Muốn Gần Anh Một Chút

Chương 37

Hei các bạn, Xinh Đẹp comeback đây!

Về vấn đề bệnh của Trần Minh thì lúc mất phần kí ức với Lê Phong là do mình bịa ra thôi nha, còn ngoài đời có xảy ra trường hợp như vậy không thì mình không chắc🥲

_____________

Trần Minh không biết phải làm gì, hiện tại đối diện cậu là 3 cặp mắt đang nhìn chằm chằm.

Cố gắng bắt chuyện, nhận về vẫn là sự im lặng.

Cái không khí khó xử, nặng nề này khiến Trần Minh cảm thấy rất khó chịu.

"Đừng nhìn tôi nữa, mặt tôi thành cái rỗ luôn rồi nè!"

Nguyên Vũ lúc này mới chịu lên tiếng, vừa nói, vừa chỉ vào Lê Phong:

"Em thật sự không nhớ.......hở?"

Lê Phong vội vàng gật đầu phụ họa.

Nhìn Nguyên Vũ, sau đó là Lê Phong. Cậu thấy thật khó hiểu, sao từ nãy đến giờ mà chỉ hỏi mãi đến tên nhóc này thế.

Trần Minh bày ra cái mặt khó ở, rất nhanh gọn trả lời bằng một chữ.

"Éo"

Nguyên Vũ không biết mình nên buồn hay nên vui nữa, chuyển mắt sang người được nhắc đến kia, anh thấy mình giờ đây còn tốt chán.

Lê Phong chìm đắm trong hụt hẫng, đau lòng nhìn Trần Minh, tự nhủ với lòng là không sao cả. Mặc dù mất hết kí ức, hắn vẫn có thể theo đuổi lại cậu mà.

Đúng vậy, chỉ là mất chút kí ức thôi, vừa hay những lỗi lầm của hắn cũng được quên đi.

Đau buồn làm gì, miễn hắn còn sống là còn bám cậu.

Tâm trạng được an ủi, Lê Phong nhìn Trần Minh, thở dài nhẹ nhỏm.

Trần Minh thì thấy muốn tức điên lên, cậu với tên kia có quen biết gì đâu, tự nhiên nhìn cậu cười?

Với kinh nghiệm cày conan không sót tập nào, Trần Minh bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Híp đôi mắt lại, cậu cố gắng im lặng để quan sát nhất cử nhất động của Lê Phong, nhằm phòng thủ.

Dường như tách mình khỏi thế giới, Trương Hoàng hoang mang, chìm sâu vào suy nghĩ của mình.

Trường hợp này rất đặc biệt, gã không thể đưa ra quyết định chính xác trong thời điểm này.

Mơ hồ rời khỏi nhà của Trần Minh, Trương Hoàng thấy một đám đông đang bàn tán gì đó. Lúc đi ngang qua, nghe được là một vụ tai nạn giao thông.

Một chiếc xe bán tải chạy quá tốc độ, tông phải chiếc taxi đang đi hướng ngược lại, một cậu trai trẻ đã ra đi.

Trương Hoàng cảm thấy lòng mình nặng nề đến lạ, chắc là do chưa giúp Trần Minh khỏi được bệnh liền nghe phải tin buồn như thế này đi.

Gã lắc đầu ngao ngán, tiếp tục đi về phòng khám của mình.

Phía bên đây, Lê Phong chuẩn bị lên kế hoạch rước Trần Minh về dinh sớm nhất có thể. Đây có lẻ là ông trời cho hắn một cơ hội chuộc lỗi chăng?!

Vì Trần Minh vẫn chưa thể nhớ ra mình có quen biết với Lê Phong, nên tên nào đó đã được tặng một vé hồi hương, bị đá ra khỏi nhà.

Để rút ngắn khoảng cách với crush, Lê Phong nhanh trí mua lại căn hộ kế bên.

Trong quá trình mua thì gặp phải vấn đề, đó là căn hộ đó đã có người ở, họ không chịu bán lại.

"Có vài thứ bạn không thể mua bằng tiền, mà phải mua bằng rất nhiều tiền"

Nhân chứng sống của câu nói đó_ Lê Phong đã dễ dàng "thương lượng" với chủ căn hộ đó, còn được kèm hết nội thất trong nhà nữa.

Mọi thứ từ mua lại căn hộ đó cho tới sửa sang phòng óc, tất cả đều được làm xong trong một ngày.

Lúc Trần Minh đi làm về, cậu không phát hiện ra điểm gì bất thường, chỉ biết đơn giản là nhà hàng xóm đổi chủ, thế thôi!

Sáng hôm sau, khi cậu ra khỏi nhà, vừa lúc nhà kế bên kia cũng ra ngoài.

Hai người chạm mặt nhau, người hàng xóm đó thân thiện chào cậu một cái rồi rời đi. Còn cậu thì đứng đơ ra, đó không phải là Hàn Thư sao?!