Muốn Gần Anh Một Chút

Chương 23

Trần Minh không về phòng nghỉ, cậu đi lang thang ngoài khách sạn, cậu không biết phải đi đâu cả. Cũng không muốn quay về phòng kia đối mặt với Lê Phong.

Những người có mặt ở đó chắc đều nghĩ rằng Trần Minh thật lạnh lùng, đâu biết lúc đó, trong lòng cậu khó chịu đến mức nào.

Cậu rất muốn khóc lớn, muốn chất vấn hắn tại sao. Nhưng cậu không muốn để hắn thấy cậu yếu đuối như vậy.

Trần Minh cũng có tôn nghiêm của chính mình.

Cậu biết, chuyện chia tay đối với bọn họ dĩ nhiên sẽ xảy ra, ai ngờ lại xảy ra sớm như vậy.

Trần Minh cứ đi như vậy cho đến khi mặt trờ dần xuống núi. Cqauj cũng không thể tránh mắt Lê Phong mãi, đành không gượng ép quay trở về.

Lê Phong giống như luôn chờ đợi cậu, nên khi nghe tiếng mở cửa, hắn lập tức quay đầu nhìn lại.

Đôi mắt hắn hơi sưng đỏ, lớp nước bóng loáng ở hai bên má đủ để nói hắn vừa khóc, chứ đừng nhắc đến hành động quẹt mặt vội vàng của hắn.

Xác định được người vừa mở cửa là Trần Minh, Lê Phong hoảng sợ xoay lưng lại, không muốn cậu nhìn mình lúc này.

Hắn không hiểu tại sao mình lại khóc, đầu óc hắn trống rỗng, trong lòng bức bối không thể tả được. Hắn chỉ là không muốn buông tay cậu nhanh như vậy, chỉ như vậy thôi.

Điều chỉnh thanh âm của mình như mọi khi, Lê Phong nhìn hình ảnh phản chiếu ở tấm kính.

"Anh đi đâu giờ này mới về?"

Trần Minh không trả lời, bước thẳng về phòng ngủ. Lê Phong lập tức nối gót, chạy theo cậu.

"Anh nghe tôi hỏi không thế! Tôi hỏi anh đi đâu?!"

Trần Minh bây giờ mới chịu đối mặt với Lê Phong, nhìn đôi mắt long lanh kia, trái tim cậu như nhói lên từng nhịp. Trần Minh cố giữ vẻ lạnh lùng, trả lời hắn:

"Đi đâu là quyền của tôi, tìm một người đẹp trai trò chuyện thôi."

Lập tức, Lê Phong như bị nhét vào mồm trái thuốc nổ, lớn tiếng chất vấn:

"Trần Minh!! Anh có cần như vậy không hả, dù gì anh vẫn chưa chia tay với tôi!"

"Cậu nói mà không thấy ngượng miệng à. Với lại.. tôi và cậu chia tay rồi."

"Ai nói chúng ta chia tay? Cho dù là anh nói, thì tôi đã đồng ý sao?!"

Trần Minh im lặng một lúc, sau đó ánh mắt dời xuống đôi môi hờ hững kia:

"Từ khi cậu quan hệ với người khác, cậu đã không xem tình cảm của tôi ra gì, cũng coi như... đồng ý buông tay rồi."

Rồi Trần Minh rời đi, muốn thu dọn đồ đạc. Lê Phong vội níu lấy tay cậu, hắn bây giờ không kiềm lại được nữa, kéo Trần Minh vào lòng mình, ôm chặt lấy cậu.

"Đừng mà, đừng buông tay mà. Tôi xin anh...xin anh. Tôi trước giờ chưa lần nào hẹn hò thật sự cả. Tôi cũng không biết thế nào là yêu đương nghiêm túc. Tôi sẽ sửa, chỉ cần anh tha thứ cho tôi, tôi sẽ không tái phạm nữa..."

Không nghe thấy Trần Minh phản ứng lại lời mình nói, Lê Phong ra sức ôm lấy cậu, cúi xuống hõm vai cậu ngửi, bên tai cậu nỉ non không rời.

Trong đầu hắn giờ đây, đều bị ý nghĩ giữ Trần Minh lại bao phủ. Liên túc cảnh báo hắn đừng buông tay cậu.

"Tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối."

Trần Minh bất ngờ lên tiếng.

Là giọng mũi rất nhỏ, nhưng bị Lê Phong nghe không thiếu chữ nào. Hắn mừng rỡ, nắm lấy vai cậu hơi đẩy ra như muốn tìm sự đảm bảo nhìn Trần Minh.

Trần Minh hơi cuối đầu, lấy tay che mặt mình lại. Cậu lúc này không hề hay biết rằng, tai của cậu đã đỏ rực từ lúc nào.

Lê Phong cười thảo mãn, lần nữa ôm lấy Trần Minh, hôn liên tục vào tay cậu, cậu bỏ tay xuống thì tiếp tục hôn lên mặt.

Rắc rối đã được giải quyết, hai người vẫn quyết định đi về.

Xin nghỉ một tuần đi chơi, mà đi chưa tới một ngày đã quay về, mấy ngày nghỉ còn lại hai người vẫn chưa biết làm gì.

Lê Phong chủ động đề cử đi công viên giải trí, Trần Minh đồng ý ngay.

Vì là ngày thường nên công viên rất vắng vẻ, một noi rộng lớn mà chỉ có lát đát vài người qua lại.

Một trải nghiệm rất mới mẻ. Lê Phong như đứa trẻ mới lớn, liên tục đòi chơi cái này, ăn cái kia.

Chơi xong trò tàu lươn siêu tốc, Trần Minh cảm thấy mình như vừa mới biến hình vậy. Nhìn sang Lê Phong còn đang chạy lon ton kế bên, Trần Minh còn tưởng mình đang dắt con đi chơi chứ không phải bồ.

Đi được thêm một đoạn, bỗng có tiếng gọi cậu từ phía sau.

"Trần Minh?"

Quay lại nhìn thử, Trần Minh thiếu điều muốn chạy trốn.

"Đúng là mày rồi! Tao còn tưởng tao nhìn nhầm."

A Tú chạy đến câu vai Trần Minh, sau đó liếc qua Lê Phong, nháy mắt hỏi cậu:

"Ai đây?!"

"Bạn trai cậu ấy!"

Lê Phong thảnh nhiên đáp lại, gỡ xuống bàn tay đang câu vai Trần Minh, thay thế bằng tay mình. Hất mặt về phía A Tú.

Hai người nhìn chầm chầm vào nhau, ánh mắt xẹt cả tia lửa.