hiện thi thể đều đã bốc mùi thúi của nguyên chủ.

Tạ Thần Phong đối nguyên chủ đã sớm không còn cảm tình gì, sau đó đơn giản xử lý tang sự của hắn, cậu ta đem phòng ở nguyên chủ chết cũng không chịu bán đi bán mất. Từ đây, cả đời nguyên chủ làm pháo hôi cứ như vậy kết thúc.

Chải chuốt xong cốt truyện, Đàm Y đem công việc còn lại làm xong, rồi cùng giám đốc chào hỏi tan tầm.

Khi đi đến dưới lầu tiểu khu, Đàm Y nhìn đèn bên cửa sổ lầu ba còn sáng. Xem ra, người anh ở chung đã trở lại. Cũng đúng, 10 giờ rồi, làm học sinh cấp ba nhỏ hơn anh hai tuổi, hẳn là đã sớm về nhà.

Kiểu người tiểu thịt tươi ngoài lạnh trong nóng a…… Đàm Y gọi hệ thống ra, “Nam chủ, sẽ là đối tượng cưỡng chế công lược à?”

【 nói như vậy cũng đúng. 】

Tạ Thần Phong, Tạ Thừa Ngôn, lần này đối tượng công lược là hai anh em, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Anh nhớ rõ, lần trước khi còn nhỏ nguyên chủ cùng Tạ Thần Phong gặp mặt đánh một trận, sau đó thì có hơn một tháng không gặp lại. Đàm Y chậm rãi đi lên lầu, dừng lại trước cửa, duỗi tay bắt đầu gõ cửa.

【 hệ thống hảo tâm mà nhắc nhở: Chủ nhân, chìa khóa của anh trong túi nhỏ của mặt bên ba lô nga. 】

“Tao biết.” Đàm Y ấp ủ cảm tình của “Đàm Y”, “Có đôi khi, nói dối chút chút cũng là thực tất yếu.”

【??? 】

Cửa mở rất nhanh, một thiếu niên thân hình cao gầy nghiêng người xuất hiện sau cánh cửa, nửa người trên ở trần hiện lên đường cong xinh đẹp hữu lực, một tay cậu nâng khăn lông lau tóc, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước dưới khăn lông liếc lại, từ trên cao nhìn xuống Đàm Y, trong mắt chợt lóe qua kinh ngạc, nhanh chóng lại khôi phục thành đạm mạc.