Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 12

Chương 12

“Ngươi chẳng lẽ đến ngày cát tường hàng tháng cũng quên rồi ư?” Đông Phương Lý nói

“Sáng sớm ngày mai, ngươi cùng ta vào cung, y phục cùng đồ trang sức đều đã chuẩn bị đủ rồi.”

Tần Lam Nguyệt lúc này mới nhớ tới, thọ thần của Hoàng đế là ngày hai mươi ba tháng giêng, ngày hai mươi ba hàng tháng là ngày cát tường, vào ngày này, toàn thể Hoàng thân quốc thích phải vào cung thỉnh an.

Thực ra chính là ngày gia đình cùng nhau ăn cơm mỗi tháng.

Vương triều này rất thú vị, Vương Gia và Vương Phi không sống trong cung nên không cần mỗi ngày vào cung thỉnh an, chỉ cần vào ngày cát tường tiến cung thỉnh an là được.

Nàng trở thành dâu của Hoàng gia, đương nhiên cũng cần có mặt.

“Đa tạ Vương Gia.”

Nàng ngồi xuống, nhìn Đông Phương Lý đứng ở cạnh cửa, toàn thân y toát ra khí tức lạnh lùng.

Người này, tựa như áng mây, mờ mịt lại không chân thực.

Nàng cẩn thận quan sát một hồi, không nhìn ra vẻ gì không vui qua nét mặt y, tựa như chuyện bảy ngày trước chưa từng xảy ra, cũng cảm thấy yên lòng.

“Vương Gia có thể tự mình đến báo cho ta biết, ta thật có phúc ba đời.”

Đông Phương Lý lạnh lùng liếc nàng, thị vệ của bổn vương nghe đến phải tới chỗ ngươi, kẻ nào cũng sợ run người.

Tần Lam Nguyệt cười hai tiếng: “Ta cũng không phải cọp, có thể ăn thịt bọn họ được sao?”

“Sáng sớm ngày mai, ngươi đến Cung Minh Ngọc, không được trì hoãn.” Đông Phương Lý nói.

“Ngày mai là ngày cát tường tương đối đặc biệt, ngươi lần đầu tiên tham gia không nên cách ta quá xa, cũng đừng liều lĩnh.”

“Tạ ơn, ta sẽ cố gắng khiêm tốn.” Tần Lam Nguyệt nói.

Đông Phương Lý dường như không ngờ nàng đồng ý thoải mái như vậy, hơi ngừng lại rồi xoay người đi.

“Bổn vương chỉ là không muốn rước thêm phiền toái.”

Y không dừng bước.

Tần Lam Nguyệt ngồi bó gối trên giường, nhìn theo bóng Đông Phương Lý đi xa dần, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội cất giọng:

“Vương Gia, những ngày này ta sai người sửa chữa sân viện, mua thêm một ít đồ dùng trong nhà, bỏ ra tất cả ba trăm lượng, đều ghi sổ dưới tên ngươi, ngươi nhớ trả nợ.”

Đông Phương Lý dừng bước.

“Lần trước ngươi nổi giận lôi đình, đập vỡ bình hoa, ấm trà, chén cùng rất nhiều đồ vật, vốn nên là ngươi bồi thường. Ngoài ra, ta cho người xây bếp nhỏ, để khố phòng dựa theo tiêu chuẩn cơm ăn uống của Vương Phi quy ra cho ta bạc là được rồi.”

Tần Lam Nguyệt vẫn còn tiếp tục, Đông Phương Lý đã đi xa.

“Nương nương.” Lục Bảo đi tới.

“Nô tỳ vừa rồi gặp Vương Gia, sắc mặt Vương Gia hình như không tốt lắm.”

“Không cần phải để ý đến y.” Tần Lam Nguyệt nói.

“Lại đây, đem ghế qua đây ngồi.”

Lục Bảo ngại ngùng: “Việc này, việc này nô tỳ sao dám? Nô tỳ đứng là được rồi.”

“Bảo ngươi ngồi thì cứ đi.” Tần Lam Nguyệt không kiên nhẫn: “Đừng nhiều lời, mau lên.”

Lục Bảo lo lắng mang ghế đến, chậm chạp ngồi xuống bên cạnh.

“Có một tin tốt, hai tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?” Tần Lam Nguyệt hỏi.

“Tin tức xấu.” Lục Bảo trả lời

“Tin xấu là bệnh phổi của ngươi là do con mèo kia lây cho ngươi, mặc dù nghe rất vô lý, nhưng sự thật là như thế.”

Tần Lam Nguyệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Bảo, tiếp tục nói: “Tin tức xấu hai, ta hiện tại không có thuốc đặc trị, chỉ có thể duy trì trị liệu. Ngươi phải kiên nhẫn một chút.”

“Vậy, tin tốt là gì?” Lục Bảo nắm chặt tay.

“Tin tức tốt chính là, bệnh của ngươi không phải bệnh lao, mà là ký sinh trùng gây ra. Ký sinh trùng viêm phổi không tính là vô phương cứu chữa.”

Tần Lam Nguyệt nói.

“Ngươi uống thuốc chống viêm trước, ta kê thêm cho ngươi một ít thuốc trị kí sinh trùng, điều trị cẩn thận ngươi có thể khỏi hẳn.”

Chẳng trách chiếc nhẫn một mực không có phản ứng, Lục Bảo nhiễm phải chính là ký sinh trùng viêm phổi, dùng thuốc kháng sinh không có tác dụng nhiều.

Mấy tháng này, nàng bởi vì ký sinh trùng phổi dẫn đến sức miễn dịch giảm, bị vi khuẩn xâm nhiễm, có hiện tượng nhiễm trùng, dùng aspirin là có thể giải quyết.

Nhưng aspirin trước lúc nàng phát hiện bệnh tình của Lục Bảo đã xuất hiện rồi.

Tất cả đều được sắp xếp rõ ràng bởi chiếc nhẫn.

“Mọi chuyện là như vậy, chúc mừng ngươi Lục Bảo.” Tần Lam Nguyệt nói

“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi”

Lục Bảo trong lòng đầy bối rối, nàng tạ ơn, lúc vội vàng đi ra, lời của Tần Lam Nguyệt lại truyền tới.

“Lục Bảo, ngươi không nên trách con mèo kia, các ngươi có thể gặp nhau chính là duyên phận. Nhưng trước khi nuôi dưỡng chó mèo hoang nhất định phải phòng dịch tốt, bảo vệ bản thân mình. Ngươi tâm địa lương thiện, sẽ được báo đáp”

Lục Bảo gật đầu, hành lễ với Tần Lam Nguyệt.

Tần Lam Nguyệt ăn qua loa vài miếng, thân thể rất mỏi mệt, đi quanh quẩn vài vòng trong phòng rồi lại nằm xuống.

Bệnh của Lục Bảo đã được chẩn đoán chính xác, nàng cũng không cần lo lắng.

Bệnh truyền nhiễm, dù ở thời đại nào, đều là kẻ thù lớn nhất của con người.

Nàng giơ tay lên, nhìn chăm chú chiếc nhẫn.

Trên mặt nhẫn khảm nạm tảng đá chất liệu rất phổ thông, hiện ra màu vàng nhàn nhạt, hình dạng cũng có chút kỳ quái.

Nàng luôn cảm thấy ở nơi nào đó từng thấy qua vật có hình dạng này, cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra.

Ông nội tự tay chế tạo chiếc nhẫn, huyễn ảnh của tòa nhà y dược xuất hiện trong chiếc nhẫn, còn có các loại thuốc tuyệt đối không thể xuất hiện ở thời đại này, sự tồn tại của chiếc nhẫn này vượt quá sức tưởng tượng.

Bảo vật mà người áo đen đang tìm kiếm chẳng lẽ lại chính là chiếc nhẫn này?

Bọn hắn cũng từng kiểm tra qua chiếc nhẫn, chiếc nhẫn cũng hoàn toàn không có phản ứng. Linh hồn chủ cũ nhập vào linh hồn của nàng, hai người hợp hai làm một, chiếc nhẫn mới có phản ứng.

Quá trình này huyền ảo thật khó tin, nhưng lại không thể không tin.

Tất cả đều có chút tà ác.

Nhưng, chính là bởi vì có chiếc nhẫn và tòa nhà y dược, lòng của nàng cũng nhẽ nhõm không ít.

Tần Lam Nguyệt suy nghĩ miên man, trong phòng rất ấm áp, nàng mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe Lục Bảo hét lên một tiếng.

Nàng giật nảy mình, vội vàng đứng dậy.

Còn chưa mở cửa, đã thấy Lục Bảo kinh hoàng chạy vào: “Nương nương, nhanh lên, mau mau cứu Minh Hồng, Minh Hồng sắp chết rồi.”

“Minh Hồng?”

Môi nàng tím tái, sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt.

Lục Bảo cới áo khoác ra, choàng lên người Minh Hồng, nước mắt rơi lã chã.

Tần Lam Nguyệt sắc mặt khó coi.

Lật vết thương trên người Minh Hồng ra, y phục đã nhuốm máu bên trên nhuộm đỏ lớp tuyết xung quanh.

Trắng bệch cùng đỏ tươi, hai loại màu sắc hợp vào một chỗ, nổi bật mà chướng mắt.

Cảnh tượng như thế này, đối với người sợ máu mà nói, không khác nào địa ngục.