Tần Lam Nguyệt thu hết lửa giận của hoàng hậu vào trong mắt, nàng bất động thanh sắc tiến lên một bước: “Mẫu hậu, xin cho phép nhi thần được gặp Thập hoàng tử.” “Nếu Thập hoàng tử thật sự chết ở chỗ này, mẫu hậu sẽ rất khó xử, phải không ạ? Người chỉ cần cho nhi thần vào, mặc kệ bên trong có xảy ra chuyện gì, người cứ đổ lỗi cho nhi thần là được.” Nạng hạ thấp giọng nói của mình chỉ để hai người họ có thể nghe thấy nó: “Nhi thần có một cách để giúp mẫu hậu giải quyết vấn đề này.” “Mẫu hậu hiểu ý của nhi thần chứ? Dù sao trong đại điện nhiều người đều nhìn thấy chuyện của hai ma ma kia, một khi xử lý không tốt, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.” Hoàng hậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt một lúc. Năm đó đạp lên bao nhiêu xương trắng, dùng bao nhiêu thủ đoạn mới leo lên vị trí hoàng hậu này, bất kỳ vết nhơ nào cũng có thể trở thành cái thóp đánh ngã bà ta. Bà tai phải thận trọng từng bước để bảo vệ vị trí hoàng hậu của mình. Nguyệt Lộ quận chúa xảy ra chuyện, Thập hoàng tử xảy ra chuyện, Tần Lam Nguyệt nếu lại nháo lên, sợ là sẽ làm chuyện thêm phức tạp. Bà ta tính toán lợi hại được mất, quyết định để Tần Lam Nguyệt vào trong. Tần Nguyệt lập tức hành lễ, vội vàng đi vào trong phòng. Khi nàng nhìn thấy Thập hoàng tử, quả thực đã hoảng sợ một phen. Cách đây không lâu còn bày ra vẻ mặt đáng yêu lấy lòng để xin điểm tâm, trong nháy mắt, hô hấp yếu ớt, khí tức gần như không có. Khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu chỉ còn một màu xanh tím. Nàng không dám trì hoãn, lật mí mắt lên, cũng may đồng tử vẫn chưa giãn. Ngón tay của nàng đặt lên mạch của Đông Phương Anh, lông mày nhíu chặt. Mạch tượng này, không phải là do bị trúng độc, mà là bởi vì nghẹt thở thiếu không khí dẫn đến suy giảm chức năng cơ thể. Tần Lam Nguyệt mở miệng Thập hoàng tử ra ngửi ngửi, không có mùi thuốc độc, ngược lại có mùi hạnh nhân. Không giống như hương vị hạnh nhân trong miệng Nguyệt Lộ quận chúa, nhưng mùi hạnh nhân trong miệng Đông Phương Anh rất nồng. Nàng lập tức đưa ra một kết luận. Đông Phương Anh không phải trúng độc, mà là bị kẹt hạnh nhân ở cổ họng. Bị kẹt ở cổ họng quá lâu, không có cách nào hô hấp, trong não thiếu không khí dẫn đến sắc mặt xanh tím, ý thức không rõ ràng, thời gian dài sẽ vì hít thở không thông mà chết. Thái y chỉ từ mạch tượng yếu ớt và sắc mặt biến thành màu tím liền kết luận trúng độc, thật sự là lang băm, phế vật. Tần Lam Nguyệt không quan tâm quá nhiều, đặt Đông Phương Anh nằm thẳng. Nạn nhân đã mất ý thức không thể ngay lập tức sử dụng phương pháp sơ cứu Heimlik, trước tiên phải thực hiện hồi sức tim phổi. Nàng đặt Đông Phương Anh nằm thẳng, một bên ép tim một bên hô hấp nhân tạo. Hoàng hậu nhìn thấy động tác của nàng truyền hơi cho Đông Phương Anh, lông mày nhíu chặt, muốn quát lên không ra thể thống gì thì nhìn thấy Đông Phương Anh có chuyển biến tốt. Hồi sức tim phổi kéo dài một hồi lâu, ý thức Đông Phương Anh cũng khôi phục không ít. Tần Lam Nguyệt gọi vài tiếng, y có phản ứng, nhưng không có khí lực, không thể đứng thẳng, cũng không thể phối hợp động tác của nàng. Trong tình huống này, chỉ có thể nằm phẳng để sơ cứu Heimlich. Tần Lam Nguyệt bò lên giường, quỳ ở giữa hai chân Đông Phương Anh, tìm đúng vị trí giữa xương sườn và rốn của y, một tay nắm thành quyền, tay kia đặt ở phía trên, một lỏng một chặt hướng bên trong dùng sức ép. Quá trình này kéo dài khoảng hai mươi giây. Đông Phương Anh ho khan vài cái, rốt cục từ trong miệng phun ra một viên hạnh nhân hoàn chỉnh. Tần Lam Nguyệt từ trên giường đi xuống, chắp tay nói: “Mẫu hậu, Thập đệ căn bản không phải trúng độc, mà là bị hóc hạnh nhân.” “Hiện tại hạnh nhân đã bị lấy ra, Thập đệ rất nhanh có thể khôi phục ý thức."